CHƯƠNG 157 PN33: NGUYỆT ÁNH THANH NGỌC
“Ca của ngươi đúng là ngu xuẩn, ta khổ cực dưỡng hắn nhiều năm như thế, công phu kém đến ngay cả kiếp phỉ cũng ngăn không được. Hắn đủ thông minh nhưng đã chết, bằng không ta phải làm cho hắn đem hết toàn bộ bạc nhiều năm qua bỏ ra cho hắn nhổ ra hết!”
“Đem hắn bán, nuôi lớn hắn không biết tốn hết bao nhiêu bạc, nói không chừng hắn cùng ca ca giống nhau là kẻ ngu xuẩn. Bán đi.”
“Từ nay về sau, ngươi tên là Huyền Thanh, là nô tài bên người thất điện hạ, phải cẩn thận hầu hạ.”
“Nếu sau nửa năm, các ngươi vẫn không có được tín nhiệm của Nguyệt nhi, không cần lưu lại nữa.”
“Các ngươi chỉ cần có thể tự bảo vệ mình, mạng của ta không liên quan đến các ngươi.”
“Các ngươi quá yếu, phải học được cách bảo hộ chính mình.”
“Trở về, ta không cần các ngươi theo hầu.”
“Các ngươi chờ ở đây, ta đi.”
“Ta không phải các ngươi, nhỏ yếu như vậy.”
“Bản thân còn không hảo chiếu cố, lưu lại làm gì.”
“Ta không phải kẻ yếu, không cần các ngươi đã bệnh mà còn hầu hạ.”
Quán, là chủ tử đã cứu ta, là chủ tử làm cho ta sống lại, là chủ tử, làm cho ta gặp ngươi.
Hoảng sợ quỳ trên mặt đất, bọn họ tuy được chọn nhưng không chút vui sướng. Hoàng Thượng vì bọn họ ban thưởng danh”Thanh” “Ngọc” , nói bọn họ từ hôm nay trở đi chính là nô tài bên người Thất điện hạ, phải tận trung với điện hạ, nếu có nửa điểm hai lòng, lập tức lăng trì. Thất điện hạ ngày đó chọn bọn họ, chính là chủ tử kiếp này của bọn họ. Hắn cũng không quá bốn tuổi, thoạt nhìn cũng lạnh như băng, lạnh đến nỗi làm cho bọn họ đối với ngày mai chỉ có sợ hãi vô tận. Thất điện hạ sẽ đánh bọn họ sao, sẽ giống các chủ tử khác trong cung vậy, đem bọn họ trở thành trư, trở thành cẩu, trở thành súc sinh sao.
Vết thương trên mặt Ngọc chính là bị Nhị điện hạ đánh, kia cũng là chuyện sắp sửa thành thói quen của hắn, cho đến khi hắn bị đánh chết hoặc bị chủ tử ban thưởng tử.
Thất điện hạ vì sao phải cứu hắn, còn tuyển hắn? Thất điện hạ có thể hay không cùng Nhị điện hạ giống nhau? Đụng tới ngón tay hắn thực lạnh, Thất điện hạ chỉ biết so với Nhị điện hạ càng hung tàn đi.
“Tắm rửa.”
“Đi ra ngoài.”
“Lấy chỉ bút.”
“Lui ra.”
“Không cần.”
“Ân.”
“Đủ rồi.”
Chủ tử vĩnh viễn là đơn giản như vậy, vĩnh viễn là lãnh đạm như vậy, nhưng chủ tử chưa từng đánh bọn họ, một sợi tóc cũng không có chạm qua bọn họ, cho dù hắn khiến chủ tử sinh khí, chủ tử cũng nhiều lắm giận nói bọn họ một câu “Đi ra”. Bọn họ chưa từng thấy chủ tử nào đối đãi với nô tài như vậy, loại hoạn quan như bọn họ bất quá chỉ là súc sinh mà thôi, nhất là Nhị điện hạ cùng Tam điện hạ khi còn sống, không biết có bao nhiêu người chết ở trên tay họ. Nếu là đã chết, coi như là xong hết mọi chuyện, kiếp sau một lần nữa đầu thai cố gắng có thể sinh vào nhà tốt. Nhưng mà những người đó bị đánh cho tàn phế đi, vẫn sống cuộc sống ngay cả súc sinh cũng không tệ bằng.
Nhưng hai người bọn họ, trời giá rét, chủ tử liền đem áo lông cừu, mũ, bao tay, thậm chí là choàng cổ đều cho bọn hắn, không cho bọn họ để đôi tay bị tổn thương do giá rét làm chướng mắt hắn. Trời nóng, chủ tử sẽ đem chè đậu xanh giải nhiệt, băng tây qua (dưa hấu ướp lạnh), trà cam thảo chia cho bọn họ, không cho bọn họ đem sắc mặt bệnh hoạn đứng trước mặt hắn. Ngay cả khi dùng bữa, chủ tử cũng thường bảo bọn họ ăn cùng, chủ tử không kiên nhẫn làm theo quy củ, cũng ghét nhất thấy bọn họ làm theo quy củ. Ra ngoài cung, gặp nguy hiểm chủ tử cũng không cho bọn họ chắn trước mặt, ngại bọn họ liên lụy. Nếu bọn họ không nghe, chủ tử sẽ lạnh lùng trừng bọn họ, bảo bọn họ cút ngay.
Chủ tử không thích bọn họ quỳ xuống, không thích bọn họ khi nói chuyện cúi thấp đầu, không thích bọn họ có việc thì giấu, có bệnh thì chịu đựng, không thích bọn họ vì hắn quan tâm, vì hắn lo lắng. Chủ tử thường nói:
“Trên đời này không ai có thể thương tổn ta, các ngươi chỉ cần chiếu cố bản thân mình là được, ta không cần các ngươi bảo hộ.”
“Không thể tự bảo hộ chính mình, lưu lại làm gì.”
“Không được khóc!”
Chủ tử hận nhất hạng người vô năng yếu đuối, chủ tử làm cho bọn họ cường đại hơn, làm cho bọn họ có thể bảo hộ chính mình. Nhưng gặp nguy hiểm, bảo hộ bọn họ không phải bản thân bọn họ mà là chủ tử. Yêu cầu của chủ tử với bọn họ rất thấp: không vướng chân chủ tử; không ở trước mặt chủ tử tranh cãi ầm ĩ; không ở trước mặt chủ tử khóc; không ở trước mặt chủ tử ăn thịt cá, bởi vì chủ tử không chịu được vị thịt. ( làm ngừ vô hình==|||)
Chủ tử làm việc luôn luôn tùy tính, đối đãi với bọn họ cũng là như thế. Mỗi ngày sau khi làm tốt chuyện của chủ tử giao cho thì bọn họ bất luận làm cái gì, chủ tử cũng không hỏi qua. Chẳng sợ lấy danh nghĩa chủ tử ra cung, chủ tử cũng sẽ không quản. Chủ tử tin tưởng bọn họ, chủ tử không có đem bọn họ trở thành nô tài, trở thành súc sinh.
Trừ bỏ lần Ngọc bị Nhị điện hạ đánh, hai người bọn họ chưa từng bị trách phạt lần nào. Bất luận là trong cung hay ngoài cung, không ai dám khi dễ bọn họ, thậm chí có rất nhiều quan viên ngầm tặng bạc, tặng lễ vật cho bọn họ, chủ ý muốn bọn họ ở trước mặt chủ tử vì bọn họ nói ngọt vài câu, vì bọn họ làm việc. Nhưng bọn hắn tìm lầm người rồi, bọn họ có thể nào làm ra chuyện bôi đen mặt chủ tử. Chủ tử là người phi thường chính trực, làm nô tài của chủ tử, bọn họ càng không thể hủy đi danh dự chủ tử.
Chủ tử không hề tiêu tiền, mười lượng bạc cùng một vạn lượng bạc, đối chủ tử mà nói không có gì khác biệt. Hoàng Thượng cho chủ tử tiền tiêu vặt hàng tháng là một trăm lượng (O__o|||), các loại tơ lụa hàng năm đến hai mươi mốt loại, cộng lại hết cũng phải tới hai trăm mười bảy loại, còn chưa tính tới các thứ vàng bạc trân bảo. Chi phí mỗi tháng phát cho chủ tử thậm chí vượt qua cả hoàng hậu nương nương. Chủ tử không dùng tiền, lại không khách khí với người khác, cho nên không giống các chủ tử khác trong cung, thưởng cho nô tài, tặng hạ lễ, bày tiệc thiết yến cần rất nhiều bạc. Chủ tử có khi trong một tháng ngay cả hai mươi lượng bạc đều không dùng. Chủ tử tuy mặc tơ lụa, nhưng lượng quần áo một năm Hoàng Thượng ban cho, bọn họ chủ tớ ba người một ngày đổi một bộ cũng dùng không hết. Chủ tử không quan trọng chuyện ăn mặc, chỉ cần có thể che đậy thân thể, có chắp vá cũng không sao. Nếu không phải Hoàng Thượng cùng hoàng hậu nương nương bức chủ tử, chủ tử một năm chỉ cần hai bộ xiêm y, tùy tiện thay đổi là được. (mô phật….)
Mà xiêm y của bọn họ cũng một ngày một nhiều. Có một lần Ngọc thuận miệng nói một câu vải vóc quá nhiều, dùng không hết, chủ tử liền đưa cho bọn họ dùng làm xiêm y, bọn họ tất nhiên là không thể dùng vật liệu may mặc giống như chủ tử được, tuy là nhận lấy nhưng không có đi may. Kết quả mấy ngày sau chủ tử phát hiện , răn dạy bọn họ một trận. Cuối cùng chủ tử đơn giản để cho bọn họ đem tơ lụa toàn bộ đưa đến Di Hiên Cung của hoàng hậu nương nương, để cho hoàng hậu nương nương vì bọn hắn làm xiêm y. Hoàng hậu nương nương đối với chủ tử là nói gì nghe nấy, nên sau đó, hắn cùng Ngọc chưa hề mặc lại xiêm y của nô tài lần nào.
Hoàng hậu nương nương nguyên bản tính toán cấp chủ tử làm mấy trăm bộ xiêm y để cho chủ tử mỗi ngày thay đổi. Chủ tử liền nói câu “Phiền toái, không cần” , hoàng hậu nương nương đành không có biện pháp, liền tự mình cấp chủ tử một ít, rồi mới sai người chiếu theo đó làm xiêm y cho chủ tử. Y bào của chủ tử thuần một bạch sắc, áo choàng có đen có trắng. Mùa đông chủ tử mặc áo choàng hắc sắc; mùa hè chủ tử lại đổi sang áo choàng bạch sắc. Chủ tử không thích ngoại nhân nhìn thấy dung mạo của hắn, cho đến rất nhiều năm sau, bọn họ mới biết được vì sao chủ tử không thích.
Chủ tử được ban cho rất nhiều, đến mức cả Nguyệt Tiêu Điện đều muốn chứa không hết. Mười mấy năm qua, chỉ nội ngân phiếu cũng đầy ba hộp lớn, càng đừng nói đến hoàng kim cùng châu báu. Chủ tử chán ghét nhiều người nên Nguyệt Tiêu Điện trừ bỏ hắn cùng Thanh ra mặt khác còn có ba gã tiểu thái giám, nhưng bọn hắn không thể tùy ý xuất nhập tẩm cung của chủ tử mà chỉ là dọn dẹp sân, làm chút việc vặt vãnh. Điều này làm cho hắn cùng Thanh ít nhiều thở phào nhẹ nhõm, bằng không chủ tử nhiều bảo bối như vậy, vạn nhất có ai tay chân không sạch sẽ thì rất phiền toái. Khi hắn cùng Thanh nói cho chủ tử, chủ tử cư nhiên rất kỳ quái hỏi bạc ở đâu ra, chủ tử chưa từng biết hắn từng tháng đều có tiền tiêu vặt. Hiển nhiên, Hoàng Thượng, hoàng hậu nương nương cũng chưa bao giờ cùng chủ tử đề cập qua.
Bất quá rất nhanh sau đó, chủ tử liền thay bọn họ giải quyết phiền não ── nhập khố. Chủ tử đem tiền tài của hắn toàn bộ nhập vào quốc khố, còn nói Hoàng Thượng không được cho mấy thứ chỉ dùng để trang trí đó nữa. Hắn lúc ấy còn cùng Thanh cười chủ tử không biết tiêu tiền, nhưng mãi sau này bọn họ thật hối hận tự tát mình, vì sao không dạy chủ tử cách tiêu tiền như thế nào, bằng không chủ tử cũng sẽ không ở bên ngoài khổ sở ba tháng.
Chủ tử tính tình lạnh lùng, nhưng chủ tử lại đem bọn họ đặt ở trong lòng. Đêm đó, Ngọc trốn ở trong chăn khóc, hắn hỏi Ngọc xảy ra chuyện gì. Ngọc nói với hắn, ngày đó là ngày giỗ của nương. Nương của Ngọc bị cha hắn chiếm đoạt sau đó sanh ra hắn. Chưa được vài năm thì nương hắn qua đời, cha hắn hàng năm đều ở bên ngoài buôn bán, Ngọc ở nhà bị đại nương cùng huynh đệ khi dễ. Đại nương thậm chí đào thi cốt nương hắn lên, đem thi cốt hỏa thiêu. Tâm nguyện lớn nhất của Ngọc chính là có thể đem tro cốt của nương chuộc về.
Hắn là bị tên khất cái bán vào cung, mà Thanh cũng bị chủ của hắn bán đi. Cha mẹ Thanh chết sớm, huynh trưởng hơn hắn mười tuổi mang hắn đi chung quanh kiếm ăn. Huynh trưởng hắn có chút công phu nên tìm đến làm hộ vệ ở một nhà giàu nọ, huynh đệ hai người coi như là có nơi đặt chân. Ba năm sau, huynh trưởng Thanh vì bồi chủ tử đi ra ngoài, trên đường gặp phải kiếp phỉ, vì bảo hộ chủ tử mà chết, mà hắn thì lại bị bán.
Ngọc khóc thật sự thương tâm, cũng gợi lên chuyện đau lòng của hắn. Hắn nói cho Ngọc hắn làm sao mà tiến cung, nói cho Ngọc chỉ cần còn sống, Ngọc mới có thể chuộc tro cốt mẫu thân, mà hắn cũng có thể vì chính mình cùng huynh trưởng báo thù. Năm ấy, hắn và Ngọc hầu hạ chủ tử mới vừa được hai năm. Đêm đó, chủ tử luyện công đi ngang qua nghe được bọn họ hai người nói chuyện.
Khi bắt đầu theo hầu hạ chủ tử, hắn cùng Thanh mỗi đêm đều phải đi đến phòng luyện công học võ. Hoàng Thượng muốn bọn họ có thể bảo hộ an nguy của chủ tử. Luyện công thực khổ, mệt chết đi, bọn họ vẫn nghĩ rằng chủ tử không biết, cũng không dám ở trước mặt chủ tử biểu lộ ra nửa điểm dấu hiệu, lại không biết chủ tử đã sớm tường tận mọi chuyện. Sau khi bọn họ đạt tới yêu cầu của chủ tử, chủ tử mang bọn họ đi, không cho bọn họ mỗi đêm lại luyện công. Hắn và Thanh tại nơi đó từng thề phải tận tâm hầu hạ chủ tử, phải luyện công giỏi, không tha kẻ làm vướng chân chủ tử. Nhưng bọn hắn trăm triệu không nghĩ tới chính là, sáu ngày sau, chủ tử gọi bọn họ tới, cho bọn họ mỗi người một thanh chủy thủ.
“Cừu của mình, tự mình đi báo.” Đem chủy thủ nhét vào trong tay bọn họ, chủ tử liền ly khai, để lại thống lĩnh đại nội thị vệ Lí Mặc Tiếu. Bọn họ lúc ấy đều sợ ngây người, chủ tử, ý của chủ tử à sao? Kết quả Lí thống lĩnh nói cho bọn họ, chủ tử phái hắn dẫn dắt hai mươi đại nội cao thủ, theo hai người bọn họ ra cung báo thù.
Hắn cùng Ngọc chia binh làm hai đường, mỗi người dẫn theo mười binh. Đi đến nơi mà hắn đã muốn quên đi, hắn vẫn hoảng sợ không biết làm sao. Báo thù vốn là chuyện xa xôi không thể thành, hiện giờ chỉ cần đẩy phiến môn kia ra, hắn đã có thể chính tay đâm chết cừu nhân.
Tro cốt nương sớm đã mất nơi hoang dã, nơi ở cũ đã không còn nửa điểm vết tích nương lưu lại. Gặp được kẻ hận nhất, hắn ngược lại cái gì cũng không suy nghĩ được. Nương sớm đã không còn, thi cốt từ lâu cũng đã tan theo khói bụi, cho dù giết hai kẻ kia thì sao? Đến trước mặt nữ nhân đã bị dọa cho sợ chết khiếp kia, buộc ả quỳ trên mặt đất dập đầu bồi tội trước bài vị của nương. Hắn cho nam nhân kia một bạt tai, nếu không phải hắn, nương sẽ không khổ như thế. Rồi sau đó hắn ôm bài vị ly khai cái nơi hắn thống hận kia, từ nay về sau, hắn chính là Huyền Ngọc, là nô tài của chủ tử.
Hắn đem nam nhân bán hắn đánh cho hấp hối, tìm được người trong gian nhà gỗ u tối khi hắn cùng với huynh trưởng ở lại trước kia. Ca sớm đã không có, duy nhất lưu lại chính là cái ghế mộc nhỏ ca từng làm cho hắn, ghế mộc cũng chỉ còn lại hai cái chân, sớm đã bị tàn phá đến không chịu nổi. Mang theo đồ vật duy nhất ca còn lưu lại trên đời này, hắn ly khai nơi mà hắn từng thề phải hủy diệt.
Báo thù sao? Bọn họ không biết. Khi bọn hắn lên ngựa cũng chỉ nghĩ muốn chạy về cung, muốn gặp chủ tử.
“Ngu xuẩn.” Đây là câu đầu tiên sau khi hồi cung mà chủ tử nói khi biết được bọn họ báo thù như thế nào. Hắn cùng Thanh quỳ trên mặt đất, lại nở nụ cười, là nụ cười thỏa nguyện, là được chủ tử yêu thương mà cười.
Lại qua rất nhiều năm, hận trong lòng đã sớm rời xa. Cuộc sống trong cung đối với bọn họ mà nói chỉ còn là thích ý cùng thoải mái, trừ bỏ thân mình bọn họ cùng thường nhân bất đồng ra, bọn họ thậm chí còn tốt hơn người ở ngoài cung, bởi vì bọn họ có chủ tử. Dần dần, chủ tử gặp chuyện càng ngày càng nhiều, ám sát, Đông Nguyệt, Hồng Tụ, [ Nguyên Kiền Lục ], bọn họ lại càng không nhớ rõ mối hận cũ nữa, trong lòng đều là lo lắng cho chủ tử. Sau đó, chủ tử bỏ đi, liền như vậy à ném bọn họ đi. Chủ tử vừa đi thì bầu trời của bọn họ cũng sụp đổ. Bọn họ điên cuồng mà tìm kiếm chủ tử, khi đó, bọn họ chỉ có một ý niệm duy nhất trong đầu, một khi chủ tử gặp chuyện không may, bọn họ sẽ đi theo chủ tử.
Hai tháng qua, hắn cùng Thanh không nhớ rõ đã đi qua bao nhiêu địa phương, không nhớ rõ gặp qua bao nhiêu người. Ở phố lớn ngõ nhỏ, trong đám đông mỏi mắt tìm kiếm thân ảnh chủ tử. Chủ tử, ngài ở nơi nào, không thể bỏ lại chúng ta. Trong lúc lơ đãng, hắn thấy được một đại môn quen thuộc. Nhưng phiến môn kia so với trong trí nhớ hắn đã bị tàn phá rất nhiều, mà phiến môn kia vừa thấy đã biết bên trong sớm không có người ở ── đó là nơi nương bệnh chết, là nơi hắn bị đại nương khi dễ, là nơi hắn bị bán đi. Hiện giờ, người đi – nhà trống, cỏ dại mọc thành từng bụi.
“Bọn họ chọc tới quan phủ, bị xét nhà. Một nhà trên dưới hai mươi mấy khẩu toàn bộ bị lưu đày.”
Quan phủ, xét nhà, lưu đày. . . . . . Không biết vì sao, trong đầu hắn đột nhiên nhớ tới tiếng “Ngu xuẩn” nhiều năm trước của chủ tử.
“Chủ tử! Chủ tử! Ngài ở đâu? ! Ngài không được bỏ lại nô tài! Chủ tử! !” Quỳ trên mặt đất khóc thảm, hắn lớn tiếng gọi chủ tử. Chủ tử, Huyền Ngọc không thể rời khỏi ngài.
Hoảng hoảng hốt hốt trở lại trong cung, chẳng có chút cảm thấy đói khát cùng mỏi mệt. Chủ tử, ngài ở nơi nào, ngài chẳng lẽ không biết sao, cho dù tất cả mọi người sợ ngài, Huyền Thanh cũng sẽ không sợ ngài. Chẳng sợ ngài biến thành yêu, biến thành ma, ngài đều là chủ tử của Huyền Thanh. Chủ tử, mau trở lại, ngài mau trở lại.
Cuối cùng, Hoàng Thượng dùng kế đem chủ tử lừa trở về. Nhưng sau khi chủ tử trở về còn làm cho bọn họ đau lòng đến không thở nổi, chủ tử bên ngoài phải chịu khổ như vậy! Bọn họ thề, sau này tuyệt không rời khỏi chủ tử nửa bước! (thề thế này mấy huynh kia mần ăn gì được)
Chủ tử bỗng chốc trở thành thần, nguyên lai chủ tử của bọn họ thực sự không phải phàm nhân. Nhìn thấy chủ tử cưỡi trên lưng con hổ ba tròng mắt trắng ,bọn họ sợ hãi, sợ hãi chủ tử cứ như vậy cưỡi hổ mà đi. Chủ tử chung quy là muốn trở về thiên đình, bọn họ nhất định không thể cả đời hầu hạ chủ tử. Chủ tử, ngài có thể không đi được không? Chờ nô tài già đi, hầu hạ ngài không được nữa, ngài lúc đó lại đi, như vậy, tâm của nô tài có lẽ sẽ không đau như vậy.
“Hai mươi năm nữa, ta phải đi, các ngươi có nguyện theo ta.”
Khi chủ tử hỏi hắn cùng Ngọc như vậy, bọn họ ước chừng qua một nén nhang mới phản ứng lại, trong lời nói của chủ tử là sao. Chủ tử, chủ tử muốn dẫn bọn họ đi?!
“Chủ tử. . . . . .” Bọn họ khóc lớn quỳ rạp xuống trước mặt chủ tử. Nguyên lai, chủ tử chưa bao giờ nghĩ tới chuyện vứt bỏ bọn họ. Nguyên lai, trong lòng chủ tử vẫn có bọn họ.