CHƯƠNG 145 PN21: NGUYỆT LAM CHI HẠ
Khi nào thì thích người nọ? Hắn tự hỏi bản thân mình vô số lần, đáp án lại vĩnh viễn là “không biết” . Có lẽ là khi người nọ khiêu “Phượng Hoàng Triều Phụng”; có lẽ là khi “Hắn” sinh khí chà lau cánh tay bị thương; có lẽ là khi chỗ ngồi của “Hắn” trống không; có lẽ là khi “Hắn” khẩn cấp khiêng nương của Bát đệ thoát khỏi lãnh cung bị sập đi tới; có lẽ là khi “Hắn” không thừa nhận “Hắn” đã liều chết cứu người; có lẽ là khi “Hắn” đứng lặng lạnh như băng trên luận võ đài, mái tóc dài tung bay; có lẽ là khi “Hắn” đem hắn đè lên trên bàn học, nói cho hắn mình sẽ không chết; có lẽ, có lẽ. . . . . .
Vô số những lần có lẽ, từng chút từng chút rót vào trong lòng hắn, đến lúc hắn phát hiện ra, tâm hắn đã luôn vì người nọ mà nảy lên. Người này cho hắn biết như thế nào là đau lòng, như thế nào là lo lắng, như thế nào là bất an, như thế nào là sợ hãi, như thế nào là. . . . . . Ghen tị. Hắn ghen tị với Hoài Ân được người nọ đặc biệt đối đãi, cho dù là bị đánh, là bị mắng; hắn ghen tị với phụ hoàng, được người nọ toàn tâm toàn ý ỷ lại. Người nọ nhất định không biết, ánh mắt “Hắn” nhìn phụ hoàng là ỷ lại, là an tâm, là…một tia ôn nhu khó có thể phát hiện. Mặc kệ “Hắn” nổi cơn thịnh nộ như thế nào, chỉ có phụ hoàng mới có thể làm cho “Hắn” tỉnh táo lại, chỉ có phụ hoàng mới có thể ở gần “Hắn”, có thể ôm “Hắn”, có thể tức giận với “Hắn”. . . . . . Hết thảy, chỉ có phụ hoàng.
Thật sự không cam lòng, không cam lòng. Không cam lòng buông tay như thế, không cam lòng yên lặng ở phía sau nhìn “Hắn”, không cam lòng nhanh chóng bị “Hắn” lãng quên. Đến khi nào “Hắn” mới có thể an tâm như vậy nằm ở trong lòng ngực mình, khi nào thì trong ánh mắt “Hắn” có thể có mình.
Hắn không sợ làm giải dược, chỉ sợ “Hắn” không cần mình làm giải dược. Chỉ có thời điểm đó, hắn mới có thể cùng “Hắn” thân cận, có thể thoáng theo đuổi cảm tình của bản thân, hôn “Hắn” , chạm vào “Hắn” , cảm thụ “Hắn” .
Thương “Hắn” rất khổ, không thương “Hắn” lại càng khổ. Ti Lam Hạ hắn tình nguyện khổ cũng muốn làm cho trong mắt người nọ ngẫu nhiên có thể có sự tồn tại của hắn, tìm mọi cách lưu lại ở trong lòng người nọ một chút gì đó.
“Hạ nhi. . . . . .” Dung thái hậu nhìn đứa con đau lòng khóc thành tiếng, vì giọt lệ lấp lánh xuất hiện nơi khóe mắt của đứa con, con nàng kiên nghị kiên cường thế nhưng lại khóc.
“Mẫu hậu.” Ti Lam Hạ gạt đi giọt lệ, khàn khàn mở miệng, “không cần thương tâm vì nhi thần, đây là lựa chọn của nhi thần, nhi thần sẽ vẫn chờ đợi, đợi cho ngày nào đó hắn đáp lại. Mẫu hậu, tình của người nọ so với bất luận kẻ nào cũng đều rất thâm sâu, nhi thần nhất định đợi đến ngày đó.”
“Hạ nhi, mười năm , ngươi còn muốn đợi tiếp mười năm nữa sao? Mẫu hậu đau lòng vì ngươi a!” Dung thái hậu nhìn đứa con, thương tâm mà khóc thành tiếng.
“Mẫu hậu, cho dù là một trăm năm, hai trăm năm, nhi thần cũng sẽ chờ.” Khóe miệng Ti Lam Hạ hiện lên một nụ cười đạm mạc. Hắn không sợ chờ, chỉ sợ đợi không được.
Dung thái hậu khóc càng thương tâm . Ti Lam Hạ nhìn mẫu hậu, lặng im chờ nàng nguôi ngoai.
Bồi mẫu hậu dùng ngọ thiện, chờ nàng ngủ trưa , Ti Lam Hạ trở lại ngự thư phòng. Sau khi thiên hạ nhất thống, sự tình hắn phải quan tâm càng ngày càng nhiều, vui mừng chính là các đại thần trong triều vì Yển quốc cúc cung tận tụy, hơn nữa có bọn Lưu Mộ Dương ở đây, hắn còn có thể thỉnh thoảng rút ra chút thời gian đến bồi mẫu hậu, bồi người nọ. Đến nỗi Liễu Hàn. . . . . . đối với đứa con này, thân làm phụ hoàng như hắn thật thiếu sót rất nhiều. Nhưng thiên tính lãnh tình của hắn vốn là không thể bỏ được, huống chi trong lòng Liễu Hàn đối với hắn cùng người nọ vẫn có khúc mắc, vì thế hắn rất không vui, cho dù là đứa con thân sinh của hắn, hắn cũng không dễ dàng tha thứ việc Liễu Hàn bất kính với người nọ. Cho nên hắn đem trọng trách dạy Liễu Hàn giao cho thái phó cùng trọng thần trong triều, hắn sẽ không đối Liễu Hàn giải thích bất kỳ điều gì. Làm thái tử, chỉ cần hiểu được đạo làm vua, chỉ cần hiểu được thân là quân vương có những trách nhiệm gì, chỉ cần có thể chưởng quản hảo Yển quốc là được. Đối với phụ hoàng như hắn, Liễu Hàn có tâm tư gì, hắn không cần biết.
Phê duyệt mấy phần tấu chương, Ti Lam Hạ vẫn không nhập tâm được. Vừa cùng mẫu hậu nói chuyện khiến gợi lên những tình cảm hắn vẫn chôn giấu, làm cho tinh thần hắn xao động. Cho nô tài trong phòng lui hết, Ti Lam Hạ tựa vào long ỷ chợp mắt một chút. Một lát sau, hắn đứng dậy đi vào gian phòng dùng để nghỉ ngơi, từ trong lòng lấy ra một chiếc chìa khóa mở ra hộp gỗ đặt ở đầu giường. Trong hộp chỉ có một kiện áo choàng màu đen, ngoài ra không có vật gì khác.
Cẩn thận lấy áo choàng ra, hắn thuận thế ngồi xuống, tinh tế vuốt ve tựa như đối với trân bảo. Biết rõ hơi thở người nọ sớm đã không còn, hắn vẫn là nhịn không được đặt ở chóp mũi hít một hơi. Đây là áo choàng năm ấy người nọ tám tuổi vứt bỏ được hắn nhặt lên, sau đó vẫn trân quý giữ tại bên người. Phụ hoàng có toàn bộ người nọ, mà hắn trừ bỏ những đoạn kí ức thì chỉ có mỗi chiếc áo choàng này. (ta khóc đây)
“Nguyệt. . . . . .” Gọi một tiếng khát vọng nhiều năm từ đáy lòng, hắn thở dài một tiếng, đem áo choàng thả trở về, khóa kỹ lại. Cái này là áo choàng của người nọ, là niềm an ủi khi hắn phiến muộn trong nhiều năm qua.
“Hoàng Thượng! Điện hạ phát bệnh !”Đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng kêu sợ hãi của nô tài, Ti Lam Hạ lập tức xông ra.
“Ngô! A!”
“Nguyệt nhi! Đừng cắn chính mình!”
“Huyền Ngọc, khăn lạnh!”
Trong Lộ Hoa điện mọi thứ tan hoang. Ti Hàn Nguyệt đang phát bệnh hai tay bị phụ hoàng gắt gao giữ chặt, sợ hắn làm đau chính mình, cổ tay được quấn vải bông. Ti Hoài Ân càng không ngừng dùng bố khăn thấm nước đá chà lau thân thể Hàn Nguyệt, Huyền Thanh gắt gao giữ chặt hai chân chủ tử, sợ hắn đá bị thương chính mình.
“Ngô!” Cắn chặt cái khăn được nhét vào miệng, xúc tua ở sau lưng Ti Hàn Nguyệt đi ra, rồi đột nhiên hô to một tiếng.
“Thất đệ!” Ti Lam Hạ cùng Ti Cẩm Sương tiến vào, vừa chạy vừa cởi ngoại sam.
“Lam Hạ, Cẩm Sương, mau tách tay Nguyệt nhi ra, hắn chịu không nổi !” thanh âm Ti Ngự Thiên run run nói. Mười năm , mỗi khi Nguyệt nhi phát bệnh, hắn vẫn đau lòng tột cùng.
Ti Lam Hạ cùng Ti Cẩm Sương mỗi người cầm một tay Ti Hàn Nguyệt, đầu ngón tay hắn đã đâm bị thương lòng bàn tay, vội vã đem vải bông quấn lại.
“Ngô! !” Đột nhiên một tiếng thét ngấn cao, móng tay Ti Hàn Nguyệt chậm rãi biến dài, tóc biến thành màu đỏ thẫm, hai tròng mắt trở thành u lam. Kéo quần áo hắn xuống, Ti Lam Hạ nằm ở trên người hắn, nhu ấn thân mình đau đớn khó nhịn của hắn, không ngừng kêu “Thất đệ” , không cho ý thức người này bị khống chế hoàn toàn. Thân thể như đang bị thiêu đốt cháy bỏng. Ti Hàn Nguyệt toàn thân tái nhợt, đau đớn của đốt luyện gây cho hắn chính là nỗi thống khổ mà người bình thường căn bản không thể chịu đựng được.
Giãy khai khỏi những trói buộc trên người, Ti Hàn Nguyệt mạnh mẽ đem Ti Lam Hạ đặt ở dưới thân, cắn bờ vai của hắn. Cắn răng nhịn xuống, Ti Lam Hạ mở ra hai chân, khẽ vuốt trên người Hàn Nguyệt. Trước kia ở trên người hắn lưu lại vết cắn suýt chết, hôm nay cũng đã rất nhanh chóng lành lại . Hắn hít sâu một hơi, cắn lên môi chính mình.
“Thất đệ, đừng cắn chính mình!” Ti Lam Hạ vừa nói vừa đặt miệng của Hàn Nguyệt lên vai, hắn tình nguyện để chính mình đau cũng không nguyện nhìn người này đau đớn.
Bấu chặt chiếc chăn, Ti Hàn Nguyệt đau đớn cả người run run, hắn liếm liếm bả vai xuất huyết của Ti Lam Hạ, nhưng không cắn nữa mà gian nan mở miệng: “Ti Lam Hạ! Đem ta, ngăn chặn, mau!”
Ti Lam Hạ lập tức ôm lấy hắn, xoay người, đem hắn đặt ở dưới thân. Ti Hàn Nguyệt giơ song chưởng ôm lấy hắn, cố gắng phát ra tiếng “mau” cuối cùng, rồi mới gắt gao cắn nhuyễn bố mà Ti Hoài Ân nhanh tay lẹ mắt nhét vào miệng hắn.
Ti Lam Hạ không có thời gian suy nghĩ người này hôm nay là xảy ra chuyện gì. Người dưới thân toàn thân đều là mồ hôi lạnh, thân mình phát run, nhưng vât thể nóng rực của Hàn Nguyệt cũng đã cứng rắn, hắn đã muốn nhịn không được . Vội vàng tự mở rộng chính mình, Ti Lam Hạ đem dục vọng của Ti Hàn Nguyệt chậm rãi tiến vào. Khoảnh khắc thứ cực đại tiến nhập vào trong người, hắn cũng càng thêm thống khổ kêu lên, xúc tua hoàn toàn duỗi thẳng. (đừng ai thắc mắc đoạn này nữa nhá, Hạ ca chính xác nà đang nàm thụ đấy ạ)
Lần đầu tiên nằm ở trên người người này, Ti Lam Hạ sợ đem “Hắn” làm đau. Vuốt ve thân mình nóng bỏng của Hàn Nguyệt, hắn càng không ngừng kêu: “Thất đệ, thất đệ, rất nhanh sẽ qua thôi, thất đệ!” Khi hắn có chút ngốc cuối cùng làm cho người này phát tiết ra một lần, hắn chậm rãi thối lui, thừa dịp người này không nhìn tới liền lau đi huyết chảy xuống.
Ti Hàn Nguyệt thống khổ nhẫn nhịn, trong quá khứ lại thủy chung chưa từng ngăn chặn ba người này. Giọng đứt quãng nói với phụ hoàng, Huyền Ngọc cùng Huyền Thanh, bảo bọn họ ngăn chặn hắn. Thẳng đến khi Ti Hoài Ân từ trên người hắn đi xuống, bố khăn dính huyết từ miệng hắn rơi xuống, hắn mới mệt mỏi nhìn một lượt ba người rồi nhắm mắt lại.
“Phụ hoàng?” Ba người rất nhanh rửa sạch sẽ, dị thường khó hiểu. Hôm nay người này vì sao phải nhẫn nại như vậy?
“Mười năm, ” Ti Ngự Thiên khẽ vuốt ve bảo bối đang mê man, nói nhỏ, “Nguyệt nhi không hiểu tình, nhưng không phải không biết tình. Các ngươi yêu hắn, hắn đều biết được, đều hiểu được.”
“Phụ hoàng?” Ba người run rẩy, lời nói của phụ hoàng là có ý gì?
Ti Ngự Thiên giương mắt nhìn về phía ba đứa con đang kích động, ảm đạm cười: “Nguyệt nhi cho các ngươi nằm ở trên người hắn, các ngươi còn đoán không ra đây là ý gì sao?”
Ba người sắc mặt nháy mắt tái nhợt, môi run rẩy. “Hắn” để cho bọn họ ở trên người hắn, là ý gì. . . . . . Ti Hoài Ân cắn chặt môi.
“Lam Hạ, Cẩm Sương, Hoài Ân, Nguyệt nhi đối với tình cực kỳ nô độn, lại càng không biết chủ động, không cần phải chờ Nguyệt nhi mở miệng. Đối với Nguyệt nhi mà nói, hắn có thể làm đến bước này đúng là đã khó khăn, chẳng lẽ các ngươi phải chờ tới khi Nguyệt nhi nói “thích”, các ngươi mới phải ra tay sao?”
Nguyệt nhi là bảo bối của hắn, ba người này yêu Nguyệt nhi lại không ép buộc Nguyệt nhi. Bọn họ năm người sẽ cùng sống một cuộc sống rất lâu về sau, hắn không muốn nhìn thấy Nguyệt nhi cùng ba người này thống khổ mà không vui, lại càng không muốn ba người này, ba đứa con của hắn vì không thể đến được tâm của Nguyệt nhi mà hao tổn tinh thần. Đã trải qua nhiều phong ba như vậy, bọn họ hẳn là nên có một cuộc sống hạnh phúc. Sở dĩ đợi đến mười năm là bởi vì Nguyệt nhi cần một khoảng thời gian dài để quen với ba người kia, để quen với cuộc sống năm người. Mà hiện tại đã là lúc, khi bảo bối của hắn càng ngày càng không thể chịu đựng được, khi ba người kia càng cố nén thống khổ, hắn biết, đã đến lúc.
“Phụ hoàng. . . . . . Cám ơn người!” Ti Cẩm Sương quỳ gối trên giường hướng phụ hoàng dập đầu, vì ơn thành toàn của phụ hoàng, vì dụng tâm của phụ hoàng.
“Không cần nói tạ ơn phụ hoàng!” Ti Ngự Thiên không để ý chút nào cười nói, “Chúng ta cùng yêu một người, Nguyệt nhi đối với chúng ta mà nói, so với trời còn trọng yếu hơn. Đáp ứng phụ hoàng, cùng phụ hoàng, cùng nhau hảo hảo thương hắn, làm cho hắn hạnh phúc, làm cho hắn quên đi những đau thương hắn đã từng chịu. Hắn là Nguyệt nhi của “chúng ta”.” (Thiên ca em iu anh >Hết phần 2