Dụ Đồng

Chương 150: Chương 150: Nguyệt Chi Nô Bộc




CHƯƠNG 147 PN23: NGUYỆT CHI NÔ BỘC

“Bánh nướng, bánh nướng, lại ăn bánh nướng thơm ngon đi.”

”Cho ngươi không nghe lời, cho ngươi không nghe lời.”

“Oa. . . . . . Oa. . . . . .”

“Vị đại thẩm này, lại đây xem thử cái này đi, măng ngọt đây.”

Nơi ngã tư đường đầy các loại thanh âm, rất náo nhiệt. Trên lầu hai của một gian tửu quán bình thường, một người ngồi ở bên cửa sổ, khóe miệng mỉm cười, một mình phẩm rượu nhìn người trên đường muôn hình muôn vẻ. Có tiểu thương, có mẫu thân đang đánh đứa nhỏ, có người mua ở quán hàng rong. . . . . . Rộn ràng nhốn nháo. Qua một lúc, hắn dần dần chịu không nổi loại ồn ào này liền gọi tiểu nhị, thanh toán bạc xong hắn đứng dậy ly khai tửu quán. Đi qua ngã tư đường ồn ào huyên náo, hắn nghĩ tới một người, người nọ tối chịu không nổi chính là loại tranh cãi ầm ĩ này. Nam tử nhịn không được nở nụ cười, trong mắt dâng lên tưởng niệm, cước bộ cũng nhanh hơn.

“Nương, nương, ca ca khi dễ ta. . . . . . Oa. . . . . . Nương, ca ca lấy búp bê của ta. . . . . .” Phía trước, một tiểu nữ oa đáng thương đứng ở giữa phố oa oa khóc, ra sức đoạt lại búp bê vải từ tay một nam hài cao hơn nàng một cái đầu.

“Ngươi chỉ biết cáo trạng, ta chính là không đưa cho ngươi.” Ca ca đẩy muội muội ra, miệng kêu lên.

Nam tử đi nhanh vài bước, giữ vai nam hài lại, lấy lại búp bê trên tay nam hài trả lại cho muội muội. Nam hài sinh khí ngẩng đầu, vừa nhìn thấy một thúc thúc cao hơn mình rất nhiều, nam hài liền sửng sốt.

“Sao lại đi giành với muội muội?” Nam tử nhẹ nhàng gõ lên đầu nam hài, kéo hai đứa nhỏ đi đến một quán hồn đồn (quán hoành thánh) gần đó ngồi xuống, đối lão bản nói: “Lấy hai chén hồn đồn.”

“Ngươi là ai a?” Nam hài quay trái quay phải, nhưng làm sao cũng giãy không ra bàn tay nam tử đặt trên vai hắn. Nữ hài tử tránh ở sau lưng nam tử, ôm chặt búp bê, sợ ca ca lại đến giành.

“Ngươi tên gì?” Nam tử hỏi.

“Ngươi tên gì?” Nam hài hỏi lại, trong mắt có cẩn thận, đi túm muội muội, lại bị muội muội né tránh, hắn lúc này liền đen mặt, khiến cho muội muội càng sợ hắn .

“Ta gọi là Ti Hoài Ân.” Nam tử buông tay ra, nhìn tiểu ca ca hung hăng với muội muội lắc đầu, lấy ra khăn tay lau khô lệ cùng nước mũi trên mặt nữ hài tử.

“Ta gọi là Cẩu Oa.” Thấy nam tử tựa hồ không có ác ý, nam hài nói.

“Muội muội kia tên là gì?” Nam tử ôn hòa hỏi, tiểu nữ oa gắt gao nắm lấy quần áo hắn, khiếp sợ nói, “Ta gọi là Nhị Nha.”

Lúc này, một chén hồn đồn được mang đến, nam tử bảo lão bản đưa tới trước mặt Nhị Nha, sờ sờ đầu Nhị Nha: “Ăn đi.” Nhị Nha xoa xoa tay, muốn ăn, lại không dám ăn, nàng không có tiền.

“Ngươi không ăn ta ăn.” Cẩu Oa nhanh chóng vươn tay ra, bị người chụp lấy tay.

Nụ cười trên mặt nam tử đã không có, hắn nghiêm khắc nói: “Bát này cho muội muội ăn trước. Ngươi là ca ca, phải nhường cho muội muội mới đúng.” Rồi hắn cúi đầu nhìn Nhị Nha ảm đạm cười: “Nhị nha, ăn đi, đây là thúc thúc mời ngươi ăn.”

Hai mắt Nhị Nha sáng rực lên: “Cám ơn thúc thúc!” Nói xong, cầm lấy thìa, múc một miếng hồn đồn ăn.

“Thổi thổi, cẩn thận nóng.” Nam tử nhắc nhở. Miệng Nhị Nha vù vù thổi, bộ dáng ăn khẩn cấp của nàng rõ ràng rất ít khi được ăn hồn đồn.

Cẩu Oa ở một bên nuốt nước miếng, lẩm bẩm: “Ta là ca ca, ta phải được ăn trước.”

“Huynh trưởng a huynh trưởng? Nếu ngươi cái gì cũng đều phải cùng muội muội tranh giành, cái gì cũng không nhường cho muội muội, căn bản là không xứng làm huynh trưởng của Nhị Nha. Theo ta thấy, ngươi sau này vẫn là kêu Nhị Nha tỷ tỷ đi.”

Nhị Nha cười khúc khích, lớn tiếng nói: “Ca ca luôn khi dễ ta, ca ca của Tiểu Hữu người ta tốt với nàng lắm. Lần trước cha Tiểu Hữu từ trấn trên trở về mua một khối điểm tâm, ca ca Tiểu Hữu đều không có ăn, toàn bộ cho Tiểu Hữu ăn.” Nhị Nha nhân cơ hội cáo trạng. Cẩu Oa bất mãn hừ một tiếng, hai gò má ửng đỏ.

“Cẩu Oa, ngươi đối muội muội hảo, muội muội có cái gì cũng sẽ nghĩ tới ca ca; ngươi luôn tranh giành với muội muội, muội muội thấy ngươi bỏ chạy, trưởng thành sẽ không chấp nhận ca ca ngươi. Ngươi ngẫm lại, bên nào lợi hơn?” Đem bát hồn thứ hai đưa đến trước mặt Cẩu Oa, nam tử cũng sờ sờ đầu của hắn: “Ăn đi, ăn xong rồi cùng muội muội giải thích, sau này không được khi dễ muội muội nữa.”

“Ca, ta sau này không mách với nương nữa, ngươi không được khi dễ ta .” Nhi Nha ủy khuất nói, còn đem búp bê đưa ra, “Búp bê cũng cho ca ca chơi.”

“Ai thèm chơi búp bê của ngươi, chính ngươi chơi đi.” Mặt Cẩu Oa càng đỏ hơn, cúi đầu há miệng ăn hồn đồn cũng không sợ nóng.

Nhị Nha thực ủy khuất, nghĩ đến ca ca không muốn cùng nàng chơi. Nam tử mỉm cười, đối Nhị Nha nói: “Ca ca là ngượng ngùng , Nhị Nha, nhanh ăn đi, sau này phải nghe lời ca ca, phải tôn trọng ca ca.”

Nhị Nha không hiểu cái gì là tôn trọng, gật đầu nói: “Nhị Nha sau này sẽ nghe lời ca ca. Ca ca, vậy ngươi sau này có thể hay không không khi dễ Nhị Nha?”

“Mau ăn hồn đồn của ngươi đi! Ngươi không ăn, ta sẽ ăn.” Hướng Nhị Nha nhe răng nhếch miệng rống lên một câu, Cẩu Oa vùi đầu ăn mạnh bạo, hai lỗ tai đều đỏ. Biết Cẩu Oa nghe lời mình, nam tử thúc giục Nhị Nha ăn hồn đồn, hai huynh muội ăn trông rất ngon, nam tử cũng nhịn không được gọi một chén, hương vị cũng được, nam tử lại thở dài.

“Thúc thúc, hồn đồn ăn không ngon sao?” Nhị Nha nghe được, ngẩng đầu hỏi.

Nam tử lắc đầu: “Không, ăn ngon lắm. Chỉ là ta nghĩ đến ca ta không thể ăn thức ăn mặn, không thể ăn được món ngon như hồn đồn, lòng ta rất khó chịu.”

“A!” Nhị Nha kinh hô, Cẩu Oa cũng ngẩng đầu lên.

“Thúc thúc cũng có ca ca?”

Nụ cười nam tử phi thường ôn nhu: “Ân, ta có tới năm huynh trưởng (ko tính 2 thèng dưới mồ kia), Thất ca đối với ta tốt nhất.” Trong mắt Nhị Nha ngập tràn hâm mộ, Cẩu Oa cúi đầu, dán mắt vào bát hồn đồn.

“Hắn vì cái gì không thể ăn thức ăn mặn? Hắn không phải mỗi ngày đều phải niệm Bồ Tát a?” Nương nói hòa thượng trong miếu không thể ăn thức ăn mặn.

Nụ cười trên mặt nam tử phai nhạt, trong mắt hiện lên thống khổ: “Hắn không phải niệm Bồ Tát, hắn ăn thức ăn mặn sẽ không thoải mái.” Thịt ăn rất ngon a, Nhị Nha rất muốn nói như thế, nhưng nhìn thúc thúc tựa hồ rất khó chịu, nàng liền nhịn xuống.

“Thất ca của ngươi, đối với ngươi tốt lắm sao?” Đột nhiên Cẩu Oa hỏi.

Nam tử thực kinh ngạc nhìn qua, tiếp theo nghĩ nghĩ, nói: “Có thể nói như thế, không có Thất ca, sẽ không có ta, hắn là bầu trời của ta.”

Cẩu Oa còn nhỏ không thể lý giải thâm ý trong đó, nhưng có thể biết được trời là gì, nhất định người này đối với thúc thúc tốt lắm. Cẩu Oa không có hỏi lại, tiếp tục chuyên tâm ăn hồn đồn.

“Cẩu Oa, không được khi dễ muội muội, phải bảo vệ nàng; Nhị Nha, sau này phải nghe lời ca ca, mặc kệ ca ca là người như thế nào, hắn đều là kẻ có thể bảo vệ ngươi.” Nhị Nha cái hiểu cái không gật đầu, Cẩu Oa vẫn không hé răng. Chờ hai người ăn xong, nam tử bảo lão bản lại làm bốn bát hồn đồn, có một chén hắn đặc biệt yêu cầu bỏ ít thịt trong hồn đồn một chút.

“Thúc thúc muốn mang về đưa cho ca ca ngươi ăn sao?” Nhị Nha hỏi.

“Ân. Hồn đồn hương vị không tồi, Thất ca không thể ăn thức ăn mặn, nhưng ăn thứ này cũng được.” Mang mấy bát hồn đồn đi, nam tử đối lão bản nói, “Ta sẽ ngụ ở ‘ Vân Thiên khách *** ’, một hồi ta đem bát trả lại cho ngài sau.”

“Không vội không vội, ta tin tưởng công tử.” Đối vị công tử một hơi mua của hắn sáu bát hồn đồn, lão bản cười đến hai hàng mi cũng sắp dán lại với nhau.

Cẩu Oa vẫn còn đang nhìn hắn, nam tử không muốn nhiều lời nữa liền cầm mấy bát hồn đồn hướng Vân Thiên khách *** đi đến. Nhìn nam tử càng đi càng xa, đến khi nhìn không thấy, Nhị Nha quay đầu đối ca ca nói: “Ca, ta sau này không bao giờ … mách với nương nữa.”

“Ngu ngốc.” Mắng muội muội một câu, Cẩu Oa dùng khắn tay nam tử lưu lại chà chà khóe miệng của nàng: “nhìn ngươi ăn kìa, miệng dính đầy ra.” Nhị Nha nở nụ cười, thực hạnh phúc nở nụ cười.

Trong phòng chữ Thiên thuộc Vân Thiên khách ***, ba người kia vui vẻ ăn ngon lành mấy bát hồn đồn Ti Hoài Ân mang về, không ngừng khen ngợi. Ti Hoài Ân mang tới một cái bát, bên trong là hồn đồn hắn lấy ít thịt đi đến bên giường có một người nửa nằm, vừa mới tỉnh ngủ.

“Nguyệt, ngươi nếm thử chút, hồn đồn tiệm này rất ngon, ta nói lão bản bao một chút thịt vào, không béo.” Ti Hoài Ân múc lên một miếng hồn đồn thổi nhẹ rồi đưa qua. Người đang nằm trên giường không có lập tức há mồm, do dự một hồi mới mở ra, ngậm lấy miếng hồn đồn xong, hắn mày nhíu lại, bất quá vẫn là đem hồn đồn nuốt xuống. Tuy rằng có thể ăn một chút thức ăn mặn, nhưng hắn vẫn là không thích.

“Nguyệt, muốn ăn một miếng nữa hay không?” Ti Hoài Ân lại múc một miếng, thổi nhẹ, uy qua. Ăn thêm một miếng thứ hai, Ti Hàn Nguyệt mở miệng: “Không ăn .”

“Hảo.” Ti Hoài Ân không có miễn cưỡng, chờ Nguyệt ăn cái kia xong, hắn múc một miếng hồn đồn ăn.

“Hoài Ân, ngươi mua hồn đồn ở đâu, hương vị thật ngon.” Ti Ngự Thiên ăn rất nhanh, sát sát miệng.

“Ngay tại con đường phía trước, ta nếm qua cảm thấy không tồi, liền mang về đây. Một hồi ta đem bát trả lại cho lão bản.” Uy Thất ca ăn hết hai miếng hồn đồn, Ti Hoài Ân đưa ly trà nóng lên cho hắn súc miệng.

Ti Hàn Nguyệt vì phát bệnh mà ngủ cả một ngày tinh thần vẫn có vẻ không tốt, rửa mặt xong, hắn lại ngủ.

“Phụ thân, Tứ ca, Ngũ Ca, đêm nay ta bồi Nguyệt đi, các ngươi hảo hảo nghỉ ngơi một đêm.” Sau khi đi trả bát về Ti Hoài Ân đối với ba người đã không ngủ từ tối hôm qua nói.

“Cũng tốt, ngày mai chúng ta chiếu cố Nguyệt nhi, ngươi nghỉ ngơi.” Ti Ngự Thiên nói, mặt khác hai người kia cũng không có dị nghị.

Chờ ba người đều đi nghỉ ngơi, Ti Hoài Ân ngồi ở bên giường, nắm lấy tay Thất ca, mâu trung chăm chú nhìn mang theo chút đau lòng, là hạnh phúc, là yêu. Nghĩ muốn hôn hắn rồi lại sợ đánh thức người này, Ti Hoài Ân như chuồn chuồn lướt nước hôn lên khóe môi người này, đem tay hắn bỏ vào chăn, dịch hảo góc chăn.

Sau khi phát bệnh, Ti Hàn Nguyệt cần ba ngày mới khôi phục, ba ngày này, hắn sẽ không ngủ ngon. Mỗi lần hắn tỉnh phải nhu nhu tứ chi cho hắn, uy hắn uống nước, hắn mới thoải mái một chút. Cho nên này cũng chính là nguyên nhân vì sao dám người Ti Ngự Thiên đồng ý đề nghị của Ti Hoài Ân đi nghỉ ngơi, hôm nay và ngày hôm sau, còn có hai ngày.

Đêm đã khuya, Ti Hoài Ân nhu xoa bóp thân mình cho người vừa mới tỉnh, chờ người này ngủ lại, hắn cởi ngoại sam, chui vào trong chăn. Ti Hàn Nguyệt khẽ động mi mắt, rồi mới rúc vào trong lòng ngực hắn, lại ngủ. Chỉ là một động tác đơn giản, ngực Ti Hoài Ân lại phập phồng vài cái. Đã bao nhiêu năm, hắn vẫn là vì người này ngẫu nhiên toát ra hành động không muốn xa rời mà vui sướng, kích động.

“Nguyệt. . . . . . Thất ca. . . . . .” Người trong lòng thấp giọng gọi, Ti Hoài Ân chậm rãi siết chặt cánh tay, đem người đang ngủ say lãm nhập trong lòng ngực.

>>Hết phần một

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.