CHƯƠNG 141 PN17: THIÊN DẠNG NGUYỆT ẨN
Lá rơi để lại sương tàn, cô đơn ai đâu nào biết . Vì có được tín nhiệm của Nguyệt nhi mà vui sướng , đồng thời tình cảm dành cho Nguyệt nhi cũng càng ngày càng tăng nhưng cũng làm cho hắn như chịu đựng trời đông giá rét tháng chạp. Một phần không thể bộc lộ tình cảm, phải ở trước mặt Nguyệt nhi che giấu, đúng là quá gian nan. Cho dù là ở mùa hè nóng nực khó nhịn, hắn lại thường có một loại hàn ý như ở giữa mùa đông. Từ lần đó Nguyệt nhi mạo hiểm xâm nhập lãnh cung, Lam Hạ bọn họ đối với Nguyệt nhi cử chỉ càng ngày càng thân cận, tuy rằng Nguyệt nhi đối mặt bọn họ vẫn lạnh lùng, nhưng hắn lại rất bất an. Nguyệt nhi, có được Phượng Hoàng Triều Phụng phụ hoàng cũng chưa chắc cùng ngươi đi hết cả cuộc đời, khi phụ hoàng trăm tuổi, cạnh ngươi sẽ là ai? Hắn đau khổ áp lực, lại bại bởi tham dục của chính mình.
Nguyệt nhi vừa được mười một tuổi chưa bao giờ ra khỏi cung, vì bồi thường bảo bối, hắn muốn mang Nguyệt nhi đi tham gia thu liệp, một là làm cho Nguyệt nhi đi ra ngoài hít thở không khí; thứ hai cũng là muốn mượn cơ hội này cùng Nguyệt nhi thân cận, hết thảy trong cung đều nhắc nhở hắn là phụ hoàng của Nguyệt nhi, hắn phải khắc chế, có lẽ đi ra, hắn sẽ không khó chịu như vậy. Đến nỗi phải lôi bọn Lưu Mộ Dương vào cũng bất quá là do hắn muốn lấy cớ thuyết phục Nguyệt nhi.
Tới khu vực săn bắn hắn sai người an bài cho Nguyệt nhi một mình một lều, kỳ thật hắn là muốn xem thử Nguyệt nhi ở ngoài cung có còn ỷ lại hắn như ở trong cung hay không, ỷ lại muốn ôm ấp hắn hay không. Buổi tối ôm Nguyệt nhi say ngủ, hắn cao hứng khẽ liếm cái miệng nhỏ nhắn hương nhuyễn của Nguyệt nhi. Không cần hắn nói, Nguyệt nhi cũng đã chủ động chạy tới lều của hắn. Vài ngày sau, chỉ cần hắn ở đó, Nguyệt nhi sẽ đến lều của hắn, mà buổi tối lại chưa bao giờ ở lều của mình ngủ. Nguyệt nhi, Nguyệt nhi, phụ hoàng muốn ôm ngươi như thế cả đời.
Nguyệt nhi, vì sao phụ hoàng bảo hộ ngươi không tốt? Nhìn Lam Hạ hấp hối, phụ hoàng bất lực, hy vọng của mọi người đều đặt ở trên bờ vai gầy yếu của ngươi. Sắc trời dần dần tối sầm, phụ hoàng thực lo lắng cho Lam Hạ, nhưng phụ hoàng càng lo lắng cho ngươi. Ngươi nói ngươi trong vòng bốn canh giờ nhất định trở về, phụ hoàng biết ngươi nói là làm, nhưng Nguyệt nhi, ngươi đi đâu? Đi nơi nào cần lâu như vậy? Nguyệt nhi, ngươi không phải lại lao vào nguy hiểm chứ, có phải hay không lại mang một thân đầy vết thương trở về. Nguyệt nhi, phụ hoàng thực ích kỷ, nếu Lam Hạ thực sự xảy ra bất trắc, phụ hoàng sẽ thương tâm, khổ sở, sẽ đem tất cả những kẻ có liên quan toàn bộ ngũ mã phanh thây. Nhưng nếu ngươi xảy ra chuyện, phụ hoàng sẽ không thể sống. Nguyệt nhi, ngươi nhất định phải bình an trở về.
Nguyệt nhi đã trở lại, trong bốn canh giờ đã trở lại. Nguyệt nhi cả người là máu, làm cho hắn thấy tâm của mình cũng đầy máu. Nguyệt nhi của hắn vẫn là bị thương, ông trời vì sao lúc nào cũng làm cho Nguyệt nhi của hắn gặp nguy hiểm. Ăn long quả Nguyệt nhi mang về, Lam Hạ bảo vệ được tánh mạng. Hắn lại không hề vui sướng, đau lòng ôm Nguyệt nhi trở về, hắn thầm nghĩ hảo hảo hôn bảo bối, ôm một cái, yêu thương bé con.
Khi hắn rốt cuộc khắc chế không được hôn lên môi Nguyệt nhi, hắn biết hết thảy đều đã không thể quay đầu lại. Nguyệt nhi thực đơn thuần, báo con không rõ chuyện này có nghĩa là gì, nhưng Nguyệt nhi của hắn lại thực thông minh, tương lai một ngày nào đó Nguyệt nhi sẽ biết phụ hoàng khi ôm mình trong đầu có những ý niệm xấu xa như thế nào. Một chút xâm nhập, hắn sợ Nguyệt nhi ghê tởm, khi Nguyệt nhi nói”không”, hắn lại nhẹ nhàng cuốn lấy lưỡi Nguyệt nhi.
Che đi đôi mắt của Nguyệt nhi, không muốn bảo bối nhìn thấy trò hề mình đang làm, hắn tuyệt vọng khẩn cầu giờ khắc này qua chậm một chút. Nguyệt nhi, để cho phụ hoàng ích kỷ hôn ngươi một lần, Nguyệt nhi. . . . . . Phụ hoàng, yêu ngươi.
“Nguyệt nhi, thực xin lỗi.” Làm chuyện như vậy, hắn không còn mặt mũi nào đối mặt Nguyệt nhi.
“Vì sao phải xin lỗi?” Nguyệt nhi hỏi như thế, nhưng hắn không thể giấu diếm, hắn phải làm cho Nguyệt nhi biết chính mình đối với bảo bối làm ra chuyện đại nghịch bất đạo gì.
Hướng Nguyệt nhi giải thích xong, ngoài dự kiến của hắn chính là, Nguyệt nhi cư nhiên kiên trì nói hắn không có gì sai lầm.”Phụ hoàng, cái gì là hai người yêu nhau ta không hiểu, nhưng loạn luân, nam nhân lại như thế nào, cùng ta có quan hệ gì đâu, vì sao phải giải thích.” “Phụ hoàng không cần, ta vì sao lại để ý? Cái gì vạn nhân nhạo báng, mấy thứ kia cùng ta không quan hệ.” Nguyệt nhi căn bản không để ý tới giải thích của hắn, cũng không để ý chuyện này có bao nhiêu đại nghịch bất đạo.
Hắn yêu Nguyệt nhi, hắn không muốn để Nguyệt nhi sau này hối hận, càng sợ hãi Nguyệt nhi “còn nhỏ dại” sau này sẽ hận hắn. Hắn cố gắng giải thích cho Nguyệt nhi sai lầm của hắn nhưng lại chọc giận Nguyệt nhi, Nguyệt nhi dùng chính miệng mình ngăn miệng của hắn, không cho hắn nói tiếp. Thừa nhận nụ hôn ngốc nghếch cực nóng của Nguyệt nhi── nụ hôn liều lĩnh của Nguyệt nhi, hắn âm thầm thề, chẳng sợ vạn kiếp bất phục, hắn cũng sẽ không buông tay. Lần đó, hắn xém chút đã đem Nguyệt nhi ăn sạch sẽ. (=]]=]])
Nguyệt nhi đã tra ra kẻ đứng sau chuyện Lam Hạ bị thương là ai, hắn vốn định ra tay, nhưng Nguyệt nhi kiên quyết không cho, thậm chí không tiếc cùng hắn sinh khí. Ở trong cách nhìn của Nguyệt nhi, những người đó là địch nhân của Lam Hạ, nếu là địch nhân của hắn nên để cho chính hắn đi ứng đối. Trong lòng biết những người đó làm được chuyện gì hay không, hắn cũng tùy theo ý Nguyệt nhi, hắn tuyệt không vì việc nhỏ này làm Nguyệt nhi không vui.
Nguyệt nhi không muốn làm thái tử, hắn đành chọn ra một kẻ thích hợp khác. Có khi, Nguyệt nhi so với phụ hoàng như hắn còn lo lắng chu đáo hơn. Nguyệt nhi vì hắn bỏ ra rất nhiều tâm huyết, mà việc hắn có thể cho Nguyệt nhi có được bao nhiêu ? Quyền thế, tiền tài, Nguyệt nhi không ham muốn, mà tình của hắn. . . . . . Đợi Nguyệt nhi trưởng thành, hắn còn quan trọng nữa không? Hắn có thể được đến hôm nay đã vượt qua tất cả khó khăn, nhưng chỉ duy có Nguyệt nhi, hắn không có nửa điểm tự tin. Nguyệt nhi không thuộc về nơi này, lại càng không thuộc về hắn.
Đang lo được lo mất, hắn cùng với Nguyệt nhi lại rơi vào mộng đẹp. Nguyệt nhi không hiểu như thế nào là thích, nhưng cũng rất hưởng thụ nụ hôn của hắn, thậm chí có khi còn có thể hôn rất lâu. Khi hắn hôn Nguyệt nhi, đôi mắt ngọc lưu ly bảy màu của Nguyệt nhi có hoang mang, có thoải mái, có sung sướng, khi đó Nguyệt nhi là đẹp nhất, làm cho hắn càng lún càng sâu, khó có thể tự kềm chế.
Nguyệt nhi mười bốn tuổi, bộ dạng càng lúc càng tuyệt mỹ, dục vọng của hắn càng ngày càng khó khắc chế. Nhưng thời điểm còn chưa tới, Nguyệt nhi còn nhỏ, tuy có cao lên chút, nhưng cùng Lam Hạ bọn họ so ra vẫn là nhỏ gầy nhiều lắm, ngay cả Hoài Ân còn cao hơn hắn. Nguyệt nhi là bảo bối của hắn, hắn không thể gấp gáp, phải tiến hành theo chất lượng, cần cho bảo bối chút thời gian tiếp nhận.
Đêm đó, lầu đầu hắn nhìn thấy vẻ đẹp xuất trần của Nguyệt nhi. Nguyệt nhi với tình dị thường lãnh cảm, hắn mười bốn tuổi đã có Diệu Nhật, mà Nguyệt nhi mười bốn tuổi lại ngay cả sơ tinh còn không có. Từ lần hôn Nguyệt nhi ở trường săn, hắn chưa từng thừa dịp Nguyệt nhi ngủ say chạm qua bảo bối, hắn không muốn làm bẩn bảo bối của hắn.
Một đêm kia, Nguyệt nhi mê người lỏa thân ngay tại dưới thân hắn, mặc hắn tinh tế liếm thường. Lần đầu tiên có thể quang minh chính đại nhấm nháp Nguyệt nhi, hắn sắp bị chôn vùi trong niềm vui sướng vô tận. Làm cho Nguyệt nhi ở trong tay mình bắn ra sơ tinh, làm cho Nguyệt nhi lộ ra vẻ vui thích động tình, hắn phá lệ hưng phấn. Hướng Nguyệt nhi giải thích đây là chuyện gì, giải thích cho báo con như thế nào là ***, lại không nghĩ phải để bản thân lâm vào tình huống “Nước sôi lửa bỏng”, chẳng qua “Nước sôi lửa bỏng” này hắn lại mong muốn có thể gặp thật nhiều.
Nội công không ngăn được dục hỏa trong cơ thể, hắn không có dự đoán được lực lĩnh ngộ của Nguyệt nhi lại cao như thế. Nguyệt nhi ưa sạch sẽ như vậy, cao sang khó với như vậy, mà Nguyệt nhi lại dùng cái lưỡi mềm mại kia liếm lộng phân thân của hắn, nơi tối dơ bẩn của hắn. Những giây tiếp theo, điều kinh hỉ lớn hơn nữa lại đến ── Nguyệt nhi, chưa bao giờ cười vậy mà lần này Nguyệt nhi lại nở nụ cười! Tuy là phù dung sớm nở tối tàn, nhưng hắn thật sự nhìn thấy Nguyệt nhi nở nụ cười. Nguyệt nhi, nụ cười của ngươi đối với phụ hoàng mà nói, là đều tốt đẹp nhất thế gian phụ hoàng không dám nghĩ đến; Nguyệt nhi, nụ cười của ngươi đối với phụ hoàng mà nói, là trân bảo vô giá trên thế gian. Nguyệt nhi, phụ hoàng không phải minh quân, chỉ cần ngươi có thể đối phụ hoàng cười một lần nữa, cho dù đánh mất giang sơn này, phụ hoàng cũng cam nguyện. (chẹpcười cái nữa đi kưng)
“Phụ hoàng, như thế nào là tân nương tử?” Nguyệt nhi đột nhiên hỏi như thế, hắn một miệng trà suýt nữa phun ra. Bất an quan sát Nguyệt nhi, hắn nói cho Nguyệt nhi tân nương tử chính là nữ tử mới cưới.
“Nguyên lai chính là cô dâu ở Thiên triều.” Nguyệt nhi gật gật đầu, cũng không tiếp tục nói gì nữa. Hắn vội vàng hỏi Nguyệt nhi vì sao lại hỏi cái này. Chẳng lẽ có người muốn làm tân nương của Nguyệt nhi? ! Hắn sao không biết! Vọt tới bên người Nguyệt nhi ôm lấy hắn, trong cơ thể sát khí bốc lên.
“Phụ hoàng, để cho mẫu hậu ra cung đi.” Nguyệt nhi nhìn hắn, khẩu khí không phải thương lượng mà là quyết định. Dấm chua đang hừng hực cháy tắt trong nháy mắt, hắn cắn lên cái cổ hương hương của Nguyệt nhi, trừng phạt Nguyệt nhi dám tùy tiện dọa hắn.
“Vì sao cho mẫu hậu ngươi muốn ra cung?” Hắn ẩn ẩn hiểu được, bất quá vẫn là muốn nghe nguyên nhân từ miệng Nguyệt nhi. Hắn không muốn Nguyệt nhi có chuyện gì nói dối hắn, hắn hy vọng Nguyệt nhi tuyệt đối tín nhiệm hắn.
“Mẫu hậu muốn làm tân nương của Tiết Trung Lâm.” Nguyệt nhi nhẹ nhàng nói, làm cho hắn có chút tự hào. Hắn không hỏi Nguyệt nhi làm sao mà biết, tuy nói lời này có thể cho cả hậu cung thậm chí triều đình lâm vào chấn động, nhưng với hắn xem ra lại là muốn cười nhưng lại không thể cười.
“Hảo, phụ hoàng sẽ sắp xếp.” yêu cầu của Nguyệt nhi hắn sao có thể không đáp ứng, hơn nữa với hắn mà nói, Tiêu Lâm ra cung là chuyện không thể tốt hơn.
Dựa theo kế hoạch, đánh ngất Tiêu Lâm đưa ra cung, từ nay về sau, Tiêu Lâm có thể cùng nam tử nàng yêu tay trong tay. Trong lòng hắn yên lặng chờ đợi cuối cùng cũng có thể đợi có ngày này sao. Tiêu gia sụp đổ, Tiêu Lâm đi rồi, Nguyệt nhi, đối với người của Tiêu gia ngươi tuyệt tình lạnh lùng như thế, ngươi đối với mấy người kia lại phá lệ bất đồng, bởi vì bọn họ là huynh đệ của ngươi sao? Diệu Nhật trong mắt yêu say đắm đã là thực rõ ràng , Lam Hạ cùng Cẩm Sương mặc dù che dấu cực hảo, nhưng vẫn không thể gạt được hắn. Nguyệt nhi, trong lúc ngươi không phát giác, ngươi đã sớm đem chuyện của bọn họ đặt ở trong lòng. Ngươi không lưu tình chút nào hủy đi Tiêu gia, nhưng trong lúc tối nguy cấp lại che chở đằng trước mấy người bọn họ, ngươi nói địch nhân của bọn họ phải chính bọn họ đi ứng phó, nhưng trước mỗi lần ngươi đều giúp bọn hắn an bài hảo. Nguyệt nhi, lòng của ngươi đến tột cùng ở nơi nào. Phụ hoàng có đợi được một ngày nghe ngươi nói thích, nói yêu không? Phụ hoàng cùng ngươi làm chuyện thân mật như thế, nhưng lòng của ngươi, phụ hoàng thủy chung vẫn không chạm tới được.
>>Hết phần bảy