Dụ Đồng

Chương 146: Chương 146: Thiên Dạng Nguyệt Ẩn




CHƯƠNG 143 PN19: THIÊN DẠNG NGUYỆT ẨN

Hắn còn nhớ rõ đêm đó Nguyệt nhi đột nhiên chạy về, Nguyệt nhi rất ít khi sinh khí như vậy. Không vì cái gì khác, là bởi vì Lam Hạ cắn hắn bị thương, mà vết thương thực có thể sẽ lưu lại dấu vết trên cổ Nguyệt nhi, đại biểu như hắn cùng với Nguyệt nhi cũng có dấu răng ràng buộc, hiện giờ lại có hơn một dấu vết không phải của mình, có thể hiểu tại sao Nguyệt nhi phẫn nộ. Lần trước khi Nguyệt nhi trở về, hắn liền hiểu được tâm tư mấy người kia, nhưng hắn lại không nghĩ người chịu không nổi trước lại là Lam Hạ – người ngày thường vẫn luôn tỉnh táo nhất.

Mất rất nhiều tâm lực mới trấn an được Nguyệt nhi, mỗi khi nhớ tới câu nói kia của Nguyệt nhi “Phụ hoàng, ta là Ti Hàn Nguyệt của ngươi” hắn liền nhịn không được ôm vào lòng mà dày vò một trận. Hắn không sợ Nguyệt nhi biết tâm tư của Lam Hạ bọn họ, bởi vì Nguyệt nhi của hắn không phải người nào khác mà chỉ là con thú nhỏ không hiểu tình, là con báo con hắn từng chút một dạy dỗ, dự đoán được Nguyệt nhi của hắn sẽ có thái độ thế nào, không phải cứ nói là được, hắn thế nhưng lại muốn hảo hảo nhìn xem mấy người bọn họ sẽ làm như thế nào .

Hắn không muốn Nguyệt nhi cùng bọn chúng quá thân cận, cũng không phải sợ bọn họ gây bất lợi với Nguyệt nhi, mà là Nguyệt nhi của hắn xứng đáng có được nhiều người bảo hộ. Hắn không rộng lượng, thậm chí có thể nói nếu được thì hắn muốn đem Nguyệt nhi giấu kín, không cho bất luận kẻ nào nhìn thấy. Nhưng Nguyệt nhi không giống với thường nhân, Nguyệt nhi ở kiếp trước đã chịu rất nhiều khổ sở, hắn hy vọng Nguyệt nhi có thể càng ngày càng giống người bình thường, đương nhiên, nguyên nhân lớn nhất làm như thế chính là, Nguyệt nhi sẽ không lựa chọn bọn họ.

Một lần nữa lưu lại lạc ngân trên người hai người, lúc này mới bình ổn được lửa giận của Nguyệt nhi, không nghĩ tới một dấu răng nho nhỏ lại có thể làm cho Nguyệt nhi bộc phát tính tình như vậy, có lẽ trong lúc hắn cùng Nguyệt nhi không biết, Nguyệt nhi đã muốn thích hắn . Bằng không, Nguyệt nhi làm sao sinh khí như thế, Nguyệt nhi a. . . . . . Đêm nay lại là phụ hoàng một người, thật muốn đem ngươi trảo trở về.

Ngày thứ hai hắn mắng mấy người kia một chút. Chọc Nguyệt nhi sinh khí, hắn làm sao để yên cho bọn hắn được, bọn họ yêu Nguyệt nhi hắn sẽ không ngăn cản, nhưng nếu lấy yêu vì danh, không để ý ý nguyện của Nguyệt nhi, chọc báo con sinh khí, hắn tuyệt đối không bỏ qua.

Cuối cùng cũng tới ngày duyệt binh, hắn thực rất khẩn trương, lúc này đây con báo con của hắn lại gây cho hắn kinh hỉ như thế nào nữa?

Khi năm vạn Ngự lâm quân lục tục xuất hiện, khôi giáp, trận pháp quân đội ở trước mắt hắn đây chưa bao giờ xuất hiện trên đời, hắn thân là đế vương nhưng bình tĩnh của hắn cơ hồ biến mất hầu như không còn, đây là kinh hỉ Nguyệt nhi gây cho hắn! Hắn sắp không thể thừa nhận nổi!

Nguyệt nhi, phụ hoàng lúc này mới phát hiện từ trước đến giờ những gì mình làm cho ngươi đều không đủ; Nguyệt nhi, những gì ngươi làm cho phụ hoàng vượt xa những gì phụ hoàng có thể cho ngươi. Lần này chỉnh lại quân đội Yển quốc ý tứ hàm xúc là đem Yển quốc trở thành cường quốc nhất tồn tại trong thiên hạ! Vì sao, vì sao không hướng phụ hoàng yêu cầu chút gì đó, vì sao, luôn cam tâm vì phụ hoàng làm hết mọi thứ?

Dưới đài, mấy người đang cùng những binh sĩ quyết đấu kia, bọn họ là hoàng tử sống an nhàn sung sướng, nhưng lúc này hắn không cách nào tìm ra nửa phần yếu đuối trên người bọn họ. Nguyệt nhi, ngươi không chỉ có yêu cầu quân đội hùng mạnh, thậm chí ngay cả người bên cạnh ngươi ngươi cũng muốn bọn họ trở nên hùng mạnh, cũng đủ đến mức có thể như ngươi ngạo thị hết thảy. Mà ngươi có hay không cũng muốn cầu phụ hoàng làm được đến bước này, lòng của ngươi có phải hay không cũng hy vọng phụ hoàng có thể trở thành cường đại như ngươi?

Thực khí mãnh liệt trong cơ thể ở đầu ngón tay lủi động, vì những gì kích động lòng người dưới đài, vì tiếng hò hét từ bốn phía vang rung trời, vì quân đội khí thế hừng hực trước mặt, vì hôm nay chứng kiến, thấy hết thảy. “Phượng Hoàng Triều Phụng” Nguyệt nhi đã đưa cho hắn khẩn cấp muốn từ trong cơ thể hắn đi ra, hắn cảm giác được khí lực đang trào ra từ đan điền. Gắt gao nắm chặt tay, đem hơi thở áp trở về, hắn không thể để cho Nguyệt nhi biết trên đời quả thật tồn tại “Phượng Hoàng Triều Phụng” , bằng không, Nguyệt nhi của hắn thực có thể lại tùy hứng mà vì hắn mạo hiểm.

Mang Nguyệt nhi hồi cung, hắn không kịp chờ Nguyệt nhi nghỉ ngơi liền cưỡng bức con báo con, Nguyệt nhi không cự tuyệt, Nguyệt nhi của hắn chưa bao giờ cự tuyệt hắn, cho dù là không thích tình sự. Hắn kỳ thật là có chút sợ hãi, Nguyệt nhi của hắn quá cường đại, hắn nên làm như thế nào để vĩnh viễn lưu lại Nguyệt nhi.

“Thích. . . . . .”

Ngay lúc tâm hắn không thể bình tĩnh, Nguyệt nhi thế nhưng nói ra chữ này. Thích. . . . . . Từ mà hắn nghĩ rằng vĩnh viễn không thể nào được nghe! Tâm vui sướng vỡ òa, khiến cho hắn cảm thấy được cho dù có chết đi ngay lúc đó, hắn cũng không hối tiếc.

Nguyệt nhi, tha thứ cho phụ hoàng, tha thứ cho phụ hoàng đem đứa trẻ đơn thuần như ngươi kéo vào tình cảm nghịch luân này, phụ hoàng không thể không có ngươi.

Chưa bao giờ nghĩ tới mình phải ăn dấm chua của Nguyệt nhi, nhưng ngày đó đã đến khi hắn mới giật mình phát hiện hắn đã ghen tuông lớn đến mức nào, đó là khi nghe được có nữ tử ái mộ Nguyệt nhi, hắn liền hận không thể đem đối phương lăng trì xử tử. Nguyệt nhi của hắn là hắn dùng thủ đoạn “đê tiện” mới có được, nếu Nguyệt nhi hưởng qua tư vị của nữ nhân, có thể hay không mê luyến thân thể nữ nhân? Không, Nguyệt nhi là của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không để cho Nguyệt nhi có cơ hội chạm đến nữ nhân! (đập chết ta cũng ko tưởng tượng được Nguyệt nhi nằm ở trên chứ đừng nói là XXOO với nữ giới..>Hết Phiên Ngoại Thiên Dạng Nguyệt Ẩn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.