Dụ Đồng

Chương 151: Chương 151: Nguyệt Chi Nô Bộc




CHƯƠNG 148 PN24: NGUYỆT CHI NÔ BỘC

Không ai tin được hắn từng là một kẻ nhát gan, yếu đuối, thích khóc, không ai quan tâm. Hắn đã từng mỗi đêm cuộn mình ở trong chăn mà khóc, trách cứ ông trời vì sao phải đối xử với hắn như thế, hắn cũng là hoàng tử, cũng là con của phụ hoàng. Hắn không muốn đi thư viện, nhưng vì hắn và nương, hắn phải đi. Nhưng hắn sợ hãi, hắn không biết Nhị ca cùng Tam ca lại nghĩ ra biện pháp gì để khi dễ hắn, vũ nhục hắn. Mà sau khi người ở trong lòng ngực này đến, tất cả con người hắn cũng bắt đầu xảy ra biến hóa.

Rõ ràng người này đang ở trong lòng ngực hắn, tín nhiệm để cho hắn ôm ấp, để cho hắn nằm bên cạnh, khiến mũi hắn lại đột nhiên có chút chua xót, hốc mắt cũng có chút nhiệt. Chẳng lẽ là hôm nay gặp ca ca khi dễ muội muội khiến hắn nhớ lại sao? Ai có thể tin tưởng cái kẻ vốn thích khóc, nhát gan, yếu đuối Ti Hoài Ân này lại có một ngày có thể không kiêng nể gì mà đem người này ôm vào trong ngực, có thể hôn hắn, sờ hắn, thậm chí có thể hướng hắn cầu hoan. Cánh tay không tự giác siết chặt, Ti Hoài Ân cười cười đem ướt át trong mắt bức trở về, người này ghét nhất thấy người khóc, nhất là nhìn hắn khóc.

Hắn từng vô số lần từ trong mộng bừng tỉnh, trong mộng, người này cùng phụ hoàng cũng không quay đầu lại mà bỏ đi, mặc hắn khóc rên, mặc hắn quỳ trên mặt đất lấy cái chết ra bức, người nọ cũng không thèm liếc mắt tới hắn một cái mà bỏ đi. Khi tỉnh lại, trên mặt hắn tất cả đều là lệ, cả người phát run. Hắn không dám hy vọng xa vời người này có thể đối với hắn giống như đối với phụ hoàng, hắn chỉ cầu người này không đẩy hắn ra. Cho dù là hèn mọn làm nô tài giống như Huyền Ngọc Huyền Thanh, chỉ cần có thể nhìn thấy người này, có thể nghe được người này nói chuyện, mặc dù là bị mắng, bị đánh, hắn chỉ cầu người này không đẩy hắn ra.

Hắn hoảng sợ không chịu nổi một ngày khi hắn nhìn thấy năng lực của người này, hắn sợ, sợ người này không cần hắn; khi hắn biết được quan hệ của người này cùng phụ hoàng, hắn càng sợ, sợ người này giống như trong mộng, cùng phụ hoàng cao bay xa chạy, bỏ lại kẻ đã sớm không có tâm, không có hồn này.

Khẽ mở mắt, nhìn ngắm người đang ngủ say trong ***g ngực, hắn nhẹ nhàng sờ lên văn mạch trên má phải người này. Mặc dù chỉ là làm giải dược, nhưng chỉ cần người này cho phép hắn ở lại bên người, hắn cũng cam nguyện. Tứ ca Ngũ Ca muốn được người này yêu, hắn cũng vậy, cũng muốn một câu hứa hẹn, một câu hứa hẹn vĩnh viễn không bỏ lại hắn. Vì thế hắn thống khổ, hắn sợ hãi, hắn bất an, người này tuy nói muốn dẫn hắn cùng đi, nhưng khi tới thiên giới rồi, nơi đó sẽ có càng nhiều thần tiên ái mộ người này, đến lúc đó, hắn có thể hay không ngay cả giải dược đều không được làm?

Phụ hoàng nghĩ rằng hắn cùng Tứ ca, Ngũ Ca giống nhau, bởi vì yêu cho nên thống khổ, chỉ có chính hắn rõ ràng bản thân mình có bao nhiêu hèn mọn, hắn nào dám viễn cầu tình yêu của người này, hắn chỉ cần người này có thể cho hắn một câu hứa hẹn, một câu hứa hẹn vĩnh viễn không bỏ rơi hắn, để cho hắn chung thân hầu hạ người này, chung thân làm một kẻ giải dược. Hắn là nô bộc của người này, người nọ là bầu trời của hắn, là tâm của hắn, là hồn của hắn. Hắn là con kiến hèn mọn, người này nguyện ý cho hắn cái gì, hắn mới dám làm cái nấy, không dám hy vọng xa vời, thậm chí không dám hướng người này nói, hắn chỉ muốn một lời hứa hẹn.

Vô luận người ở bên ngoài nhìn hắn có bao nhiêu tôn quý, vô luận hắn bị thế nhân đánh giá là hiền vương như thế nào, hắn đều chỉ là một kẻ nô bộc ── là nô bộc của người này. Từ trước khi hắn sinh ra, hắn nhất định là nô bộc của người này. Hắn thậm chí còn ghen tị với Huyền Ngọc cùng Huyền Thanh, ghen tị bọn họ là nô bộc chân chính của người này, có thể cả ngày canh giữ ở bên người người này, có thể hầu hạ người này ăn cơm mặc quần áo, có thể hầu hạ người này rửa mặt chải đầu đi vào giấc ngủ.

Từ lúc người này đi ra ngoài diệt sát thủ môn quay về, khi hắn thấy được thân thể của người này, hắn nhìn đến ngây người, chờ hắn phục hồi tinh thần lại hắn hoảng sợ phát hiện hắn thế nhưng có phản ứng. Tìm nơi không người hung hăng cho chính mình mấy cái tát, hắn khinh nhờn bản thân mình. Hắn là nô bộc, há có thể đối với chủ tử hắn phải hầu hạ nổi lên tà niệm! Trở lại kinh thành, hắn phạt chính mình mỗi ngày ở trong hoàng cung chạy ba mươi vòng, phạt chính mình treo ngược ở trên cây mười buổi tối. Sau lần đó, hắn cũng không dám … đối với người này có nửa điểm tà niệm nữa, cho dù là cùng người này ở trong một lều trại, chẳng sợ người này ngủ ở cách giường hắn không xa, chẳng sợ người này đích thân vì hắn thượng dược.

Tất cả mọi người không biết, hắn vẫn luôn giấu kín, mặc dù là khi hai bàn tay lạnh lẽo của người này ở trên lưng hắn dao động, tâm hắn lại muốn nhảy ra ngoài, hắn sắp bị chết cháy, nhưng nơi đó của hắn cũng không có nửa điểm phản ứng. Không thể làm bẩn người này, hắn không thể có phản ứng gì. Ngay cả tiểu quan của Hồng Tụ cũng không biết, hắn là dùng phân thân giả bồi y diễn hai ngày, sau đó hắn rõ ràng tìm người đến thay thế hắn.

Biết rõ không nên, nhưng khi làm giải dược hắn không cách nào tự ức chế được vui sướng, người này còn cần hắn. Không dám nhớ lại cảm giác người này ở trong cơ thể mình, hắn lúc nào cũng tự nói cho chính mình, hắn là giải dược, hắn đang giúp người này giảm bớt thống khổ, hắn tuyệt đối không được có ý niệm nào không nên có trong đầu. Hắn sợ, sợ mình nổi lên tà tâm; nhưng hắn càng sợ, sợ người này không cho hắn làm giải dược.

Đột nhiên có một ngày, người này để cho bọn họ nằm ở trên người mình, phụ hoàng nói với bọn họ, trong lòng người này sớm đã có bọn họ. Sau đó hắn trốn ở trong phòng khóc một đêm, hắn sẽ không bị bỏ lại, người này đã cho hắn hứa hẹn mà hắn vẫn muốn.

Sau khi Tứ ca cùng Ngũ Ca hướng người này cầu hoan, ánh mắt người này nhìn Tứ ca cùng Ngũ Ca có chút bất đồng gì đó. Hắn nhịn không được mở miệng, hắn hỏi người này có thể để cho hắn ôm người này ngủ một đêm, người này liền đáp ứng.

Đêm hôm đó, là hạnh phúc mà hắn chưa bao giờ có, hắn vốn là một kẻ nô bộc hèn mọn như vậy, thế nhưng có thể đem người này ôm vào trong ngực, thế nhưng có thể khiến cho người này ở lòng ngực hắn thoải mái mà ngủ . Nén lại nước mắt, hắn không thể để cho người này nghe thấy. Dục vọng giữa hai chân mềm nhũn, không có một chút độ cứng. Từ lần đó, hắn mỗi tháng đều yêu cầu người này để cho hắn ôm ngủ một đêm. Mỗi một lần, người này đều không chút do dự đáp ứng. Mỗi một lần, hắn đều rất hạnh phúc nhìn người này say ngủ trong lòng ngực thẳng đến hừng đông. Không thể tham lam nữa, hắn sợ hắn sẽ quản không được tâm của mình.

Người trong lòng ngực khí tức đột nhiên tăng thêm, Ti Hoài Ân lập tức thu hồi tâm tư, chỉ thấy cặp mắt xinh đẹp nhất thế gian chậm rãi mở, mày nhíu lại lộ ra vẻ suy yếu.

“Nguyệt, uống nước.” Rút cánh tay ra, Ti Hoài Ân xuống giường đi rót nước. Ti Hàn Nguyệt nằm ở trên giường, vẫn không nhúc nhích. Đến khi nước được mang đến, được người nâng dậy, được người uy uống, được người một lần nữa thả lại trên giường, hắn vẫn không nhúc nhích.

“Nguyệt, ta xoa bóp cho ngươi, ngươi ngủ tiếp đi.” Hai tay thuần thục xoa bóp nhẹ nhàng lên thân thể còn đang đau, Ti Hoài Ân cúi đầu hôn lên đôi mắt xinh đẹp, làm cho chúng nhắm lại.

“Hoài.” Con ngươi xinh đẹp tuy nhắm lại, người kia vẫn còn chưa đi vào giấc ngủ.

“Ta ở đây.”

“Liễu Hàn cùng Tư Hàn dương thọ đã hết.”

Ti Hoài Ân đang xoa bóp hai chân liền dừng lại, tràn đầy kinh ngạc nhìn qua.”Nguyệt, muốn đem bọn họ mang đến Chung sơn sao?”

“Không.” Câu trả lời của Ti Hàn Nguyệt khiến cho Ti Hoài Ân không khỏi bật dậy. Mặc kệ Liễu Hàn như thế nào, Tư Hàn đều là thân đệ đệ của người này, người này đối phu nhân rất hiếu thuận, sao không mang bọn họ đến đây? Áp chế nghi vấn, hắn tiếp tục xoa bóp thắt lưng Hàn Nguyệt, không hỏi hắn vì sao không mang hai người kia tới.

“Hoài.”

“Ta ở đây.”

Nhìn lại, chờ người này nói muốn hắn làm chuyện gì, đã thấy đối phương tựa hồ đang ngủ , hô hấp dần dần vững vàng. Hai tay thối lui, Ti Hoài Ân kéo chăn đắp lên hai người, cẩn thận đem thân mình còn đang đau kia lãm tiến trong lòng ngực, im lặng bồi hắn.

“Hoài.”

“Ta ở đây. Nguyệt?”

Đang muốn lâm vào hồi tưởng Hoài Ân vội vàng cúi đầu nhìn lại, người chôn ở trong lòng ngực hắn vẫn nhắm mắt.

“Đừng có ngừng.”

Ti Hoài Ân còn sửng sốt chớp mắt một cái, lập tức hiểu được. Hắn để cho Ti Hàn Nguyệt tựa đầu lên vai trái hắn, tay phải xoa nhẹ ở nơi hắn có thể đụng đến, khóe miệng dần dần giương lên, tâm hạnh phúc đến phát ngọt. Hắn quyến luyến nhất chính là cảm giác được người này cần đến. Đầu gối trên vai hắn lại hướng vào trong lòng ngực hắn cọ cọ, Ti Hoài Ân không biết bản thân đang nở nụ cười, cười thực hạnh phúc. Hắn không cần có thể cùng người này thân thiết hay không, hắn để ý chính là mình được người này cần.

Ước chừng qua nửa canh giờ, người trong lòng ngực tựa hồ lại tỉnh ngủ, bàn tay nhẹ nhàng xoa bóp ở trên người vẫn không dừng lại, hắn nhắm mắt nói một câu: “Đủ rồi.”

“Nguyệt, ngủ đi.” Ti Hoài Ân cũng không có dừng lại, nhẹ nhàng hôn lên trán lạnh lẽo của Ti Hàn Nguyệt.

“Đủ rồi.” Thêm một câu nữa được nói ra. Ti Hoài Ân không thể không dừng lại.

Tựa hồ có chuyện gì làm phức tạp Ti Hàn Nguyệt, mày của hắn dần dần nhăn lại, thấy vậy Ti Hoài Ân dần trở nên lo lắng: “Nguyệt? Xảy ra chuyện gì? Có phải thân mình lại đau?” Con ngươi bảy màu mở ra, mâu quang lưu chuyển, mang theo hoang mang không vui.

“Nguyệt!” Hình ảnh này làm Ti Hoài Ân rất sợ hãi, vội vàng ngồi dậy, “Thực sự không thoải mái ?”

“Hoài.”

“Ta ở đây, Thất ca, có phải lại đau hay không?” Tuy rằng những lần liên tục phát tác rất ít khi xảy ra, nhưng Ti Hoài Ân vẫn rất sợ hãi hết sờ lại nhìn. Vì nóng vội nên bất giác lại xưng hô theo thói quen.

“Sáng mai rời đi.” Đè lại bàn tay Ti Hoài Ân đang sờ trán hắn, Ti Hàn Nguyệt nói.

“Hảo, sáng mai đi. Thất ca, đừng giấu ta, nếu đau cũng đừng giấu ta.” Vẻ không vui trong đôi mắt kia lại làm cho hắn hoảng hốt.

“Nằm xuống.” Hạ lệnh. Ti Hoài Ân lập tức nằm xuống. Ti Hàn Nguyệt tiến lại gần, mày nhíu lại, cũng không nói gì nữa. Tâm hoảng loạn lập tức ôm lấy người này, Ti Hoài Ân không dám hỏi người này xảy ra chuyện gì.

“Hoài.”

“Ta ở đây, Nguyệt, ta ở đây, ở bên cạnh ngươi.” Không hiểu người này đêm nay xảy ra chuyện gì, Ti Hoài Ân ôm chặt thân mình lạnh lẽo kia. Nguyệt, Thất ca, ta ở đây, ta sẽ mãi ở bên cạnh ngươi, Thất ca.

Sáng sớm hôm sau, biết được Ti Hàn Nguyệt phải đi, Ti Ngự Thiên, Ti Lam Hạ cùng Ti Cẩm Sương giật mình, vốn định khuyên bảo nhưng thấy Ti Hàn Nguyệt dị thường kiên quyết nên đành đem những lời khuyên bảo nuốt trở vào. Ti Cẩm Sương liền đi chuẩn bị xe ngựa, Ti Lam Hạ đi chuẩn bị thức ăn trên đường ── tuy rằng bọn họ có thể được cho là bán tiên , nhưng ăn vài thứ cũng có thể giết thời gian đi trên đường. Chờ hết thảy đều chuẩn bị tốt, Ti Hoài Ân ôm Thất ca từ trên lầu đi xuống, Ti Ngự Thiên xốc lên màn xe leo lên trước, rồi mới từ tay Ti Hoài Ân tiếp nhận Ti Hàn Nguyệt, tiếp đó Ti Cẩm Sương, Ti Lam Hạ lục tục lên xe.

Lúc Ti Hoài Ân đang chuẩn bị lên xe, hắn thấy bên kia đường một nam hài tử, thất thanh gọi “Chờ đã”, hắn liền chạy qua.”Cẩu Oa?”

“Ngươi phải đi ?” Cẩu oa nhìn xe ngựa, hỏi.

“Đúng vậy. Nhị Nha đâu?” Ti Hoài Ân trực giác Cẩu Oa cố ý ở chỗ này chờ hắn, rất là tò mò.

“Nương mang Nhị Nha đi nhà thẩm thẩm, ta đến tặng tảo cao (bánh bột táo).” Cẩu Oa đỏ mặt lên nói, đem rổ trên tay hắn đưa qua, bộ dáng căn bản là bị bức tới. “Nương nói phải cám ơn ngươi mời ta cùng Nhị Nha ăn hồn đồn.”

“Thay ta cám ơn nương ngươi, cũng cám ơn ngươi đã đến tặng.” Ti Hoài Ân không từ chối nhận lấy.

“Là nương bắt ta tới a!” Giống như sợ đối phương hiểu lầm, Cẩu Oa cường điệu, còn không kịp che dấu khuôn mặt nhỏ nhắn đang càng ngày càng đỏ.

“Làm phiền ngươi.” Ti Hoài Ân nở nụ cười, cũng không chọc thủng lời nói dối của đối phương.

“Ngươi phải đi?” Cẩu Oa lại hỏi, ngôn ngữ có chút không đành lòng.

“Đúng vậy, phải đi.”

“Kia, người kia, chính là người ngươi vừa rồi ôm tới, là đệ đệ ngươi?” Cẩu Oa đột nhiên hỏi.

“Không, hắn chính là Thất ca tốt nhất mà ta đã nói.” Ti Hoài Ân thanh âm thấp xuống.

Cẩu Oa lập tức hỏi: “Là ca ngươi, vậy sao còn để ngươi ôm?” Rất là khinh thường.

“Hắn thân mình không tốt.” Vẻ khổ sở trên mặt Ti Hoài Ân khiến cho Cẩu Oa lập tức cúi đầu giải thích: “Ngô. . . . . . Thực xin lỗi. . . . . .”

“Người không biết không thể trách.” Ti Hoài Ân sờ sờ đầu Cẩu Oa, “Cẩu oa, ta phải đi.”

“A. Nga.” Cẩu Oa nhìn xe ngựa, còn có lời muốn nói, lại nói không ra miệng. Buổi tối hôm đó, Nhị Nha lần đầu tiên cười gọi hắn là ca ca, mà không phải sợ hãi tránh ở phía sau nương.

“Hoài.” Bên trong xe truyền ra thanh âm của một người. Ti Hoài Ân chặn lại nói: “Cẩu Oa, ta phải đi rồi. Cám ơn tảo cao của ngươi.” Lại sờ sờ đầu của hắn, Ti Hoài Ân xoay người trở lại xe ngựa, hướng Cẩu Oa gật gật đầu, leo lên xe.

Hai con ngựa của lái xe rất có linh tính, khi Ti Hoài Ân lên xe xong, không cần người đánh xe, chúng nó”Đát đát đát” hướng cửa thành chạy tới. Ngay khi xe ngựa sắp sửa ra khỏi ngã tư đường, phía sau truyền đến một đạo thanh âm non nớt hô to: “Ta sẽ không khi dễ Nhị Nha nữa !”

“Hoài Ân?” Ti Cẩm Sương hỏi.

Ti Hoài Ân đem chuyện hắn gặp được Cẩu Oa cùng Nhị Nha nói một lượt, bất quá chỉ che giấu mấy lời hắn đã từng nói. Ti Ngự Thiên, Ti Lam Hạ cùng Ti Cẩm Sương nghe xong mỉm cười, bọn họ tự nhiên hiểu được tâm tình của Ti Hoài Ân, Ti Hàn Nguyệt không có biểu tình gì, lui vào trong lòng phụ hoàng ngủ, chính là trong lúc mọi người không ai phát hiện, mày bỗng khẽ nhíu.

>>Hết phần 2

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.