Dụ Đồng

Chương 149: Chương 149: Nguyệt Lam Chi Hạ




CHƯƠNG 146 PN22: NGUYỆT LAM CHI HẠ

Đã nhiều ngày, ai nấy đều thấy được trong lòng Hoàng Thượng có tâm sự. Không chỉ có lâm triều thường xuyên cau mày, không biết suy nghĩ gì, liền ngay cả khi nghị sự, Hoàng Thượng cũng sẽ xuất thần. Chúng đại thần nhìn thấy vậy cũng chỉ để trong lòng, không ai dám mạo muội đến hỏi Hoàng Thượng đã xảy ra chuyện gì. Loại tình huống này giằng co hơn nửa tháng sau, Lưu Mộ Dương mới tìm cơ hội lặng lẽ hỏi chủ tử.

“Chủ tử, Hoàng Thượng gần đây xảy ra chuyện gì? Bộ dáng đầy tâm sự a.”

“Ti Lam Hạ?” Đốc thúc thái tử cùng mấy đứa nhỏ tập võ, Ti Hàn Nguyệt thu hồi ánh mắt, vựng quang bảy màu thâm trầm, hỏi: “trong triều gần nhất có đại sự gì?” Từ khi thiên hạ nhất thống, hắn cũng không còn để ý mấy đến triều chính .

Lưu Mộ Dương lắc đầu: “Không có. Chính là bởi vì không có, thuộc hạ mới có chút lo lắng. Hơn nửa tháng nay, Hoàng Thượng cả ngày mất hồn mất vía, tựa hồ có rất nhều việc. Thuộc hạ lại không tiện đến hỏi Hoàng Thượng, cho nên mới cả gan hỏi chủ tử có biết hay không.”

Mâu quang bảy màu biến ảo, trong khi Lưu Mộ Dương do dự có nên nói với chủ tử là bản thân có lẽ lo lắng quá nhiều, chỉ thấy chủ tử đột nhiên đứng dậy, đảo mắt bước đi.

“Ngươi xem bọn họ luyện công.” Xa xa truyền đến một câu phân phó, Lưu Mộ Dương có chút khẩn trương, hắn có phải nhiều chuyện quá hay không?

Trong ngự thư phòng không người, Ti Lam Hạ vuốt ve cái rương trong lòng ngực. Không lòng dạ nào lo chính sự, hắn đành phân phó thần tử về nhà tự hành thương nghị, chờ có kết quả lại đến báo cáo cho hắn. Chưa bao giờ phát giác chính mình đúng là yếu đuối như vậy, cái ngày phụ hoàng nói “Hắn” đã tiếp nhận bọn họ, nhưng hắn cũng không dám đến hỏi, chỉ có thể ngày ngày miên man suy nghĩ, không biết người nọ có thực sự tiếp nhận hắn hay không, đối với hắn có chút thích nào hay không…

Thật sự là làm khổ người a, Lam Hạ nghĩ muốn hôn “Hắn” , nghĩ muốn chạm “Hắn” , nhưng mỗi khi nhìn thấy “Hắn” thì tất cả dũng khí lại biến đâu mất. Sợ người nọ không vui, sợ người nọ tức giận. Gian phòng tựa hồ vẫn còn lưu lại hương vị của người nọ, ngày đó hắn đê tiện thừa dịp người nọ đau đớn, hôn hắn, hôn hắn, hôn làm cho hắn lưu lại mùi vị thật lâu.

Mở rương lấy ra áo choàng bảo bối đặt ở chóp mũi, không biết vì sao, hắn tựa hồ nghe thấy được hơi thở trên người người nọ, hương trúc thoảng qua. Áo choàng trên tay đột nhiên bị ai lấy đi, Ti Lam Hạ tức giận giương mắt, thoáng chốc lại sợ ngây người. “Nguyệt?” Người này tới khi nào? Hắn kinh hoảng mà đem rương đặt lại bàn, đứng lên.

Nhìn chiếc áo choàng, Ti Hàn Nguyệt không nhớ nổi chiếc áo choàng này là của ai. Quay sang Ti Lam Hạ, mở miệng hỏi: “Chuyện gì?”

“Nguyệt?” Ti Lam Hạ có chút hồ đồ, chuyện gì là chuyện gì?

“Lưu Mộ Dương nói ngươi có tâm sự, cả ngày mất hồn mất vía, chuyện gì?” Hắn có thể tự tìm hiểu, nhưng hắn muốn Ti Lam Hạ phải chính mình nói.

“Nguyệt” áp chế bối rối trong lòng, Ti Lam Hạ ảm đạm cười, “Lưu Mộ Dương đa tâm rồi, ta chỉ suy nghĩ chuyện thuế má, cho nên có chút phiền lòng.” trong lòng không khỏi tức giận mắng người nào đó.

“Hắt xì!” Lưu Mộ Dương đang xem chừng thái tử cùng Tư Hàn luyện công liền đánh cái hắt xì thật mạnh, run run một chút.”Xong rồi xong rồi, nhất định là Hoàng Thượng đang mắng ta.”

“Chuyện gì!” Ẩn ẩn vẻ không vui hỏi lại một lần, căn bản không tin lí do thoái thác của đối phương.

Nghĩ muốn tiếp tục giấu diếm, lại nhìn đến cặp con ngươi trong suốt kia, Ti Lam Hạ cúi đầu, trong lòng giãy dụa. Phải nói như thế nào đây? Lời nói tận đáy lòng sao có thể dễ dàng mở miệng.

“Không nói thì thôi.” Tựa hồ mất kiên nhẫn, Ti Hàn Nguyệt không hề truy vấn, xoay người muốn đi.

“Nguyệt!” Vội nắm tay người đang định bỏ đi kia, Ti Lam Hạ dưới tình thế cấp bách kéo người kia lại, ôm chặt vào trong ngực, “Nguyệt, không cần đi!”

“Chuyện gì?” Giương mắt, phải bắt người này nói thật.

Buông hắn ra, Ti Lam Hạ nhặt lên kiện áo choàng bị người này vứt trên mặt đất, thật cẩn thận để vào trong rương, thấp giọng: “Nguyệt, cái áo choàng này là đồ vật cực kỳ quan trọng của ta.” Ti Hàn Nguyệt nhìn lại, hơi hơi nhíu mi, kiểu dáng kia nhìn qua có chút quen mắt, nhưng hắn không nhớ rõ chính mình có kiện áo choàng như vậy.

“Nguyệt, đây là của ngươi.” Lên tiếng giải thích, Ti Lam Hạ khóa rương lại, lộ ra một mạt cười khổ, “Ngươi khẳng định không nhớ rõ , là chiếc áo choàng ngươi năm ấy tám tuổi mặc khi cứu Bát đệ, lần đó ngươi bị thương ném nó ở luyện võ trường.”

“Lộng tháp” , khóa bị người mạnh mẽ đánh rớt ra, bàn tay trắng ngần xốc lên rương lấy áo choàng ra. Không đợi đối phương phản ứng, một ngọn lửa liền nổi bùng lên.

“Nguyệt!” Ti Lam Hạ lao đến, áo choàng phút chốc bay lên cao, trong nháy mắt biến thành tro tàn từ từ rơi xuống bàn.

“Nguyệt! !” Ti Lam Hạ rống giận, đây là lần đầu tiên hắn tức giận người này. Người này có thể nào đốt áo choàng bảo bối của hắn! Cho dù áo choàng vốn là của người này, nhưng hiện tại là của hắn! (==||| ta có thể tát anh này ko?)

“Bất quá là một kiện áo choàng bị ta vứt bỏ, không cần khóa ở trong rương, ta một không chết, hai không đi, còn không đến lúc ngươi lưu giữ như đồ vật cá nhân.” Ti Hàn Nguyệt so với Ti Lam Hạ còn sinh khí hơn, giơ tay lên, mộc tương bị đánh rơi trên mặt đất biến thành từng mảnh nhỏ.

Ti Lam Hạ không rõ trong lòng là cảm giác gì, bảo bối trân quý nhiều năm bị người nọ không thèm quan tâm phá huỷ . Nếu là có thể, nếu là có thể hắn không cần mỗi ngày lấy áo choàng an ủi chính mình, người này hủy diệt không phải là áo choàng, mà là tình cảm mà hắn khó có thể có. Hắn thương Nguyệt, yêu đến nổi điên, yêu đến phát cuồng, hắn sợ ngày ấy là phụ hoàng hiểu sai ý, là hắn tự mình đa tình. Hắn không phải không nghĩ buông ra hết thảy để có được người này, nhưng hắn không thể, hắn không thể mạo hiểm bị người này đẩy ra để theo đuổi tình cảm của mình . Nhưng hiện tại. . . . . . Áo choàng bị thiêu hủy có phải hay không dự báo tình yêu của hắn vĩnh viễn không bao giờ đạt được?

“Ti Lam Hạ!” con ngươi đã lâu chưa đỏ lên, hồng quang hiện ra, hắn cực kỳ phiền chán bực bội kẻ kia. Rõ ràng trong lòng có điều gì đó muốn nói với hắn, vì sao phải giấu diếm!

Ôm chặt người nọ vào trong ***g ngực, Ti Lam Hạ nảy sinh ý muốn hôn người này, không hề băn khoăn , chẳng sợ người này không muốn, hắn cũng không muốn băn khoăn nữa. Nguyệt, ta yêu ngươi, yêu ngươi a, ngươi nguyện ý làm cho ta nằm ở trên người ngươi, chẳng sợ không thể giữ lấy ngươi nữa, tình yêu của ta đã muốn kêu gào muốn bức ra .

Trong ***g ngực Ti Lam Hạ, người nọ chẳng hề giãy dụa mà dần dần thả lỏng, thần trí trở về sau khi u mê đột nhiên kinh giác người này thế nhưng không có đẩy hắn ra! Kinh hỉ chăm chú nhìn người trong ***g ngực mâu quang không hề đông lạnh, hắn nghe được tiếng tim đập của chính mình.

“Nguyệt. . . . . .” Thanh âm vượt quá tưởng tượng khàn khàn, thật cẩn thận xoa mặt người này.

“Chuyện gì?” Cho dù đầu có chút choáng váng, người nào đó vẫn là không có quên nhớ mục đích hắn đến đây.

Ti Lam Hạ mừng rỡ như điên nở nụ cười, cúi đầu hôn lên đôi thủy quang kia: “Nguyệt, ta muốn hôn ngươi, muốn ôm ngươi, nghĩ muốn sờ ngươi. Chính là ta lại sợ ngươi sinh khí, do dự, lo được lo mất, ngày ngày đều muốn như thế nào có thể thân thiết với ngươi, đụng tới ngươi, đêm không thể ngủ, thực vô vị. Nguyệt, ta sẽ không tiến vào ngươi, cho ta được không?” Chờ không nổi nữa, cho dù làm cho người này sinh khí, hắn cũng muốn cá cược một phen.

“Chính là điều này?” Người nghe nói cũng không có gì không vui, vẫn là ở trong ***g ngực Ti Lam Hạ, đã có chút nghi ngờ.

“Nguyệt muốn xem lòng ta sao?” Nhưng là người nào đó lại căn bản không để cho hắn xem, khẽ dùng lưỡi xâm nhập vào cái miệng đang hé mở ra kia. Nhìn vào mắt Ti Lam Hạ thấy hắn không có giấu diếm chuyện gì nữa, Ti Hàn Nguyệt nhắm mắt lại, để người này ôm lấy hắn tiến vào phòng nghỉ ở ngự thư phòng.

Lần đầu tiên có thể không hề cố kỵ âu yếm người này, Ti Lam Hạ hai tay đều phát run. Quá khứ cùng người này tiếp xúc da thịt đều là lúc người này phát bệnh. Nhìn người này thống khổ đến cực điểm, hắn chỉ có đau lòng, chưa bao giờ từng có kích động thậm chí là vui thích. Nhưng hiện tại, người này thuận theo nằm ở dưới thân hắn, để hắn vuốt ve cùng hôn môi, thanh âm không chút nào che dấu tình động, tiếng rên rỉ không chút miễn cưỡng. Người này không có chạm hắn, càng không có chủ động hôn hắn, xem ra, người này có thể như vậy nằm ở dưới thân hắn, mặc hắn “khinh bạc” đã gọi là yêu thích không lời.

Hôn lên thân mình xinh đẹp của Nguyệt, không buông tha bất kỳ chỗ nào. Tiếng thở dốc nho nhỏ cộng thêm bạc hãn chảy ra làm cho hắn vui sướng không kềm chế được, người so với thiên thần còn cao quý hơn vì hắn mà động tình, vì hắn mà động dục. Thật cẩn thận liếm liếm thứ tinh xảo đang khẽ nhếch lên. Thấy người này cũng không có gì không vui, hắn liền há miệng ngậm lấy.

“Ân. . . . . .” Tiếng rên rỉ không khống chế được truyền đến, hắn nhịn không được gầm nhẹ. Đương trong miệng mỹ vị cuối cùng tiết ra, Ti Lam Hạ thẳng đứng dậy, khóa ngồi ở trên người Ti Hàn Nguyệt. Người đang nằm như trước vẫn không nhúc nhích, nhìn Ti Lam Hạ nâng lên thứ cứng rắn của hắn chậm rãi ngồi xuống. Nhíu mi, hắn cũng không thích tiến vào người khác, nhưng thân mình hắn chỉ có phụ hoàng có thể đi vào.

Gian nan ngồi xuống, Ti Lam Hạ lớn mật theo đuổi dục vọng hôn lên người hắn khát vọng hồi lâu, chậm rãi động lên. Dưới thân người kia tùy động tác của hắn mà rên rỉ, thở dốc, tựa hồ người nọ mới là bị cái kia tiến vào, nhìn có vẻ bất lực như vậy.

“Nguyệt. . . . . .” Hắn sẽ chờ, chờ người này hoàn toàn rộng mở trái tim, đợi cho người này nói thích hắn.

Xuân tiêu nhất khắc trị thiên kim (một khắc xuân đáng ngàn vàng), mặt trời chiều ngã về tây, nhóm nô tài cầm đèn trong cung không biết làm sao nhìn thấy Hoàng Thượng ôm thất điện hạ quay về Lộ Hoa điện. Thất điện hạ ở trong lòng Hoàng Thượng trầm ngủ, mà Hoàng Thượng thế nhưng khóe môi lại mang ý cười, mặt mày hàm xuân.

Rất nhiều rất nhiều rất nhiều năm sau, một ngày trên trời bằng một năm trên mặt đất, vài người sớm đã nhớ không được bọn họ đã sống bao lâu. Ở trong một khe núi bí ẩn của Chung Sơn, một người ở trong nước thích ý bơi lội, ngẫu nhiên lộ ra khuôn mặt tuyệt thế vô song.

“Phụ thân, ngài còn nhớ rõ có một lần ngài cho ta và Ngũ đệ cùng Nguyệt tắm rửa không?” Ngồi ở trên tảng đá bên cạnh hồ nước, người được dục bào bao lấy hạ thân hỏi.

“Đương nhiên nhớ rõ. Ta còn nhớ rõ ngươi cùng Cẩm Sương lúc ấy mặt trắng bệch.” Người nào đó cười nói, cho dù trải qua mấy trăm năm hắn cũng vẫn nhớ rõ chuyện đã làm cho hắn đắc ý rất lâu.

Ti Cẩm Sương ôn nhu mỉm cười xem linh yêu trong nước, lắc đầu, sau khi quay về hắn cùng tứ ca chính là dị thường bi thảm, nhìn người mình muốn âu yếm không thể đụng vào cũng không thể nói, còn phải áp chế dục vọng, không thể để ý xấu hiện ra.

Ti Lam Hạ không chuyển mắt vẫn chăm chú nhìn cả thiên hạ của mình trong nước, ảm đạm cười: “Ngày đó ta mấy tháng cũng chưa ngủ ngon, cả đêm đều mơ thấy Nguyệt, phụ thân hại ta thảm quá.”

“Không chịu khổ lúc đầu, như thế nào có thể có Nguyệt nhi?” Ti Ngự Thiên cũng không thể không biết mình đã quá phận, “Ngươi chỉ mới mấy tháng không ngủ hảo, ta đã nhiều năm cũng chưa ngủ ngon. Vừa đến mùa hè, Nguyệt nhi liền thoát trống trơn nằm lên trên người giải nhiệt cho ta, các ngươi nói, ta có thể ngủ ngon không?” ( vỡ nội tạng ta rồi=]]]]]]])

“Ha hả, phụ thân, nói như thế chúng ta chưa được tính là rất thảm.” Ti Hoài Ân cười nói, trong bốn người hắn có lẽ là người không thê thảm nhất, bởi vì hắn đối với người nọ vẫn là kính ngưỡng lớn hơn ***, người nọ cho hắn cái gì, hắn mới có thể làm cái nấy.

“Xôn xao” , linh yêu bỗng chốc từ trong nước đứng lên, giống như ngày nào đó trong quá khứ, tóc dài bao trùm ở trên người, che khuất thứ xinh đẹp giữa hai chân, bọt nước che kín thân mình trông cực kỳ hấp dẫn.

“Nguyệt nhi. . . . . .” “Nguyệt. . . . . .” Thanh âm bốn người thoáng chốc thay đổi.

“Xôn xao” , linh yêu lại chui vào trong nước, vừa rồi có cá nhỏ cắn chân hắn, hắn bất quá là đứng lên đem cá đuổi đi, lơ đãng lộ ra vẻ quyến rũ đưa tới bốn con lang đói. (Ruby: con cá tội lỗi =.= / Su: ta nghi con cá đó có âm mưu)

“Nguyệt, ta muốn .” Bắt lấy linh yêu đang sắp chạy trốn kia, Ti Lam Hạ khẽ cắn đầu vai hắn, nơi đó không hề có dấu vết của phụ thân, nơi đó có một khối ấn ký màu tím, đó là ấn ký của bốn người bọn họ.

“Hảo.” Không có nửa điểm chần chờ, linh yêu đặt tay lên vai của Ti Lam Hạ, tiếp theo hắn đã bị ôm lấy.

“Nguyệt, thích ta không?”

“Ngô. . . . . . Thích. . . . . .”

Ôn nhu ra vào thân thể người nọ, sớm không phải lần đầu tiên nghe được giọng nói kiều mị ấy vẫn là chỉ không ngăn được hốc mắt nóng lên. Có lẽ là mấy trăm năm, có lẽ là mấy ngàn năm, có lẽ là mấy vạn năm, hắn cuối cùng đợi được người này nói thích, người này nói yêu. Thân mình quanh năm lạnh lẽo ở dưới thân hắn dần trở nên ấm áp, đem vật thể nóng rực của mình tiến vào trong cơ thể người này, hắn thì thầm vào bên tai: “Nguyệt, yêu ngươi, ta yêu ngươi.” Hắn cuối cùng cũng chiếm được thân thể người này, tâm người này.

Sau hoan ái người kia buồn ngủ nhắm mắt, bàn tay đặt tại dấu vết màu tím trên vai Ti Lam Hạ chậm rãi trượt xuống. Đó là ấn ký sau khi từ nhân gian trở về hắn khắc ở trên vai năm người. Hoang mang trong lòng nhiều năm qua đã được một người tên Cô Nhiên* giải khai, nguyên lai hắn đã sớm nhận định : bọn họ không phải là giải dược của hắn, bọn họ là người hắn thích, là người hắn yêu.

“Nguyệt nhi ( Nguyệt ), trước không cần ngủ, còn có ta nữa mà.”

Phụ hoàng. . . . . . Hạ. . . . . . Sương. . . . . . Hoài. . . . . .

>>Hoàn PN Nguyệt Lam Chi Hạ sẵn tiện coi lun bộ Cô Nhiên Tùy Phong ở trên kia lun đi =]]]*chỉ chỉ*

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.