Dụ Đồng

Chương 157: Chương 157: Khoái Hoạt Thần Tiên




CHƯƠNG 154 PN30: KHOÁI HOẠT THẦN TIÊN

Lúc này ở Chung sơn, nơi cửa phòng của Ti Hàn Nguyệt có một vị mĩ diễm nữ tử đứng tựa nơi đó, dung nhan không thi phấn trang điểm nhưng vẫn rất xinh đẹp làm cho người ta tim đập loạn nhịp. Bất quá đứng ở trước mặt Ti Hàn Nguyệt, nàng lại có vẻ có chút thất sắc.

“Tranh, ta muốn gặp Ti Diệu Nhật, nói cho ta biết hắn ở đâu?” Nữ tử không sợ người lạnh như băng trước mặt, lại càng không quan tâm tới địa vị của hắn, cường ngạnh hỏi.

“Vị cô nương này, xin hỏi nàng là . . . . .” Người bên cạnh sinh tức giận, Ti Cẩm Sương cầm bàn tay lạnh lẽo của hắn, ôn hòa hỏi.

“Ta là Thủy Miểu, người của Ma tộc.” Nữ tử vừa nói xong khiến cho “Điểu thú” chung quanh kinh hô. Chung sơn là thánh sơn, người của Ma tộc cư nhiên dám can đảm đến đây, còn dám đối với Tranh vô lễ như thế.

“Ngươi tìm Diệu Nhật có chuyện gì?” Ti Ngự Thiên hỏi. Hắn không tin Diệu Nhật lại đi tùy tiện trêu chọc loại nữ nhân này. Hắn hoàn toàn dùng ánh mắt tức giận đối đãi Thủy Miểu.

Thủy Miểu mặt trắng đi vài phần, không cam lòng nhìn Ti Hàn Nguyệt: “Ta muốn gặp hắn, ta có đứa nhỏ của hắn.”

“A! !”

“Oa! !”

“Hô! !”

Cái này, thần điểu thần thú đứng chung quanh xem náo nhiệt tất cả đều biến thành hình người. Cư nhiên có nữ nhân Ma tộc hoài thai đứa nhỏ của Ti Diệu Nhật? ! Đám người Ti Diệu Nhật cũng không phải thân thể thần thú, nhưng trong cơ thể đã có thần lực của Tranh, coi như là bán tiên của Chung sơn. Hắn không chỉ cùng Ma tộc cấu kết, còn làm cho người ta mang thai tìm tới cửa, mang tiếng là bội tình bạc nghĩa. Mọi người khe khẽ nói nhỏ, tuy rằng không thích người Ma tộc, lại vẫn là thập phần đồng tình Thủy Miểu, bất mãn Ti Diệu Nhật bạc tình.

Mọi người ở đây chờ đợi Tranh tức giận, lại nghe hắn cực lãnh đạm mở miệng: “Hắn muốn gặp ngươi, thì sẽ đi tìm ngươi. Nơi này của ta còn không tới phiên ngươi đến đòi người.”

“Ngươi!” Thủy Miểu cảm thấy khó thở, đã sớm nghe nói Tranh của Chung sơn cuồng ngạo vô tình, trừ bỏ Chúc Âm ra đều không chừa mặt mũi cho ai cả. Chúc âm lại cũng không hỏi đến việc của Chung sơn, có thể nói Chung sơn chính là thiên hạ của Tranh. Nhưng nàng cũng trăm triệu lần không ngờ, dù biết được nàng có đứa nhỏ của Ti Diệu Nhật, Tranh đối với nàng vẫn không khách khí như vậy.

Quật cường nhịn xuống khó chịu, Thủy Miểu cắn môi: “Ta tìm không thấy hắn.” Đúng vậy, nếu hắn chịu đi tìm nàng, nàng làm sao không hề giữ chút tôn nghiêm đến nơi đây tìm người.

“Đó là chuyện của ngươi.” Ngôn ngữ lạnh lùng không chút cảm thông, trong con ngươi Ti Hàn Nguyệt vẫn giữ hàn quang không thay đổi.

“Nguyệt nhi, chuyện này giao cho phụ hoàng đi.” Nghe ra hắn có chút không vui, Ti Ngự Thiên vội vàng trấn an.

“Tranh.” Thủy Miểu đột nhiên quỳ xuống, lại kinh hô.”Ta thực xin lỗi hắn, ta đã làm chuyện không nên làm. Hắn hận ta, sẽ không gặp ta. Chính là. . . . . .” Hai tay trong nháy mắt ôm lấy bụng, ánh mắt của nàng hiện lên thống khổ, “Chính là, ta thương hắn. Hắn có thể không tha thứ cho ta, nhưng đứa nhỏ. . . . . . Ta muốn hắn cho đứa nhỏ một cái tên, sau đó, ta tuyệt đối sẽ không đến quấy rầy hắn nữa.”

Ti Hàn Nguyệt bất vi sở động nhìn nàng, Ti Ngự Thiên vừa nghe, mày mặt nhăn càng nhanh, hướng Ti Hoài Ân ra hiệu, nói: “Nguyệt nhi, việc này giao cho phụ hoàng đi, mặc kệ Diệu Nhật cùng vị cô nương này trong lúc đó xảy ra chuyện gì, đứa nhỏ là vô tội.”

Ti Cẩm Sương nâng Thủy Miểu dậy, ôn hòa nói: “Vào nhà đi, trong bụng có đứa nhỏ, nên cao hứng mới đúng.” Hơn nữa đứa nhỏ này là cháu của hắn. Hắn cả đời không có con nối dòng, đứa nhỏ tựa hồ đã là chuyện rất xa xôi.

“Nguyệt.” Giữ lấy thắt lưng Hàn Nguyệt, Ti Hoài Ân mang hắn ra ngoài, “Theo ta đi xem loại thức ăn mới đưa đến mấy ngày trước đây như thế nào?”

Nhìn Thủy Miểu đang cố nén nước mắt liếc mắt một cái, Ti Hàn Nguyệt theo Ti Hoài Ân đi ra. Hắn vừa đi, Ti Cẩm Sương lập tức dìu Thủy Miểu cùng hắn vào nhà. Đem một đám “người” tò mò đá ra bên ngoài, Ti Ngự Thiên, Ti Lam Hạ cùng Ti Cẩm Sương ở phòng trong hỏi Thủy Miểu nàng cùng Ti Diệu Nhật trong lúc đó đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.

Ti Hoài Ân cũng không mang Ti Hàn Nguyệt đi tới chỗ thức ăn liền, mà là đem hắn đưa tới một vùng núi hẻo lánh phong cảnh tú lệ. Nơi đó có bàn ghế gỗ, thậm chí có võng, có thể thấy được mấy người này thường xuyên tới nơi này.

“Nguyệt, không nên trách Đại ca, ta tin tưởng hắn là có nỗi khổ bất đắc dĩ mới không đi tìm Thủy Miểu, ta cũng tin tưởng đại ca không biết chuyện đứa nhỏ, bằng không hắn sẽ không trốn đi.” Vuốt ve gương mặt kia so với ngày thường còn lạnh hơn vài phần, Ti Hoài Ân nửa quỳ ở trước mặt hắn khuyên nhủ.

Hàn quang trong mắt Ti Hàn Nguyệt thối lui, hắn cũng không bực Ti Diệu Nhật, chính là phiền chán cái người không hiểu chuyện chạy tới chọc hắn. Ti Diệu Nhật phải làm như thế nào, đó là chuyện của hắn, cho dù hắn không cần đứa nhỏ của mình, cũng là chuyện của hắn, cùng Ti Hàn Nguyệt ta không quan hệ, huống chi, nữ nhân kia có ngày hôm nay cũng là hậu quả của cô ta.

Nhìn ra người này không còn tức giận, Ti Hoài Ân khẽ hôn lên khóe môi hắn, ngồi bên người hắn: “Mặc kệ nói thế nào thì đứa nhỏ là vô tội, vẫn là nên tìm Đại ca trở về, đem hiểu lầm nói rõ ràng. Nhìn ra được Thủy Miểu kia thực yêu Đại ca.” Hắn không biết hai người kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Đại ca thế nhưng lại trốn đi, không cần đứa nhỏ của mình.

Ánh mắt bảy màu trong nháy mắt lóe lên tia khác thường, Ti Hàn Nguyệt đứng lên.”Ta phải xuống núi.”

“Nguyệt?” Ti Hoài Ân nghe vậy, đứng dậy giữ chặt hắn, “Ngươi muốn đi đâu? Ta đi cùng ngươi.”

“Không cần.” Rút tay ra, Ti Hàn Nguyệt lướt qua Ti Hoài Ân bước đi, “Ta đi tìm Ti Diệu Nhật.”

Ti Hoài Ân vội vàng chạy theo: “Nguyệt, ta đi cùng ngươi.” Hắn có thể nào để cho người kia một mình xuống núi.

“Hoài.” Xoay người liếc Ti Hoài Ân, một lát sau, đối phương thở dài, “Hảo, ta không đi, ngươi phải sớm trở về.”

“Ân.” Lưu lại Ti Hoài Ân, Ti Hàn Nguyệt đi mất. Chỉ khoảng nửa khắc, thân ảnh của hắn liền biến mất ở trong rừng. Nhìn chăm chú hắn đi xa, Ti Hoài Ân nhíu mi quay về chỗ ở của bọn họ.

……..

Trong Y Phượng các, Ti Thanh Lâm giật lấy bầu rượu trong tay Đại ca. “Đại ca, ngươi nếu muốn say thật thì nên đi tới chỗ Bách Sơn lão nhân trộm ‘Ngọc Túy’, chỉ cần một ly, ngươi nhất định ngủ mười ngày nửa tháng. Rượu nơi này chỉ càng làm ngươi thanh tỉnh thôi.” Bọn họ được cho là bán tiên, rượu của nhân thế bất quá là hương vị tầm thường, làm sao có thể uống say.

“Ngươi đi lấy ‘Ngọc túy’ cho ta.” Ti Diệu Nhật cướp bầu rượu về, trực tiếp đưa lên miệng uống. Làm ra chuyện như vậy, hắn chỉ muốn say.

Ti Thanh Lâm bất đắc dĩ thở dài. “Ngọc túy” nếu dễ lấy như vậy sẽ không là “Ngọc túy” . Lên núi nhiều năm như thế, hắn chỉ mới uống qua hai chén, vẫn là Bách Sơn lão nhân nể mặt Chúc Âm mới cho bọn họ một cái lọ nhỏ. Kia thật sự là tiên giới thánh rượu a, uống qua một giọt, đều là không uổng phí cuộc đời này, bất quá lần đó bọn họ say một tháng mới tỉnh, sau đó Thất đệ không cho bọn họ đụng vào “Ngọc túy” nữa. (1 tháng ko đụng vào em nó nên em nó bất mãn=]]])

Ti Thanh Lâm liếm liếm miệng: “Đại ca, để ta trước đi tìm Thủy Miểu nói rõ ràng, nói cho nàng ngươi sẽ không thú nàng, để cho nàng không cần lại dây dưa với ngươi, cũng làm cho tâm nàng chết luôn, loại sự tình này trốn không phải là biện pháp hay. Rồi mới quay về Chung sơn hướng Thất đệ thỉnh tội, chẳng sợ bị Thất đệ, phụ thân bọn họ đập cho một trận, cũng tốt hơn ngươi ở trong này mượn rượu giải sầu. Đại ca, ngươi như vậy chỉ thấy sầu càng sầu.”

“Ta không muốn gặp nữ nhân kia, ta cũng không còn mặt mũi gặp Thất đệ.” Ti Diệu Nhật mở ra một vò rượu khác, mở to miệng uống sạch, hy vọng chính mình có thể say, tạm thời quên đi chuyện đó.

“Ai, được rồi, nếu Đại ca muốn uống rượu, đương huynh đệ là ta cũng không nhiều lời, cùng ngươi cạn.” Ti Thanh Lâm rót một chén rượu lớn, cùng Đại ca cạn chung bất tịnh (=ko say).

Hai người đang chén tạc chén thù, chợt nghe dưới lầu truyền đến rối loạn, Lâm Yên vội vàng đứng dậy đi ra ngoài, Ti Thanh Lâm lạnh mặt theo ra. Trong đại sảnh, tráng hán trong lâu toàn bộ nằm trên mặt đất rên rỉ, cô nương tướng công sợ hãi tránh ở trên lầu, Văn Văn sắc mặt trắng bệch cả người phát run nhìn dung nhan tuyệt mỹ yêu dị lại đầy băng giá trước mặt, từng bước thối lui.

“Thất gia? !” Lâm Yên vừa chạy xuống nhìn thấy người đó, kinh hô thất thanh. Người trong lâu nghe vậy, đều kinh ngạc nhìn lại, người này không nói hai lời liền hướng tới Lý Sấm, còn đả thương người của bọn họ có thể nào là đệ đệ của Lục gia? ! Không có khả năng! Hắn cùng Lục gia một chút cũng không giống!

“Thất đệ!” Người vừa lao xuống vội vàng che chắn người ở trước mặt Văn Văn tiến lên, “Thất đệ, ngươi sao lại đến đây?” Toàn bộ người trong lâu gào thét trong lòng, thực sự là đệ đệ của Lục gia!

Ti Thanh Lâm chẳng buồn trấn an bọn cô nương tướng công bị dọa chết kia, hắn nhìn nhìn phía sau Thất đệ, không thấy những người khác, hắn thoáng kinh ngạc, Thất đệ chưa từng một mình xuống núi.

“Ta muốn gặp Ti Diệu Nhật.” Đạm mạc mở miệng, Ti Hàn Nguyệt lướt qua Ti Thanh Lâm trực tiếp lên lầu, tựa hồ đã biết Ti Diệu Nhật ở gian phòng nào.

“Thất đệ, Thất đệ, ” Ti Thanh Lâm đuổi theo, khẩn trương không thôi, “Ngươi trước hết nghe ta nói, chuyện của Đại ca, chuyện đó là Đại ca nhất thời hồ đồ, Đại ca hắn. . . . . .”

“Câm miệng.” Lạnh lùng một câu, thành công làm cho kẻ đi theo hắn ngậm miệng lại. Mùi của nơi này làm cho hắn rất khó chịu, hắn không có kiên nhẫn nghe Ti Thanh Lâm nói ba cái chuyện râu ria kia.

Ti Thanh Lâm lo lắng nghĩ thầm, Thất đệ khẳng định là đã biết chuyện kia của Đại ca. Thấy Thất đệ sắc mặt cực kỳ băng giá, hắn thầm kêu không xong: Tiêu rồi, tiêu rồi, lúc này Đại ca khẳng định sẽ bị Thất đệ giáo huấn một trận. Nhưng Thất đệ bảo hắn câm miệng, hắn không dám nói thêm nữa.

Lên lầu hai, Ti Hàn Nguyệt dừng lại, kẻ nồng nặc mùi rượu trước mặt chính là Ti Diệu Nhật. Hắn bình tĩnh đứng ở nơi đó, chuẩn bị sẵn sàng chịu đánh chịu phạt. Thất đệ đến đây, đủ để giải thích hết thảy, Thất đệ. . . . . . Đã biết. Đôi ngươi bảy màu xinh đẹp kia làm cho hắn không dám nhìn thẳng, hắn xấu hổ, hắn không xứng, cúi đầu thầm nghĩ muốn đem kẻ xấu xí như mình chôn luôn.

“Ti Thanh Lâm, đi lấy nước, đem hắn rửa.” Không vui nói với người phía sau, Ti Hàn Nguyệt lướt qua Ti Diệu Nhật lên lầu ba.

“Thất đệ. . . . . .” Ti Diệu Nhật xoay người, thất thanh hô, Thất đệ cảm thấy hắn bẩn đi. Đúng vậy, hắn đương nhiên ô uế như vậy.

“Đừng để cho ta ngửi được mùi rượu trên người ngươi.” Đầu không quay lại bỏ lại một câu, Ti Hàn Nguyệt lên lầu , thề sau này tuyệt đối không đến nơi này của Ti Thanh Lâm nữa. Ti Diệu Nhật ngơ ngác nhìn thân ảnh màu trắng bước lên lầu, không rõ ý của Thất đệ là gì.

“Đại ca, đừng ngơ ngẩn nữa. Mau đi tẩy rửa, rồi đi gặp Thất đệ.” Tha con người ngu si kia lên lầu, Ti Thanh Lâm trong lòng cũng là rõ ràng.”Thất đệ đến đây, nhất định là đã biết, hiện tại trốn là trốn không được, xem Thất đệ xử như thế nào đi.” Ti Diệu Nhật cước bộ như nhũn ra bị Ti Thanh Lâm kéo vào trong phòng, không rên một tiếng tựa như hình đồng rối gỗ.

Một gian phòng nhẹ nhàng khoan khoái sạch sẽ, cửa sổ mở rộng không có mùi hương quá nồng trong phòng, Ti Hàn Nguyệt ngồi ở phía trước cửa sổ, mày nhíu chặt dần dần thư hoãn. Đứng ở trước mặt hắn, Ti Diệu Nhật cúi thấp đầu. Ti Thanh Lâm bất an nhìn hắn, Lâm Yên khẩn trương đứng ở phía sau Ti Thanh Lâm. Một nén nhang trôi qua, Ti Hàn Nguyệt vẫn ngồi như vậy, không nói được một lời.

“Thất đệ.” Liếm liếm môi, Ti Thanh Lâm mở miệng, cứ như thế này cũng không phải biện pháp a.

Ti Hàn Nguyệt quay đầu, ánh mẳt lạnh lùng, Ti Thanh Lâm run run, không dám nói tiếp nữa. Thất đệ đã lâu không nhìn hắn như thế, nhất định là rất tức giận. Đại ca, ngươi sao lại có thể làm ra chuyện hồ đồ như vậy! Ti Thanh Lâm ở trong lòng cả giận nói, lập tức hắn lại bắt đầu trách cứ yêu nữ Ma tộc kia, đem hai huynh đệ bọn họ hại chết .

Ti Hàn Nguyệt đang mất hứng, nhưng không phải vì Ti Thanh Lâm cùng Ti Diệu Nhật. Cả lâu đều tràn ngập mùi son phấn, làm cho hắn rất không thoải mái. Cho dù ngồi ở bên cửa sổ, hắn vẫn có thể ngửi được. Đừng nói bên người hắn không ai dùng mấy thứ này, chính là ở Chung sơn, nữ tính thần thú cũng không ai dùng, hắn đương nhiên không quen, không, từ lúc hắn ở nhân gian cũng đã không quen.

“Ti Diệu Nhật.” Lời vừa ra khỏi miệng, thân mình đối phương lập tức thoáng run lên, ngẩng đầu.

“Thủy Miểu của Ma tộc đến Chung sơn tìm ngươi, ngươi nếu muốn, trở về mang nàng đi; ngươi nếu không cần, ta liền đem nàng trả về Ma tộc.” Cầm chén trà lên, dùng hương trà xua tan mùi son phấn, Ti Hàn Nguyệt lạnh mặt nói.

Ti Diệu Nhật hoảng sợ trừng lớn hai mắt, nguyên lai là Thủy Miểu chạy tới Chung sơn, khó trách Thất đệ biết! Hắn lại càng thêm hận nữ nhân kia.

“Nàng có hài tử của ngươi, muốn ngươi đặt tên cho đứa nhỏ. Ti Diệu Nhật, muốn hay không tự ngươi quyết định, không cần cố kỵ Ma tộc. Cho ngươi một canh giờ suy nghĩ, nghĩ cho kỹ rồi cùng ta quay về Chung sơn.”

Ti Diệu Nhật cùng Ti Thanh Lâm vừa kinh vừa sợ, nhưng một lát sau, hai người ngây dại. Ti Thanh Lâm nhìn đại ca, lại nhìn nhìn Thất đệ không uống chén trà mà cứ ngồi ngửi hương trà, mặt nhăn mày nhíu.

“Thất đệ. . . . . . Ngươi tới, là mang đại ca trở về?” Ti Thanh Lâm thật cẩn thận hỏi, chẳng lẽ không đúng đến đánh Đại ca sao?

“Chuyện của hắn vì sao phải để người ngoài vì hắn giải quyết?” Cái người tâm tình cực kỳ không tốt lạnh nhạt nói, tiếp tục ngửi hương trà.

“Nhưng, nhưng. . . . . .” Ti Thanh Lâm không dám nói, vừa nghe xong, hắn không khỏi kinh hỉ, chẳng lẽ Thất đệ còn chưa biết?

“Thất đệ.” Ti Diệu Nhật đột nhiên quỳ xuống, vẻ mặt xấu hổ nhìn người càng thêm mất hứng kia, “Ta tới nơi này không phải vì tránh né nữ nhân kia, ta đã làm chuyện có lỗi với Thất đệ, ta không mặt mũi nào gặp lại ngươi.” Mặc kệ Thất đệ có biết hay không, hắn đều phải nói cho Thất đệ, hắn không muốn trốn tránh nữa.

Ti Hàn Nguyệt mặt chưa biến sắc nói: “Đó là chuyện ngươi cùng nữ nhân kia, cùng ta không quan hệ. Ngươi cần nàng thì thú nàng; ngươi không cần ta liền đem nàng trở về, nếu không nàng sẽ lại đến Chung sơn. Mặc kệ nàng biến thành bộ dáng của ai, người ngươi chạm chính là nàng, không phải ta. Nửa canh giờ.” Không kiên nhẫn đặt chén trà xuống, Ti Hàn Nguyệt quyết định trước tìm nơi sạch sẽ, chờ hết giờ rồi quay lại.

Lời này vừa nói ra, Ti Diệu Nhật cùng Ti Thanh Lâm đều ngây ngẩn cả người, còn không chờ hai người phục hồi lại tinh thần, người vừa ở đây đã vô tung vô ảnh.

Mặc kệ nàng biến thành bộ dáng của ai, người ngươi chạm chính là nàng, không phải ta. . . . . . Đó là chuyện ngươi cùng nữ nhân kia, cùng ta không quan hệ. . . . . . Cần hay không cần chính ngươi quyết định, không cần cố kỵ Ma tộc. . . . . . Nhớ lại từng chữ từng chữ Thất đệ vừa mới nói xong, hai tròng mắt Ti Diệu Nhật đã bõng chốc đỏ ửng, thân mình trở nên run rẩy.

“Đại ca, Thất đệ hắn, giống như đã biết.” Mặt Ti Thanh Lâm có chút vặn vẹo.

“Thất đệ. . . . . .” Nam nhi lệ không dễ rơi, chỉ là chưa quá thương tâm mà thôi.

“Đại ca, Thất đệ hắn, giống như không trách ngươi . . . . . .” Ti Thanh Lâm vỗ vỗ mặt mình, làm cho mình thanh tỉnh chút.

“Thất đệ. . . . . .” Ti Diệu Nhật che mặt, lặng lẽ rơi lệ. Là xấu hổ, là tự trách, là thoải mái, là cảm kích vì không bị xem thường, phải . . . . . Hắn thấy mình quả thật không có tiền đồ khóc lớn lên.

“Đại ca! Thất đệ thực sự không trách ngươi a!” Nửa ngày sau Ti Thanh Lâm mới hoàn toàn tỉnh táo lại, bổ nhào vào người Đại ca, đem hắn túm lên, kích động hô, “Đại ca! Thất đệ không trách ngươi! Một chút cũng không trách ngươi! Ngươi đừng tự trách, nhanh nghĩ cách xử lý chuyện nữ nhân kia đi. Thất đệ cho ngươi một, nga không, nửa canh giờ!”

“Lục đệ!” Ti Diệu Nhật ôm lấy Ti Thanh Lâm khóc thét ra tiếng, lo lắng lâu như vậy bị Thất đệ nói mấy câu khinh miêu đạm tả – nhẹ nhàng bâng quơ là hết. Thất đệ không có xem thường hắn, không có không để ý tới hắn, thậm chí không có sinh khí với hắn. Thất đệ, Thất đệ, nếu nói trên đời này ai có thể cứu hắn, chỉ có thất đệ.

“Đại ca, đừng khóc, đừng khóc .” Ti Thanh Lâm gạt gạt nước mắt, “Mau nghĩ cách đi, Thất đệ vẫn là có điểm mất hứng. Ai! Ngươi cứ chạy như thế, nữ nhân kia khẳng định sẽ đi Chung sơn tìm ngươi. Thất đệ tối không thích loại sự tình này, cũng khó trách hắn sinh khí, đợi Thất đệ trở lại, ngươi cũng đừng quên cùng hắn bồi tội.”

“Ân, ân.” Từ địa phủ vọt lên tiên giới là tư vị gì, Ti Diệu Nhật chính là tư vị đấy.

Một bên Lâm Yên cúi đầu lau đi ướt át nơi khóe mắt, xoay người lặng lẽ rời đi, hắn hẳn là nên để hai huynh đệ lại với nhau.

Nửa canh giờ sau, Ti Hàn Nguyệt đúng giờ trở lại, chẳng qua khi hắn tiến vào Ỷ Phượng các, sắc mặt hắn liền lạnh hơn bình thường, thấy Ti Diệu Nhật cùng Ti Thanh Lâm đang rất không yên.

“Thất đệ.” Ti Diệu Nhật trước mở miệng, “Ta và ngươi quay về Chung sơn, ta phải cùng nàng nói rõ ràng.”

“Ân.” Không có ngồi xuống, Ti Hàn Nguyệt nói thẳng, “Đi thôi.”

“Thất đệ!” Ti Thanh Lâm vội vàng mở miệng, “Ta cũng trở về.” Thấy đối phương mắt lộ ra nghi hoặc, hắn cười mỉa nói, “Ta đã lâu không trở về rồi.” Kỳ thật là muốn trở về giúp vui, thuận tiện ở thời điểm mấu chốt giúp Đại ca giải vây. Nhìn hắn liếc mắt một cái, Ti Hàn Nguyệt cũng không có phản đối, ra khỏi phòng.

>>Hết phần hai

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.