Dụ Đồng

Chương 153: Chương 153




CHƯƠNG 150 PN26:NGÔN NẶC

“Xin hỏi ông chủ có ở đây không?” Một người ở trước cửa hàng bán hoa thụt đầu thụt cổ hỏi.

“Ta chính là ông chủ, công tử muốn mua hoa gì?” Từ đằng sau giàn trồng hoa đi tới một nam tử, tao nhã nho nhã, tay trái ôm một chậu mặc lan, tay phải cầm một cái xẻng nhỏ.

“Ách. . . . . .” Nam tử ngốc lăng, ông chủ này nói chuyện có chút cổ xưa. “Ta muốn mua một bó hoa hồng.” Vừa rồi hắn đi ngang qua cửa hàng bán hoa này, nhìn thấy hoa hồng bên trong dị thường kiều diễm, nhịn không được liền tiến vào định mua một bó hoa hồng cho người nọ.

“Công tử muốn lấy mấy đóa? Chín mươi chín đóa là hảo hợp dài lâu; một trăm đóa là toàn tâm toàn ý.” Ông chủ ôn nhã nói, thanh âm cực kỳ dễ nghe. Nam tử đứng ở cửa mặt hết hồng lại đỏ, ông chủ này trên người có một loại cổ vận (phong cách cổ xưa), lại không khiến cho người khác cảm thấy kỳ quái, ngược lại cảm thấy được dị thường hòa hợp.

“Vậy, vậy lấy một trăm đóa.” Nam tử chậm rãi nói, tiếp theo thẹn thùng hỏi, “Hết bao nhiêu tiền?” Trên người hắn chỉ có một trăm đồng.

Ông chủ ôn hòa cười cười: “Không nhiều lắm, hai mươi đồng.”

“Hai mươi đồng? !” Nam tử kinh hô, rẻ như thế!

“Công tử chờ, lập tức có ngay.” Nói xong, ông chủ tới chỗ giàn hoa, buông mặc lan cùng cái xẻng xuống. Đi tới cửa, từ trong bồn hoa tỉ mỉ chọn lựa hoa hồng, chuyên chú cẩn thận, sợ đưa cho khách nhân một đóa hoa hồng không tốt.

Nam tử đứng ở cửa, trong lòng nói thầm: rẻ như thế, có phải thật hay không?

“Công tử, hoa hồng là tặng cho người yêu a?” Ông chủ không quay đầu lại hỏi.

“A, ngô, đúng vậy.” Nam tử mặt cúi thấp, thần sắc không được tự nhiên.

“Đã tặng cho người yêu, sao có thể lấy tiền tài cân nhắc?” Ông chủ cúi đầu nói, tiếng nói nhẹ như gió xuân khiến cho nam tử có chút xấu hổ.

“Công tử trông không lớn tuổi a?” Ông chủ lại hỏi, trên tay lại thuần thục gói bó hoa.

“Ân.” Nam tử gật đầu, “Ta năm nay hai mươi tuổi.”

“Vừa qua khỏi nhược quán .” Ông chủ xoay người, nhìn người lộ ra thần sắc kinh ngạc ảm đạm cười, nói, “Đứng lâu sẽ mỏi, công tử ngồi đi.” (nhược quán: hai mươi tuổi, đến tuổi làm lễ đội mũ ở thời xưa)

“A, nga, cám ơn.” Nam tử ngồi lên chiếc ghế gần đó, nghĩ nghĩ hỏi, “Ông chủ, ngài có phải rất thích cổ văn hay không?”

Ông chủ cười thật sâu: “Thói quen thôi.” Không muốn nói nhiều.

“Nga.” Nam tử thấy đối phương không muốn nhiều lời, cũng không hỏi lại. Chà xát hai tay, có chút vô thố. Thỉnh thoảng nhìn bó hoa hồng dần dần thành hình, hắn có nên tặng hay không?

“Công tử có vấn đề phức tạp gì sao?” Ông chủ lại hỏi.

Nam tử tựa hồ đã quen cách ông chủ nói chuyện, khó xử cười cười: “Cũng không phải, chính là. . . . . . Ân. . . . . . Không biết ‘nàng’ có thích hay không.”

” Người yêu tặng cho, nếu không vui thì còn để ý cái gì?”

Nam tử lộ ra một mạt cười khổ: “‘Nàng’. . . . . . Ân. . . . . . Không thích loại phong hoa tuyết nguyệt gì đó, lại càng không thích mấy thứ lãng mạn linh tinh. Ta, ta chưa từng tặng hoa cho ‘nàng’. ‘Nàng’… ‘nàng’… tính cách có hơi lạnh lùng.”

Ánh mắt ông chủ lóe lóe, cười hỏi: “Kia công tử có từng tặng cho nàng cái gì không?”

“Từng tặng.” Nam tử có vẻ có chút buồn, “Hàng năm ăn tết, còn có sinh nhật ‘nàng’, ta đều tặng ‘nàng’ lễ vật. Chính là. . . . . . hắn chưa từng nói qua thích.”

“Nhưng hắn vẫn nhận?”

Nam tử gật đầu: “Có. ‘nàng’ đều nhận lấy.”

Ông chủ thấp giọng cười, trong mắt có chút hoài niệm: “Nàng thì sao? Có từng tặng cho ngươi lễ vật nào không?”

“Không có. . . . . .” Nam tử mất mác lắc đầu, “Chưa từng có. ‘Nàng’ nói mua lễ vật thực phiền toái.”

“Ha hả. . . . . .” Ông chủ thực quá phận nở nụ cười. Nam tử nhức đầu, không có sinh khí, chỉ là có chút thương cảm.

“Khi công tử tặng cho nàng lễ vật, nàng có từng vứt bỏ, hoặc không để ý tới?” Ông chủ lại hỏi.

“Không có.” Nam tử có điểm vui sướng nở nụ cười.

Ông chủ nói: “Công tử không cần thương tâm đâu. Nàng nhất định thích hoa hồng công tử tặng.”

“Thật vậy chăng?” Nam tử không tin.

Ông chủ gật gật đầu: “Ta có quen một vị công tử tương tự người yêu của ngươi. Hắn cũng chưa bao giờ tặng lễ vật cho người yêu, đối với người yêu luôn lạnh lùng thản nhiên, thậm chí có khi đối với người yêu tức giận, càng chưa bao giờ nói yêu, mà ngay cả thích, đều rất ít khi nói.”

“A!” Nam tử hô lên, sao giống người kia như vậy.

“Chính là, ” Ông chủ nhíu mày, tiếp tục buộc dây, che đi tình tự trong mắt, “Hắn cũng dùng chính mạng của hắn để yêu. Hắn không nói yêu, chỉ đem tình yêu đặt ở trong lòng, vì người yêu của hắn mà gánh vác hết thảy, không tiếc chấp nhận thống khổ trọn đời. Hắn tình nguyện chính mình đau chết, cũng tuyệt không để cho người yêu hắn chịu nửa điểm thương tổn. Đây là cách yêu của hắn.”

“Ông chủ. . . . . .” Hai mắt nam tử đã ươn ướt, đột nhiên nghĩ tới người yêu của mình, người kia bất cẩu ngôn tiếu (nói chung nà kiệm lời) , lạnh lùng băng giá, không được cùng y đi làm, không được cùng y đến lớp học ban đêm, không được cùng y ăn vặt linh tinh, không được cùng y. . . . . .gọi là người yêu.

“Ông chủ, người kia hiện tại ra sao rồi?” Thấy thần sắc ông chủ có chút kích động, nam tử lập tức hỏi.

“Hắn. . . . . .” Ông chủ ngẩng đầu, nụ cười trên mặt đột nhiên sáng ngời, “Hắn cùng người yêu đang sống cuộc sống hạnh phúc tại thế ngoại đào nguyên.”

“Thế ngoại đào nguyên?” Nam tử kinh ngạc, “Thực sự có nơi như vậy sao?” Nếu thực sự có, vậy hắn không cần phải giấu diếm trốn tránh nữa, có thể lớn tiếng gào lên: Hắn là của ta! Là của ta!

“Yêu thì chớ có băn khoăn, yêu vốn vô tội, chẳng qua là thế nhân áp đặt này nọ, vì nó mà định ra nhiều thứ tội danh.” Khẩu khí ông chủ từ từ, chậm rãi, nam tử bật khóc.

“Ông chủ. . . . . .Người ta yêu…người ta yêu là…là nam nhân . . . . .” Vẫn là. . . . . . nam tử nhịn không được mà khóc, khóc rất thương tâm, áp lực từ trước tới nay cùng lo sợ không yên chôn sâu trong lòng làm cho hắn sắp kiên trì không được . Hiện giờ, có người nghe hắn nói hết, có người nói cho hắn, yêu là vô tội, hắn nhịn không được , hắn thật muốn thống thống khoái khoái mà khóc một hồi, rồi mới tiếp tục trầm luân trong biển đạo đức ấy.

Ông chủ vẫn là ôn hòa mỉm cười, ánh mắt đã sớm đoán được. “Nói ra một chút thì sẽ tốt hơn.” Đưa ra một cái khăn tay, Ông chủ thấp giọng nói.

“Cám ơn, cám ơn. . . . . .” Nam tử ngượng ngùng tiếp nhận, nhìn thấy khăn tay này bằng lụa tinh xảo cực kỳ, bỗng chốc không dám dùng.

“Dùng đi, thứ này bất quá chỉ là vật ngoài thân.” Ông chủ đẩy đẩy tay nam tử, nam tử đành nói một tiếng cám ơn rồi lau nước mắt.

“Ông chủ, người yêu của ngươi đâu?” Nhịn không được muốn hỏi, một người ôn nhu như ông chủ, khẳng định có rất nhiều người thích, mặc kệ là đàn ông hay là phụ nữ.

“Ta?” Ông chủ kinh ngạc, thật không ngờ nam tử lại hỏi hắn như thế.

“Ân.” Không dám dùng khăn lụa để lau mũi, nam tử từ trong túi rút ra một chiếc khăn tay nhăn nhúm, lau khô mũi mình.

“Ta. . . . . .” Nụ cười của ông chủ có chút mờ ảo, “Ta, không có người yêu.”

“A? !” Nam tử cực kỳ kinh ngạc, người tốt như thế sao lại không có người yêu đi.

Ông chủ vẫn thản nhiên cười như vậy, nói: “Không phải mỗi người đều có thể gặp được người định mệnh. Khi yêu, nếu như bỏ lỡ, suốt đời cũng sẽ bỏ lỡ.”

“Ông chủ. . . . . .” Nam tử lại muốn khóc vì sự cô độc của ông chủ.

Nụ cười của ông chủ vẫn không có nửa điểm thương cảm, gói tốt bó hoa hai tay đưa cho nam tử, nói: “Chớ có xem thường mà buông tay, vì người đó đáng giá để ngươi kiên cường.”

Nam tử liền khóc, khóc như một đứa trẻ, lặng lẽ tiếp nhận bó hoa trên tay ông chủ, run rẩy lấy ví tiền, rút ra tờ tiền một trăm đồng duy nhất bên trong. “Ông chủ, thỉnh ngài, nhận lấy. Này, đây là ta, ta hôm nay, làm công kiếm được. Ngươi, ngươi nhất định, phải nhận lấy.”

Ông chủ lắc đầu: “Yêu là vô giá. Ta bội phục sự kiên cường cùng dũng cảm của công tử, bó hoa này là ta tặng cho công tử.”

“Không, không được.” Nam tử đầu lắc như trống bỏi. Liều mạng đem tiền nhét vào trong tay ông chủ.

“Công tử, hắn đang đợi ngươi trở về. Công tử cần phải đi.” Giống như là ảo thuật, tay ông chủ xát vài cái, tiền liền nằm trong túi áo nam tử, ông chủ mỉm cười thúc giục: “Công tử nếu thích, sau này nếu không có chuyện gì có thể đến đây mà ngắm hoa uống trà, nơi này thường ngày cũng không có mấy ai.”

“Cám ơn, cám ơn ông chủ.” Nam tử vô cùng cảm động, “Ông chủ, ngài tốt như thế, buôn bán nhất định sẽ thịnh vượng.”

Ông chủ chỉ cười mà không nói. Nhìn theo nam tử rời đi, ông chủ nhẹ giọng thở dài, trở lại giàn hoa tiếp tục sửa sang lại chậu hoa của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.