Dụ Đồng

Chương 152: Chương 152: Nguyệt Chi Nô Bộc




CHƯƠNG 149 PN25: NGUYỆT CHI NÔ BỘC

Ti Hoài Ân đã một đêm không ngủ, chờ xe ngựa ra khỏi cổng thành hắn mới tựa vào xe mà chợp mắt . Ti Lam Hạ cùng Ti Cẩm Sương thì đang thấp giọng nói chuyện, Ti Ngự Thiên vẫn như thưòng lệ một tay ôm lấy người đang ngủ say, một tay cầm sách. Đột nhiên xe ngựa ngừng lại, Ti Hoài Ân lập tức tỉnh dậy, Ti Lam Hạ cùng Ti Cẩm Sương thoáng sửng sốt, xốc màn xe đi ra ngoài xem xét, Ti Ngự Thiên buông sách ra ôm sát người còn đang ngủ trong lòng.

“Huyền Ngọc? Huyền Thanh?” Ngoài xe truyền đến tiếng Ti Cẩm Sương kinh ngạc gọi, tiếp theo Ti Lam Hạ cùng Ti Cẩm Sương bước lại vào xe, theo sau là Huyền Ngọc cùng Huyền Thanh.

“Các ngươi sao lại đến đây?” Ti Ngự Thiên hỏi.

“Lão gia, Tứ gia, Ngũ gia, Bát gia. . . . . .” Huyền Thanh cùng Huyền Ngọc thần sắc phức tạp, lại vừa cao hứng vừa kích động, còn có chút vô thố, bọn họ nhìn về phía chủ tử, thấy chủ tử đang ngủ, nhất thời không biết như thế nào mở miệng.

“Xảy ra chuyện gì?” Ti Ngự Thiên lại hỏi.

Huyền Ngọc nhìn chủ tử, lại nhìn đến những người khác: “Lão gia, Tư Hàn thiếu gia cùng Liễu Hàn thiếu gia. . . . . . Đến đây.”

“Cái gì? !” Trừ bỏ Ti Hàn Nguyệt ra, những người khác đều cực kỳ kinh ngạc, nhất là Ti Hoài Ân. Hắn nhìn về phía người vẫn không có nửa điểm động tĩnh, người này không phải nói mặc kệ sao?

“Bọn họ hiện ở Chung sơn?” Ti Lam Hạ hỏi.

“Dạ, sáng nay Tư Hàn thiếu gia đột nhiên mang theo Liễu Hàn thiếu gia đến đây. Bất quá. . . . . .” Huyền Ngọc có điểm lo lắng, chủ tử khẳng định nghe thấy được, vì sao không nói tiếng nào.

“Bất quá chuyện gì?” Ti Cẩm Sương thúc giục.

“Tư Hàn thiếu gia cùng Liễu Hàn thiếu gia thực kích động, muốn gặp chủ tử. Tư Hàn thiếu gia rất ồn ào, nói khuyên tai chủ tử cho hắn giống như xảy ra chuyện gì, ta cùng Huyền Ngọc đều nghe không hiểu.” Huyền Thanh giải thích.

“Phụ hoàng.” Người đang ngủ đột nhiên lên tiếng, con ngươi tuyệt thế mở ra.”Không quay về, đi đến chỗ nương.”

“Nguyệt?” Mọi người kinh ngạc, người này không muốn trở về gặp hai người kia?

Ti Hoài Ân lại đột nhiên cười lên tiếng, khi tất cả mọi người nhìn về phía hắn, hắn nói: “Không cần trở về cũng biết Tư Hàn cùng Liễu Hàn đang khóc thành bộ dáng nào, ý tứ của Nguyệt khẳng định là chờ bọn hắn bình tĩnh rồi mới trở về.” Mọi người bừng tỉnh đại ngộ, liên tục gật đầu.

Một người ở Chung sơn ôm lấy vợ mình gào khan: “Ca, ngươi làm ta sợ muốn chết, sớm biết rằng khuyên tai của ngươi có thể mang ta cùng Liễu Hàn tới đây, ta sẽ không sợ chết như vậy, ca, ngươi quá đáng lắm, ngươi cùng nương giống nhau, thích khi dễ ta!”

“Tư Hàn. . . . . .” Ti Liễu Hàn cũng rơi lệ, miệng vẫn là đang cười.

“Ca! Ngươi quá đáng lắm, vì cái gì mà ta lại sống đến giờ, trên mông còn có dấu bàn tay của ngươi.”

“Tư Hàn, đừng khóc.”

“Ca, ngươi mau trở lại a, ta nhớ ngươi, ta nhớ ngươi. . . . . . Ca, ngươi sao lúc nào cũng khi dễ ta. . . . . .”

Những lời này, Ti Hàn Nguyệt nghe không thấy, hoặc là nói hắn cho dù nghe thấy được cũng sẽ làm như không có nghe, bởi vì có một việc khiến cho hắn phi thường phi thường thấy phức tạp.

“Ca, ngươi ở trong này a.”

Tìm nửa ngày mới tìm được ca ca, Y Tư Hàn đặt mông ngồi ở bên người ca ca đang nằm. Bên cạnh nam tử áo trắng có thêm người nhưng vẫn không có phản ứng mà chỉ nhìn về phía trước.

“Ca, ca có tâm sự gì? Nói với ta đi.” Theo ý nghĩa nào đó mà nói, hắn xem như là đệ đệ chân chính duy nhất của ca. Nghĩ đến đây, hắn nhịn không được thở dài, theo lý thuyết, ca cũng là hiểu hắn rõ nhất, bằng không sẽ không để một cái khuyên tai như vậy cho hắn, hắn cùng Liễu Hàn vừa chết liền bị đưa đến Chung sơn. Nhưng sau khi hắn đi đến Chung sơn một tháng thì ca mới trở về, thật sự là quá đáng.

Bất quá khuyên tai giờ không còn, hắn đặc biệt thấy không quen. Sờ sờ khuyên tai chính mình tự làm, cùng khuyên tai ca đưa cho hắn giống nhau như đúc, Y Tư Hàn xoay người, nhìn ca ca nằm lặng yên không nói.

“Ca, hai ta tốt xấu đều là cùng từ trong bụng nương đi ra, ca yên tâm, ta sẽ không nói gì với mấy ông đâu.” Trong xưng hô, Y Tư Hàn luôn luôn hỗn loạn. Ông hắn nói chính là Ti Ngự Thiên. Ti Hàn Nguyệt quay đầu lại, Y Tư Hàn lập tức ngồi dậy, hắc hắc cười gượng hai tiếng.

“Tư Hàn.”

“A, ca.”

Hai tròng mắt Ti Hàn Nguyệt ngoài ý muốn hiện lên nghi hoặc, hắn nhìn Y Tư Hàn, đột nhiên đứng dậy bước đi.”Ca! Ngươi muốn đi đâu!” Y Tư Hàn vội vàng kéo lấy vạt áo ca ca, nhưng trong nháy mắt người đã phiêu xa. Y Tư Hàn nhìn lòng bàn tay trống không, vội vàng đứng lên trở về gọi người.

Thất ca, Thất ca, Thất ca ngươi ở nơi nào? Hoảng hốt đi chung quanh tìm người, hắn cơ hồ gọi không ra tiếng. Người nọ chưa bao giờ không nói một tiếng nào mà đi cả, chẳng lẽ không muốn ở bên bọn họ nữa sao? Hắn sợ, sợ đến chết. Hắn không phải phụ hoàng, phụ hoàng là người mà người nọ cả đời quyến luyến. Hắn cũng không phải Tứ ca, Ngũ Ca, người nọ đối với bọn họ bất đồng hắn đều nhìn thấy được. Mà hắn, vốn chỉ là nô bộc hèn mọn của người nọ, có phải hay không làm cho người nọ chịu không nổi? Hắn nhớ lại đêm đó ở khách ***, người nọ bên người hắn còn có chút phiền não, chẳng lẽ thật sự là bởi vì hắn? ! Không dám nghĩ tiếp, nếu còn nghĩ nữa hắn sẽ chết, nếu người nọ thấy hắn phiền, ghét hắn, hắn sẽ chết.

Thất ca, Thất ca, ngươi ở đâu? Hắn không dám gọi, sợ người nọ nghe được thanh âm của hắn sẽ đi xa hơn. Ti Hoài Ân, bình tĩnh, bình tĩnh, ngươi đã quên rồi sao, khi ở nhân thế người nọ đã tiếp nhận ngươi, bằng không cũng sẽ không ở trên vai của ngươi lưu lại ấn ký sở hữu. Còn có, ngươi đã quên rồi sao? Ngươi cùng người nọ cùng nhau mặc hỉ bào, người nọ, người nọ là của ngươi. Người nọ chỉ là gặp chuyện phiền lòng, không phải bởi vì ngươi.

Đúng vậy, hắn sao lại quên, người nọ đều nguyện ý để cho bọn họ nằm ở trên người mình cầu hoan, như thế nào là ghét hay phiền ? Hôm qua phụ hoàng cùng Ngũ Ca còn cùng người nọ hoan hảo. Chẳng lẽ nguyên nhân là bởi vì hắn không chủ động cầu hoan? Không, càng không thể. Người nọ tính tình rất băng lãnh, sẽ không chủ động có dục niệm, trừ phi bọn họ yêu cầu. Hắn chỉ cầu có một lần duy nhất khi người đó không có phát bệnh. Sau lần đó cũng không có yêu cầu nữa, không phải không thích, một lần kia đã làm cho hắn hạnh phúc muốn chết rồi.

Mà chỉ có chính hắn rõ ràng, chẳng sợ hắn thành thần tiên, chẳng sợ hắn sớm thoát thai hoán cốt, không còn là kẻ yếu đuối hay khóc nữa thì vẫn có một việc suốt đời cũng không thay đổi: hắn là nô bộc của người nọ. Một lần kia, hắn hạnh phúc hy vọng người nọ có thể vĩnh viễn ở lại trong cơ thể hắn, nhưng sau đó hắn lại vạn phần tự trách, hắn không phải đã thề phải hầu hạ người nọ cả đời, làm nô bộc của người nọ sao? Vì sao phải đi cầu hoan? Hắn đã khinh nhờn người nọ. Hắn cùng Tứ ca, Ngũ Ca bất đồng, hắn có thể nào lại đối với người nọ có dục niệm? Hơn nữa, hắn, không xứng. Hắn lại có thể nào để cho người nọ nhìn đến kẻ xấu xí như hắn? !

Càng nghĩ càng hoảng hốt, ngay lúc Ti Hoài Ân sắp chết đến nơi thì hắn cuối cùng cũng thấy được thân ảnh màu trắng quen thuộc kia. Không dám tiến lên, hắn đứng ở phía sau Ti Hàn Nguyệt, thở gấp gáp, tham lam nhìn người đang đứng ở bên bờ suối phía trước. Đối phương phát hiện được hắn, quay người lại, ngoắc ngoắc hắn, vẫn đứng bất động . Chậm rãi, đi từng bước một, cẩn thận đi về phía người nọ, yết hầu Ti Hoài Ân như nghẹn lại, miệng sắp phát khổ. Chờ khi đi tới trước mặt Ti Hàn Nguyệt, hắn mới bất an nắm lấy tay trái đối phương, bắt buộc mình trấn định hỏi: “Thất ca, sao lại một mình chạy đến đây?”

“Ngươi đang sợ cái gì?” Không vui, vẫn lạnh như băng.

“Thất ca?” Trong lòng cả kinh, tay tiếp tục nắm chặt.

“Ngươi đang sợ cái gì?” Màu lam hiện ra trong con ngươi bảy màu.

“Thất ca. . . . . . Ta cái gì cũng không sợ, chỉ sợ tìm không thấy ngươi.” Nhanh chóng buông bàn tay bị mình siết chặt ra, nhìn xem có lộng bị thương người này không. Bỏ Ti Hoài Ân ra, Ti Hàn Nguyệt quay đầu bước đi.

“Thất ca!” Đuổi theo ngăn hắn lại, Ti Hoài Ân ý thức được người nọ đang giận hắn!”Thất ca! Ta nếu làm cái gì sai, ngươi cứ đánh ta, mắng ta, đừng đi!”

“Ngươi đang sợ cái gì?” Vẫn là câu kia, lại khiến cho Ti Hoài Ân càng thêm bối rối, hắn sợ, hắn sợ người này giống như hôm nay vậy, đột nhiên biến mất không thấy.

“Hoài.”

“Ta ở đây.”

Ôm lấy hắn, gắt gao ôm lấy hắn, Ti Hoài Ân cầu xin: “Thất ca, có phải ta làm cho ngươi giận hay không? Ngươi muốn ta làm gì cũng được, đừng đi, đừng đi.” Hắn rất sợ, nhưng không thể lộ ra yếu đuối của mình, người này ghét nhất thấy hắn như vậy.

“Ta muốn ngủ.”

Cánh tay nháy mắt siết chặt, Ti Hoài Ân nghĩ chính mình nghe lầm.

“Ta muốn ngủ.” Người bị ôm vẫn không hề động, vẫn một câu lạnh lùng.

“Thất ca?” Hắn nghe lầm đi. Hắn là Hoài Ân, không phải phụ hoàng, không phải Tứ ca, Ngũ Ca, hắn là Hoài Ân.

“Ta muốn ngủ.” Không kiên nhẫn.

Ánh mắt mở lớn, cả người không ngừng phát run.”Thất ca. . . . . . Ta là. . . . . . Hoài Ân.”

“Ta muốn ngủ.” Tức giận.

Hai tay run run giống như không phải của mình, Thất ca nói với hắn “Muốn ngủ”. Hắn hiểu được lời này là có ý gì. Hắn chưa bao giờ dám nghĩ rằng, có một ngày người này sẽ đối với hắn nói những lời này.

“Thất ca. . . . . . Ta ôm ngươi về.” Hắn rất xấu, có thể nào ôm người này ngủ?

“Ti Hoài Ân, đừng để cho ta giết ngươi.” Tiếng nói giận dữ đã rất lâu không nghe thấy chợt vang lên, Ti Hoài Ân giật mình một cái buông người trong lòng ngực ra, chỉ thấy cặp con ngươi bảy màu biến thành màu đỏ.

“Ta, muốn, ngủ.” Tiếng nói rõ ràng đã rất tức giận. Ti Hoài Ân không dám nói gì nữa, khàn khàn phun ra một chữ: “Hảo.” Gió thổi qua, bên dòng suối đã không còn bóng dáng hai người.

Trên đỉnh một ngọn núi, Ti Ngự Thiên, Ti Cẩm Sương cùng Ti Lam Hạ đứng ở nơi đó, nhìn nơi hai người biến mất.”Phụ hoàng, Nguyệt có thể trị được Hoài Ân không?” Ti Cẩm Sương lo lắng hỏi.

“Nguyệt nhi buồn rầu lâu như thế cũng nên nghĩ biện pháp .” Ti Ngự Thiên thở dài, bọn họ như thế nào không biết rõ nỗi khổ trong lòng Hoài Ân, nhưng chuyện này bọn họ cũng bất lực, nói đi nói lại đều do hắn.

“Phụ thân, ngài không cần tự trách. Hoài Ân cùng ta và Cẩm Sương bất đồng, hắn luôn cảm thấy nếu có dục niệm với Nguyệt là khinh nhờn Nguyệt. Không trị khỏi tâm hồn sẽ không thể trị được người, Nguyệt sẽ chữa khỏi cho hắn thôi.”

“Muốn trách cũng nên trách ta, ta ở cùng với Hoài Ân một chỗ lâu ngày như vậy, cư nhiên không có phát hiện hắn. . . . . .” Ti Cẩm Sương rất là tự trách.

“Chúng ta trở về chờ đi, Lam Hạ nói đúng, Nguyệt sẽ chữa khỏi cho Hoài Ân.” Ti Ngự Thiên nhíu mày thở dài.

Trong sơn động sau thác nước vừa mới phát hiện ra hai tháng trước, trên mặt đất được phú tấm đệm thật dày, Ti Hàn Nguyệt nằm ở dưới thân Ti Hoài Ân thấp giọng rên rỉ. Người nằm phía trên hôn từng chút từng chút lên thân mình hắn, hai tay đặt tại hai sườn, dùng miệng thỏa mãn toàn thân hắn. Ti Hoài Ân cả người run rẩy không ngừng, lần duy nhất tại đây người này ôm hắn khi thanh tỉnh là một đêm tối ngày đó. Hắn thổi tắt ánh nến, trong bóng đêm trực tiếp dùng miệng gợi lên dục vọng của người này, rồi mới an vị tiến lên, không có chạm qua nơi nào khác của người này, không phải không muốn, mà là không thể. Thậm chí khi làm giải dược hắn cũng tận lực không chạm nhiều chỗ lên thân mình người này, vì đó là khinh nhờn!

Nhưng hiện tại đang là hừng đông, tuy rằng phía sau là thác nước che chắn, nhưng trong động vẫn có ánh sáng, hắn có thể tinh tường nhìn thấy thân mình trắng nõn của người này, tinh tường nhìn thấy biểu cảm động tình của người này, tinh tường nhìn thấy ánh mắt mị hoặc của người này. Người này đang sinh khí, hắn nghĩ muốn trực tiếp ngậm lấy dục vọng của người này thì sợ người này né tránh, cặp mắt xinh đẹp kia nhìn hắn thì khiến hắn run rẩy, khẩn trương dùng miệng đi nhấm nháp thân mình người này.

Hắn đã sắp bị thiêu cháy, nhưng dục vọng giữa hai chân vẫn mềm nhũn cúi đầu, mà người dưới thân đã muốn động tình. Trộm nhìn người với ánh mắt mê say, hắn nắm lấy thứ tinh xảo của người này, chuẩn bị ngồi lên.

“Không được.” Thanh âm khàn khàn không hờn giận vang lên. Ti Hoài Ân vội vàng buông ra, tiếp tục dùng miệng. Không dám dùng sức, sợ đem người này lộng bị thương.

“Ti Hoài Ân, đừng khiến ta ném ngươi ra bên ngoài.” Lời nói cực lạnh, lạnh đến làm cho cả người hắn trong nháy mắt phát run. Hắn kinh hoảng nhìn gương mặt mang xuân tình, mâu quang lại phiếm ra đỏ ửng, bộ dáng khó có thể nào run rẩy. Người nọ nhắm hai mắt lại, một tay khoát lên dấu vết trên vai hắn, một tay đặt ở bên cạnh, tựa hồ đang chờ đợi. Chờ đợi cái gì a? Hai tay đặt ở bên sườn người này nắm chặt, hắn đã gần như cắn nát đầu lưỡi.

“Nguyệt, Thất ca, ta, ta không xứng.” Mặc kệ hắn cường đại như thế nào, bên trong đều là một kẻ yếu đuối.

“Ta muốn ngủ.”

Một giọt lệ không chịu thua kém rơi xuống, hắn lập tức lau đi.

“Nguyệt, ta, không thể.”

Người nọ mở mắt, hai tay đặt trên vai hắn dùng sức, siết chặt hắn.

“Không làm được thì cút đi, đừng để cho ta nhìn thấy ngươi.”

Trong óc nháy mắt trống rỗng, người này không cần hắn? ! Không! Không được! Không được! Không được không cần hắn! Cái gì đều không có cảm giác, nhìn không thấy được phẫn nộ trong mắt người này, nghe không được tiếng vang của thác nước, bên tai một mực lặp lại một câu: “Đừng để cho ta nhìn thấy ngươi.”

“Nguyệt! Nguyệt! Thất ca! Thất ca! Đừng bỏ lại ta! Đừng bỏ lại ta!” Hung hăng dùng hết toàn lực hôn hắn, không muốn từ trong miệng người này nghe thấy những lời tuyệt tình ấy.

Khi Ti Hoài Ân nghe thấy thanh âm của thác nước, hắn mới giật mình phát giác chính mình đã làm cái gì. Bụng Thất ca dính đầy thứ không sạch sẽ màu trắng; trên thân mình trắng nõn của Thất ca đầy hôn ngân xanh tím; tay hắn đang cùng Thất ca siết chặt.

“Tắm rửa.” Người yêu khiết nhắm mắt khàn khàn nói một câu, tiếp theo không có thanh âm.

“Thất ca?” Trong óc trống rỗng, hắn làm cái gì? Hắn vừa mới làm cái gì?

“Tắm.” Người đang ngủ lẩm bẩm một tiếng.

Một lúc lâu sau, Ti Hoài Ân mới cảm giác được thứ tinh xảo của Thất ca đang chôn sâu ở trong cơ thể hắn. Hắn vội vàng cẩn thận rời khỏi, khóe mắt lướt đến trọc dịch từ bụng Thất ca chảy xuống, hắn ngơ ngác nhìn qua, cái kia. . . . . . Cái kia. . . . . .

Tựa hồ cảm thấy lạnh, Ti Hàn Nguyệt trở mình, cuộn mình đứng lên, lộ ra hai nụ phấn hồng, thân mình xinh đẹp lấy loại tư thái mời gọi hấp dẫn hiện ra ở trước mặt Ti Hoài Ân. Hắn chỉ cảm thấy bụng nóng lên, trong lỗ mũi có cái gì chảy xuống dưới. Vài giọt huyết rơi ở trên đùi Ti Hàn Nguyệt, Ti Hoài Ân đưa tay lên xoa mũi, lại phát hiện mình đang chảy máu. Vội vàng lau đi vết máu trên đùi Thất ca, hắn lại một lần nữa kinh ngạc đến ngây người ── giữa hai chân, phân thân luôn mềm nhũn, cao cao đứng thẳng.

Trong đầu hiện lên một ý niệm, mau khiến cho hắn trở lại bình thường. Tầm mắt chậm rãi trở lại trên người Thất ca, nước từ thác bắn lên lưng hắn làm cho hắn lạnh đến rùng mình một cái. Lập tức phục hồi tinh thần lại, lấy quần áo của mình lau đi thứ không sạch sẽ trên người Thất ca, rồi mới mặc quần áo đã ô uế của mình vào, lấy chăn bông gói kỹ lưỡng người đang ngủ kia. Không có quên trước đó người này nói phải tắm rửa, hắn hốt hoảng ôm lấy người này đi ôn trì, hắn sao lại có thể đột nhiên muốn khởi cầu (=cầu hoan) như vậy?

Ngoài phòng im ắng, người trong lòng ngực đã ngủ, nhưng hắn lại không có nửa điểm buồn ngủ. Mỗi tháng, bọn họ đều có một ngày cùng người này ngủ một mình, đêm nay vừa lúc đến phiên hắn. Tuy rằng đã sớm có được thân mình người này, nhưng hắn tối nay không hề hướng người này cầu hoan, thầm nghĩ gắt gao ôm lấy y, tựa như rất nhiều năm trước. Cùng phụ hoàng, Tứ ca, Ngũ Ca bất đồng, tính dục của hắn cũng không tràn đầy, cho dù là hắn không đề xuất thì tật xấu cũng đã sớm bị người trong lòng ngực này cường ngạnh trị, tính dục của hắn cũng nhiều lắm chỉ bằng ba phần của bọn họ.

Không phải hắn không thương người này, không thích chạm người này, mà là hắn càng thỏa mãn khi ôm người này vào trong lòng, thích cảm giác người này không muốn xa rời hắn. Nhưng cũng không phải nói hắn đối với người này không có dục niệm, ngược lại, tiểu huynh đệ của hắn hiện tại lại đang tinh thần chấn hưng đứng thẳng. Có lẽ là hắn từng có một khoảng thời gian rất dài không làm, cho nên hắn có thể rất dễ dàng mà đem thân thể cùng dục vọng tách ra.

Người nằm trong lòng ngực ăn mặc thực đơn bạc, khi ở nhân thế, người này thường thích mặc loại trù sam rộng thùng thình này, thường làm cho mình thấy mất hồn. Mà từ khi Thập đệ từ nhân thế mang về cho hắn mấy kiện áo ngủ này, hắn lại thích mặc loại này, cực kỳ mềm mại, vừa mặc vừa dùng làm áo ngủ. Hiện giờ, tủ quần áo của hắn áo ngủ toàn bộ đổi thành loại kiểu dáng này, phụ thân, Tứ ca cùng Ngũ Ca bọn họ số lần cầu hoan cũng rõ ràng gia tăng.

Cầm lấy bàn tay người này có thể rõ ràng cảm giác được áo ngủ không che được thân mình lạnh lẽo, thuận tay sờ xuống, thân mình xinh đẹp của người này nháy mắt hiện lên trong đầu hắn. Đều là Thập đệ, tuyên dương cái gì mà lõa ngủ , kết quả người này sau khi thử qua một lần, sau này ngủ cũng không bao giờ…mặc tiết khố nữa. Nếu đêm nay ngủ ở bên cạnh người này đổi lại là ba người kia, người này đảm bảo đừng hòng ngủ.

“Ngô ân. . . . . .” Đột nhiên, người nằm trong lòng ngực ân một tiếng. Ti Hoài Ân lúc này mới phát hiện chính mình không biết khi nào đã vuốt ve thân mình người này, người này bị hắn làm cho tỉnh. Vội vàng vỗ nhẹ, hy vọng người này ngủ lại. May mắn, may mắn, người nằm trong lòng ngực sau khi thở hổn hển vài cái, hô hấp lại trở nên vững vàng. Ngày hôm qua bọn họ đi ôn trì bơi lội cũng đã khiến người này mệt muốn chết rồi.

Không dám tùy tiện sờ loạn nữa, Ti Hoài Ân ôm lấy người trong lòng ngực, nhắm mắt lại. Ngủ đi, ngủ thì sẽ không làm gì được. Có nên nhắc nhở Nguyệt không cần mặc lại loại áo ngủ này hay không? Quên đi, Nguyệt sẽ không nghe đâu, chỉ sợ hắn biết như vậy lại càng đưa tới dục vọng càng mạnh của bọn họ, hắn cũng sẽ không đổi, ở phương diện này, Nguyệt rất chiều ý bọn họ .

“Nguyệt, ta yêu ngươi.” Không hề sợ hãi nói lên lời yêu, bởi vì thực sự thương hắn. Người trong lòng ngực mơ màng mở mắt ra , chớp chớp mấy cái lại nhắm lại.

“Nguyệt, ta yêu ngươi. . . . . .” Hôn lên đôi môi ngọt ngào của người này, tay hắn vẫn là nhịn không được vuốt ve thân mình người này. Sờ sờ là tốt rồi, hắn không cần làm.

“Ân. . . . . .” Cúi đầu lên tiếng, Ti Hàn Nguyệt tùy ý để một bàn tay tiến vào áo ngủ của hắn.

“Nguyệt, yêu ta không?”

“Ngô. . . . . . Yêu. . . . . . Ân. . . . . .”

Chỉ cái ôm cũng bị động tình mà thở dốc, hắn liền rút tay ra. Người kia bị làm tỉnh ngủ trong mắt đầy khó hiểu, vì sao dừng lại.

“Nguyệt, hai ngày nữa cùng ta đi tới thác nước sau sơn động đi, ta muốn ở đó ôm ngươi.”

“Ân.” người kia lại không chút tính toán tiếp tục ngủ.

Ở bên cổ xinh đẹp lưu lại một mai ấn ký hồng hồng, Ti Hoài Ân hít sâu mấy hơi, áp chế dục vọng. Có lẽ thực sự nên nhắc nhở người này, không cần mặc áo ngủ hấp dẫn như vậy, làm cho hắn lần nữa nhớ tới thân thể mất hồn của y.

Nửa canh giờ sau, trong phòng truyền ra tiếng rên rỉ động tình của một người, áo ngủ trên người hắn rơi trên mặt đất, tên còn lại ở trong cơ thể hắn ôn nhu ra vào, người nào đó cuối cùng vẫn là không nhịn nổi.

Nguyệt, tình yêu của ngươi khiến cho con người yếu đuối của ta hoàn toàn biến mất, ta hiện tại chỉ là một nam tử yêu ngươi yêu đến điên cuồng. Nguyệt, ta là nô bộc của ngươi, là nô bộc cả đời yêu ngươi.

>>Hoàn Phiên ngoại Nguyệt chi Nô Bộc

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.