CHƯƠNG 140 PN16: THIÊN DẠNG NGUYỆT ẨN
Thân thể Nguyệt nhi thực băng lạnh, Nguyệt nhi từng nói cho hắn biết vì sao thân thể mình lại lạnh như vậy, nhưng hắn lại không biết thân thể lạnh lẽo của Nguyệt nhi còn có một cách dùng khác ── hạ nhiệt cho hắn. Còn nhớ rõ mùa hè năm ấy thực nóng, tới buổi tối hắn có chút mỏi mệt lại nóng quá không sao ngủ nổi. Nguyệt nhi nhìn ra hắn khó chịu nên đã nói cho người hầu lấy băng đến. Nhưng hắn không muốn để cho người khác nhìn thấy bộ dáng hiện tại của Nguyệt nhi ── Nguyệt nhi phủ áo ngủ, lộ ra hơn phân nửa ngực. Cho dù Nguyệt nhi còn nhỏ, cho dù kẻ nhìn thấy chỉ là nô tài, hắn cũng không cho phép. (chẹp)
Nguyệt nhi lấy tay áp lên người hắn làm cho hắn cảm thấy được thật mát mẻ, hắn liền nói Nguyệt nhi giống như là băng vậy, nói hắn thực thoải mái. Cũng không nghĩ một câu nói vu vơ của hắn cư nhiên mang đến phúc khí không tưởng được. Nguyệt nhi cư nhiên bỏ đi áo của cả hai người bọn họ, ghé vào trên người hắn hạ nhiệt. Nửa thân trần Nguyệt nhi dán trên người hắn, lúc đầu quả thật làm cho hắn mát mẻ rất nhiều, nhưng Nguyệt nhi căn bản không biết, hành động này lại làm cho hắn càng ngày càng nóng. (=]])
Lần đầu tiên có thể quang minh chính đại vuốt ve thân thể Nguyệt nhi, hắn khắc chế xúc động muốn hôn Nguyệt nhi. Nguyệt nhi của hắn sờ thật tốt, lạnh lạnh, hoạt hoạt, mềm mềm; Nguyệt nhi của hắn thật đẹp, tuy rằng mới mười một tuổi, nhưng dung nhan tuyệt thế kia đã có thể khiến bất cứ ai thần hồn điên đảo. Chắc chắn chẳng bao lâu nữa, thân mình đang ôn nhu ghé vào trên người hắn này sợ là sẽ làm lòng người câu hồn lạc phách. Bất quá, nghĩ đến Nguyệt nhi tín nhiệm mà đem thân thể giao cho mình, hắn liền cảm thấy được hạnh phúc cùng thỏa mãn.
Nguyệt nhi, ngươi không biết, ngươi như vậy nửa thân trần ghé vào trên người phụ hoàng, đối với phụ hoàng mà nói là dày vò như thế nào; ngươi không biết, bàn tay phụ hoàng vuốt ve trên lưng ngươi, là có biết bao nhiêu ham muốn chuyển ra phía trước người ngươi, dưới thân ngươi; ngươi không biết, phụ hoàng muốn đem quần của ngươi cởi ra; ngươi không biết, phụ hoàng muốn hôn ngươi, muốn ôm ngươi; ngươi không biết, phụ hoàng kỳ thật thực sợ hãi.
Nguyệt nhi dưới sự vuốt ve của hắn mà từ từ lâm vào trầm ngủ, hắn không khỏi âm thầm vui sướng, xem ra Nguyệt nhi thực hưởng thụ cũng thực thích. Ngay lúc hắn nghĩ muốn làm sao làm cho Nguyệt nhi càng thoải mái một ít, Nguyệt nhi đột nhiên tỉnh dậy, thần sắc cực kỳ nghiêm túc, thậm chí đứng dậy mặc quần áo vào. Nguyệt nhi nói có việc phát sinh, hắn lập tức khẳng định Nguyệt nhi đã nhận ra cái gì, đối với năng lực của Nguyệt nhi, sau đêm đó, hắn liền không một nghi ngờ. Quả nhiên, Lý Đức Phú bẩm báo nói lãnh cung đang cháy lớn, hơn nữa hỏa thế rất lớn. Lập tức mặc quần áo cùng Nguyệt nhi đi ra ngoài, lúc sắp sửa đi ra khỏi tẩm cung phát hiện Nguyệt nhi cư nhiên mặc áo ngủ! Thế là phải ôm Nguyệt nhi quay về nội thất, không để ý vẻ nghi hoặc của Nguyệt nhi mặc lại ti bào bình thường cho bé con, hắn lúc này mới mang Nguyệt nhi ra khỏi tẩm cung. Áo ngủ của Nguyệt nhi cổ áo rộng như vậy, hắn có thể nào để cho người khác nhìn thấy. Không để ý tới Lý Đức Phú đang nhìn Nguyệt nhi kinh ngạc, hắn đi tới lãnh cung. Cũng may mắn Lý Đức Phú chính là kinh ngạc một chút, nếu hắn lộ ra thần sắc khác, hắn sẽ không lưu y ở lại nữa, bên người hắn không cần kẻ nhiều chuyện. (cười đau bụng =]])
Lãnh cung hừng hực cháy, hắn lại nghĩ sang chuyện khác ── Nguyệt nhi ăn mặc vẫn thiếu vải quá. Hắn một bên phân phó cung nhân dập lửa, một bên nghĩ muốn làm sao cho Nguyệt nhi đi về trước. Hắn không phải không nhận thấy được ánh mắt mấy kẻ xung quanh đang nhìn Nguyệt nhi, ti sam màu trắng đơn bạc dưới ánh lửa trông như trong suốt.( Ruby: nhà ông đang cháy kìa/ Su: =]] cháy có 1khu nhằm nhò j) Nhưng hắn còn chưa tìm ra cớ để Nguyệt nhi đi, Hoài Ân lại quỳ bên chân hắn khóc cầu, làm cho Nguyệt nhi chạy vào lãnh cung cứu nữ nhân kia, cái kẻ từng thương tổn Nguyệt nhi. Đối với nữ nhân kia, hắn đã sớm không còn nhớ rõ bộ dáng của ả, trong một khắc hắn lại hy vọng nữ nhân kia cứ bị chết cháy càng tốt. Ả là một cái gai trong lòng hắn, một kẻ thiếu chút nữa hại chết Nguyệt nhi của hắn lần nữa.
Vừa lúc đó, Nguyệt nhi tặng cho Hoài Ân đang chuẩn bị lao vào đám cháy một cái tát. Trong lòng hắn dâng lên ghen tị cực độ cùng bất an ── Nguyệt nhi đối Hoài Ân nghiêm khắc là nghiêm khắc, nhưng xem ra cũng hận y không ra gì. Nguyệt nhi của hắn đối xử với Hoài Ân quá mức bất đồng, so với vẻ xa cách đạm mạc của Nguyệt nhi với mấy người khác mà nói, Nguyệt nhi đối với Hoài Ân có thể nói là phi thường tốt. Ngay lúc hắn đang hết sức thất thần, Nguyệt nhi lại bỏ lại Hoài Ân, một mình vọt vào lãnh cung! Máu toàn thân trong một khắc đông lại. Hắn biết Nguyệt nhi không sợ lửa, cũng biết năng lực của Nguyệt nhi, nhưng Nguyệt nhi, ngươi không phải nói chán ghét Hoài Ân sao, vì sao phải đi cứu nương của y; ngươi không phải nói không muốn nhìn đến Hoài Ân sao, vậy ngươi vì sao phải ngăn cản y đi vào? Thậm chí còn vì sự cố chấp của y mà đánh y, mắng y? Nguyệt nhi, phụ hoàng biết ngươi tin yêu phụ hoàng, nhưng ở nơi mà phụ hoàng không biết, lòng của ngươi có phải hay không đã muốn có những người khác? (có phải cho Nguyệt nhi úynh ông thì ông mới thỏa mãn? chẹp)
“Ầm vang!” Lãnh cung sập đổ, tim hắn cũng ngừng đập. Nguyệt nhi của hắn còn chưa có đi ra, Nguyệt nhi của hắn còn ở trong! Nghe không được tiếng khóc than của Hoài Ân; nghe không được mấy đứa con kia lo lắng gầm rú cùng tức giận mắng; nghe không được tiếng cung nhân bối rối chạy qua lại, hắn thầm nghĩ nếu Nguyệt nhi có chuyện không hay xảy ra, hắn phải cho ai đi chôn cùng, hắn phải trừng phạt kẻ yếu đuối kia như thế nào ── kẻ kia tuy là con hắn, lại trong một khắc biến thành kẻ làm cho hắn dị thường thống hận. Đều là y, đều là y! Nếu không phải y sống chết muốn vọt vào cứu người, Nguyệt nhi sao phải chạy vào đó!
Cho đến khi thân ảnh quen thuộc từ đám cháy chạy ra, hắn mới chậm rãi khôi phục tri giác, không để ý lòng bàn tay truyền đến đau đớn, hắn càng thêm dùng sức mà bấu chặt vào lòng bàn tay. Hắn muốn xông lên gắt gao ôm Nguyệt nhi, hung hăng hôn Nguyệt nhi, muốn đem Nguyệt nhi đặt ở dưới thân điên cuồng mà giữ lấy, muốn xác nhận Nguyệt nhi thật sự bình an vô sự. Nhưng một chút lý trí còn sót lại nói cho chính mình, không thể, hắn không thể làm như thế, hắn chỉ có thể dùng chút đau đớn kia mà nhắc nhở mình, làm cho mình tỉnh táo lại.
Nhìn mấy đứa con kia một đám vì ôm lấy bảo bối của hắn mà bị đánh cho nằm trên mặt đất, nhìn bảo bối trong mắt càng ngày càng tràn đầy lửa giận, hắn nhanh chóng bình tĩnh lại. Hắn cực độ chán ghét mấy người kia ở trước mặt mình ôm bảo bối, đồng thời, trong lòng lại xuất hiện một loại cảm xúc khác── mừng thầm. Hắn ghen tị, phẫn nộ, lo lắng, ăn vị (=ăn dấm chuachẹp), nhưng nhiều nhất chính là mừng thầm, bảo bối của hắn, chỉ có hắn mới có thể ôm!
Ôm lấy Nguyệt nhi, hắn không phải không phát hiện ra ánh mắt kinh ngạc của mấy người kia, cũng thấy được có người trong mắt hiện ra ghen tị. Nguyệt nhi còn đang sinh khí, không phải bởi vì mình bế hắn, mà là bởi vì trên người hắn không thoải mái, cho nên không muốn mình ôm hắn. Hắn hiểu được, hắn một tay nuối lớn đại thiên hạ, tâm tư của bảo bối hắn như thế nào không rõ. Lúc những người đó ôm bảo bối, trong mắt bảo bối rõ ràng không thích, mà khi mình ôm hắn, hắn không có không thích, chỉ khó chịu. Trong nháy mắt khi hắn ôm lấy Nguyệt nhi, Nguyệt nhi nguyên bản thân mình đang căng cứng lập tức thả lỏng xuống. Nguyệt nhi của hắn ưa sạch sẽ, lúc này bảo bối một thân chật vật, đã biết thế mà còn ôm hắn, hắn càng khó chịu đi. Nhưng cho dù trong lòng biết rõ điều này, hắn cũng không tính toán buông bảo bối xuống. Đây là Nguyệt nhi của hắn, là chỉ có hắn mới có thể ôm, mới có thể chạm vào Nguyệt nhi, những người đó phải hiểu được!
Trong lòng đủ loại cảm xúc làm cho hắn nhịn không được lần đầu tiên rống lên trước Nguyệt nhi, hắn không sợ Nguyệt nhi sinh khí, Nguyệt nhi của hắn chưa bao giờ sinh khí với phụ hoàng. Cẩn thận nghĩ đến, khi hắn dị thường kiên trì thuyết phục, cuối cùng người luôn quật cường kia cũng phải chịu thỏa hiệp, kỳ thật, bảo bối cũng không miễn cưỡng bất luận kẻ nào, nhất là đối với hắn ── phụ hoàng của mình.
Lần đầu tiên phát hỏa với Nguyệt nhi, lần đầu tiên không để ý ý nguyện muốn thay quần áo của Nguyệt nhi, lần đầu tiên làm mặt lạnh với Nguyệt nhi. Vì sao phải vì người khác làm cho phụ hoàng lo lắng? Vì sao phải vì một kẻ mà chính ngươi nói không cần, làm cho phụ hoàng khổ sở? Vì sao phải vì một nữ nhân ngươi căn bản không biết, làm cho phụ hoàng thống khổ? Vì sao? Nguyệt nhi, ngươi nói cho phụ hoàng, phụ hoàng nên làm sao ngươi mới có thể biết phụ hoàng đối với ngươi có tâm? Phụ hoàng nên nói sao, ngươi mới có thể không làm cho phụ hoàng giống hôm nay chỉ có thể đứng ở nơi đó, chờ ngươi đi ra. Nguyệt nhi. . . . . . Phụ hoàng lần đầu tiên cảm thấy được, phụ hoàng không nắm giữ được ngươi, phụ hoàng. . . . . . căn bản lưu không được ngươi.
Tình cảm dành cho hắn chỉ có thể để trong lòng, không thể cho hắn biết. Khi Nguyệt nhi nhìn thấy vết thương trên tay mình giận tím mặt, hắn rốt cuộc không thể khắc chế hướng Nguyệt nhi giận gĩư hét lên. Nói cho Nguyệt nhi lo lắng của hắn, bất đắc dĩ của hắn, sợ hãi của hắn, nhưng. . . . . . Nguyệt nhi, ngươi có lẽ không biết, phụ hoàng chỉ muốn nói: Nguyệt nhi, phụ hoàng yêu ngươi, phụ hoàng không chịu nổi ngươi vì người khác mạo hiểm, không chịu nổi ngươi đem phụ hoàng đẩy ra, không chịu nổi lòng của ngươi có người khác. Nhưng hắn không thể, những lời này hắn cả đời cũng không thể nói, Nguyệt nhi không phải người thường, hắn là con báo nhỏ đơn thuần lại thẳng thắn, đồng thời lại có vẻ kiêu ngạo cùng lãnh khốc của một bậc đế vương cường đại. Hắn có thể thẳng thắn nói cho những người khác, nhưng đối với Nguyệt nhi mà nói, hắn chỉ có thể nhẫn nại, chỉ có thể khắc chế. Bởi vì hắn biết, một khi Nguyệt nhi muốn rời khỏi hắn, cho dù hắn là Hoàng Thượng, là quân vương, hắn đều lưu không được Nguyệt nhi, lưu không được con người cao ngạo này.
Nguyệt nhi nói mình rất mạnh, nói mình không cần phụ hoàng bảo hộ cùng lo lắng, tim hắn như bị trăm ngàn nhát đao cứa vào đau đớn── Nguyệt nhi của hắn. . . . . . không cần hắn, Nguyệt nhi của hắn cư nhiên. . . . . . căn bản là không cần hắn. Ngay khi vết đao cắt trong lòng bắt đầu đổ máu, hắn lại nghe được Nguyệt nhi nói: “Phụ hoàng! Ngươi là phụ hoàng của Ti Hàn Nguyệt, phụ hoàng duy nhất của hai kiếp. . . . . . Ngươi chỉ cần đứng ở đó là được, đứng ở nơi đó nhìn ta rồi chờ ta trở lại, để cho ta biết có ngươi phía sau ta.”
Tâm lạnh như băng bị cái gì đó va chạm một chút, thậm chí ngay cả khi Nguyệt nhi dựa vào trong lòng ngực hắn, ôm lấy hắn, hắn đều không thể có chút phản ứng gì. Nguyệt nhi. . . . . . ý của ngươi nói đến tột cùng là sao. . . . . . Phụ hoàng, phụ hoàng có phải hay không có thể nghĩ. . . . . . Nguyệt nhi, ngươi không phải là hy vọng phụ hoàng vĩnh viễn ôm ngươi, có phải ngươi vĩnh viễn cũng không rời khỏi phụ hoàng không?
Ôm chặt lấy Nguyệt nhi, hận không thể đem Nguyệt nhi khắc vào trong cơ thể mình. Nguyệt nhi, phụ hoàng không thể buông tay, phụ hoàng. . . . . . tuyệt đối sẽ không buông ngươi ra. Nguyệt nhi muốn hắn nhìn, thì hắn sẽ vẫn nhìn, không muốn nghĩ Nguyệt nhi có phải có một ngày không cần hắn nhìn nữa. Tâm tình cả đêm đau đớn như bị giam dưới địa phủ, phập phồng như trên thiên giới làm cho hắn thầm nghĩ hảo hảo ôm chặt thân mình lạnh lẽo gầy yếu trong lòng ngực.
Trừng phạt, để Nguyệt nhi hôn mình, không nghĩ tới Nguyệt nhi cư nhiên không chút do dự liền đem cánh môi bé hôn lên mình, hơn nữa phi thường nhu thuận yêu cầu tiếp theo của hắn. Nguyệt nhi của hắn luôn ở trước mặt hắn lộ ra vẻ tinh khiết cùng đáng yêu chỉ có hắn mới có thể nhìn thấy, Nguyệt nhi của hắn. . . . . . Hắn có thể nào không thương.
Không quên hạ nhiệt độ cho mình, Nguyệt nhi khi ngủ lại bỏ y phục ghé vào người hắn, mà lúc này đây Nguyệt nhi cũng đã an tâm ngủ say.
Nguyệt nhi, mấy người kia đối với ngươi đến tột cùng là tình cảm huynh đệ đơn thuần,hay là phụ hoàng có loại ý niệm không nên có trong đầu? Tâm tình vẫn là không thể bình tĩnh, tự tiện quyết định cho Nguyệt nhi cùng mình nghỉ ngơi một ngày, hắn cùng với Nguyệt nhi một chỗ, hắn muốn độc chiếm Nguyệt nhi một ngày.
Trời sáng, hắn liền tỉnh. Trên người báo con lại sớm trở nên lạnh lẽo, tay trái khoát lên lưng hắn, vẫn say sưa ngủ. Nghe tiếng ngáy đều đặn hắn biết con báo nhỏ còn muốn ngủ tiếp, tối hôm qua thật sự là bé rất mệt. Khinh thủ điểm huyệt ngủ của Nguyệt nhi, hắn trong lòng ngọt ngào. Nếu là người ngoài căn bản không có khả năng đắc thủ, chỉ có hắn, chỉ có hắn mới có thể dễ dàng điểm huyệt đạo của Nguyệt nhi. Hắn không phải muốn đả thương Nguyệt nhi, hắn chính là nghĩ muốn hảo hảo sờ sờ bảo bối, hảo hảo hôn nhẹ bảo bối. (b.i.e.n.t.h.a.i)
Vuốt mái tóc dài mềm mại của Nguyệt nhi, sờ lên dấu răng trên vai Nguyệt nhi cùng hắn tương xứng, sờ hai lạp hồng trước ngực Nguyệt nhi, sờ lên cái rốn nho nhỏ của Nguyệt nhi. Cởi quần dài của Nguyệt nhi ra, vuốt ve tính khí non nớt bất đồng với hắn của Nguyệt nhi, âu yếm toàn thân Nguyệt nhi. . . . . . Cứ như vậy, hắn dùng tay cẩn thận cảm thụ hết thảy của Nguyệt nhi. Nhưng hắn chưa đủ, dùng tay, hắn không thể thỏa mãn.
Hôn lên chân bó của Nguyệt nhi, bụng của Nguyệt nhi, tất cái (đầu gối) của Nguyệt nhi, xương sườn của Nguyệt nhi. . . . . . Cẩn thận hàm trụ thứ tinh xảo của Nguyệt nhi, chỉ có ở sau lưng thì hắn mới dám đối Nguyệt nhi làm như thế. Một lát sau, Nguyệt nhi mới dần dần có chút biến hóa. Nguyệt nhi ở phương diện này phản ứng của thân thể thập phần khờ cảm, tỷ như dưới tình hình này sơ tinh của Nguyệt nhi còn không có, hắn cũng không muốn cho Nguyệt nhi ở tình huống mình không biết mà mất đi trinh tiết, hắn chỉ là nghĩ muốn nếm thử chút hương vị ỏ nơi đó của Nguyệt nhi. Rời đi thứ tinh xảo lại dần dần trầm hạ, liếm qua bụng Nguyệt nhi, trước ngực Nguyệt nhi, đi vào miệng Nguyệt nhi. Nhắm mắt lại hàm trụ môi Nguyệt nhi, nhẹ nhàng khai mở khớp hàm của Nguyệt nhi, hắn cẩn thận nhấm nháp hương vị ngọt ngào của Nguyệt nhi.
Lấy tay bao lại hạ thân đã muốn ngạnh như kiên thạch, thân mình cọ xát lên Nguyệt nhi, hắn lấy cách này an ủi. Hắn có thể nhân cơ hội dùng hai chân Nguyệt nhi giúp chính mình giải quyết, nhưng hắn làm sao có thể làm như vậy, Nguyệt nhi là bảo bối của hắn, không phải tính nô dùng để giải quyết dục vọng. Hắn thậm chí không muốn làm cho thứ không sạch sẽ của mình dính đến Nguyệt nhi một chút nào. Hắn đối đãi Nguyệt nhi như thế đã muốn gọi là khinh nhờn, hắn lại có thể nào dùng trọc vật của mình vấy bẩn Nguyệt nhi.
Nguyệt nhi, không cần lớn lên, phụ hoàng hiện tại đã muốn giữ không được ngươi, chờ ngươi trưởng thành, chờ ngươi hiểu được rất nhiều chuyện, cạnh ngươi. . . . . . sẽ là ai bồi ngươi đi vào giấc ngủ, là ai. . . . . . như vậy hôn ngươi, như vậy ôm ngươi. . . . . .
>>Hết phần sáu