Dụ Đồng

Chương 147: Chương 147: Nguyệt Lam Chi Hạ




CHƯƠNG 144 PN20: NGUYỆT LAM CHI HẠ

Mùa hè năm nay phá lệ nóng bức hơn mọi lần. Trong cung bọn thái giám mỗi ngày lại đi đến trên cây tróc biết (ta ứ đây là cây gì=”=) để tránh ảnh hưởng đến những quý nhân nghỉ ngơi. Tẩm cung của Thái hậu lại có vẻ dị thường quạnh quẽ, không giống những nơi khác trong cung bởi bì trời nóng mà sinh ra vẻ phiền muộn cùng táo ý (ồn ào). Hoàng đế Ti Lam Hạ ngồi ở trước mặt thái hậu, trên mặt tương tự mẫu thân có chung một vẻ quạnh quẽ. Hạ nhân trong cung đều bị thái hậu hạ lệnh lánh ra ngoài, Ti Lam Hạ biết mẫu thân có chuyện nói với mình, mà hắn cũng đã chờ đợi ngày này từ lâu.

“Hạ nhi. . . . . . Nhiều năm như thế vi nương chưa bao giờ khuyên ngươi. Cho dù là lúc trước ngươi nói cho vi nương ngươi yêu hắn, vi nương cũng không có khuyên ngươi. Đối với hắn, nương vẫn rất cảm kích, nếu không nhờ hắn, nương sớm không còn có ngươi. Cho dù là hiện tại, nương vẫn như cũ cảm kích hắn, huống chi hắn lại là người như vậy.”

“Nương, con cũng vẫn thực cảm kích ngài.” Ở trước mặt mẫu thân, giọng nói Ti Lam Hạ đã giảm bớt vẻ trong trẻo lạnh lùng mà lại có chút ôn nhu.

“Hạ nhi. . . . . . Nương một mực chờ, chờ ngày nào đó ngươi hồi tâm chuyển ý. Nhưng hôm nay xem ra, chẳng sợ hoàng hậu các nàng sanh ra hoàng tử cho ngươi, lòng của ngươi cũng toàn bộ đều ở trên người hắn.” Ti Lam Hạ trầm mặc không lên tiếng, mười mấy năm qua tâm hắn chưa bao giờ rời khỏi người nọ một khắc, giờ sao có thể rời đi.

Dung thái hậu xoa mặt đứa con, trong mắt tràn đầy đau lòng, “Hạ nhi, từ khi nương có ngươi, nương yêu nhất chính là ngươi. Trong thâm cung này, có được tình yêu của quân vương là không có khả năng. Cho nên nương mặc dù yêu phụ hoàng ngươi, nhưng nương càng yêu ngươi, bởi vì ngươi là chỗ dựa duy nhất trong cung của nương. Nương không cầu ngươi làm hoàng đế gì, nương chỉ mong ngươi bình an hạnh phúc. Hạ nhi, nương biết ngươi đối với hắn không oán không hối hận, thế nhưng. . . . . . Nương thật sự không đành lòng nhìn đứa con ngoan của nương chỉ là một thứ giải dược. . . . . . Giữa hắn cùng phụ hoàng ngươi, vô luận là ngươi hay là Cẩm Sương, Hoài Ân, đều không thể tham gia vào. Nương không cầu ngươi rời khỏi hắn, nương chỉ mong ngươi yêu quý chính mình.” Ti Lam Hạ lẳng lặng ngồi nghe không nói gì.

“Mười năm , nương nhìn ngươi càng ngày càng ít lời, tâm sự càng ngày càng nặng, nương biết là vì cái gì. Đối với tình yêu của ngươi, hắn không thể hồi báo, nếu như vậy, ngươi vì sao không buông tha chính mình, thu hồi trái tim?” Cảm xúc dao động khiến Dung thái hậu bật khóc. Nàng đau lòng thay đứa con duy nhất của mình, hắn gặp trắc trở vì tình, đau khổ vì tình.

Ti Lam Hạ vỗ nhẹ lưng mẫu hậu, muốn nàng bình tĩnh một ít. “Mẫu hậu, bắt đầu từ ngày con yêu hắn, con đã biết yêu thương hắn sẽ thực khổ. Nhưng, không thương hắn lại càng khổ.” Lời nói của Ti Lam Hạ làm cho Dung thái hậu khóc càng thương tâm.

“Phụ hoàng có thể có được toàn bộ tâm hắn, là bởi phụ hoàng đã vì hắn trả giá rất nhiều. Từ nhỏ phụ hoàng đã đem hắn mang theo bên người, đem hắn sủng như bảo bối. Còn con lần đầu tiên thấy hắn cũng có chút sợ hãi. Dưới đôi mắt như vậy, con như thế nào không sợ hãi. Nương, phụ hoàng lần đầu tiên thấy hắn, liền đem hắn mang về tẩm cung. Chỉ luận điểm này, phụ hoàng so với con càng xứng có được tâm hắn, phụ hoàng. . . . . . chưa bao giờ sợ hắn, vô luận hắn làm ra chuyện gì.”

Thân là hoàng tử, từ nhỏ nương luôn dạy bảo hắn không thể quá nổi bật, cho nên hắn cũng không cùng lão Nhị xung đột, bởi vì có Thần phi. Nương không sợ Thần phi, nhưng tiểu nhân khó phòng, nhất là sau khi Tiêu hoàng hậu bị hạ dược, nương càng thêm lúc nào cũng nhắc nhở hắn phải cẩn thận. Đến một ngày, trong cung lan truyền lời đồn Thất hoàng tử Ti Hàn Nguyệt vốn là phế nhân lại đột nhiên khởi sắc, còn được phụ hoàng cho qua đêm ở tẩm cung. Khi hắn nghe được thị nữ của nương bẩm báo, trong lòng nửa tò mò nửa không tin. Hắn chưa bao giờ được tới tẩm cung phụ hoàng, phụ hoàng như thế nào mang cái người thân tàn kia đi.

Thiên tính làm cho hắn bỏ qua việc này, đến sau này, hắn mới biết được “Hắn” được sủng ái như thế nào. Tất cả mọi người đều nói tương lai thái tử vị chắc chắn là của “Hắn”, nói phụ hoàng dễ dàng tha thứ “Hắn” như thế nào, ban cho “Hắn” không biết bao nhiêu là kỳ trân dị bảo. Hắn càng ngày càng muốn gặp vị hoàng đệ chưa bao giờ gặp mặt kia, có điều tính kiêu ngạo lại không cho phép hắn giống lão Nhị lão Tam, ngày ngày mặt dày hướng Di Hiên Cung đi tìm “Hắn”.

Nghe nói bộ dạng của “Hắn” giống như linh đồng hạ phàm, nghe nói phụ hoàng tự mình mang “Hắn” đi chọn nô tài, nghe nói nước phụ thuộc vừa mới tiến cống mật quất (mứt quýt) phụ hoàng còn chưa hưởng qua đã đem tặng “Hắn”, nghe nói phụ hoàng đánh hai cung nữ suýt chết chỉ vì các nàng lộng bị thương lỗ tai “Hắn”, nói lộng thương cũng không đúng, chẳng qua chỉ là xỏ lỗ tai. Nghe nói. . . . . . Nghe nói. . . . . . Quanh mình tất cả đều là lời đồn đãi về người nọ, mà hắn vẫn chưa một lần gặp qua “Hắn” . Phụ hoàng sủng ái “Hắn” tới mức không cho bắt cứ ai đi quấy rầy “Hắn”. Hắn vừa hâm mộ lại vừa ghen tị, đối với “Hắn” càng lúc càng tò mò.

Cuối cùng hắn cũng đã gặp được, nhìn thấy cái người chậm chạp mới xuất hiện ── ở bữa tiệc sinh thần phụ hoàng. Nhưng người nọ lại mặc một kiện áo choàng màu đen, che giấu bản thân, “Hắn” không phải có bộ dạng giống như linh đồng sao? Vì sao không dám lộ mặt ra? Còn có phụ hoàng, “Hắn” đối với phụ hoàng vô lễ là vậy thế nhưng người lại không có chút hờn giận nào. Nghĩ đến phụ hoàng sủng “Hắn” như vậy, hắn rất khó chịu, cũng càng thêm ghen tị, vì sao phụ hoàng chưa từng đối đãi như vậy với mình, phụ hoàng cứ như chỉ có một đứa con là người nọ.

Cẩm Sương an vị ở bên người hắn. Trái ngược với hắn, Cẩm Sương ôn hòa nho nhã, thế nhưng ngay cả trên mặt y đêm đó cũng che giấu không được khổ sở. Đối với bọn họ còn nhỏ tuổi mà nói, căn bản không giấu được tâm tư của mình. Đêm hôm đó, vô luận bọn họ vì phụ hoàng đưa lên lễ vật như thế nào, ánh mắt phụ hoàng đều chưa từng rời khỏi người nọ. Phụ hoàng nói người nọ chịu không nổi ồn ào, là người yêu cầu nên người nọ mới đến. Phụ hoàng sủng ái người nọ như vậy làm cho ngực hắn đau đớn, bọn họ cũng là con của phụ hoàng.

Kết quả khi người nọ cởi áo choàng dâng lên lễ vật của chính mình, bọn họ cuối cùng biết vì sao phụ hoàng lại độc sủng “Hắn”. Năm ấy “Hắn” mới năm tuổi, dâng lên thọ lễ “Phượng Hoàng Triều Phụng” đã thất truyền, với dung mạo cùng giọng nói như vậy, “Hắn” quả không phải người bình thường. Ngay đêm đó, người nọ như đâm một nhát vào trong lòng hắn.

Sau đó, khi vũ điệu kết thúc “Hắn” liền té xỉu , nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của phụ hoàng, nghe được phụ hoàng lo lắng hô to, hắn biết bản thân hoàn toàn thua rồi, người nọ nói không chừng thật là linh đồng hạ phàm. Nhưng hắn không cam lòng, mặc dù là như vậy, hắn cũng muốn cùng người nọ tỷ thí một lần. Hắn khiêu không được “Phượng Hoàng Triều Phụng” nhưng hắn có khả năng khác, hắn tuyệt không nhận thua, hắn phải làm tốt hơn người kia, muốn cho người nọ biết, trong cung này, “Hắn” còn có huynh trưởng, muốn cho phụ hoàng biết, người còn có một Tứ Hoàng Tử.

Khi hắn đã chuẩn bị tốt thì người nọ lại biến mất, “Hắn” rõ ràng ờ ngay trong cung nhưng lại biến mất ở trước mắt mọi người. “Hắn” đem chính mình giấu đi, giấu ở Nguyệt Tiêu điện của “Hắn”, giấu ở tẩm cung của phụ hoàng. Hắn và nương theo hoàng hậu tới nơi đó thăm “Hắn” thế nhưng người nọ lại không gặp. Khi đó hắn rất phẫn nộ, bởi vì được sủng ái cho nên không đem bọn họ để vào mắt sao? Căn bản không nhìn nhận huynh trưởng của “Hắn” sao? ( đến ông ngoại hắn mà hắn còn mắng xối xả huống chi huynh đệ==|||)

Ước chừng qua hai năm sau người nọ mới vào thư viện, khi đó trong lòng hắn đối với người nọ ghen tị, bất mãn dần dần phai nhạt. Vô luận phụ hoàng đã quyết định phong người nọ làm thái tử hay không, hắn đều phải vì chính mình và nương tính cho tương lai, hắn phải được phụ hoàng thừa nhận, phải có được thực lực của chính mình. Hai năm qua, chuyện về người nọ vẫn như cũ nghe qua không ít, việc duy nhất hắn có thể làm chính là có tai mà như điếc.

Khi người nọ đột nhiên xuất hiện ở thư viện, hắn không biết chính mình như thế nào cảm thấy vui sướng, hắn hẳn là chán ghét người nọ không phải sao? “Hắn” cướp đi sủng ái của phụ hoàng, không đem huynh trưởng bọn họ để vào mắt, đối với bọn họ cực kỳ vô lễ, vậy vì sao ngày đó,nhìn thấy “Hắn” đi vào, hắn lại vui sướng đến cả đầu lưỡi cũng phát run.

Làm cho hắn kinh ngạc nhất chính là người nọ đối với lão Bát thế nhưng lại không có một tia hận ý, tựa như đối đãi với bọn họ. Không có đánh mắng, không có khi dễ, người nọ đối với tất cả mọi người chỉ là lạnh lùng thản nhiên, hờ hững. Điều này lại làm cho hắn có chút sinh khí, chẳng lẽ hắn khinh thường huynh trưởng bọn họ? Người nọ suốt ngày khoác áo choàng màu đen, không nhìn người, cũng không cho người nhìn. “Hắn” im lặng đến mức làm mọi người dần quên đi tồn tại của “Hắn”.

Có một lần, lão Bát bị lão Nhị lão Tam khi dễ, lão Bát lui về sau đụng trúng bàn của người nọ, làm rớt hết sách vở của “Hắn” xuống đất. Lão Bát lúc ấy hoảng sợ mặt mũi trắng bệch, lão Nhị cùng lão Tam lại còn vui sướng thấy người gặp họa cười to, chờ người nọ ra tay giáo huấn y. Người nọ đứng lên, bọn họ đều nghĩ “Hắn” sẽ đánh lão Bát, chỉ thấy “Hắn” nhặt sách vở lên, sau đó xốc mũ trùm lên lạnh lùng nhìn lão Nhị cùng lão Tam liếc mắt một cái, rồi che lại im lặng ngồi xuống, cái gì cũng chưa nói, cái gì cũng chưa làm. Lão Nhị cùng lão Tam lại bị dọa sợ tới mức quay về vị trí ngồi, ngày đó cũng không dám khi dễ lão Bát nữa. (đôi mắt nà vũ khí sát thương =]])

Chính lúc đó hắn mới giật mình phát giác, hắn một chút cũng không hiểu biết người nọ, những suy nghĩ từ trước đến giờ về người nọ đều là do thành kiến của hắn. Người nọ từ lúc đến thư viện cũng không thị sủng mà kiêu, càng chưa bao giờ ức hiếp bọn họ, ngay cả lão Bát hắn đều không có động qua một đầu ngón tay. “Hắn” chỉ là không nói lời nào, không để ý tới bọn họ. Mà thái độ người nọ đối đãi với nô tài cũng làm cho hắn cảm thấy được bản thân mình cũng không phải chủ tử tốt. Người nọ cũng không cho hai nô tài ở cửa thư viện chờ hắn. Mùa đông, bên ngoài thư viện thường có mấy nô tài đứng run run, mà hắn lại chưa từng nhìn thấy nô tài của người nọ đứng bên ngoài chịu lạnh. Huyền Ngọc cùng Huyền Thanh lần nào tới đón “Hắn” đều mang mũ lông cùng với bao tay. Sau lần đó, hắn không bao giờ…cho nô tài của mình đứng hầu bên ngoài nữa .

Cũng từ ngày đó hắn đối với người nọ đã hoàn toàn thay đổi. Khi hắn nhận miếng thịt sấy người đó “tặng”, hắn thậm chí còn luyến tiếc ăn. Người nọ thật thú vị, hắn lại còn cảm thấy được “Hắn” thực tinh khiết, tựa như lão Lục mà lại không giống. “Hắn” chia thịt cho bọn họ , mặc dù mặt vẫn là không chút thay đổi, lạnh lùng thản nhiên, nhưng cũng rất đáng yêu. Cũng là tại nơi đó, tâm hắn bắt đầu vì người nọ mà vui sướng, vì người nọ mà lo lắng, vì người nọ mà bối rối…

Ai cũng không nghĩ đến, nói ngay cả phụ hoàng cùng hoàng hậu đều không có nghĩ đến, người nọ lại dám mạo hiểm khống chế ngựa điên cứu lão Bát, cứu đứa con của cừu nhân. “Hắn” lần đầu tiên ra tay với các huynh đệ, cũng là đánh lão Nhị cùng lão Tam vì khi dễ lão Bát. Khi hắn nhìn người nọ hai tay đầy máu tiêu sái bước lại, hắn thậm chí không dám tiến lên, bộ dáng tức giận của người nọ làm cho người ta sợ hãi. Khi nhìn thấy người nọ tức giận rời đi, trong lòng hắn thực loạn, vì người mà hành động, vì người mà bị thương. Cúi xuống nhặt lên áo choàng người nọ vứt trên mặt đất, hắn ly khai trường luyện võ, không lòng dạ nào đi quản lão Nhị cùng lão Tam đã chết hay không.

>>Hết phần một

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.