Dụ Đồng

Chương 158: Chương 158: Khoái Hoạt Thần Tiên




CHƯƠNG 155 PN31: KHOÁI HOẠT THẦN TIÊN

Tiếng rên rỉ ẩn ẩn cùng gầm nhẹ từ phòng trong truyền ra, hồi lâu sau, phòng trong mới yên lặng lại. Đem người đã mê man kia chà lau sạch sẽ, Ti Ngự Thiên, Ti Lam Hạ, Ti Cẩm Sương cùng Ti Hoài Ân lúc này mới bắt đầu để ý chính mình, sửa sang lại giường. Trời sắp sáng bọn họ mới xem như ngủ. Nhưng mới vừa ngủ một hồi, người ngủ ở giữa đột nhiên tỉnh lại, ngồi dậy.

“Nguyệt nhi ( Nguyệt )?” Bốn người vội vàng đứng dậy, thấy hắn xuống giường mặc quần áo, bọn họ cũng vội vàng xuống giường.”Nguyệt nhi, xảy ra chuyện gì?” Mỗi lần hoan ái xong, người này ít nhất phải ngủ một ngày mới dậy được.

“Ta đi Ma tộc, các ngươi chờ ta.” Ngăn bốn người kia mặc quần áo, hai mắt Ti Hàn Nguyệt không có nửa phần buồn ngủ.

“Nguyệt nhi ( Nguyệt )?” Bốn người kinh ngạc nhìn lẫn nhau, lập tức nghĩ đến, “Có phải Thủy Miểu phải sinh hay không?”

“Ân.” Không giải thích nhiều, Ti Hàn Nguyệt đi ra ngoài.

“Phụ thân, ta chỉ biết chuyện này Nguyệt sẽ không mặc kệ.” Bất đắc dĩ thở dài, Ti Lam Hạ biết trước khi người kia trở về, hắn sẽ ngủ không được.

“Nguyệt sẽ về nhanh thôi.” Đứng ở cửa, Ti Cẩm Sương ôn nhu nhìn thiên hạ dần dần đi xa, đề nghị, “Kêu Thanh Lâm, Phong Nham cùng Mang Nặc trở về đi, chúng ta toàn gia đã lâu không tụ họp rồi.”

“Có lẽ còn có thể có tẩu tử (chị dâu), nhiều chất nhi hoặc chất nữ?” Ti Hoài Ân có chút chờ mong. (lời đáy lòng editor: không có đâu cưng^.^ cả nhà cưng từ trên xuống dưới toàn BL mà)

“Diệu Nhật lần này tuyệt tình như vậy, là cha ta nhất định phải đánh hắn.” Ti Ngự Thiên tâm lý vẫn có chút tức giận, Diệu Nhật phải hiểu được nỗi khổ của vợ mới đúng. Thủy Miểu làm vậy là không đúng, nhưng đứa nhỏ có tội gì, nói gì đi nữa đứa nhỏ đều là tôn tử của hắn.

Tìm được Ti Diệu Nhật một mình ở trong rừng đứng ngẩn người, Ti Hàn Nguyệt không nói hai lời kéo hắn đi. Ti Diệu Nhật không dám giãy dụa, chỉ có thể không ngừng hỏi Thất đệ muốn dẫn hắn đi đâu, Ti Hàn Nguyệt chẳng buồn để ý đến hắn. Đến khi đi vào một nơi trông rất âm trầm khủng bố, Ti Diệu Nhật mới phản ứng lại.

“Thất đệ! Ngươi dẫn ta tới nơi này làm cái gì! Thất đệ!” Hắn giãy dụa, đây là nơi hắn cực kỳ quen thuộc — Ma tộc. Bởi vì chuyện của Thủy Miểu cùng Ti Diệu Nhật, Ma tộc rất nhiều người biết hắn, nhưng rất ít ai từng gặp qua Ti Hàn Nguyệt. Chính là giờ phút này, Ti Hàn Nguyệt kéo Ti Diệu Nhật lại như vào nơi không người, không ai dám ngăn cản hắn, cho dù không có gặp qua Tranh của Chung sơn, đôi mắt thất sắc kia cũng làm bại lộ thân phận của hắn.

“Tranh, ngươi không ở Chung sơn, chạy đến Ma tộc của ta có gì phải làm sao?” Một người chắn trước mặt Ti Hàn Nguyệt, căm tức nhìn Ti Diệu Nhật bên cạnh hắn. Hắn là đại ca của Thủy Miểu, Thủy Du, dũng sĩ đệ nhất Ma tộc.

Ti Hàn Nguyệt đối với người không quen từ trước đến nay sẽ không nhiều lời, hắn chỉ là đạm mạc nhìn Thủy Du liếc mắt một cái, lướt qua hắn kéo Ti Diệu Nhật tiếp tục đi.

“Tranh!” Thủy Du lại ngăn hắn lại, cả giận nói, “Các ngươi khi dễ muội muội ta còn chưa đủ, còn muốn đến xem nàng chết sao? !”

Ti Diệu Nhật chấn động: “Nàng sắp chết? !”

“Ngươi ít ở trong này giả bộ hồ đồ đi, ngươi không phải hại nàng chết sao? Nàng đem tất cả ma lực dồn cho nghiệt chủng trong bụng nàng! Đứa nhỏ phải xuất thế, mạng của nàng cũng không giữ được. Muội muội ta đem mạng của nàng bồi cho ngươi, ngươi cũng không tất giả mù sa mưa tới nơi này nói cái gì tha thứ hay không tha thứ, ngươi tên hỗn đản này, cút về Chung sơn của ngươi đi!” Thủy Du một quyền nện vào mặt Ti Diệu Nhật, nếu không bị Ti Hàn Nguyệt cản lại, khẳng định là bị văng ra thật xa. Ngay sau đó, Thủy Du bị người đá bay ra ngoài. Ti Hàn Nguyệt năng lực không hề dưới cơ ma vương, hai tròng mắt bắt đầu đỏ rực lên.

“Hắn còn không tới phiên ngươi dạy.” Không thèm nhìn một đám đông ma vệ chạy tới, Ti Hàn Nguyệt túm vạt áo Ti Diệu Nhật hướng vào sâu bên trong Ma cung đi.

“Tranh, ngươi dẫn hắn đến chỗ ta bồi tội sao? Thủy Miểu bị giết, ta muốn dùng mạng của hắn chôn cùng Thủy Miểu.” Trong Ma cung đột nhiên vang lên một đạo thanh âm hùng hậu, tất cả người trong Ma tộc toàn bộ quỳ gối trên mặt đất, đó là vương của bọn họ.

Ti Diệu Nhật hoàn toàn vô cảm, cước bộ hỗn độn mặc cho Thất đệ kéo mình đi, Thủy Miểu sắp chết? Sắp chết? Trong đầu hiện ra gương mặt mĩ diễm, rõ ràng lại mơ hồ. Hắn hận nàng, nhưng hắn chưa bao giờ muốn nàng chết.

“Tranh, đây là Ma tộc, không phải Chung sơn của ngươi, ngươi dám chọc giận ta.” Nhìn thấy Tranh vô lễ không thèm đếm xỉa gì đến mình, Ma vương sinh khí.

“Đừng làm cho ta hủy đi Ma cung của ngươi.” Lời nói âm lãnh thậm chí là Ma vương cũng không thể so sánh xuất ra từ miệng Ti Hàn Nguyệt, tựa hồ đã không nhịn nổi, hắn kéo Ti Diệu Nhật tả quải hữu quải đi vào một cửa điện nửa mở phía trước. Nhìn thấy hắn, bọn thị nữ đang bối rối chạy ra chạy vào rất là tức giận, trong điện thoáng truyền ra tiếng khóc.

“Tiểu thư, ngài không thể bỏ cuộc, ngài chẳng lẽ muốn để cho Thiếu chủ vừa sinh ra không có mẫu thân sao? Tiểu thư! Thiếu chủ đã không có cha, không thể không có ngài. . . . . .”

Nghe được tiếng khóc, Ti Hàn Nguyệt biết chính là nơi này, đẩy Ti Diệu Nhật ra, hắn âm hàn mở miệng: “Đủ rồi! Một năm bốn tháng, đừng để cho ta lại nhìn thấy bộ dáng thảm hại kia của ngươi.” Buông tay, người đã bị đẩy ngã ở cửa đại điện. Ti Hàn Nguyệt căn bản mặc kệ hắn có vào hay không, quay đầu bỏ đi.

“Thất đệ!” Ngồi dưới đất, gọi lại người đang bỏ đi kia, Ti Diệu Nhật nhẹ giọng nói, “Cám ơn, cám ơn ngươi.” Nói xong, hắn đứng lên vọt đi vào.

“Thủy Miểu!”

“A! Ti Diệu Nhật! Ngươi tới làm cái gì!”

“Cút ngay! Nữ nhân của ta sinh hài tử, ta há có thể không đến!”

“Diệu. . . . . . Diệu Nhật. . . . . . ? Thật sự, thật sự. . . . . . Là ngươi?”

“Thủy Miểu, đừng nói nữa, chuyên tâm sinh đứa nhỏ, sinh đứa nhỏ ra xong ta tái tính sổ với ngươi!”

“Ti Diệu Nhật! Ngươi còn muốn thương tổn tiểu thư!”

“Câm miệng! Để cho Thủy Miểu chuyên tâm sinh đứa nhỏ!”

“Diệu, Diệu Nhật. . . . . . Đứa nhỏ, tên đứa nhỏ. . . . . .”

“Không vội, chờ đứa nhỏ một tuổi, ngươi và ta cùng nhau đặt tên cho hắn. Thủy Miểu, phải sống sót, nếu ngươi muốn bồi tội với ta, thì phải sống sót.”

“Diệu Nhật. . . . . .”

Người đang đứng cách đó không xa nghe đoạn đối thoại xong, mới nhấc chân đi. Mới vừa đi chưa được hai bước, phía trước nhảy ra một người, tung ra một cái khóa, khóa lại người trong chiếc áo choàng màu đen.

“Tranh, ngươi cho rằng nơi này của ta là hậu viện của nhà ngươi sao? Muốn tới thì tới, muốn đi liền đi, còn đả thương bộ hạ của ta.” Đầu lưỡi hồng hồng từ trong mũ trùm che kín khuôn mặt phun ra, làm cho người ta nghĩ tới huyết.

“Cút ngay.” Người đang muốn về căn bản không sợ đối phương uy hiếp.

“Tranh, ngươi chọc giận ta.” So với Tranh, Ma vương cao hơn nửa thân mình ngữ thấu âm ngoan, bọn người hầu của hắn quỳ trên mặt đất lạnh run.

“Cút ngay.” Đừng nói là Ma vương , dù là Xi Vưu*, hắn cũng sẽ không sợ.

“Tranh, là ngươi bức ta ra tay.” Nháy mắt thả rơi áo choàng, Ma vương lộ ra nụ cười dữ tợn.

Con ngươi bảy màu biến thành màu đỏ, hồng vụ (đám khói đỏ) ở phía sau hắn xuất hiện. Nhanh sau đó, hồng vụ cùng hắc khí quấn lấy nhau, không thể tránh được một hồi “Chém giết”.

Các nam nhân ở trong viện chờ Ti Hàn Nguyệt trở về đến tối ngày hôm sau mới thấy hắn trở về, đã thấy tóc hắn có chút hỗn độn, ống tay áo cũng mất.

“Nguyệt nhi!”

“Nguyệt!”

“Chủ tử!”

Ti Ngự Thiên, Ti Lam Hạ, Ti Cẩm Sương, Ti Hoài Ân, Huyền Ngọc cùng Huyền Thanh cuống quít chạy tới.

“Nguyệt nhi, xảy ra chuyện gì? Trên cổ ngươi bị sao vậy? !” Đến gần xem mới phát hiện trên cổ Hàn Nguyệt có miệng vết thương, Ti Ngự Thiên nháy mắt nổi giận.

Chớp chớp hai tròng mắt mệt rã rời, Ti Hàn Nguyệt dựa sát vào trong lòng ngực phụ hoàng: “Phụ hoàng, ta mệt.” Hắn ngay từ đầu đã rất mệt nhọc, nếu không có chuyện Ti Diệu Nhật, hắn bây giờ còn ngủ.

“Nguyệt (Chủ tử), là ai làm ngươi bị thương!” Mặc kệ là vợ hay là thuộc hạ, đều là một bộ dáng muốn tìm người liều mạng.

“Khung.” Nói một chữ, người kia mỏi mệt không thôi, ngủ thẳng cẳng ở trong lòng phụ hoàng, sau khi hoan ái hắn nên ngủ một ngày.

Chư vị vừa nổi giận nháy mắt không còn lại chút gì. Ti Ngự Thiên ôm lấy người đang ngủ bước nhanh vào nhà, Huyền Ngọc cùng Huyền Thanh đi pha nước ấm cho chủ tử.

“Nguyệt đi Ma tộc.” Lau rửa cho người đang ngủ say như chết kia, Ti Cẩm Sương thấp giọng nói.

“Nhất định là vì Đại ca, Đại ca bị Nguyệt mang đi.” Ti Lam Hạ rửa sạch miệng vết thương cho người kia, trong mắt đầy đau lòng.

“Đáng lẽ nên hỏi rõ ràng Nguyệt đi đâu, sớm biết hắn đi Ma tộc, ta liền thay hắn đi. Mỗi lần nhìn thấy Nguyệt, Khung đều bức Nguyệt cùng hắn luận võ.” Ti Hoài Ân tự trách nói.

“Chuyện này ghi nợ trên đầu Diệu Nhật.” Ti Ngự Thiên nghiến răng nghiến lợi.

Ma tộc, một người đứng trước gương nhìn hốc mắt sưng đỏ của mình, khóe miệng bị rách da, căm giận nói: “Tranh, lần tới ta nhất định có thể thắng được ngươi! Ta muốn bế quan luyện công, bất luận kẻ nào cũng không được quấy nhiễu ta!”

“Dạ!”

………..

“Ha ha, ta chỉ biết Đại ca khẳng định chạy không thoát. Rõ ràng trong lòng có người ta, đến chết vẫn còn mạnh miệng, hoàn hảo có Thất đệ, bằng không nếu Thủy Miểu thực sự chết, hắn chắc chắn hối hận cả đời.” Nằm ở trên đùi Lâm Yên, Ti Thanh Lâm cười nhạo Đại ca của mình đang ở Ma tộc chiếu cố đứa nhỏ.

“Lục gia hiện nay có thể yên tâm. Không biết Đại gia khi nào mang Thủy Miểu cô nương cùng đứa nhỏ quay về Chung sơn, chúng ta phải chuẩn bị một phần hậu lễ.” Lâm Yên lột vỏ nho uy Ti Thanh Lâm ăn.

“Nghe nói thân mình Thủy Miểu hiện tại hơi kém, Đại ca phỏng chừng trong thời gian ngắn sẽ không quay về Chung sơn. Hơn nữa, nếu không bởi vì hắn, Thất đệ cũng sẽ không bị Ma vương kia bò lên đánh một trận, bị thương ở cổ. Phụ thân rất tức giận, Đại ca hiện tại trở về, không phải tự tìm chết à, hắn khẳng định phải chờ tới khi phụ thân bọn họ nguôi giận mới dám trở về.” Kéo đầu Lâm Yên xuống, Ti Thanh Lâm ác liệt mà đem nửa trái nho đút cho, tiếp theo chậc lưỡi: “Yên, ngươi lại bảo ta Lục gia , nên phạt ngươi như thế nào?”

“Lâm yên đều nghe Lục gia.” Kêu thành thói quen, người nọ là trời của hắn, là gia của hắn.

“Phạt ngươi theo giúp ta cả đời, không, nếu ta chết trước, ngươi phải theo ta, trong lòng chỉ có thể có ta.” Đại ca hạnh phúc, giống Thất đệ, giống hắn hạnh phúc.

“Lâm Yên tuân mệnh, trong lòng Lâm Yên chỉ có một mình Lục gia, dù cho Lục gia không cần Lâm Yên , Lâm Yên cũng muốn theo Lục gia.”

“Tiểu ngốc tử.”

Đứng dậy, đem người này đẩy xuống, Ti Thanh Lâm hôn lên đôi môi ẩm ướt nước nho kia, lẩm bẩm: “Yên, ta không muốn mở hoan quán nữa, Thất đệ nói nơi đó của ta thối.”

“Thất gia không chịu được được son hương đi.” Mặc cho người này cởi bỏ quần áo của hắn.

“Chúng ta mở trà lâu đi, hương trà không thối.” Cởi quần dài người này.

Mở rộng chân, Lâm Yên ôm lấy nam nhân cả đời hắn yêu: “Toàn bộ nghe gia.”

“Gọi ta Thanh Lâm.”

“Thanh Lâm, ngô. . . . . .”

Từ đó về sau, Mỗ quốc một thời gian dài mọc lên rất nhiều quán trà quy mô, sinh ý náo nhiệt. Bất quá lão bản không cho mang thanh lâu vào sinh ý, không ai biết hắn vì sao ghét thanh lâu như vậy.

Còn Ti Diệu Nhật ra sao khi mang theo lão bà với đứa nhỏ quay về Chung sơn? Nghe nói sau khi Thủy Miểu cùng sự trợ giúp của ca ca nàng thuyết phục được Ma vương, Ti Diệu Nhật liền mang theo lão bà cùng đứa con kích động trở về, đứa nhỏ Ti Thủy Thủy thực ngoan, được rất nhiều lễ vật, lão bà rất đẹp, cũng được rất nhiều lễ vật, mà Ti Diệu Nhật lại mang theo hai con mắt thâm đen theo sát phụ thân với các huynh đệ giải thích.

Thần tiên ngày nào cũng khoái hoạt sao? Kỳ thật thần tiên cũng có rất nhiều phiền não, bất quá cuối cùng thoạt nhìn, vẫn là. . . . . . Khoái hoạt đi. (não=]])

>>Hết Phần Phiên ngoại Khoái hoạt thần tiên

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.