Dụ Đồng

Chương 154: Chương 154




CHƯƠNG 151 PN27:NGÔN NẶC

Ngày thứ hai, nam tử lại tới, ở cửa do dự thật lâu sau mới tiến vào, trên mặt đỏ ửng, có chút thẹn thùng. Ông chủ nhìn thấy hắn phi thường cao hứng, thỉnh hắn ngồi xuống, còn bưng nước trà điểm tâm tới.

“Ông chủ, cám ơn ngài.” Nam tử ngồi xuống xong, ngại ngùng nói cám ơn.

“Bó hoa hôm qua, hắn thích không?” Ông chủ hỏi.

Nam tử lắc lắc đầu, mâu trung hiện lên mất mát, nhưng lập tức lại cười cười nói: “Ta đưa cho hắn, hắn không có nhận, bất quá hắn đưa cho ta bình hoa ở phòng khách để cắm.”

Ông chủ vẫn là nhu hòa mỉm cười như vậy, rót thêm trà cho nam tử, nói: “Nghe lời ngươi nói, hắn là người thập phần nội tâm, hoa vốn là vật nhu tình, có phản ứng này, đúng là bình thường.”

“Ông chủ, ta gọi là Trần Huy. Còn ngài?” Nghĩ đến mình còn chưa có tự giới thiệu, nam tử vội nói.

Ông chủ sửng sốt một lát, mới nói: “Ta gọi là Ti Phong Nham.”

“Ti Phong Nham. . . . . . Ông chủ, tên của ngài rất có…cái kia. . . . . .” Nam tử nhất thời nhớ không nổi nên hình dung như thế nào, nghiêng đầu nửa ngày, đột nhiên hô lớn, “Tình thơ ý hoạ, đúng, chính là tình thơ ý hoạ.” Ông chủ cười ra tiếng.

“Ông chủ, cửa hàng bán hoa lớn như thế, chỉ một mình ngài có sao không?” Trần Huy nhìn quanh, quả nhiên không có ai, ngày hôm qua đến cũng không cso người nào.

“Ân, huynh đệ của ta ngẫu nhiên sẽ đến.”

Nam tử cắn cắn môi, cổ lấy dũng khí nói: “Ông chủ, ngài có muốn mướn người không? Ta, ta trước kia đã từng bán hoa.”

Ông chủ lại cười, không giật mình chút nào: “Vậy ngươi hôm nay bắt đầu làm việc đi.”

“Ông chủ, cám ơn ngài!”

Cứ như vậy, Trần Huy bắt đầu ở cửa hàng bán hoa của Ti Phong Nham làm công. Nói đến cũng kỳ quái, từ sau khi hắn đến đây, việc kinh doanh của cửa hàng bán hoa liền trở nên đặc biệt tốt, Trần Huy thường thường bận đến nỗi ngay cả thời gian ăn cơm cũng không có. Ông chủ vẫn là như vậy từ từ nhàn nhàn không nhanh không chậm mà thu thập hoa của hắn, bất quá khi Trần Huy bận quá, hắn sẽ giúp một tay, cũng phụ trách cơm trưa cho hai người. Trần Huy càng ngày càng thích công việc ỏ cửa hàng bán hoa, có thể cùng ông chủ nói hết chuyện tình của hắn cùng với tình nhân, nói hết buồn khổ cùng ngọt ngào của hắn, còn có thể ăn đến mỹ vị ngon miệng mà ông chủ làm. Trần Huy thực buồn bực, ông chủ tốt như thế vì cái gì mà vẫn độc thân?

“Đinh đương”

Có khách đến, Trần Huy lập tức buông bát đi ra ngoài.

“Hoan nghênh ghé đến.”

Chuông cửa là sau khi Trần Huy đến mới lắp thêm, ông chủ cả ngày chìm đắm với hoa, căn bản không quan tâm đến việc kinh doanh của quán. Trần Huy không thể không quan tâm thay ông chủ. Vị khách mới vào mặc một chiếc áo sơ mi dài tay màu lam nhạt, mặc một chiếc quần dài màu cây đay (màu tía), một đôi xăng đan vàng nhạt, trên cổ tay là một cái vòng, trừ những thứ đó ra, chẳng có thêm chút phụ tùng dư thừa nào.

“Quý khách, xin hỏi ngài muốn mua hoa gì?”

Người tới cười cười với Trần Huy, nhìn bốn phía rồi hỏi: “Ti Phong Nham có ở đây không?”

“A, có! Ngài chờ.” Vừa nghe là tới tìm ông chủ, Trần Huy rất là kích động, hơn một tháng, cuối cùng cũng có người đến gặp ông chủ . “Ông chủ, có người tìm ngài!” Trần Huy mời khách nhân ngồi xuống, vội vội vàng vàng hướng nhà kính trồng hoa chạy vào.

Chỉ chốc lát, Ti Phong Nham đi ra, nhìn thấy người mới tới, hắn cao hứng nở nụ cười.

“Thập đệ.”

“Cửu ca, ta đã trở về.”

Trần Huy không khỏi sửng sốt, người nọ là em trai của ông chủ? Nhìn kỹ quả nhiên cùng ông chủ có vài phần giống nhau.

“Tiểu Huy, hắn là Thập đệ của ta, Ti Mang Nặc. Thập đệ, hắn là Trần công tử, Trần Huy.”

“Trần công tử.” Ti Mang Nặc ôm quyền tiếp đón. Trần Huy hoang mang rối loạn trước hành động này, em trai của ông chủ cùng ông chủ giống nhau quá.

“Thập đệ, lúc này đi đâu?” Ti Phong Nham tò mò hỏi.

Ti Mang Nặc vẻ mặt đầy hưng phấn, đem Cửu ca tha vào nhà kính trồng hoa: “Cửu ca, ta đi rất nhiều nơi, biết rất nhiều chuyện, ta từ từ kể với ngươi.”

“Hảo.” Ti Phong Nham theo Thập đệ vào nhà kính, xốc lên rèm cửa, hắn quay đầu nhìn người vẫn đang ngốc lăng nói, “Tiểu Huy, trong tiệm làm phiền ngươi coi sóc.”

“A, không có việc gì không có việc gì, ông chủ, một mình ta vẫn ổn.” Trần Huy vội phất tay để cho ông chủ đi vào. Rèm cửa buông xuống, tiếp theo cửa liền đóng, đến khi tan tầm, hai người cũng chưa đi ra. Trần Huy một bên tiếp đón khách đến, một bên nhịn không được nhìn về phía cửa nhà kính. Sáu giờ rồi, hắn nên về, Trần Huy do dự không biết có nên trồng đi hay không, bảy giờ hắn phải về đến nhà. Lúc này, cửa nhà kính mở ra, là Ti Phong Nham.

“Tiểu Huy, ngươi về được rồi.”

Trần Huy nhếch miệng cười, ông chủ chưa quên chuyện hắn phải về.

“Ông chủ, vậy ta về, ngày mai gặp.”

“Đi cẩn thận.”

Phất tay nói lời từ biệt, Ti Phong Nham đóng cửa lớn của cửa hàng.

“Cửu ca, ngươi tính khi nào trở về?” Đứng ở cửa nhà kính, Ti Mang Nặc hỏi.

Ti Phong Nham đưa lưng về phía Thập đệ lắc lắc đầu: “Tạm thời còn chưa định.”

“Cửu ca, ” Ti Mang Nặc đi lên phía trước, nghi hoặc ghé vào người Cửu ca, “Xảy ra chuyện gì ? Ngươi đã đi khá lâu rồi.” Hắn còn quay về Chung sơn thăm Thất ca cùng phụ hoàng bọn họ, nhưng Cửu ca từ rất nhiều rất nhiều năm trước sau khi xuống núi cũng chưa thấy trở về qua.

Ti Phong Nham quay đầu lại, cười nói: “Sao ngươi biết ta không có trở về?”

“Ai? Ngươi khi nào có trở về?”

“Ngươi cả ngày đi du ngoạn khắp nơi, đương nhiên không biết lúc nào ta trở về. Đại ca bận đánh giặc, Lục ca bận mở ***, Thất ca lại không thích có người quấy rầy, ta tự nhiên là trở về xem bọn hắn rồi đi.”

Ti Mang Nặc nhìn Cửu ca, nhìn một lúc thì hắn cười hắc hắc: “Cửu ca, ta sao lại cảm thấy ngươi càng ngày càng giống Ngũ ca ?”

“Ngũ ca?” Sờ sờ mặt mình, hắn sao có thể giống Ngũ ca, Ngũ ca nho nhã ôn nhu như vậy, lại đầy quyết đoán như vậy…

“Cửu ca, ta quyết định tạm thời không đi.” Ti Mang Nặc đột nhiên nói, bình thường hắn nhiều lắm chỉ lưu lại hai ngày.

Ti Phong Nham cũng không hỏi hắn vì sao phải lưu lại, chỉ hỏi: “Vài ngày sau ta phải về Chung sơn, ngươi có quay về không?”

“Đương nhiên phải về.” Ti Mang Nặc gật gật đầu.

Ngày hôm sau đi làm, Trần Huy vẫn trong trạng thái xuất hồn, không chỉ bởi vì ông chủ cùng em trai cứ nói cổ ngôn cổ ngữ, còn có nội dung bọn họ nói chuyện, làm cho hắn nghe không hiểu ra sao. Càng nghe, hắn càng khiếp sợ. Ti Phong Nham cùng Ti Mang Nặc không coi ai ra gì mà uống trà nói chuyện phiếm, tựa hồ khách nhân cũng biết ông chủ hôm nay không có tinh lực tiếp đón bọn họ, cửa hàng bán hoa dị thường quạnh quẽ.

“Cửu ca, ta đi đến chỗ Lục ca, hắn cư nhiên mở kỹ viện. Ta hỏi hắn, không sợ Thất ca mà biết mất hứng sao? Lục ca lại còn nói, kỹ viện hắn mở là kỹ viện độc nhất vô nhị trong cả nước. Tiếp theo liền liệt kê cho ta, kỹ viện của hắn sao lại không giống bình thường. Cửu ca, ngươi nói Lục ca có phải càng ngày càng không đứng đắn hay không?”

“Lục ca không phải không đứng đắn, Lâm Yên xuất thân thanh lâu, nếm qua rất nhiều thống khổ, Lục ca trong lòng vẫn nhớ, cho nên mới mang Lâm Yên đi chung quanh mở thanh lâu quan quán, chính là muốn cho những người đó không còn sống khổ nữa. Những người đó bị tú bà ức hiếp không nói, còn bị khách nhân khi dễ.”

“Thất ca mà biết sẽ không sinh khí sao? Là hoan quán a.”

“Thất ca làm sao lại sinh khí, Thất ca sợ là ngay cả như thế nào hoan quán cũng không biết. Chuyện chúng ta làm, chỉ cần không làm bại hoại thanh danh của Thất ca, gây họa cho người ta, Thất ca sẽ không quản đâu. Lần trước ta trở về, Thất ca cùng phụ thân, Ngũ ca, Lục ca, Bát ca bọn họ đều đi xuống núi, không có mang theo Huyền Ngọc cùng Huyền Thanh.”

“Ta có trở về Thất ca bọn họ cũng không ở đó, để lại Huyền Ngọc cùng Huyền Thanh. Cửu ca, Thất ca cũng đi hưởng tuần trăng mật sao?”

“Thất ca vì sao lại không?”

“Ha hả, không có không có. Nhìn Thất ca bọn họ ân ái như thế, ta cũng an tâm.”

“Ta cũng vậy. Nụ cười của Ngũ ca bọn họ so ra tươi hơn rất nhiều đi, ngay cả Tứ ca vẻ mặt cũng ôn hoà không ít, càng đừng nói Bát ca .”

“Cửu ca, nói đi nói lại, chỉ có hai ta là cô đơn thôi.” Ti Mang Nặc thở dài nói.

“A, ” Ti Phong Nham vẫn là cười, “Đại ca cùng vị cô nương kia ra sao rồi?”

Ti Mang Nặc lắc đầu: “Đại ca vẫn quyết tâm không tha thứ cho Thủy Miểu, mặc kệ phụ thân bọn họ khuyên ra sao đều không được. Loại sự tình này Thất ca cũng không quản, chỉ nói để cho Đại ca tự mình quyết định. Hiện tại đứa nhỏ sắp sinh rồi mà Đại ca vẫn không chịu cho Thủy Miểu một danh phận.”

Ti Phong Nham bất đắc dĩ nói: “Đại ca đối với Thủy Miểu không phải vô tình, chính là sĩ diện quá thôi.”

Ti Mang Nặc thấp giọng: “Đại ca không phải vì sĩ diện, Đại ca chính là buông không ra.”

Ti Phong Nham không cười, khe khẽ thở dài: “Mang Nặc, ngươi nói Đại ca còn thích Thất ca không?”

“Không biết.” Ti Mang Nặc cũng là thở dài, “Đã lâu như thế. . . . . . Đối với Thất ca, Đại ca cùng Lục ca tuy nói là buông tha, nhưng kỳ thật bọn họ vẫn còn rất để ý đến Thất ca đi, chẳng qua bọn họ đem phân tình này chuyển thành tình cảm huynh đệ. Tình yêu thật sự có thể nói chuyển liền chuyển sao?” Hắn mặc dù đã thành gia, cũng có con nối dòng, nhưng hắn vẫn không hiểu như thế nào là yêu. Khi hắn cùng Cửu ca vẫn còn đang tỉnh tỉnh mê mê, đã xảy ra nhiều chuyện như vậy. Thất ca rời cung, Thất ca hồi cung, Thất ca thay đổi, đủ loại quan lại lên lớp giảng bài, chuyện tình của Thất ca cùng phụ hoàng bọn họ thiên hạ đều rõ ràng, còn có trận đại chiến kia, tiếp theo chính là tứ hôn, sống chết, Thất ca bọn họ cùng rời đi, hắn cũng rời đi. Hắn vẫn không học được yêu, không có cơ hội yêu.

“Cửu ca, ngươi có gặp được người mình thích chưa?”

“Thập đệ, còn ngươi?”

Trong mắt hai người đều là tĩnh lặng.

“Cửu ca, ngươi thích Thất ca sao?” Hỏi ra vẫn đề mà hắn vẫn muốn hỏi.

Ti Phong Nham ngây ngẩn cả người, bó hoa trong tay Trần Huy sau khi hắn nghe được rất nhiều thứ, cuối cùng vẫn là đánh rơi trên mặt đất.

Thật sự suy nghĩ hồi lâu, Ti Phong Nham chậm rãi mở miệng: “Khi đó ngươi và ta đều còn nhỏ. Chỉ hy vọng huynh trưởng bọn họ trong lúc đó có thể vĩnh viễn hòa thuận, sợ hãi tình yêu của các hoàng huynh đối với Thất ca khiến cho phụ hoàng tức giận. Ta mặc dù không hiểu, nhưng vẫn nhìn ra được người Thất ca yêu chính là phụ hoàng. Tứ ca, Ngũ ca khiến chúng ta không cần hỏi nhiều, đem Thất ca trở thành Thất ca, không cần có ý niệm khác trong đầu. Ta nào dám có ý niệm nào khác trong đầu, trong các huynh đệ, ta là người yếu nhất.”

“Ta còn không phải.” Ti Mang Nặc mở miệng, “Chúng ta hai người là nhỏ nhất, Thất ca đối với chúng ta nghiêm khắc là nghiêm khắc, cho dù không bằng đối với Bát ca. Tứ ca, Ngũ ca, Lục ca ngày thường đối với chúng ta cũng là bảo vệ nhiều hơn. Xảy ra chuyện, Tứ ca bọn họ đều phải gánh vác, duy chỉ có ngươi và ta là an nhàn, vô sự.”

“Nếu không phải khi quay về Thất ca bị bệnh, ngươi và ta còn ở trong phủ sống an nhàn sung sướng đâu.” Ti Phong Nham nói tiếp, “Thất ca đối với ai cũng đều nghiêm khắc, nhất là đối với Bát ca, nhưng đối với ngươi và ta thì là nghiêm khắc lẫn bảo vệ.” Rất nhiều rất nhiều chuyện, trải qua rất lâu sau mới có thể chậm rãi phát hiện.

“Sau khi xảy ra nhiều chuyện như vậy, ta rất sợ, sợ Thất ca sẽ đi, sợ phụ thân có lẽ sẽ theo Thất ca, hết thảy đều sợ cực kỳ. Cho đến khi Thất ca hiển lộ ra năng lực, ta mới không sợ, nhưng càng thêm kính sợ. Sau đó, cưới vợ, sinh con, phụ tá Tứ ca, cũng không có tâm tư suy nghĩ dư thừa mình có thích Thất ca hay không. Lại sau đó, Liễu Hàn xuất thế, Thất ca giao cho chúng ta dạy hắn cùng mấy đứa nhỏ khác. Chờ Liễu Hàn bọn họ trưởng thành, Thất ca cùng phụ thân bọn họ bước đi. Rồi Đại ca cùng Lục ca cũng đi, chỉ còn lại có ngươi và ta hai người. Khi đó Liễu Hàn cùng Tư hàn thống khổ như vậy, ta càng không có tâm tư suy nghĩ yêu hay thương gì, chỉ nghĩ bọn họ có thể vượt qua, có thể cùng nhau đi hết cả đời, ta cũng có thể an tâm mà rời đi.”

“Cửu ca, ta với ngươi giống nhau.” Ti Mang Nặc nhớ tới những chuyện rất lâu trước kia, “Ta cũng tự hỏi qua chính mình, có thích Thất ca hay không, nhưng không có đáp án. Có lẽ Thất ca đối với hai ta mà nói, nhiều nhất chỉ là một huynh trưởng nghiêm khắc.”

“Bất quá hiện tại, có phụ thân bọn họ ở bên người Thất ca, Thất ca sợ là ngay cả sinh khí cũng rất ít.” Ti Phong Nham ảm đạm cười, từ nhỏ đến lớn, Thất ca chính là một ngón tay cũng chưa động qua hắn cùng Thập đệ đi.

“Hình như là không.” Ti Mang Nặc cười rộ lên, trong lòng tiêu tan, thích như thế nào, yêu lại như thế nào, người nọ vĩnh viễn đều là Thất ca của bọn họ. Có lẽ hắn vĩnh viễn không thể biết đến cái gọi là vợ, nhưng thế này thì có gì đáng ngại, hắn có Cửu ca rồi.

“Cửu ca!” Hô to một tiếng, Ti Mang Nặc giữ chặt tay Cửu ca, “Ta quyết định sau này đi du lịch đều mang theo ngươi.”

“Ta?” Ti Phong Nham lập tức lắc đầu, “Ta không đi, nơi này rất tốt, ta còn muốn mở rộng cửa hàng bán hoa.”

“Không nên không nên. Ta là người cô đơn, tịch mịch lắm, ngươi là huynh trưởng của ta thì phải bồi ta, chiếu cố ta.”

“Ngươi lớn như vậy rồi, còn muốn ta chiếu cố. Ta không đi theo ngươi, ta thích thanh tĩnh.”

“NO, NO, NO, ngươi phải nghe lời ta, sáng mai chúng ta liền bay đi Paris, nơi đó có trang phục mốt gì đó, ta muốn đi nhìn một cái.”

“Ta không đi!”

Ti Phong Nham bỏ tay Thập đệ ra, sắc mặt ửng đỏ: “Mấy cô nương ở đó. . . . . .quần áo mặc rất ít, không ra thể thống gì.”

“Chúng ta đi xem nam tử.” Người nào đó ra vẻ không sao cả nói. (đi với=]])

“Lại càng không được! Đường đường là nam nhi, há có thể tô son điểm phấn, còn, còn. . . . . .” Nghĩ đến những nam nhân đó còn mặc khối bố (underwear^3^), toàn thân đều lộ ra để cho người ta xem, hắn liền nhịn không được nhắm mắt lại. Mang Nặc sao lại thích xem mấy thứ như vậy.

Ti Phong Nham nói chính là người mẫu nội y, sau khi hắn bị Ti Mang Nặc mang đi xem thử một lần, từ đó về sau đánh chết cũng không đi, càng không bao giờ đi ra ngoài chơi cùng Ti Mang Nặc nữa.

“Cửu ca, đi mà đi mà.”

“Không đi không đi.”

Ti Phong Nham đứng dậy trốn vào nhà kính, Ti Mang Nặc đuổi sát theo, đóng cửa lại, ở bên ngoài cũng có thể nghe được Ti Phong Nham hô to: “Không đi không đi.”

Bên ngoài có một người như bị hoá thạch, đứng yên không nhúc nhích.

>>Hết phần hai

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.