Dụ Đồng

Chương 155: Chương 155




CHƯƠNG 152 PN28:NGÔN NẶC

Ngày kế, Trần Huy vẫn như thường lệ đến cửa hàng bán hoa làm công, nhưng hắn không thấy ông chủ đâu, chỉ thấy trên bàn lưu lại cho hắn một phong thơ cùng một chuỗi chìa khóa.

Tiểu Huy:

Ta đi Paris, cửa hàng bán hoa tặng cho ngươi. Từ nay về sau, ngươi chính là ông chủ của cửa hàng bán hoa. Nhớ lấy, yêu là vô giá, yêu là vô tội, đừng để thế tục khinh nhờn tình yêu của ngươi. Nếu có duyên, chúng ta sẽ gặp lại.

Ti Phong Nham

“Trần Huy! Em không phải nói đi học bổ túc sao?”

Run run, thư cùng chìa khóa rơi trên mặt đất. Trần Huy sắc mặt trắng bệch xoay người lại, hoảng sợ vạn phần nhìn anh trai ruột mới nhận còn chưa được hai năm, lắp bắp hô: “Anh, anh. . . . . .” .

Người mới tới mặc tây trang cùng giày da, mang kính mắt, vẻ lạnh lùng. Hàn ý bắn vào người Trần Huy, “Em không phải nói đi đến lớp học bổ túc sao?” Nam tử khóa trái cửa cửa hàng bán hoa, buông màn trúc, nới lỏng cà- vạt. Nếu không phải hắn vừa vặn đi ngang qua nơi này, lại vừa vặn đụng phải đèn đỏ, bằng không hắn còn chưa thể phát hiện ra người này vẫn luôn lừa hắn!

“Em, em. . . . . .” Trần Huy lui lại vài bước, đụng trúng chậu hoa, không đường thối lui.

Nam tử lạnh lùng đi bước một tiến lên, tới chỗ cái chìa khóa rơi trên mặt đất, hắn cúi đầu vừa thấy, liền nhặt lên, còn có lá thư này. Nam tử xem xong thư, lãnh mâu thâm thúy. Thân thủ kéo lại người đang bị dọa, xả đến trong lòng, hắn nhìn quanh một vòng, phát hiện nhà kính trồng hoa. Đá văng cửa nhà kính trồng hoa ra, nam tử nhìn chiếc giường lớn bên trong nhà kính cười lạnh nói: “Trần Huy, anh thực tức giận.”

“Anh, anh, anh hãy nghe em nói. Em chỉ là, chỉ là ở trong này làm thêm.” Trần Huy sớm đã bị hù chết, người này phát giận có thể so với bão cấp mười hai.

“Anh nói rồi, em không được đi làm thêm!” Một phen đem Trần Huy túm đến trên giường, nam tử rút cà- vạt, cởi tây trang, ném xuống đất, “Hiển nhiên, em đã quên lời anh.”

“Anh, anh, anh hãy nghe em nói. . . . . .” Trần Huy muốn chạy trốn, lại bị người gắt gao đặt ở dưới thân, áo sơ mi đơn bạc trên người bị xé ra.

“Anh hiện tại không muốn nghe!” Xả quần Trần Huy xuống, nam tử tách hai chân hắn ra.

“A!” Tiếng kêu thảm thiết vang lên trong nhà kính trồng hoa, chỉ chốc lát liền biến thành tiếng rên rỉ khiến kẻ khác mặt đỏ tim đập.

Đêm khuya, một người ôm lấy một người ra khỏi cửa hàng bán hoa, leo lên chiếc xe bên ngoài, xe mới đi không được bao lâu, lại quay ngược trở về. Nam tử xuống xe, thần tình đầy hờn giận khóa cửa của cửa hàng, lại quay trở về xe. Xe lại chạy đi.

Mười ngày sau, cửa hàng bán hoa khai trương một lần nữa, bất quá ông chủ lại thay đổi người. Việc kinh doanh của cửa hàng không vì đổi chủ mà bị ảnh hưởng, ngược lại bởi vì ông chủ rất chịu khó nên việc kinh doanh của cửa hàng bán hoa càng lúc càng tốt, qua nửa năm, hắn liền mua thêm mặt tiền cửa hàng bên cạnh. Vì công việc quá bận rộn, nên hắn mướn thêm vài người, bất quá người hắn mướn toàn bộ đều là lão bà bà đã ngoài năm mươi tuổi. Đến nỗi người chở hoa cho khách cũng là mấy nam tử khuôn mặt xấu xí, bọn họ chưa bao giờ nhiều lời với ông chủ một câu nào ngoài công việc.

“Trần Huy có ở đây không? Chuyển phát nhanh.” Nhân viên chuyển phát đứng ở ngoài cửa hàng bán hoa hô lớn.

“Chuyển phát nhanh?” Ông chủ từ bên trong chạy ra, vẻ mặt kinh ngạc, “Ta chính là Trần Huy.” Ai lại chuyển phát nhanh cho hắn nhỉ? Ký xong, lấy bưu phẩm, Trần Huy tò mò mở ra. Bên trong là một phong thơ cùng với ảnh chụp.

Tiểu Huy:

Ta hiện tại đang ở Pháp. Ta tốt lắm, không biết ngươi thế nào. Nhưng ta tin tưởng, ngươi sẽ hạnh phúc. Không cần nhớ ta, ngươi và ta có duyên sẽ gặp lại, mảnh ngọc bội này coi như là đồ cưới ta tặng cho ngươi đi.

Ti Phong Nham

Trần Huy vội vàng tìm trong gói bưu phẩm, quả nhiên phát hiện còn có một hộp nhung màu đỏ, mở ra liền thấy, cư nhiên là một khối dương chi ngọc tốt nhất, mặt trên là một đôi long phượng màu vàng vô giá. Nước mắt Trần Huy ứa ra, lại lấy ảnh chụp kia ra xem. Trên ảnh, Ti Phong Nham bị Ti Mang Nặc so với hắn cao hơn nữa cái đầu từ phía sau dùng song chưởng ông lấy, tay trái hai người nắm chặt, vòng đeo trên cổ tay giống nhau như đúc.

“Ông chủ. . . . . .” Trần Huy liều mạng lau nước mắt, vừa khóc vừa cười, “Ta, ta thực hạnh phúc, ông chủ, cám ơn ngài. . . . . . Ngài cũng phải . . . . . hạnh phúc.”

Pháp, trong phòng ngủ xa hoa tại một khách sạn cao cấp.

“Cửu ca, ngươi muốn đi đâu?” Ôm lấy người còn đang trong dư vị, Ti Mang Nặc khẩn cấp hỏi.

“Không biết. . . . . .” Người đang rất mệt mỏi chỉ muốn ngủ.

“Cửu ca, nếu không. . . . . . chúng ta đi tới thời Tống đi.”

“Không đi.” Hắn không thích giai đoạn lịch sử đó.

“Vậy. . . . . .” Đem người quay qua, Ti Mang Nặc hỏi, “Chúng ta quay về Chung sơn đi, nói cho mọi người chuyện của hai chúng ta.”

Ti Phong Nham nháy mắt thanh tỉnh: “Thập đệ!” Hắn còn chưa có chuẩn bị tốt.

“Cửu ca, ” Ti Mang Nặc ôm lấy hắn, “Ngươi và ta bỏ lỡ lâu như vậy, ta không muốn đợi thêm nữa, chúng ta trở về nói cho mọi người.”

“Thập đệ. . . . . .” Hắn cùng với Thập đệ như thế nào biến thành như vậy?

“Cửu ca, khi đó người ta vì quá ngây thơ mà bỏ lỡ, đã yêu rồi, ta không muốn lại bỏ qua.” Này cũng là nguyên nhân hắn đi tìm Cửu ca.

Một mạt cười nhạt, một đôi mắt ôn nhu. Ti Phong Nham quay lại ôm Ti Mang Nặc: “Ta cũng không nguyện lại bỏ qua.”

“Chúng ta trở về đi.”

“Hảo.”

“Mau nói cho quản lí, khách ở phòng 1906 không thấy đâu! Bọn họ còn chưa có trả tiền!” (chơi ăn quỵt =]]]]])

>>Hết Phiên ngoại Ngôn Nặc

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.