Dụ Đồng

Chương 159: Chương 159: Nguyệt Ánh Thanh Ngọc




CHƯƠNG 156 PN32: NGUYỆT ÁNH THANH NGỌC

“Ngọc, Ngọc.” Một con chim to dừng ở bệ cửa sổ nháy mắt hóa thành hình người, chân còn chưa chạm đất, hắn liền phóng về phía một người. Trong nháy mắt, một đạo chưởng phong đánh úp lại, người vừa tới không thể không lắc mình né qua. Chờ hắn đứng vững, nam tử bị gọi là Ngọc đã ở trong lòng ngực tên còn lại.

“Phục Thiên thối, ta chỉ là muốn ôm Ngọc một chút, nhìn bộ dáng keo kiệt của ngươi kìa.” Nam tử nhìn về kẻ đối xử với mình không chút hoà nhã đang tựa vào vai Ngọc làm mặt quỷ.

“Ngọc là của ta, trở về tìm Thanh của ngươi đi.” Phục Thiên một thân bạc sam màu xanh biếc, bất quá ngực lại lộ ra cả mảng lớn, có mặc cũng như không. Trên đầu là một cây trâm thuý ngọc, cùng với cây trâm trên đầu Ngọc rõ ràng là một đôi, bất quá cây của hắn lớn và đơn giản hơn một chút. Phục Thiên tựa như không xương dựa vào Ngọc, con ngươi màu xanh biếc hiện lên tàn nịnh (gian tà).

“A. . . . . .” Ai thán một tiếng, “Chim to” kiếm đại một chỗ ngồi xuống, “ta lỡ chọc Thanh sinh khí. Ngọc, ngươi phải giúp ta.”

Ngọc kéo Phục Thiên ở sau lưng trở lại trước bàn, cười hỏi: “Quán Quán, ngươi lại làm cái gì?”

“Ta nói Hằng Nga xinh đẹp.” Con ngươi màu vàng của Quán Quán tràn đầy hối hận, mân mê miệng, “ta chỉ nói có một câu à.”

“Tự tìm tử lộ.” Phục Thiên bỏ đá xuống giếng, không chút nào đồng tình với Quán Quán.

“Ta nói Hằng Nga xinh đẹp, chứ đâu có nói nàng xinh đẹp hơn Thanh a.” Quán Quán cả người nằm bẹp trên mặt đất than thở, “Ngọc, Thanh không để ý tới ta . Tranh không cho ta đi tìm hắn, ngươi phải giúp ta.”

Bình thường hắn chỉ sợ Tranh, hiện tại hắn làm Thanh sinh khí, hắn trốn Tranh còn không kịp, nào dám đi tới nơi đó tìm yếu nhân. Ngọc mím môi nhịn cười, người phía sau đột nhiên nâng cằm hắn lên cúi người hôn xuống.

“Ai nha, thực không biết xấu hổ, ta phải học hỏi a, học hỏi a.” Quán Quán kêu gào, lại ngửi thấy mùi ngon.

“Thiên. . . . . .” Ngọc xấu hổ đến đỏ bừng mặt đẩy Phục Thiên ra, “Đừng.” Người này luôn tùy tiện như vậy.

“Hắn muốn xem thì ta cho hắn xem, ta hôn ngươi là chuyện thiên kinh địa nghĩa (lẽ thường tình), người nào dám nói không được.” Phục Thiên ngay cả giương mắt nhìn Quán Quán một chút cũng thấy lười, tiếp tục hôn lên mặt lên cổ Ngọc.

“Thiên, đừng. . . . . .” Ngọc né ra, nhưng bàn tay giữ chặt trên lưng hắn còn nhanh hơn.

“Ô ô, vì sao Thanh không thể giống như Ngọc a.” Quán Quán ai oán, hắn chỉ mới nói Hằng Nga đẹp, Thanh liền không để ý đến hắn. Phục Thiên “khi dễ” Ngọc như thế, Ngọc cũng không sinh khí.

Hôn đủ rồi, Phục Thiên mới buông Ngọc ra nhưng vẫn dựa vào người hắn. Ngọc cơ hồ không cảm nhận thấy sức nặng của Phục Thiên, hắn cúi thấp đầu, rất nhanh nhìn thấy mấy dấu răng trên người, thoáng chốc tốc độ xấu hổ tăng vọt lên trên mặt.

“Ngọc, giúp ta đi mà…” Chờ mặt hắn không đỏ nữa, Quán Quán năn nỉ ỉ ôi.

Ngọc giương mắt nhìn lại: “Thanh sẽ không vì ngươi nói Hằng Nga xinh đẹp mà giận dữ với ngươi, ngươi nhất định là còn nói điều gì nữa.”

Quán quán trên mặt lập tức hiện lên vẻ xấu hổ, nói quanh co: “Không có mà.”

“Quán Quán, ngươi không thành thật ta làm thế nào giúp ngươi?”

Quán Quán cúi đầu, không hé răng. Qua hồi lâu hắn mới thấp giọng nói: ” Ta, ta nói đùa vui thôi. Nói, Tranh. . . . . . Ngô. . . . . . nói, Tranh có bốn. . . . . .” Thanh âm đã là cực thấp, “Thanh chi bằng, cũng, cũng, cho ta. . . . . . cưới, cưới Hằng Nga.”

Ngọc khi nghe Quán Quán nhắc tới “Tranh” đã là cười không nổi. Sắc mặt hắn trở nên cực kỳ nghiêm túc, chờ Quán Quán nói hết, đảo cữu (cái chày giã thuốc-> bé Ngọc đang giã thuốc cho Nguyệt nhi) trong tay hắn “bính” một tiếng lập tức phát nổ, khiến đối phương sợ tới mức nhảy dựng lên.

“Ngươi nói chủ tử ?” Con người vốn ôn nhuận muốn tiến lên lớn tiếng chất vấn liền bị Phục Thiên giữ chặt.

Hai tay ôm đầu, Quán Quán cẩn trọng nói: “Ta, ta chỉ muốn quậy một chút cho vui. Ta chỉ là, muốn xem thử Thanh có ăn giấm chua không thôi, ta không phải cố ý nói Tranh.” Ô ô, hắn rất hối hận.

Lồng ngực Ngọc kịch liệt phập phồng: “Chuyện này ta không thể giúp được ngươi.”

“Ngọc!” Quán Quán đột nhiên lao lên ôm lấy hai chân Ngọc, “Thanh không cần ta, ngươi phải giúp ta. Ta chỉ là nói đùa thôi, ta, ta làm sao mà biết được Tranh đối với hắn có bao nhiêu trọng yếu a, ta, ta chỉ là có điểm ghen tị thôi. Trong lòng Thanh chỉ có Tranh, đều không có ta, ta chỉ muốn biết hắn có để ý ta hay không. Ngọc, ta sai lầm rồi, ta sai lầm rồi, sau này cũng không dám … nữa , ngươi hãy giúp ta.” Quán Quán khóc rống lên như trẻ con: “Ta rất yêu Thanh a, rất thương hắn, rất thương hắn, nhưng hắn chưa từng có nói qua thích ta. Hắn đem bản thân trao cho ta, ta nghĩ là hắn yêu ta, nhưng hắn lại nói Tranh là người quan trọng nhất với hắn, ta căn bản không thể so sánh với Tranh. Ta đau quá a, Ngọc, nơi này của ta đau quá a.”

Quán Quán một tay để trước bụng, lớn tiếng khóc làm cho người ta phải chua xót. Phục Thiên đang ghé vào trên người Ngọc liền đứng thẳng lên, mâu quang thâm trầm nhìn Ngọc, những lời Quán Quán khóc lóc kể lể đồng dạng cũng là lời nói từ tận đáy lòng hắn. Ngọc đối với hắn rất tốt, mặc kệ hắn có yêu cầu gì, Ngọc đều đáp ứng hắn, cho dù là hắn mấy đêm không cho Ngọc ngủ, điên cuồng mà muốn Ngọc. Nhưng chỉ cần người nọ mở miệng, Ngọc sẽ không chút do dự rời đi, thậm chí sẽ không liếc mắt một cái tới hắn.

Một giọt lệ của Ngọc rơi xuống, hắn nhẹ lay động đầu, nói giọng khàn khàn: “Phải, Thanh nói phải, ở trong lòng hai người chúng ta, chủ tử là tối trọng yếu. Chủ tử ở đâu, chúng ta ở đó, chủ tử muốn đi, chúng ta liền theo chủ tử đi.”

“Ngọc?”

“Ngọc!”

Quán Quán là tuyệt vọng, Phục Thiên là nổi giận.

Thở sâu, Ngọc ngửa đầu nhìn về phía con ngươi của Phục Thiên đã biến thành nhãn xà, lã chã rơi lệ.”Thiên, ta thích ngươi.”

“Thích, cũng yêu, nhưng không hơn hắn.” Phục thiên tăng lực đạo cánh tay sắp đem Ngọc khảm nhập trong cơ thể hắn.

Ngọc chăm chú nhìn cặp nhãn xà đáng sợ kia, môi run rẩy, qua hồi lâu, lâu đến nỗi trên lưng đau đến muốn chết lặng, hắn mới mở miệng: “Thiên, ta chưa bao giờ nói với ngươi chuyện trước kia của ta, ngươi muốn nghe không?”

“Chỉ cần là chuyện liên quan đến ngươi, ta đều muốn biết.” Thoáng buông song chưởng, đá Quán Quán văng ra, Phục Thiên ôm Ngọc ngồi xuống ghế. Quán Quán đi qua, lau khô lệ, chuyên chú ngồi nghe. (tội thằng nhỏ…chú mày quá dã man)

“Đã không còn nhớ rõ là bao nhiêu năm trước . . . . . . Chỉ nhớ rõ ngày đó rất lạnh, tuyết rất lớn, ta lui ở góc tường. . . . . .”

………………

Hàm răng đông lạnh đập vào nhau “khanh khách”, hắn mang tất cả cỏ rơm trong phòng củi đắp ở trên người nhưng vẫn là lạnh thấu xương. Đại nương nói nếu hắn bổ củi không xong sẽ không được ăn cơm. Hắn rất lạnh, rất đói, đao bổ củi so với ngày xưa nặng hơn rất nhiều, hắn không thể bổ xong. Bị nhốt tại sài phòng, đại nương bảo nếu còn bổ không hết thì sẽ bỏ đói hắn một ngày.

“Nương. . . . . .” Gạt lệ, hắn cắn môi nén khóc thành tiếng. Nương nói rằng khóc sẽ chỉ làm cho mình càng khổ.

Cửa đột nhiên mở, thoáng chốc gió lạnh đánh úp vào. Nhìn thấy người ở cửa, hắn sợ tới mức chạy vào góc tường trốn, là đại nương. Nàng hướng hắn nở nụ cười, nhưng nụ cười kia chỉ làm cho hắn thêm sợ hãi.

“Chính là đứa này, người xem được bao nhiêu bạc?” Một nam nhân vừa già lại xấu bên cạnh đại nương tiến lên, nhìn hắn vài lần như đang đánh giá một mặt hàng, người nọ liền vươn hai ngón tay.

“Mười hai.” Đại nương vươn một ngón tay, “Ngươi không nhìn thấy bộ dáng của hắn sao? Rất thanh tú a. Qua hai năm nữa, bộ dáng này ta dám cam đoan tuyệt đối có thể bán được giá tốt, ít nhất cũng một trăm hai. Ta lấy giá mười hai bạc cho ngươi, đã là mua bán thâm hụt rồi.”

Người nọ xoa nắn khắp người hắn, hắn sợ cực kỳ. Đại nương bán hắn? ! Nam nhân lại duỗi ra năm ngón tay, đại nương không chịu. Hắn sắp bị bán, bị bán đi làm gì? Bị bán cho ai?

Không, hắn không muốn bị bán, bán, hắn sẽ vĩnh viễn không lấy lại được thi cốt của nương.

Thừa dịp hai người trả giá, hắn len vào giữa hai người nhảy lên đi ra ngoài. Hắn muốn chạy, hắn không muốn bị bán đi, chờ hắn trưởng thành, hắn phải chuộc lại thi cốt của nương. Đại nương nói phải có một ngàn lượng bạc, hắn mỗi ngày đều tính khi trưởng thành như thế nào kiếm được một ngàn lượng bạc, hắn không thể bị bán đi.

Gió rất lớn, rất lạnh. Đại nương đuổi theo, có người ở phía sau truyđuổi hắn. Hoảng loạn không còn đường thoát, hắn đột nhiên phát hiện một cái chuồng chó. Hắn chạy đến, lao vào bóng đêm tối đen, chạy tới bóng đêm không đáy .

Hắn cuối cùng vẫn là bị bán. Hắn vì rất đói bụng, rất lạnh nên té xỉu ở ven đường. Qua một ngày, hắn bị một tên khất cái nhặt được đem bán. Kẻ mua hắn đem hắn nhốt tại một gian phòng nhỏ, cho hắn ăn, cho hắn uống. Hắn nghĩ rằng mình được bán cho một người tốt, hắn tựa như lang thôn hổ yết (ăn ngốn ngấu như sói như cọp) ăn hết bữa ăn no đầu tiên trong suốt ba năm.

Có một ngày, người mua hắn không có cho hắn ăn, lại càng không cho hắn uống nước. Ngày thứ hai, hắn bị mang đi. Khi bị trói ở trên giường đá, hắn còn không hiểu được ba người trong phòng sẽ làm cái gì với hắn. Hắn nhìn thấy một người xuất ra lưỡi dao, bọn họ liền cởi quần hắn.

Cho đến lúc thứ non nớt giữa hai chân của mình sắp bị cắt lấy, hắn bắt đầu giãy dụa kêu to, nhưng hết thảy đều vô vọng . Trong một khắc, hắn đã không còn là thân nam nhi, hắn đã thành thái giám bất nam bất nữ.

“Ngọc!”

Ôm chặt lấy người đang bình thản nói ra chuyện xưa, Phục Thiên hung hăng hôn lên hắn. Cho tới bây giờ đều ngăn cản không được nụ hôn của Phục Thiên, Ngọc hai tay đặt lên cổ hắn, cùng hắn triền miên chìm vào nụ hôn. Đều là quá khứ, tất cả mọi chuyện đều đã là quá khứ.

“Phục Thiên, ngươi chờ một lát hẵng hôn tiếp!” Vội vã tách hai người ra, Quán Quán vội hỏi, “Ngọc, Thanh đâu, Thanh có phải hay không. . . . . .”

“Ta đây.”

Thanh âm lạnh nhạt quen thuộc vang lên phía sau, ngược lại làm cho Quán Quán không dám quay đầu lại.

“Sao không tiếp tục hỏi?” Đứng ở cửa, Thanh mặt không chút thay đổi nói.

Quán Quán chậm rãi quay đầu lại, nhanh chóng chạy tới ôm lấy chân Thanh, nước mắt ào ạt chảy ra: “Thanh, ngươi có thể đánh ta, mắng ta, phạt ta một tháng không chạm vào ngươi, hoặc, hoặc, hoặc ta biến trở về đi, ngươi đem lông trên người ta nhổ sạch toàn bộ, để cho bọn họ chê cười ta, Thanh muốn làm gì cũng được, chính là đừng bỏ rơi ta. Thanh. . . . . .” Quán Quán nước mắt nước mũi đầm đìa ôm lấy Thanh, từ nơi Ngọc nghe được mọi chuyện cũng đã gây cho hắn một phen đau đớn.

Thanh nhắm mắt lại khẽ thở dài, khom người đem kẻ đáng thương kia kéo lên: “Ngươi làm cái gì, nói cái gì, ta cũng không giận ngươi, nhưng ngươi không được nói đến chủ tử.”

“Ta không nói không nói, không bao giờ … nói nữa, nếu còn có lần sau ta liền biến thành chim trụi lông.” Quán Quán giơ tay thề, tiếp theo”Oa” một tiếng, ôm lấy Thanh, “Thanh, lòng ta chỉ có ngươi, ngươi thích ta được không? Hằng Nga có xinh đẹp cỡ nào cũng không xinh đẹp bằng Thanh. Thanh, Thanh, thích ta được không?”

Trong nháy mắt hai tròng mắt Thanh ướt át, hắn vùi đầu vào lòng ngực Quán Quán, không nói.

“Thanh, ta không đẹp bằng Tranh, cũng không lợi hại như Tranh. Thanh,chọn ta được không, đừng bỏ ta.” Cho dù đã chiếm được thân thể người này, nhưng hắn thực lòng rất tham lam, hắn còn muốn chiếm được tâm người này.

“Chủ tử vĩnh viễn là chủ tử. Quán, không có chủ tử sẽ không có ta và Ngọc. Chủ tử đối với hai người chúng ta có ân tình, không chỉ có ơn tái tạo đơn giản như vậy. Hoàng cung của nhân gian là một nơi so với Diêm La điện còn đáng sợ hơn. Chúng ta thân là nô tài, chủ tử bảo ngươi chết, ngươi lập tức phải chết. Chết không phải là điều đáng sợ nhất, đáng sợ chính là muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong, có thể chết thống khoái là chuyện đáng được ăn mừng, nhưng lại có mấy ai có thể thống khoái chết đi? Không bị tra tấn đến một hơi thở cuối cùng, ngươi căn bản là không chết được.”

“Thanh, đừng nói nữa, đừng nói nữa.” Quán Quán hô to, không cho Thanh nói thêm nữa. Học theo Phục Thiên cúi đầu hôn Thanh, làm cho hắn chỉ nghĩ đến mình. Không đẩy Quán Quán ra, Thanh ngửa đầu nhận lấy nụ hôn vội vàng của hắn. Trong nháy mắt, hai người đều biến mất ở trong phòng, Quán Quán đem người mang đi .

“Bính”

Cửa sổ đóng sập lại, Phục Thiên xả hạ vạt áo Ngọc, vừa gặm vừa cắn.

“Thiên. . . . . .” Ngọc phải đứng dậy giã dược cho chủ tử, chợt nghe Phục Thiên nói, ” để cho ta làm. Dược ta sẽ làm nhanh mang tới cho Tranh.”

Chậm rãi buông tay, Ngọc cắn môi không cho mình kêu lên. Kéo xuống tất cả trói buộc trên người Ngọc, Phục Thiên há miệng ngậm lấy thứ ngây ngô đang đứng thẳng ở giữa hai chân hắn.

“Thiên! Ngô. . . . . .” Ngọc kéo nhanh xiêm y của Phục Thiên, rốt cuộc nhịn không được rên rỉ ra tiếng.

………

“Thanh, Thanh, ta rất thích ngươi, rất thích ngươi. Thanh, ta yêu ngươi, yêu ngươi, ta yêu ngươi.”

Trên tấm thảm lót bằng da thú, Quán Quán biến đổi các loại tư thế đa dạng hầu hạ Thanh. Cùng chủ tử ở chung một chỗ, tính tình của Thanh càng lúc càng đạm mạc bị hắn biến thành căn bản không thể chống đỡ được, sớm đã rên rỉ liên tục, thoáng chốc hóa thành một trận xuân thủy. Thích thú liếm hôn thứ từng bị cắt đi ở giữa hai chân Thanh, Quán Quán ngồi chồm hỗm ở trên người Thanh, cầm lấy dục vọng của hắn nhắm ngay chính mình.

“Quán!” Thanh nhanh chóng ngăn lại hắn, nháy mắt thanh tỉnh không ít.

“Thanh, ta muốn thương ngươi, so với Tranh còn thương ngươi hơn.” Đẩy ngã Thanh, Quán lại đỡ lấy dục vọng của hắn.

“Quán.” Cầm tay hắn, Thanh lắc đầu, khi đối phương sắp muốn khóc ra thì hắn đem thứ ở giữa hai chân từ người Quán rút ra, tách ra dán trên hai bên thắt lưng hắn: “Quán, nếu yêu ta liền tiến vào.”

“Thanh?” Vì sợ Thanh đau lòng mà do dự, hắn muốn cho Thanh nếm thử loại tư vị này, trước kia hắn không hiểu gì mà cứ dán chặt vào Thanh .

“Quán. . . . . .” Từ từ khẽ gọi, Thanh kéo qua người đang rơi lệ, “vào đi.”

“Thanh.” Kích động hôn xuống môi Thanh, Quán vừa khóc vừa tiến vào thân mình hắn, thân mình ấm áp đã không còn trở ngại như ngày xưa.

>>Hết phần một

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.