CHƯƠNG 153 PN29: KHOÁI HOẠT THẦN TIÊN
Thanh lâu lớn nhất “Y Phượng các” trong thành Dương Châu hôm nay nghênh đón sinh nhật mười tuổi của nó. Lão bản hạ lệnh Y Phượng các nghỉ kinh doanh một ngày, mặc kệ là tú ông, quy công hay là tiểu thư tướng công, toàn bộ nghỉ ngơi chúc mừng. Sáng sớm, đáng lẽ ngày thường vẫn còn yên lặng nhưng hôm nay Y Phượng các đã vô cùng náo nhiệt. Ngày thường các cô nương tướng công luôn ăn mặc trang điểm xinh đẹp hôm nay lại rất mộc mạc, cùng nha hoàn người hầu một đạo đổi mới Y Phượng các, còn có người ở tại trù phòng hỗ trợ làm thức ăn vì thịnh yến đêm nay.
Dưới lầu vô cùng náo nhiệt, trong một gian nhã phòng trên lầu lại vẫn im lặng như thường. Buông màn giật giật, chợt nghe trong giường có người lên tiếng: “Còn sớm, ngủ tiếp đi.”
“Mọi người hẳn là đều dậy rồi.” Nghĩ đến bữa tiệc mừng hôm nay, người còn lại nói.
“Không cần thức dậy, có Văn Văn ở đây, ngươi không cần dậy sớm như thế, cũng không phải làm gì, ngủ tiếp đi.” Trong lời nói nam tử còn có thâm ý.
Chỉ chốc lát, trong giường không còn động tĩnh, nam nhân kia bị cưỡng chế lưu tại trên giường.
Dưới lầu, tú ông Văn Văn chạy tới chạy lui chỉ huy mọi người, lúc này một người thần sắc vội vàng chạy vào.
“Văn Văn, có người tìm Lục gia, lai giả bất thiện (người đến không chắc có ý tốt) .” Người này chạy đến trước mặt hắn, ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng nói, không quên nhắc nhở.
“Đến không tốt?” Văn Văn mắt hạnh xinh đẹp trừng liếc, đưa tới mấy tráng hán, “theo ta đi ra ngoài nhìn một cái.” Mấy đại hán lập tức theo hắn đi ra ngoài.
Ngoài cửa một nam tử thể trạng dị thường cường tráng đứng đó, phủ vải thô áo tang cầm theo một thanh trường thương, tóc hỗn độn, môi khô nứt, sắc mặt hắc hoàng, nhìn qua tựa binh sĩ vừa từ chiến trường chạy trốn về, phi thường chật vật. Nhìn thấy có người đi ra, hắn lớn giọng hỏi: “Ti Thanh Lâm có ở nhà hay không, ta tìm hắn.” Bộ dáng như cùng đối phương rất quen thuộc, ánh mắt có chút lo lắng có chút không kiên nhẫn.
“Ngài tìm Lục gia có gì phải làm sao?” Đánh giá nam tử một phen, Văn Văn không chút thân mật hỏi. Vừa thấy người này cũng biết là không đến chọn bài.
“Ta tìm hắn có việc, ngươi chỉ cần nói cho ta biết hắn có ở nhà hay không là được.” Nam tử trên trán nhăn lại tiếp tục hỏi.
“Ngươi là ai? Hãy xưng tên ra. Lục gia cũng không phải là người tùy tiện ai muốn gặp là có thể gặp.” Văn Văn không vui nói, tên nam tử này thật vô lí và lỗ mãng.
Nam tử nổi giận, quát: “Ngươi nói cho hắn, ta là đại gia của hắn, bảo hắn đi ra!”
“Lục gia không có ở chỗ này, ngài có thể đi rồi.” Văn Văn lãnh ngôn nói xong, xoay người vào Y Phượng các, cũng phân phó mấy tráng hán kia cẩn thận canh giữ ở cửa, không được để nam tử tiến vào.
“Tiểu Đông, ta đi thông tri Lục gia, ngươi lập tức đi tìm Ngũ đại nhân.” Văn Văn nhỏ giọng nói với một người đứng phía sau, bộ dáng người nọ như vậy tốt nhất nên đề phòng.
“Tiểu nhân đi ngay.”
Đột nhiên, tiếng gầm giận dữ truyền đến: “Ti Thanh Lâm, ngươi đi ra cho ta!”
Âm thanh rống giận, cả Y Phượng lâu đều lung lay, không chỉ có kinh động ngừơi bên trong lâu, càng kinh động người nào đó còn nằm trên giường.
“Lục gia!” Một người bò lên trên giường, vội vàng lấy quần áo giúp Ti Thanh Lâm mặc vào, “Hình như là đại gia.”
“Ti Thanh Lâm, ngươi có ra đây không thì bảo.” Bên ngoài lại là một tiếng hô to.
Văn Mạch Văn Cấp liền xông ra ngoài: “Ai cho ngươi ở trong này hô to đại náo! Đem kẻ này đuổi đi!”
“Đến đây! Đến đây! Đừng hô, Lâu của ta sẽ sụp.” Ngay lúc Văn Văn đuổi người, một người từ trên lầu bối rối chạy xuống, vừa chạy vừa mang hài, phía sau theo sát một người, đưa cho hắn bộ ngoại sam.
“Lục gia?” Thấy hắn xuống dưới, Văn Văn vội chạy lên, “Lục gia, ngài cẩn thận chút, người này hắn. . . . . .”
“Văn Văn, ” người theo sau Ti Thanh Lâm trấn an nói, “Hắn là Đại gia, huynh trưởng của Lục gia.” Cũng đối người tới hành lễ.
“Cái gì? !” Phàm là ai nghe được đều khiếp sợ hô lên, người này mà là huynh trưởng của Lục gia? ! Mọi người đồng thời lắc đầu, không giống không giống, một chút cũng không giống.
“Đại ca, ngươi. . . . . .” Cuối cùng mang giày xong Ti Thanh Lâm cao thấp nhìn đại ca, không rõ sao hắn lại chật vật như thế.
“Đừng nói nữa.” Người suýt nữa bị nhìn thành kẻ vô lại, Ti Diệu Nhật vạn phần uất hận đáp.
“Tiểu Yên, mau lấy cho ta thùng nước ấm tẩy rửa.” Hắn nhìn người phía sau Ti Thanh Lâm ra lệnh.
“Văn Văn, lệnh cho phòng bếp nấu nước, cấp Đại gia tắm rửa.”
Ti Thanh Lâm bổ sung một câu: “Đem thủy nâng đến cách gian chúng ta đi.” Rồi nhìn về phía đại ca, “Theo ta đi lên đi, nước ấm lập tức có ngay.” Thu hồi trường thương, Ti Diệu Nhật vẻ mặt vẻ giận dữ theo sát Ti Thanh Lâm lên lầu .
“Công tử, người kia. . . . . . Thật sự là Đại ca của Lục gia?” Đợi hai người lên lầu xong, Văn Văn không tin lên tiếng hỏi, đồng thời lại có chút bất an, hắn vừa rồi đối với người nọ rất không khách khí.
“Văn Văn, Đại gia chỉ sợ là gặp chuyện gì mới có thể như vậy, bất quá ngươi yên tâm, hắn sẽ không để trong lòng đâu.” Trấn an Văn Văn, Lâm Yên lên lầu.
Rất nhanh nước ấm đã được mang tới. Ti Diệu Nhật thống thống khoái khoái đi tắm rửa một cái, lại quát (cạo) chòm râu, thay đổi xiêm y. Quả nhiên là người dựa vào quần áo mã dựa vào an, khi hắn vừa ra, thật là làm cho toàn bộ người trong lâu hoảng sợ ── tôn quý uy nghi, làm sao còn có nửa điểm phỉ khí. (lưu manh =]])
Gọi người đưa tới đồ ăn sáng, Ti Thanh Lâm ngồi ở trước bàn nhìn người vẻ mặt không vui, hỏi: “Đại ca, xảy ra chuyện gì? Ngươi không phải ở yêu tộc đánh nhau sao?” Đại ca này của hắn, ở nhân gian đánh tới nghiện, lên trời rồi làm sao có chinh chiến, hắn phải đi làm sao, biến thành ẩn tướng quân.
Lâm Yên ngồi cạnh Ti Thanh Lâm, hầu hạ hai người dùng bữa, im lặng không chen vào. Nơi này không ai biết thân phận đích thực của bọn họ, ở trong này, hắn cùng Lục gia là nhân vật thần bí trong kinh thành tới, cùng quan to kinh thành giao hảo, lại có giang hồ thế lực, tài đại khí thô.
Ti Diệu Nhật uống rượu buồn bã nói: “Ta bị người gài bẫy.”
“Ai? !” Ti Thanh Lâm lạnh mặt, Lâm Yên cũng là thập phần giật mình.
“Thủy Miểu.” Ti Diệu Nhật vừa nói xong, lửa giận của Ti Thanh Lâm mới vừa trào ra nháy mắt tiêu tán, không biết nên cười hay là nên giận. Hắn cẩn thận hỏi: “Đại ca, nàng. . . . . . Như thế nào gài bẫy ngươi ?”
Thủy Miểu, nữ tướng quân đẹp nhất ma tộc, cùng đại ca đánh qua một trượng liền yêu luôn đại ca, từ đó về sau, đại ca hầu như mỗi ngày đều phải chạy trối chết.
“Nàng, ” Ti Diệu Nhật cắn răng nói, “Nàng, nàng thừa dịp ta uống rượu . . . . .” Hắn nói không được nữa.
Ti Thanh Lâm cười ha ha: “Ta còn cho là chuyện gì. Nàng thừa dịp đại ca ngươi uống say câu dẫn ngươi có phải hay không?” Xem ra còn câu dẫn thành công .
“Đông” một quyền hung hăng nện ở trên bàn, Ti Diệu Nhật cả giận nói: “Ngươi cũng không phải không biết ta uống rượu chỉ biết ngủ! Làm sao, làm sao lại. . . . . .”
“Kia. . . . . .” Ti Thanh Lâm không rõ, đại ca này xem bộ dáng rõ ràng chính là say rượu thất thân thôi.
Ti Diệu Nhật ánh mắt đầy cừu hận. Qua hồi lâu, hắn mới mở miệng: “Nàng biến thành bộ dáng của thất đệ.”
“A!” Ti Thanh Lâm cùng Lâm Yên hấp một ngụm lãnh khí. Cuối cùng hiểu được vì sao Ti Diệu Nhật sinh khí như vậy.
“Yên, nói với Văn Văn, tiệc chúc mừng đêm nay tự hắn lo liệu. Không được quấy rầy ta cùng Đại gia đàm sự, không có phân phó, bất luận kẻ nào cũng không được lên lầu.”
“Ta đi ngay.” Lâm Yên vội vàng đi ra ngoài, trong phòng lâm vào lặng im.
Qua hơn nữa ngày, Ti Thanh Lâm mới thì thào mở miệng: “Thất đệ. . . . . . Biết không?”
Ti Diệu Nhật hai mắt đỏ bừng: “Không biết hắn có biết hay không. Ta không còn mặt mũi gặp hắn.”
Nuốt nước miếng, Ti Thanh Lâm nghĩ nghĩ nói: “Đại ca, việc này cũng không phải đại sự gì. Tâm tư ngươi và ta đối với thất đệ phụ thân bọn họ và thất đệ đều rõ ràng. Cho dù thất đệ đã biết, cũng sẽ không tức giận.” Năm đó, hắn cùng đại ca đồng thời buông tay, mấy trăm năm qua, bọn họ đối với người nọ vẫn mang quyến luyến, chẳng qua tình cảm này cũng đã không còn làm cho bọn họ thống khổ nữa, hiện giờ người đó là trân quý tận trong đáy lòng bọn hắn.
“Ta khinh nhờn thất đệ.” Ti Diệu Nhật nén giọng nói. Hắn sớm đã không còn tâm tư muốn giữ lấy thất đệ, thất đệ là người hắn yêu say đắm khi còn trẻ, hiện giờ là người hắn muốn bảo hộ, tình cảm này là thật sự tinh khiết. Nhưng nữ nhân kia lại biến thành bộ dáng của thất đệ, thừa dịp hắn say rượu câu dẫn hắn. Càng thật giận chính là, hắn không có ngăn cản, hắn. . . . . . Ti Diệu Nhật hung hăng tát mình một cái. Hắn hận Thủy Miểu, càng hận chính mình. Hắn làm bẩn thất đệ, làm bẩn tình cảm hồn nhiên của mình.
“Đại ca.” Ti Thanh Lâm bắt lấy tay đại ca đang chuẩn bị tiếp tục đánh chính mình, khuyên nhủ, “Chuyện này há có thể trách ngươi? Ngươi tự trách mình cũng chính là trách tình cảm ngươi dành cho thất đệ, chẳng lẽ ngươi hối hận?”
“Không.” Ti Diệu Nhật không chút do dự trả lời,”Ta không hối hận vì đã yêu Thất đệ, lại càng không hối hận vì lúc đó buông tay. Lục đệ, Thất đệ không chỉ là người đầu tiên ta yêu, cũng là người mà ta đời này không có khả năng buông ra, hắn là đệ đệ của ta, là đệ đệ ta thề phải bảo hộ.”
“Đại ca, ta cũng giống ngươi.” Ti Thanh Lâm cười rộ lên, “Ta thích Lâm Yên, thậm chí có thể đã muốn yêu hắn, nhưng với ta mà nói, thất đệ vĩnh viễn không ai có thể thay thế được, thật giống như đã muốn dung nhập chúng ta như cốt nhục. Chính là, nếu chúng ta thực sự cùng thất đệ một chỗ , ta ngược lại lại không biết làm sao.”
Ti Diệu Nhật cúi đầu, phẫn hận nói: “Đây là lý do vì sao ta hận nàng, hận chính mình.”
“Đại ca, ngươi nói thật, ngươi đối với thất đệ. . . . . .” Ti Thanh Lâm còn chưa hỏi xong liền nhận được ánh mắt xem thường của Ti Diệu Nhật.
“Ngươi hỏi vậy không thấy vô nghĩa sao. Nếu ta đối thất đệ còn có nửa phần tâm tư kia, ta sẽ cùng thất đệ đi sao?” Còn không phải là tránh xa, đến một nơi nào chữa thương đi.
“Cũng đúng. Vậy chuyện này ngươi tính toán như thế nào giải quyết?” Ti Thanh Lâm hỏi ra vấn đề tối trọng yếu. Ti Diệu Nhật vẻ mặt lập tức thay đổi, cúi đầu uống rượu giải sầu. Hắn không còn mặt mũi trở về gặp thất đệ, lại càng không muốn gặp nữ nhân kia, cũng không còn tâm trạng tìm chỗ đánh nhau, hắn thầm nghĩ tìm một chỗ trốn vài ngày. Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có chỗ của Lục đệ nơi là tối thích hợp.
Vừa thấy thần sắc đại ca, Ti Thanh Lâm không hỏi nhiều nữa, chỉ nói: “Chúng ta hai huynh đệ thật lâu không gặp , ngươi ở chỗ của ta chơi một trận đi.”
“Ân.”
Đêm đó, Ti Thanh Lâm mang đại ca đi xuống dưới lầu chúc mừng. Y Phượng các ngày lễ ngày tết thêm sinh nhật đều ngừng kinh doanh để chúc mừng. Bất quá mỗi một lần đều là phá lệ náo nhiệt. Các cô nương tướng công ngày thường phải hầu hạ khách nhân mệt chết bây giờ vừa cười lại nháo, bất quá không ai đi nháo Ti Thanh Lâm, đây là luật bất thành văn của Y Phượng các.
Ti Thanh Lâm bồi đại ca uống rượu, càng không ngừng khuyên hắn. Lâm yên không quấy rầy bọn họ, cùng mấy tướng công hữu thuyết hữu tiếu (vừa cười vừa nói) . Đêm đã khuya, mọi người sau khi nháo đủ liền lục tục tan cuộc, Ti Thanh Lâm đem Đại ca uống rươu say dìu về phòng.
“Yên, Đại ca tâm tình không tốt, nhiều ngày sau chúng ta không mở cửa, để cho cô nương bọn công tử cũng nghỉ tạm mấy ngày.”
“Hảo.” Lời của Lục gia Lâm Yên luôn luôn nghe theo.
Trở lại phòng của mình, Ti Thanh Lâm thở dài một tiếng, nằm ở trên giường. Lâm Yên lập tức vì hắn thoát y cởi giày, hầu hạ hắn rửa mặt. Kéo người bận rộn kia lại, để cho hắn tựa vào trên người mình, hắn hỏi: “Yên, ngươi và ta cùng nhau đã bao nhiêu năm?”
“Nhớ không rõ .” Trong mắt, khóe miệng đều là hạnh phúc.
“Hối hận không?”
“Lục gia?” Lâm Yên giương mắt, lắc đầu, ánh mắt hiện lên khó hiểu.
“Yên, ta mang ngươi theo, cũng không cho ngươi danh phận.” Người này chưa bao giờ oán giận, thậm chí cũng chưa đề cập qua.
“Gia, ngài dẫn ta đi, ta có chết cũng không hối tiếc. Từ sau khi rời đi, bên người ngày ngày chỉ có mình ta, gia đối Lâm Yên thật là tốt, Lâm Yên đều nhớ không dám quên, lại sao lại có cái gì không cam lòng, không muốn.” Lâm Yên hai tròng mắt đã ươn ướt, “Gia, cho dù ngài không cần Lâm Yên , Lâm Yên cũng sẽ không oán gia, Lâm Yên đối với gia chỉ có cảm kích.”
“Đứa ngốc.” Xoay người đem người kia đặt ở dưới thân, Ti Thanh Lâm hôn lên.
“Gia. . . . . .” Dịu ngoan thừa nhận lực va chạm trên người vương gia, Lâm Yên ôm chặt lấy hắn, ôm lấy nam nhân hắn yêu đã thật lâu thật lâu.
“Yên, gọi tên ta.” Cảm thụ ấm áp của người này chưa bao giờ thay đổi, Ti Thanh Lâm ra lệnh.
“Gia?!” Gia. . . . . . Tên. Không, hắn không dám. . . . . .
“Yên, gọi tên ta, gọi tên ta.” Lưu lại dấu vết trên thân thể kia, Ti Thanh Lâm thả chậm động tác, ôn nhu ra vào.
Nước mắt rơi xuống, người ở trên rên rỉ thỏa mãn, hắn nhẹ nhàng phát ra thanh âm: “Thanh, Thanh Lâm. . . . . .”
“Yên. . . . . .” gắt gao hôn.
Đợi tình cảm mãnh liệt qua đi, Ti Thanh Lâm ôm người đang khóc kia vào lòng: “Sao lại khóc? Không muốn gọi tên ta?”
“Gia. . . . . .” Ôm chặt nam nhân như sợ sẽ vứt bỏ hắn, Lâm Yên khóc càng thêm thương tâm.
Yêu thương vuốt ve người trong lòng ngực, Ti Thanh Lâm thấp giọng nói: “Yên, chúng ta có phải hay không cần phải đi?”
“Đi?” Lâm Yên vội ngẩng đầu, “Quay về Chung sơn?”
“Ngươi có muốn trở về?” Ti Thanh Lâm không đáp, tiếp tục hỏi.
Lâm Yên ôn nhu cười: “Gia đi đâu Lâm Yên đi đấy.”
Ti Thanh Lâm trầm hạ mặt, cố ý sinh khí nói: “Không phải cho ngươi gọi tên ta? Sao vẫn còn gia, gia.”
“Gia. . . . . .” Con ngươi luôn ôn nhu lại hiện lên hơi nước, hắn nghĩ kia chỉ là khi gia động tình mới nói.
“Ngươi sao trở nên thích khóc như vậy?” Ti Thanh Lâm yêu thương đem đầu Lâm Yên đặt trên ngực, thấp giọng nói, “Khi đó, thất đệ nói muốn dẫn ta cùng nhau đi. Ta nguyên bản là muốn một mình đi, nhưng nhớ tới ngươi lại sợ. Tới nơi đó ta ai cũng không biết, lại không thể đi phiền thất đệ, một mình chẳng phải là rất tịch mịch? Ta liền hỏi thất đệ, ta có thể hay không mang người theo giúp ta? Kỳ thật ta cũng chưa nghĩ ra mang ai đi, cũng chỉ là hỏi thử. Ai ngờ thất đệ nói cho ta tự mình quyết định, ta nghĩ ngay tới ngươi.”
“Gia. . . . . .” Lâm Yên khóc ra tiếng.
“Vương phi yêu ta, so với ngươi thì không biết nàng có thể yêu ta bao lâu, mấy trăm năm, mấy ngàn năm sau, nàng có thể vẫn trước sau như một với ta không. Nhưng với ngươi, ta lại tin tưởng ngươi vẫn sẽ luôn bồi ta, vô luận ta có yêu ngươi hay không.”
“Gia. . . . . . Lâm Yên yêu ngài. . . . . . Lâm Yên. . . . . .”
Nhẹ hôn lên đỉnh đầu Lâm Yên, Ti Thanh Lâm nhớ lại quá khứ: “Ở nhân thế, ngươi theo ta hai mươi lăm năm. Hai mươi lăm năm đó, ta cưới vợ sinh con, chưa từng chạm qua ngươi. Ngươi cam tâm tình nguyện hầu hạ ta, chịu bao nhiêu khổ sở, cũng không ở trước mặt ta lộ ra một chút nào. Ánh mắt ngươi nhìn ta, hai mươi lăm năm chưa bao giờ thay đổi. Yên, ta đã để ngươi chịu ủy khuất .”
“Gia, Lâm Yên không ủy khuất. . . . . . Không ủy khuất.”
Không chạm vào người này, chỉ đơn giản là để cho Lâm Yên làm nô bộc bên người mình. Không phải không biết nỗi khổ của hắn, nhưng nếu như để người này làm nam sủng của mình, hắn lại càng không thể sống khá giả. Mà hắn cũng không muốn cho Vương phi ôn nhu hiền lành thương tâm. Cho nên mặc dù biết người này thương hắn có bao nhiêu khổ, hắn cũng chỉ có thể làm như không thấy.
Cũng không cảm thấy được ủy khuất, tuy rằng ban đêm thường thường đau lòng không thể ngủ được, ở trong lòng nhớ gia, nhưng hắn không ủy khuất. Gia cứu hắn, làm cho hắn có chỗ nương thân, không hề quá miễn cưỡng mà hàng ngày cười vui, bấy nhiêu hắn đã thấy đủ , huống chi hắn mỗi ngày đều có thể nhìn thấy gia, có khi, có thể ngẫu nhiên đụng chạm đến gia.
“Yên, ngươi không oán không hối hận theo ta hai mươi lăm năm, ta tin tưởng ngươi có thể không oán không hối hận tiếp tục theo ta hai mươi lăm năm nữa, lại tiếp tục thêm hai mươi lăm năm nữa. . . . . . Cho nên ta mang ngươi theo. Hiện giờ nghĩ đến, ta thật sự là anh minh, may mắn mang theo ngươi, bằng không ta thật sự là buồn đến chết.” Chuyện vừa chuyển, Ti Thanh Lâm nâng gương mặt khóc thành lệ lên, “Yên, Y Phượng các Văn Văn đã có thể tự mình trông nom, hai người chúng ta có thể phóng tâm mà đi rồi. Chúng ta về Chung sơn trước thăm Thất đệ, phụ thân, Tứ ca, Ngũ ca cùng Bát đệ, rồi mới đi tìm Cửu đệ Thập đệ, thăm thú khắp nơi xong, chúng ta tìm một nơi tốt mở thanh lâu, như thế nào?” (_ ___|||sao cứ phải là thanh lâu nhỉ)
Lâm Yên hạnh phúc nở nụ cười, gật đầu: “Hảo, Lâm Yên nghe gia.”
“Còn gọi gia, gọi tên ta.” Giữ chặt đầu Lâm Yên, Ti Thanh Lâm cắn đôi môi sưng đỏ của hắn, “Gọi tên ta, gọi!”
“Thanh, Thanh Lâm.” E lệ kêu lên, nước mắt hạnh phúc lại trào ra.
“Yên. . . . . .” Xoay người, đem người cho tới bây giờ đều là mặc hắn ta cần ta cứ lấy đặt ở dưới thân, Ti Thanh Lâm đem hết khả năng khiêu khích nhiệt tình của hắn. Thất đệ hiện tại thực hạnh phúc, nhìn Thất đệ hạnh phúc, hắn cũng thực hạnh phúc. Trong lòng hắn, có một vị trí là không ai có thể thay thế được, nhưng vị trí khác, hắn để lại cho người vẫn chờ đợi hắn.
…………..
Ngày thứ hai, mặt trời lên cao, Ti Thanh Lâm mới từ từ tỉnh lại. Không cần động thủ còn có người hầu hạ hắn mặc quần áo rửa mặt dùng cơm, quả thực so với đương kim Hoàng Thượng còn thoải mái hơn. Hoàng Thượng phải mỗi ngày quan tâm quốc gia đại sự, ứng phó hậu cung phi tử cùng thần tử; hắn mỗi ngày có Lâm Yên săn sóc bồi bên cạnh, lại có các cô nương tướng công dung mạo xinh đẹp diễm lệ để nhìn, còn có người hầu hạ ăn uống, có thể nói là giống như thần tiên, mặc dù xét về một phương diện nào đó mà nói, hắn cũng không sai biệt lắm so với thần tiên.
“Yên, đại ca tỉnh chưa?”
“Đại gia trong phòng không có động tĩnh, người ở dưới nói không thấy Đại gia đi ra ngoài, nên chắc chưa tỉnh.” Lâm yên luôn dậy sớm hơn với Ti Thanh Lâm nói. Tối hôm qua chiếm được tâm của gia, tuy rằng trên người rất là đau nhức, hắn cũng thần tình cười hạnh phúc, cả người nhìn qua cực kỳ ôn nhu.
“Để cho hắn ngủ đi. Xem bộ dáng Đại ca, hắn gần đây phỏng chừng không ngủ.” Ti Thanh Lâm thở dài, tiếp theo lại nói, “Yên, ngươi đi tìm Văn Văn, nói với hắn chuyện Y Phượng các, mau chóng đem Y Phượng các giao cho hắn.”
“Hảo.”
>>Hết phần một