Dụ Đồng

Chương 145: Chương 145: Thiên Dạng Nguyệt Ẩn




CHƯƠNG 142 PN18: THIÊN DẠNG NGUYỆT ẨN

Khi hắn vẫn còn do dự chưa dám hoàn toàn giữ lấy Nguyệt nhi thì một sự kiện xảy ra ngày nào đó lại tới mà không hề báo trước. Hắn vĩnh viễn nhớ rõ đêm đó, nhớ rõ đêm hắn chạm được vào Nguyệt nhi.

Vì không quấy rầy Nguyệt nhi nghỉ ngơi, hắn một mình ở tẩm cung phê duyệt tấu chương, chuẩn bị phê xong sẽ đến Nguyệt Tiêu điện bồi Nguyệt nhi, cũng không nghĩ có một đám thích khách đến ám sát hắn. Đó là lần đầu tiên hắn ở trước mặt kẻ khác xuất ra năng lực của Phượng Hoàng Triều Phụng. Thích khách quả nhiên không phải là đối thủ của hắn, ngay lúc hắn âm thầm nghĩ may mắn Nguyệt nhi không ở đây, Nguyệt nhi lại xuất hiện. Ngay lúc đó, hắn chỉ biết là nguy rồi.

Lần đầu tiên thấy bộ dáng Nguyệt nhi thị huyết, còn không chờ hắn nghĩ muốn làm thế nào trấn an Nguyệt nhi thì hắn vì sơ ý mà để cho thích khách làm bị thương cánh tay, lại khiến Nguyệt nhi nổi giận. Để cho Lí Mặc Tiếu xử lý nốt, hắn nhanh chóng đem Nguyệt nhi kéo vào nội thất. Nguyệt nhi, bộ dáng ngươi mặc áo ngủ phụ hoàng không muốn cho bất luận kẻ nào nhìn thấy, chẳng sợ ngươi đang thịnh nộ, ngươi khi đó càng dị thường mị lòng người.

Hôn lên môi con báo con đang không thể bình tĩnh, trong lòng hắn tràn đầy hạnh phúc, có lẽ chỉ có hắn mới có thể làm Nguyệt nhi sinh khí như thế. Trong lòng mừng như điên, đối với Nguyệt nhi đầy một bụng khát vọng, hắn thuận theo tự nhiên giữ lấy Nguyệt nhi. Giờ khắc này hắn đợi đã lâu, suy nghĩ đã lâu. Điểm Ngạo Tuyết ngưng hương, sửa sang lại Nguyệt nhi, phụ hoàng cuối cùng cũng có được ngươi, Nguyệt nhi, nhìn thấy ngươi ở dưới thân phụ hoàng run rẩy, nghe được ngươi ở dưới thân phụ hoàng không ngừng rên rỉ, phụ hoàng đã muốn đem ngươi tiến nhập vào thân, cốt nhục hòa nhau, cho ngươi vĩnh viễn không thể rời đi phụ hoàng.

Nguyệt nhi, ngươi có biết ngươi khi đó có bao nhiêu mĩ lệ? Nguyệt nhi, phụ hoàng biết ngươi mới nếm thử tư vị này nhất định rất đau, nhưng phụ hoàng dừng không được, phụ hoàng thích nhìn tư thái ngươi động tình, phụ hoàng thích nghe thanh âm rên rỉ của ngươi, phụ hoàng thích nhìn phươn diện không khống chế được của ngươi, chỉ có lúc này phụ hoàng mới cảm thấy được ngươi là của riêng phụ hoàng, ngươi là thích phụ hoàng.

Nguyệt nhi, không cần kìm nén, đem thoải mái, đem yêu thích của ngươi mà hô to lên, phụ hoàng muốn nghe; Nguyệt nhi, thân mình của ngươi lạnh như băng, phụ hoàng muốn cho nó nóng rực lên; Nguyệt nhi, bên trong của ngươi thật nóng, thật mềm, phụ hoàng không muốn đi ra. Nguyệt nhi, ngươi có hận phụ hoàng? Hận phụ hoàng làm cho một người kiêu ngạo như ngươi ở dưới thân phụ hoàng hầu hạ như nữ tử. Nguyệt nhi, ngươi có hận phụ hoàng? Phụ hoàng đã chặt đứt hậu lộ của ngươi, ra tay với ngươi. Nguyệt nhi, dù cho sau này ngươi hận phụ hoàng, phụ hoàng cũng không buông tay, trừ phi ngươi giết phụ hoàng, trừ phi, ngươi giết ta.

Nguyệt nhi nói không đau nhưng hắn kỳ thật vẫn làm bị thương Nguyệt nhi. Nhìn thấy nơi riêng tư của Nguyệt nhi chảy ra bạch trọc hỗn hợp máu loãng, hắn tự trách mình vì sao không thể khống chế được. Thượng dược cho Nguyệt nhi khi người đã ngủ say, tay hắn chỉ ở trong cơ thể Nguyệt nhi sờ soạng một hồi, nhưng lại ngoài ý muốn phát hiện ngọc hành của Nguyệt nhi đĩnh lên. Nhưng Nguyệt nhi không thể tiếp tục làm thêm lần nữa, hắn cố nén lại mà bôi loại dược tốt nhất cho Nguyệt nhi. Quả nhiên khi hắn rút tay ra một lúc, nơi đó của Nguyệt nhi lền hạ xuống. Nguyệt nhi của hắn kềm nén đã lâu, lâu đến nỗi với *** cũng không giống như nam tử bình thường.

Nguyệt nhi ngủ rất say, đêm đầu hoan ái khiến con báo con mệt muốn chết. Nhẹ nhàng vuốt ve thân mình lạnh lẽo của Nguyệt nhi, hắn thấp giọng: “Nguyệt nhi, ngươi là con báo con của phụ hoàng, phụ hoàng khẩn cầu ngươi vĩnh viễn không cần phải lớn lên, vĩnh viễn giống như bây giờ nằm ở bên người phụ hoàng.”

Đối với tình, Nguyệt nhi luôn luôn lãnh đạm, nếu hắn không chủ động cầu hoan Nguyệt nhi tuyệt sẽ không yêu cầu, nhưng Nguyệt nhi lại một lần gây cho hắn kinh hỉ ngoài ý muốn.

Đêm đó, Nguyệt nhi như thưòng ra khỏi cung luyện võ, kết quả còn chưa tới giờ Tý đã trở lại, dường như có tâm sự. Nguyệt nhi của hắn chưa bao giờ có thần sắc như vậy. Hỏi bảo bối đã xảy ra chuyện gì, Nguyệt nhi chỉ nói hắn phải hoan ái! Còn đem mình đẩy ra khỏi dục gian bảo mình nhanh chóng phê duyệt tấu chương. Thấy Nguyệt nhi “Háo sắc” như thế, hắn trừ bỏ vui sướng ra thì lại càng khó hiểu hơn, Nguyệt nhi đây là xảy ra chuyện gì?

Mang đầy nghi ngờ, mặc dù một lần nữa cầm lấy tấu chương nhưng một chữ đều xem không vào, tâm cứ lởn vởn ở chỗ Nguyệt nhi, Nguyệt nhi ra cung một vòng trở về sao lại có yêu cầu này. Nguyệt nhi tắm rửa xong cứ để vậy mà đi ra, vừa thấy chính là lung tung viết viết, tóc còn chưa có lau khô.

Mặc cho Nguyệt nhi phê lung tung tấu chương xong, hắn ngoan ngoãn theo Nguyệt nhi lên giường. Sau khi hỏi qua hắn mới biết, Nguyệt nhi sở dĩ háo sắc như thế là bởi vì hắn ở tiểu quan lâu thấy được tình sự của tướng công cùng ân khách, không rõ vì sao chính mình cùng hắn hoan ái luôn đối mặt ôm nhau. Nguyệt nhi thực hồ đồ, chờ hắn trả lời, hắn muốn cười, nhưng càng muốn hung hăng hôn Nguyệt nhi, Nguyệt nhi của hắn a, bảo hắn làm sao không thương.

Nghĩ đến Nguyệt nhi kiếp trước chưa bao giờ làm một nam tử bình thường, hắn liền đau lòng thay Nguyệt nhi, Nguyệt nhi bên người chỉ có hắn, hắn cũng tuyệt đối không có khả năng để cho Nguyệt nhi chạm tới nữ nhân, cho nên hắn quyết định để cho Nguyệt nhi biết tư vị này là như thế nào. Nguyệt nhi học được rất nhanh, bắt chước những gì mình đã làm với hắn ở trên người mình mà ngang tàng nhóm lửa. Nguyệt nhi thân mình thực lạnh, nhưng tay Nguyệt nhi, miệng của Nguyệt nhi lại khiêu khích ra lửa dục trong cơ thể hắn. Càng làm hắn cảm động chính là, Nguyệt nhi yêu sạch sẽ nhưng lại dùng miệng âu yếm phân thân của hắn! Nguyệt nhi của hắn, Nguyệt nhi của hắn cao quý như thiên thần vì hắn mà làm được tới bước này!

Nguyệt nhi mới vừa dò xét một lóng tay tiến vào, thấy hắn có chút không khoẻ liền đi ra. Nói cho Nguyệt nhi hắn không đau, nhưng Nguyệt nhi cũng không tin tưởng, sau đó hắn đổ thuốc mỡ, thật vất vả khuyên Nguyệt nhi tiếp tục, lại không nghĩ Nguyệt nhi trên đường lui ra ngoài cũng không nói, còn có chút sinh khí. Biết Nguyệt nhi là nhận thấy được hắn đau mới rời khỏi, hắn vừa cao hứng rất nhiều lại càng thêm đau lòng cho Nguyệt nhi. Trấn an Nguyệt nhi, nói hắn không đau, kết quả chọc giận Nguyệt nhi, ánh mắt con báo con đỏ rực, lớn tiếng nói hắn từ bỏ, còn đem chính mình đẩy ra.

Nguyệt nhi a, người bên ngoài không hề biết, kỳ thật ngươi so với bất luận kẻ nào đều mềm lòng hơn, so với bất luận kẻ nào đều săn sóc hơn. Dục vọng của nam tử một khi đi lên làm sao còn có thể nhẫn được, nhưng ngươi lại nói lui liền lui, chỉ vì ngươi không muốn phụ hoàng đau. Nguyệt nhi, khi ngươi rút ra ,phụ hoàng liền hiểu được ngươi tuyệt đối sẽ không làm lại với phụ hoàng, nhưng phụ hoàng vẫn là càng không ngừng khuyên ngươi. Nguyệt nhi, phụ hoàng là kẻ đê tiện ích kỷ, phụ hoàng là muốn nhìn bộ dáng ngươi tức giận. Ngươi có biết, khi ngươi nói hai tiếng “Từ bỏ” cũng không đẩy phụ hoàng ra, phụ hoàng cao hứng bao nhiêu không? Trong lòng của ngươi, phụ hoàng. . . . . . là …….tối trọng yếu chăng.

Đông Nguyệt quốc cùng Yển quốc rất ít lui tới đột nhiên phái thái tử cùng trưởng công chúa đến Yển quốc tham dự đại điển mùa thu, trong lòng hắn biết Đông Nguyệt quốc lần này đến mục đích sẽ không đơn giản như thế. Sau khi sát thủ môn bị hủy, mặc dù không còn người tiếp tục vào cung ám sát hắn nhưng kẻ đứng sau còn chưa bắt được, lần này Đông Nguyệt quốc lại bất chợt đến, hắn cùng Nguyệt nhi đều cảm thấy quả thật lai giả bất thiện. (ko đến vì ý tốt)

Chu Văn Giản cùng Chu Linh Yến đêm đó nhập kinh, hắn sai người ở trong cung thiết yến. Trong buổi tiệc hai người kia thỉnh thoảng nhắc tới Nguyệt nhi, điều này làm cho hắn dị thường không vui, đồng thời cũng nghi ngờ Đông Nguyệt lần này đến đích thực có thể là vì Nguyệt nhi! Đến giữa tiệc, Chu Văn Giản bỗng nhiên đề nghị Yển quốc cùng Đông Nguyệt tiến hành một buổi luận võ, nghĩ muốn dùng võ kết bạn. Khi Chu Văn Giản nói lời này, Chu Linh Yến nhìn hắn vài lần, điều này khiến hắn nhìn ra manh mối ── dùng võ kết bạn, thâm ý phía sau phỏng chừng mới là mục đích chính của Chu Văn Giản.

Khi hắn đang nghĩ nên ứng đối như thế nào thì cảm thấy có ánh mắt đằng sau lưng. Báo con đến đây khi nào? “Phượng Hoàng Triều Phụng” trong cơ thể giúp hắn dễ dàng tìm được Nguyệt nhi ── ở trên cây sau lưng cách mình không xa. Mọi người im lặng chờ đợi hắn đưa ra quyết định, Nguyệt nhi, nếu phụ hoàng không đáp ứng, ngươi chắc chắn sinh khí.

“Hảo, trẫm đáp ứng ngươi, trẫm sẽ tuyển mấy người cùng người của Chu thái tử tiến hành tỷ thí, để cho Chu thái tử nhìn thấy một chút nhân tài của Đại Yển quốc ta.” Hắn mới vừa nói xong, con báo con liền ly khai. Nguyệt nhi, ngươi chính là chờ câu trả lời này của phụ hoàng? Xem ra sau khi trở về, ngươi sẽ không giận dỗi với phụ hoàng. Dưới đáy lòng thầm cười, hắn cười giễu cợt nhìn Chu Văn Giản cùng Chu Linh Yến.

Trên Tế điện, khi cùng mọi người đi ra, ánh mắt Chu Văn Giản cùng Chu Linh Yến nói cho hắn biết bọn họ chính là vì Nguyệt nhi mà đến! Quả nhiên, luận võ ngày đó Chu Văn Giản đưa ra tưởng thưởng, nếu Đông Nguyệt thắng thì hắn phải để Nguyệt nhi đi Đông Nguyệt! Trách không được Chu Linh Yến từ khi đến đây luôn dò xét hắn, nguyên lai vô luận thắng thua nàng ta đều phải gả cho hắn. Đông Nguyệt a, Đông Nguyệt, ngươi đem Đại Yển ta trở thành quả hồng nát sao? Ngươi coi ta là ai? Cho dù không có luận võ, hắn cũng không thèm nạp phi nữa, huống chi Đông Nguyệt dám có chủ ý với Nguyệt nhi. Mà nếu hắn muốn nạp phi thì với lực lượng nữ nhân hùng hậu cứ tùy tiện bốc ra cũng hơn chán ả.

“Hoàng Thượng, Văn Giản biết thất điện hạ là yêu tử của Hoàng Thượng, nhưng thất điện hạ dù sao cũng là hoàng tử. Vì một hoàng tử mà mất đi liên bang cường đại như Đông Nguyệt, Hoàng Thượng sẽ không thiếu lý trí như thế đi.” Bên tai là là lời nói hàm chứa uy hiếp của Chu Văn Giản, hắn muốn cười to, Chu Văn Giản, ngươi cho là ngươi thực sự có thể mang Nguyệt nhi của trẫm đi sao? Không có sự cho phép của trẫm, ai cũng không thể mang hắn đi. Đang định cùng Chu Văn Giản xé rách mặt, Nguyệt nhi lại đột nhiên đến đây, không chỉ có đến đây mà còn đồng ý đề nghị của Chu Văn Giản.

“Nguyệt nhi!” Nguyệt nhi, phụ hoàng không muốn ngươi dùng sức mạnh của Thiên triều! Phụ hoàng tuyệt đối không cho bất kỳ ai lấy cớ thương tổn ngươi.

“Phụ hoàng.” Nguyệt nhi kêu lên một tiếng khiến hắn hiểu được Nguyệt nhi nghe ra ý tứ của hắn, cũng làm cho hắn hiểu được Nguyệt nhi sẽ không dùng năng lực của mình. Một khi đã như vậy, Nguyệt nhi, hôm nay việc này, phụ hoàng tùy ngươi làm, chỉ cần ngươi cao hứng. Phụ hoàng sao lại không biết ngươi thực sinh khí, Nguyệt nhi, chẳng sợ ngươi hôm nay giết Chu Văn Giản, phụ hoàng đều tùy ý ngươi, bởi vì hắn vốn là đáng chết. Phái người ở bốn phía bố trí cung thủ, hắn hạ lệnh: nếu người của Chu Văn Giản dám làm bị thương Nguyệt nhi, hắn sẽ khiến cho bọn chúng hôm nay phải tuyệt đường quay về!

Nguyệt nhi, phụ hoàng không nghĩ tới ngươi lại sinh khí như thế. Ngươi là tức giận vì bọn họ muốn mang ngươi đi, hay là vì bọn họ uy hiếp phụ hoàng? Phụ hoàng có thể nghĩ như vậy không? Mắt thấy Chu Văn Giản bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, cả người run run, hắn dưới đáy lòng cười lạnh, Chu Văn Giản, ngươi cho là Nguyệt nhi của trrẫm có thể để ngươi dễ dàng mang đi sao? Chu Văn Giản, đây là lần thứ hai trẫm thấy Nguyệt nhi sinh khí như thế, mà ngươi, trẫm nên như thế nào báo đáp ngươi làm cho Nguyệt nhi của trẫm giận đến thành như vậy? Nguyệt nhi chán ghét huyết tinh, ngươi lại làm cho hắn dính vào thứ hắn tối chán ghét! Khốn kiếp!

Hắn chưa bao giờ cảm thấy thanh âm tim bị bóp nát lại tuyệt vời như thế. Nguyệt nhi, phụ hoàng sai lầm rồi, những người này nên dùng thuật Thiên triều của ngươi. Nhìn qua Lam Hạ bọn họ mặc dù mặt mang kinh ý nhưng vẫn rất trấn định, hắn thoáng có chút vừa lòng, mấy người này không uổng Nguyệt nhi ngày thường vì bọn họ làm nhiều chuyện như vậy. Chính là. . . . . . Nguyệt nhi, quần áo này của ngươi sau này không cho mặc nữa, cổ áo kia cũng quá hở, mỗi lần ngươi khom người, người khác đều có thể nhìn đến gần nửa thân mình của ngươi, phụ hoàng không thích, phi thường không thích. Sau khi Nguyệt nhi phát tiết xong rời khỏi đài luận võ hướng Chu Văn Giản đi đến, hắn trong lòng biết Nguyệt nhi lúc này là nhất định phải lấy một bàn tay của Chu Văn Giản. Xuất phát từ lo lắng cho Đại Yển, hắn hẳn là nên ngăn Nguyệt nhi lại, nhưng, hắn không làm, hắn không thể để cho Nguyệt nhi chịu ủy khuất. Bất quá Nguyệt nhi, ngươi với Chu Văn Giản thân cận quá, phụ hoàng thật muốn chạy tới đem ngươi túm trở về, quấn cho ngươi áo choàng, mớ quần áo đó của ngươi phụ hoàng sẽ đem cất toàn bộ, sau này, ngươi chỉ có thể mặc trước mặt phụ hoàng thôi. (…..*á khẩu*)

“Ba!”

“Phụ hoàng của ta là người ngươi có thể bất kính sao?”

Ha hả, Nguyệt nhi, ngươi chính là ghen tị? Tuy biết điều đó không có khả năng, nhưng hắn vẫn cực kỳ cao hứng , Nguyệt nhi không cho bất luận kẻ nào bất kính với hắn. Nguyệt nhi, ngươi là của phụ hoàng, thân mình của ngươi, hết thảy của ngươi đều là của phụ hoàng. Nguyệt nhi, thân thể của ngươi đẹp quá, thân mình của ngươi hảo ngọt, phụ hoàng biết vừa rồi ngươi tỷ thí nhất định mệt mỏi, huyết tinh cũng làm cho ngươi cực không thoải mái, có thể tưởng tượng đến bộ dáng ngươi giữ gìn phụ hoàng, phụ hoàng liền nhịn không được muốn ôm ngươi, muốn ngươi, tiến vào bên trong thân mình của ngươi.

Phong Lam Hạ vi thái tử là sau khi hắn cân nhắc rất kỹ mới ra quyết định, vốn định chờ Nguyệt nhi qua nhược quán (20t) hắn sẽ xuống chỉ, nhưng các đại thần trong cung lại chờ không kịp . Mấy năm nay tất cả mọi người đều cho rằng hắn sẽ lập Nguyệt nhi vi thái tử, hắn mới đầu cũng có quyết định này, nhưng sau khi hắn ở cùng Nguyệt nhi thì hắn liền chặt đứt ý niệm trong đầu này. Hắn muốn Nguyệt nhi đời này thư thư phục phục (an ổn) sống hết một đời, không nghĩ muốn Nguyệt nhi vì nước mà vất vả. Nguyệt nhi hiện tại đã làm nhiều quá rồi, tương lai chờ hắn thoái vị, hắn nhất định phải hảo hảo bồi thường cho Nguyệt nhi.

Diệu Nhật không đủ thận trọng, Cẩm Sương năng lực không tầm thường nhưng tính tình có đôi khi có vẻ quá ôn hòa (xạo á anh), Thanh Lâm bọn họ không đủ ổn định, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là Lam Hạ tối thích hợp. Đương nhiên, tuyển ai vi thái tử Nguyệt nhi chưa bao giờ cho hắn ý kiến, với Nguyệt nhi xem ra chỉ cần không phải là mình thì ai cũng đều có thể.

“Nguyệt nhi, Lam Hạ hiện tại đã là thái tử, chuyện ba nơi kia ngươi giao cho hắn để ý đi.” Trong thâm tâm, hắn muốn cho Nguyệt nhi có thể có thêm chút thời gian bồi hắn.

“Ân, ta ngày mai sẽ đi tìm hắn.” Trả lời của Nguyệt nhi y như dự kiến trong lòng hắn. Đối với quyền thế, Nguyệt nhi cũng không để ở trong lòng. Nhưng hắn cũng hiểu được, nếu muốn bảo hộ tốt cho Nguyệt nhi thì quyền thế trong tay Nguyệt nhi không thể toàn bộ giao ra được. Không phải hắn không tin Lam Hạ bọn họ, mà là hắn phải vì Nguyệt nhi lo lắng tất cả các loại tình huống có thể xảy ra. Mấy vạn Ngự lâm quân trong tay hắn, hắn tính toán giao cho Nguyệt nhi, chờ Thượng Quan lão tướng luyện tập quân sự hoàn thành, hắn liền giao cho Nguyệt nhi. Có mấy vạn Ngự lâm quân, Nguyệt nhi muốn làm cái gì cũng sẽ thuận tiện hơn.

Duyệt binh ngày ấy trời rất lạnh, năm vạn Ngự lâm quân kia được Thượng Quan lão tướng quân huấn luyện biến cường không ít, nhưng thấy vẻ mặt của Nguyệt nhi hắn chỉ biết mình cao hứng quá sớm . Quả nhiên lời nói kế tiếp của Nguyệt nhi làm cho rất nhiều người bất mãn, bọn họ thấy Nguyệt nhi tuổi còn nhỏ làm sao mà hiểu chuyện bày binh bố trận, nhưng lại khẩu xuất cuồng ngôn, chỉ có hắn biết rõ Nguyệt nhi có bao nhiêu lợi hại. Nghĩ nên nhân dịp này giương oai, hắn lập tức đáp ứng yêu cầu của Nguyệt nhi, đồng ý với Thượng Quan Dung Uy, nếu Nguyệt nhi luyện binh không thể làm bọn họ vừa lòng, hắn sẽ cho mọi người một đạo công bằng. Hắn tất nhiên không chút nào lo lắng, hắn đối với Nguyệt nhi cực kỳ tin tưởng.

Nguyệt nhi, ngươi cũng biết phụ hoàng có bao nhiêu cảm tạ trời xanh đem ngươi ban cho ta, nếu không có ngươi Đại Yển sẽ đi con đường nào, phụ hoàng sẽ đi nơi nào? Cái tên Thương Long kia căn bản không biết ngươi là một khối trân bảo, phụ hoàng có khi thực cảm kích hắn, là hắn đem ngươi đưa đến trên tay phụ hoàng. Điểm Ngạo Tuyết ngưng hương, Nguyệt nhi nói thực thích sờ lên dấu răng trên vai mình, hắn biết, chỉ khi sờ lên dấu răng, Nguyệt nhi mới có thể cảm thấy được hắn là Ti Hàn Nguyệt mà không phải là Nghiệt Đồng. Kiếp trước hết thảy đều để lại vết thương trong lòng Nguyệt nhi, miệng vết thương kia rất sâu, sâu đến nỗi có lẽ hắn cả đời đều không thể vì Nguyệt nhi tiêu hủy được, việc duy nhất hắn có thể làm chính là đem tất cả những gì mình có khả năng cấp cho Nguyệt nhi toàn bộ giao ra, giúp Nguyệt nhi tại đây một đời sống được thư thái.

Ngày tết mới vừa qua Nguyệt nhi lại phải đi luyện binh, ám nhãn mỗi ngày đều đem tin tức của Nguyệt nhi bẩm báo cùng hắn, hắn biết Nguyệt nhi mỗi ngày là huấn luyện như thế nào, cũng biết Nguyệt nhi cùng mấy người kia ở chung một gian lều trại, điều này làm cho hắn thoáng có chút ghen tuông. Tư thế ngủ của Nguyệt nhi, hắn không thích người khác nhìn thấy, hơn nữa, không có mình ở bên cạnh, Nguyệt nhi có ngủ an ổn không? Vốn định đi xem Nguyệt nhi nhưng trong triều lại có sự phát sinh, [Nguyên Kiền Lục] trong nhà Lâm Chi Phong bị trộm, hắn rất bất mãn Lâm Chi Phong, năm đó chuyện “Phượng Hoàng Triều Phụng” nếu không phải y trước mặt nhiều người nói ra cũng sẽ không xuất hiện chuyện Đông Nguyệt bây giờ, mà chuyện hắn có thể gặp phải còn chưa hết. Hiện giờ [Nguyên Kiền Lục] bị trộm nhất định có quan hệ đến bọn họ. Hạ nghiêm lệnh tra rõ chuyện [Nguyên Kiền Lục] chính là làm cho kẻ nọ biết vô luận ngươi là ai đứng trong bóng tối, chọc giận Nguyệt nhi chính là chọc giận Đại Yển.

Lại qua hai ngày, nghe xong ám nhãn bẩm báo hắn cũng ngồi không yên, hắn biết Nguyệt nhi rất mạnh, nhưng huấn luyện như vậy chắc chắn sẽ làm trên người Nguyệt nhi có không ít vết thương, Nguyệt nhi luôn luôn không biết yêu quý chính mình, mình lại không ở bên trông nom, hắn chắc chắn sẽ xử lý qua loa.

Không gọi người, hắn thay đổi quần áo lên ngựa mang theo vài tên ám nhãn đi tràng duyệt binh. Không muốn kinh động kẻ khác nên hắn chỉ báo cho Thượng Quan Dung Uy biết mình đến đây, ngồi ở trong lều của Thượng Quan Dung Uy, hắn lo lắng chờ đợi Nguyệt nhi, không biết Nguyệt nhi đã ngủ hay chưa. Hắn mới vừa ngồi trong chốc lát thì Nguyệt nhi đã tới rồi, hắn còn chưa mở miệng Nguyệt nhi liền bổ nhào vào trong lòng hắn, ra là Nguyệt nhi cũng rất nhớ hắn.

“Phụ hoàng?” Nguyệt nhi trong mắt có chút nghi hoặc vì mình đột nhiên đến.

“Phụ hoàng nhớ ngươi, cho nên đến xem ngươi.” Mấy ngày này Nguyệt nhi gầy đi, không có người trong trướng, hắn bỏ đi y bào của Nguyệt nhi kiểm tra thân mình của bảo bối, quả nhiên có rất nhiều miệng vết thương nho nhỏ. “Nguyệt nhi, phụ hoàng không ở bên cạnh ngươi, ngươi không biết yêu quý chính mình sao?” Thượng dược cho Nguyệt nhi, hắn vừa giận lại vừa đau lòng. Nguyệt nhi giống như thật cao hứng, chỉ im lặng để cho mình thượng dược, ánh mắt như lóe ra chấm nhỏ.

“Nguyệt nhi muốn phụ hoàng không?” Biết rõ Nguyệt nhi không hiểu như thế nào là nhớ, hắn lại vẫn là nhịn không được mà hỏi.

“Phụ hoàng. . . . . .” cánh môi Nguyệt nhi giật giật, hẳn là không biết nên nói sao, mi đều nhăn lại, “Phụ hoàng, ta muốn ngủ.” Hạ mi xuống, Nguyệt nhi đột nhiên toát ra một câu.

Hắn cũng nghe hiểu được , “Nguyệt nhi ở trong này có phải hay không ngủ không tốt.”

“Ân.” Nắm lấy tay mình, Nguyệt nhi nhắm mắt lại, thanh âm dẫn theo vài phần vây ý.

“Nguyệt nhi, đêm nay phụ hoàng cùng ngươi.” Giường tuy có chút nhỏ, nhưng hắn lại cảm thấy được so với long sàng trong tẩm cung kia còn thoải mái hơn, bởi vì tại đây có hơn một người ở bên cạnh

>>Hết phần tám

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.