Dụ Đồng

Chương 161: Chương 161: Nguyệt Ánh Thanh Ngọc




CHƯƠNG 158 PN34: NGUYỆT ÁNH THANH NGỌC

Chủ tử nói, đi theo hắn chỉ có trọn đời bình thản. Nhưng những ngày ở Chung sơn, với hắn và Thanh mà nói không có biến hóa gì quá lớn, có khi còn ngược lại .Bọn họ cũng đã khôi phục lại thân nam nhi chân chính. Vốn chủ tử không cần bọn họ hầu hạ nên hắn cùng Thanh thường đi du lịch ngay xung quanh Chung sơn. Chung sơn rất lớn, vô số đỉnh núi đi không hết, còn có rất nhiều loài chim lẫn thần thú muôn hình muôn vẻ. Nhưng hắn với Thanh cũng không sợ mình bị thần thú ăn luôn, bởi vì bọn họ có chủ tử, không có “người” nào dám thương tổn bọn họ. Mà ở nơi này, hắn và Thanh đều gặp được nửa kia của mình.

Chuyện của hắn cùng Phục Thiên từng làm hắn do dự. Hắn không biết Thần thú ở Chung sơn nhưng lại so với thế nhân không chút gì khác biệt. Hắn ở hồ nước tẩy thân, bị Phục Thiên hóa thành thân rắn cuộn mình ở bên bờ nhìn thấy, từ đó hắn rốt cuộc không thể thoát khỏi người này. Hắn cả đời này đều để phụng dưỡng chủ tử, nhưng hắn lại không dứt ra khỏi dây dưa với Phục Thiên, hắn không biết nên lựa chọn như thế nào.

“Chủ tử, Phục Thiên. . . . . .” Khi hắn cuối cùng nhịn không được nghĩ muốn cùng chủ tử nói chuyện, chủ tử lại lạnh nhạt nói, “muốn hay không là chuyện của ngươi, cùng ta không quan hệ.” Nói xong, chủ tử liền cùng lão gia bọn họ đi đạp thanh, bỏ lại hắn đứng ngẩn người trong phòng. Sau này hắn mới biết được, Phục Thiên sớm đã đi tìm chủ tử, nói hắn phải có được mình. Hiện tại nhớ lại, hắn cũng không khỏi đỏ mặt.

……………

Hắn chưa bao giờ nghĩ tới mình có một ngày rơi vào bể tình. Nơi trần thế, hắn là thái giám, tình yêu cùng hắn là vô duyên; ở Chung sơn, hắn mặc dù khôi phục thân nam nhi, lại đối với tình yêu nửa phần tâm tư đều không có. Nhưng ông trời khiến cho hắn gặp Quán Quán, nếu ngày đó hắn không một mình một người đi Đào sơn hái thuốc, không có tham ăn trái cây màu đỏ kia, hắn căn bản sẽ không để ý tới Quán Quán. Nguyên lai Tiên sơn cũng có tình quả (quả xuân dược ế :]]), tư vị không thể kiềm chế dục hỏa cuối cùng hắn cũng cảm nhận được, cũng tại nơi này gặp phải chuyện chưa bao giờ gặp. Ở Đào sơn không người ăn phải tình quả đã khiến hắn thống khổ không thôi, rồi một con chim to từ trên trời giáng xuống, hóa thành hình người đứng trước mặt hắn.

Hắn đã làm chuyện sỉ nhục chủ tử, hắn cùng với một nam tử không quen biết chút nào ở Đào nguyên thánh địa bị một kẻ vô lại cướp đi thân thể. Quỳ gối trước mặt chủ tử, hắn muốn chủ tử trách phạt hắn. Chủ tử phạt hắn, cũng đem hắn ném trên giường, lệnh hắn ba ngày không được xuống giường, còn Quán Quán thiếu chút nữa bị chủ tử đánh tan nguyên hình. (==||| số kon chim này nà số bị uýnh)

……………….

“Ngọc, yêu ta không?” Nhẹ nhàng hôn lên người đang phải chịu không ít thống khổ kia, Phục Thiên vừa hỏi vừa nhanh chóng nắm tay Huyền Ngọc.

Người phi thường thẹn thùng kia gật gật đầu. Yêu, thực yêu, người này không ở bên, hắn nhớ; người này không cẩn thận bị thương, hắn cũng đau theo.

…………..

“Không được không thương ta.” Khi người này xuống nước, trên mặt hồng nhạt. Càng không ngừng nhìn xung quanh, sợ có người nhìn thấy. Khi chạm vào nước thì người này tựa như một đứa nhỏ, vui sướng mà sợ hãi. Nụ cười ngượng ngùng tràn đầy hạnh phúc, để cho hắn không khỏi nghĩ muốn cảm thụ hạnh phúc của y. Hiện giờ, người đang ở trong lòng hắn chính là hạnh phúc của hắn.

“Đừng lo, ta yêu ngươi. Chủ tử là người mà ta suốt đời phải hầu hạ, còn ngươi, chỉ cần ngươi không chê ta, ta sẽ suốt đời yêu ngươi.”

“Sau này ta sẽ không hỏi ta với Tranh, ngươi chọn ai nữa.”

………….

“Đừng lo.” Hai mắt đẫm lệ mơ hồ ôm lấy người này, Huyền Ngọc nghẹn ngào, “Cám ơn, cám ơn ngươi yêu ta.” Cũng không biết, được yêu lại hạnh phúc như vậy.

“Phải tạ ơn, dùng thân thể ngươi mà tạ ơn.”

……………

“Ô ô. . . . . . Ô ô ô. . . . . . Thanh. . . . . . Ta sau này cái gì đều nghe lời ngươi. . . . . . Ngươi cho ta làm cái gì, ta liền làm cái nấy, không bao giờ … chọc ngươi sinh khí nữa.” Quán Quán ôm Thanh khóc lớn, người hắn yêu nhất thế nhưng phải chịu quá nhiều đau khổ như vậy.

“Đều đã là quá khứ rồi, đừng khóc.” Nhìn người so với mình còn thương tâm hơn, tâm Huyền Thanh nảy lên từng trận đau nhức.

“Quán Quán, ta không thích đem chữ yêu nói ra ngoài miệng, đối với ngươi, nếu đem chính mình cho ngươi, ta sẽ không cho … người khác nữa. Không cần đi so với chủ tử. Chủ tử. . . . . . Là trời của ta, ngươi, ngươi là ta, ta. . . . . .” Mặt Thanh ửng đỏ.

“Ta biết, ta biết, không bao giờ … so sánh nữa, không bao giờ …tự tìm phiền não nữa, Thanh có thích ta hay không.” Quán Quán ôm chặt lấy Huyền Thanh, “Thanh thích ta, Thanh yêu ta, ta cùng Tranh căn bản là không thể so sánh. Tốt hơn là so với, là so với cái tên xà thối kia, ta, ta là điểu, so với cái kẻ không so ra được với ai kia thì ta cao hơn một cái đầu.”

Đối với so sánh của người này có chút bất đắc dĩ, chờ người này cuối cùng ngừng khóc, Thanh hỏi: “Quán Quán. . . . . . Ngươi muốn kết hôn với Hằng Nga?”

“Không có không có, tuyệt đối không có.” Người này bị dọa chết khiếp mãnh liệt xua tay, lớn tiếng nói, “Thanh, ta, ta chỉ muốn kết hôn với ngươi. Hằng Nga dù đẹp tới cỡ nào cũng không liên quan tới ta. Thanh. . . . . . Nếu, nếu ta dám thay lòng đổi dạ, khiến cho Tranh đánh chết ta, ta, hồn phi. . . . . .”

Miệng đang phát độc thệ bị che lại, Thanh lạnh lùng cười nói: “Ngươi nếu dám cưới, ta liền bỏ ngươi.”

“Thanh!” Ôm cổ Thanh, Quán Quán cười liệt miệng, “Ngươi đáp ứng gả cho ta ? ! Ngươi đáp ứng rồi? !”

“Ta không phải đã muốn. . . . . .” Gả cho ngươi sao?

“Thanh! !” Con chim to kia lập tức hóa thân thành sắc lang, nhanh chóng hôn tới tấp người hắn yêu đến chết.

Ngày thứ hai, hai người xương sống thắt lưng đau khủng khiếp phát hiện chủ tử của bọn họ lại một lần nữa bỏ lại bọn họ cùng nhóm người lão gia đi Lai sơn tắm suối. Từ khi Ti Hàn Nguyệt từ Khiếu Nhiên Sơn Trang ở nhân gian trở về, liền thích cùng bốn người kia trốn đến chỗ tiên cảnh tiêu dao.

“Thanh, chúng ta đi đâu đây?” Chủ tử không ở đây, chuyện bọn họ phải làm không nhiều lắm.

“Tìm nơi nào bí ẩn, nghỉ tạm.” Một đêm không ngủ, nếu tên gia khỏa kia biết chủ tử đi ra ngoài, hắn hôm nay cũng đừng hòng ngủ.

“Hảo.” Đem giấy ghi chép của chủ tử giấu kín, Huyền Ngọc đỡ thắt lưng cùng Huyền Thanh lén lút rời đi.

Không lâu sau, một con chim to ở không trung bay xung quanh, một con đại xà ở trong rừng cây xuyên qua. Hai người đang mệt muốn chết trốn trong động bí mật, ngủ say sưa. Nơi này có mùi chủ tử, hai tên kia sẽ tìm không được.

Trong mộng, lại nhớ lại khoảnh khắc gặp chủ tử .

“Chọn hắn.”

“Kẻ kia.”

Chính là, không hề có chút sợ hãi, tựa hồ hai nam hài trong mộng đã biết, người này sẽ trở thành bầu trời của bọn họ, thành tất cả của bọn họ.

>>Hoàn Phiên Ngoại Thanh Ngọc

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.