Dụ Đồng

Chương 142: Chương 142: Thiên Dạng Nguyệt Ẩn




CHƯƠNG 139 PN15: THIÊN DẠNG NGUYỆT ẨN

Vốn tưởng rằng Nguyệt nhi lần đó khiêu xong Phượng Hoàng Triều Phụng té xỉu trước mặt mình là đã biết thế nào là trải qua nỗi sợ hãi khủng khiếp nhất đời rồi, nhưng hắn lại không biết, cả một đời Nguyệt nhi tại đây phải trải qua đủ loại nguy hiểm thế nào. Mỗi lần tưởng tượng đến những nỗi đau mà Nguyệt nhi phải vượt qua, đều làm cho trong lòng hắn thảng huyết, Nguyệt nhi, bảo bối của hắn đáng lý ra phải ở dưới đôi cánh che chở của mình bình an hạnh phúc lớn lên mới đúng, nhưng Nguyệt nhi lại phải lần lượt trải qua nguy hiểm khủng khiếp làm cho hắn đau lòng đến tột đỉnh.

Ngày đó, hắn đang ở ngự thư phòng cùng các đại thần thương nghị chuyện Kim Xuyên lũ lụt, đột nhiên mí mắt nhảy vài cái, trong lòng cũng chậm mấy nhịp, ngay lúc hắn đang cảm thấy rất bất an thì thị vệ mang đến tin tức khiến cho hắn suýt chút nữa tâm thần câu nứt ra ── bảo bối của hắn bị thương!

Bỏ lại các đại thần ở Ngự Thư phòng, cũng không tái thảo luận cái gì lũ lụt, trong đầu hắn chỉ muốn lập tức tới bên người Nguyệt nhi, chỉ muốn biết bảo bối đến tột cùng bị thương như thế nào, còn có chính là Nguyệt nhi rốt cuộc là như thế nào mà bị thương! Khi hắn đi đến phòng của Nguyệt nhi, thấy cánh tay nhỏ bé của Nguyệt nhi chảy đầy máu, hắn cảm giác lửa giận trong lòng bùng cháy không thể khống chế nổi, kẻ nào dám làm Nguyệt nhi của hắn bị thương!

Nghe thái y nói tay Nguyệt nhi có thể tàn phế, nhìn thấy mu bàn tay Nguyệt nhi lộ ra bạch cốt, hắn chỉ có thể nắm chặt tay áo của mình mới có thể khắc chế xúc động muốn giết người. Bàn tay nhỏ bé mềm mại của Nguyệt nhi lại có thể bị phế bỏ! Nguyệt nhi buổi sáng rời giường bàn tay nhỏ bé vẫn là trắng nõn bây giờ không ngừng mà đổ máu! Hắn cảm thấy tim mình như bị kẻ nào đó lấy dao cắt xé, nếu không phải sợ gây ồn đến Nguyệt nhi, hắn nhất định đứng đó mà rống giận.

Biết Nguyệt nhi là bởi vì cái gì mới bị thương, hắn hận không thể đem hai tên nghiệt súc kia chém bỏ. Tuy trong lòng thầm nói không thể làm như vậy, việc cấp bách là chữa khỏi tay của Nguyệt nhi, nhưng hắn cũng quyết định không thể quên đi như vậy được. Kẻ dám làm Nguyệt nhi bị thương, cho dù là con hắn, hắn cũng tuyệt đối không tha thứ, huống chi kẻ đầu sỏ gây nên còn không phải con hắn (vụ này ta giải thích ở phần 3 rầu nga)! Còn sót lại chút lý trí, hắn biếm Thần phi cùng Lí phi, cũng khiển trách hai tên súc sinh kia. Nhưng nguyên nhân khác khiến Nguyệt nhi bị thương, lại giống cái thứ đang đè nặng trong lòng hắn, Nguyệt nhi vì sao phải cứu Hoài ân?! Nguyệt nhi cư nhiên ở trong tình huống hắn không biết đối với người khác nổi lên loại tình cảm quan tâm, người nọ chính là “Cừu nhân” của hắn!

Nguyệt nhi mới vừa bị thương, bởi vì vừa thi châm cùng dược vật mà tinh thần có chút không tốt cho nên hắn chịu đựng chưa nói, nhưng ngày hôm sau nhìn thấy một đống người đột nhiên xuất hiện ở trong phòng Nguyệt nhi, hắn nhịn không được, hắn cảm thấy được cái thứ gì đó ở trong lòng đâm vào càng lúc càng sâu .

Ánh mắt mấy người kia nhìn Nguyệt nhi làm cho hắn không thoải mái, nhất là Lam Hạ cùng Cẩm Sương, so với những người khác mang theo nhiều đau đớn cùng không đành lòng hơn. Đã quên mất nguyên nhân ban đầu lúc trước hắn cho Nguyệt nhi đi thư viện, cũng đã quên hắn muốn cho Nguyệt nhi có thể cùng hai đứa con kia tiếp xúc gần gũi, hắn chỉ biết là trong lòng có chút lên men, có chút tức giận. Thần thái khi Nguyệt nhi đang ngủ hắn không muốn cho mấy người này nhìn thấy. (con anh đấy =__=|||)

Nhìn thấy Hoài Ân liên tục khóc lóc, hắn biết chuyện này hắn không thể trách y, nhưng hắn vẫn là nhịn không được muốn khiển trách y một chút, nếu không phải y vô dụng, bảo bối của hắn lại như thế nào bị thương.

Lấy cớ Nguyệt nhi cần im lặng để cự tuyệt thỉnh cầu lại đến thăm của mấy người kia, tinh tường nhìn thấy vẻ mất mác trong mắt bọn họ, hắn càng thêm trở nên mất hứng. Hắn biết bãn thân hẳn là nên cao hứng, bọn họ cũng để ý Nguyệt nhi, sau này nguy hiểm có thể đối với Nguyệt nhi tạo thành lại càng nhỏ, nhưng hắn chính là không vui ── khi đó, hắn không biết, tình cảm hắn dành cho Nguyệt nhi đã dần dần thay đổi.

Buổi tối làm cho tất cả mọi người lui ra, hắn một mình đối mặt với Nguyệt nhi, hỏi ra áp lực hai ngày nay của mình ── vì sao phải cứu kẻ đó, vì sao phải mạo hiểm đi cứu Hoài Ân? ! Lại vì sao quên lời từng đáp ứng hắn? Khi hắn kiên trì không ngừng chất vấn, Nguyệt nhi vẫn lặng yên , ngay lúc hắn dị thường khổ sở, Nguyệt nhi lại mở miệng , hắn rốt cục cũng biết bí mật kinh thiên của Nguyệt nhi! ── Nguyệt nhi, Nguyệt nhi của hắn cư nhiên là người nơi khác chuyển kiếp tới đây! Mà Nguyệt nhi của hắn đã phải trải qua quá khứ đáng sợ tàn nhẫn đến mức hắn không thể tưởng tượng nổi!

Kinh ngạc còn giằng co một hồi, nghe Nguyệt nhi kể lại thân thế, trong lòng hắn tất cả đều là đau lòng và thống hận những kẻ kiếp trước đã đối xử với Nguyệt nhi như thế. Bảo bối độc nhất vô nhị của hắn, bảo bối thiên hạ vô song nhưng lại bị chúng gọi là”Nghiệt đồng” ! Đôi mắt ngọc lưu ly hắn yêu thích nhất, cư nhiên bị nói thành ánh mắt yêu nghiệt! Thậm chí kẻ muốn làm thương tổn bảo bối của hắn nhiều nhất lại chính là phụ thân kiếp trước của Nguyệt nhi! Không! Người kia không thể tính là phụ thân, là thứ đồ cầm thú không bằng! Chỉ có hắn, phụ thân của Nguyệt nhi chỉ có hắn!

Hắn không đồng ý, hắn không đồng ý Nguyệt nhi lưu giữ lại kí ức những chuyện trong quá khứ này, hắn phải để trong lòng Nguyệt nhi chỉ có thể nhớ những chuyện khi ở cùng mình. Nói cho Nguyệt nhi, Nguyệt nhi là bảo bối trong lòng hắn, là con của hắn, lại thấy Nguyệt nhi mâu quang lóe lên mang theo khó hiểu lẫn mê mang, hắn vô cùng đau lòng. Bảo bối chưa bao giờ nghe qua điều này, cho nên bảo bối không hiểu, tuy rằng bảo bối không biết hắn đang nói cái gì nhưng lại thích, hắn biết bảo bối thích nghe mình nói những điều này, tuy rằng bảo bối căn bản không biết như thế nào là thích. Không muốn để cho bảo bối của mình lại có vẻ mặt khiến người khác phải đau lòng này, hắn ở trên vai Nguyệt nhi để lại dấu răng của mình, đồng thời cũng bảo Nguyệt nhi ở vai hắn lưu lại dấu răng, như vậy Nguyệt nhi cũng chỉ là con hắn, cùng người khác không có quan hệ, hắn phải để bảo bối rời xa toàn bộ quá khứ, chỉ cần ở bên người hắn là tốt rồi. Hắn biết hắn làm đúng, bảo bối chủ động ôm lấy hắn, ôm rất nhanh, đây là lần đầu tiên Nguyệt nhi ôm hắn, hắn thực sự rất cảm động, bảo bối của hắn. . . . Ôm hắn .

Một đêm kia, Nguyệt nhi lại làm hắn kinh ngạc, Nguyệt nhi của hắn cư nhiên có thể gọi lửa với nước tới, khó trách Nguyệt nhi từng nói hắn sẽ không chết, đã biết Nguyệt nhi lợi hại như thế, hắn vẫn rất lo lắng, dù sao Nguyệt nhi của hắn vẫn có thể bị thương. Một đêm kia, nhìn thấy Nguyệt nhi đang ngủ say, hắn thề với lòng, cả đời này, hắn nhất định phải làm cho Nguyệt nhi hạnh phúc.

Ngày hôm sau, hắn ở trong Ngự Thư phòng cảnh cáo hoàng huynh, nếu không phải y muốn trả thù Tống Tư Ngưng, Nguyệt nhi cũng sẽ không vì con trai của ả mà bị thương, lại càng không ở trong cung gặp nhiều chuyện như vậy. Nhưng hắn hiện tại không thể đối với Tống Tư Ngưng làm cái gì nhiều, bất quá hắn cũng trịnh trọng nói cho hoàng huynh, lần này nếu biếm Tống Tư Ngưng, hắn cũng tuyệt không được ngăn cản , hoàn toàn không muốn tiếp tục cùng hoàng huynh chơi đùa với ả. Hắn cũng nói cho hoàng huynh, mặc kệ y nghĩ muốn như thế nào trả thù Tống Tư Ngưng, Tống Tư Ngưng cùng đứa con của ả cuối cùng đều phải chết, hắn sẽ không lưu lại những kẻ dám xúc phạm tới Nguyệt nhi. Hắn biết hoàng huynh đối với việc hắn quá sủng nịch Nguyệt nhi có phê bình kín đáo, nhưng mặt khác chuyện hắn có thể đối hoàng huynh nhượng bộ, làm cho hoàng huynh có thể thỏa mãn tính tình của mình, nhưng chỉ cần quan hệ đến Nguyệt nhi, hắn sẽ không tha cho bất cứ ai.

──────── phân cách phân cách ────────

Nguyệt nhi đã mười tuổi, mỗi ngày ôm Nguyệt nhi, hắn đều sợ hãi than thở bảo bối như thế nào mà trưởng thành nhanh thế, hắn rõ ràng còn cảm thấy được hôm qua Nguyệt nhi còn ngồi ở trên đùi hắn. Thân thể Nguyệt nhi tuy rằng có cao lên một ít, nhưng rõ ràng vẫn là thấp hơn so với những đứa nhỏ cùng tuổi, gầy teo nho nhỏ như trước, trắng nõn lẫn lạnh lẽo như trước. Nguyệt nhi mỗi đêm vào lúc ngủ say cứ theo bản năng lăn vào lòng ngực hắn, hắn biết Nguyệt nhi là quen với hơi ấm trên người hắn. Vì muốn cho Nguyệt nhi ngủ thoải mái, hắn mỗi đêm lúc Nguyệt nhi còn chưa ngủ liền đem hắn ôm hảo.

Lúc Nguyệt nhi còn nhỏ, hắn thầm nghĩ muốn được ôm Nguyệt nhi, nhìn bảo bối nằm trong lòng mình. Hắn là phụ thân, lại là quân vương cho nên hắn chưa bao giờ nghĩ tới đi hôn môi Nguyệt nhi. Nhưng khi Nguyệt nhi dần dần lớn lên, hắn càng ngày càng muốn hôn Nguyệt nhi. Nhất là lúc Nguyệt nhi nằm trong lòng hắn an tâm ngủ say, hắn liền nhịn không được hôn nhẹ lên trán Nguyệt nhi, mũi Nguyệt nhi, mặt Nguyệt nhi. Môi đặt lên trên làn da lạnh lẽo lại có thể làm cho tâm bùng cháy lửa nóng. Cho nên hắn mỗi lần đều ngủ sau Nguyệt nhi, khi Nguyệt nhi say ngủ, hắn liền nhẹ nhàng hôn Nguyệt nhi, sau đó ngủ thiếp đi. Về phần vì sao phải đợi Nguyệt nhi ngủ say, là hắn sợ Nguyệt nhi phản cảm, dù sao tính tình Nguyệt nhi rất lãnh cảm, có thể không thích hắn làm như vậy.

Nhưng chỉ như vậy với hắn chung quy là chưa đủ, hắn muốn biết Nguyệt nhi có hay không thật sự chán ghét hắn thân mật với Nguyệt nhi. Thừa dịp Nguyệt nhi ở trong lòng chợp mắt một chút, hắn cẩn thận hôn nhẹ lên trán Nguyệt nhi, thì thấy Nguyệt nhi nhìn hắn, mắt lộ ra nghi hoặc. Thấy Nguyệt nhi cũng không bài xích, hắn hỏi Nguyệt nhi thích hay không, Nguyệt nhi nói hắn không chán ghét. Sau hắn lại hỏi Nguyệt nhi thoải mái không, đã thấy Nguyệt nhi thành thực nói cho hắn thực thoải mái, thực ấm. Tảng đá lớn đè nặng trong lòng rốt cục cũng được dỡ bỏ, hắn sau này có thể quang minh chính đại hôn bảo bối rồi.

Nhưng qua hai ngày hắn liền nhận thấy được mình không đúng, hắn thế nhưng nghĩ muốn hôn miệng Nguyệt nhi, nghĩ muốn hôn cổ Nguyệt nhi, nghĩ muốn hôn thân thể Nguyệt nhi. Khi hắn phát hiện, hắn chỉ cảm thấy trong đầu như bếp lửa, chỉ có nắm chặt hai đấm mới có thể đè nén hơi thở gấp gáp, Nguyệt nhi ngủ ngay bên người, hắn không thể đánh thức bảo bối.

Nhìn thấy Nguyệt nhi lộ ngực ra bên ngoài cùng một bên bả vai, nhìn thấy thân thể gầy yếu của Nguyệt nhi, nhìn thấy thứ màu đỏ nhạt trên ngực Nguyệt nhi, hạ thân hắn lập tức ngạnh lên. . . Phản ứng như vậy làm cho hắn thất kinh, hắn như thế nào đối với Nguyệt nhi có dục niệm, Nguyệt nhi mới mười tuổi! Rốt cuộc ra làm sao, tình cảm hắn dành cho Nguyệt nhi đã thay đổi. Làm cho chính mình tỉnh táo lại, nghĩ có lẽ là hắn đã lâu chưa từng lâm hạnh phi tử cho nên mới có thể đối với Nguyệt nhi sinh ra *** không nên có, dù sao Nguyệt nhi vẫn còn nhỏ, hắn không có khả năng đối với Nguyệt nhi có tạp niệm gì mới đúng. Điểm chút mê hương làm cho Nguyệt nhi có thể ngủ an ổn, hắn vội vàng mặc áo khoác rời khỏi tẩm cung tới chỗ phi tử, có lẽ tiết hết dục hỏa trong thân thể hắn sẽ không tiếp tục có dục niệm với Nguyệt nhi nữa.

Ở trên thân thể một ả phi tử, trong đầu hắn lại là khuôn mặt nhỏ nhắn của người nọ nằm trên giường của mình. Nghĩ đến đêm nay Nguyệt nhi còn cùng hắn tắm rửa, nghĩ đến thân thể Nguyệt nhi, hắn liền cảm thấy được khố hạ trở nên càng lúc càng ngạnh. Không đủ, còn chưa đủ, hắn vẫn chưa đuổi hết dục niệm không nên có với Nguyệt nhi ra khỏi đầu, không để ý phi tử đang cầu xin tha thứ, hắn liên tục ra vào cơ thể nữ nhân kia cho đến khi nữ nhân kia không chịu nổi mà ngất xỉu, nhưng dục hỏa trên người hắn lại vẫn như cũ không có hạ xuống. Hắn khi đó rốt cục ý thức được, hắn đã động tâm không nên có đối với Nguyệt nhi, mà hắn thậm chí còn không biết tâm tư của mình đối với Nguyệt nhi đến tột cùng là khi nào đã thay đổi. Phân phó Lý Đức Phú cấp cho phi tử này chén thuốc tránh thai, hắn thất hồn lạc phách đi về phía tẩm cung của hắn cùng Nguyệt nhi. . . . . Tẩm cung của hắn cùng Nguyệt nhi. . . . Nguyệt nhi, nếu ngươi biết phụ hoàng đối với ngươi có tư tâm như thế nào, ngươi còn có thể ngủ ở bên người phụ hoàng sao? Ngươi còn có thể để cho phụ hoàng ôm ngươi, hôn ngươi, thậm chí .. . Thân ngươi sao? Nguyệt nhi. . . Phụ hoàng nên làm cái gì bây giờ, phụ hoàng không thể không có ngươi. . . . Lúc đó hắn sợ ngây người, tình cảm hắn dành cho Nguyệt nhi trong lúc hắn không biết đã trở nên sâu đậm đến vậy sao? Hắn không muốn ly khai Nguyệt nhi , hắn không thể chịu được trong mắt Nguyệt nhi không thấy thân ảnh của mình. . . . Nguyệt nhi. . . Thực xin lỗi, phụ hoàng. . . Phụ hoàng cũng giống như Thương Long, cũng đối với ngươi nổi lên lòng xấu xa. . . Phụ hoàng thậm chí so với Thương Long còn đáng chết hơn!

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Biết Nguyệt nhi đặc biệt chiếu cố Hoài Ân, hắn ghen tị, tuy rằng biết mình nên đem tình cảm không nên có với Nguyệt nhi áp chế đi, nhưng hắn vẫn ghen tị, hắn không thích Nguyệt nhi quan tâm tới người khác. Nhưng Nguyệt nhi không hiểu, hắn không thể cũng không dám nói với Nguyệt nhi, chỉ có thể chịu đựng vô số mũi tên đâm vào tim hắn. Nguyệt nhi nói với hắn chính là cảm thấy được Hoài Ân rất yếu đuối cho nên mới quản y. Hắn tuy rằng có chút yên tâm nhưng vẫn còn bất mãn. Đã nhiều ngày vì sợ bản thân ở trước mặt Nguyệt nhi bại lộ ra tâm tư nên hắn không dám để cho Nguyệt nhi ngủ lại tẩm cung của mình. Nhưng đêm đó hắn vẫn là quyết định sau này muốn đem Nguyệt nhi cột vào bên người, chẳng sợ hắn vĩnh viễn cũng không có thể làm cho Nguyệt nhi biết tâm tư của hắn, hắn cũng muốn Nguyệt nhi có thể ở cạnh người mình thích ── bất quá, hắn sẽ không để cho người Nguyệt nhi thích xuất hiện (ruby: thế thì nói làm gì==”). Cho dù chỉ có thể cùng Nguyệt nhi làm phụ tử, hắn cũng muốn để cho Nguyệt nhi lệ thuộc hắn, trên người Nguyệt nhi có ấn ký của hắn, Nguyệt nhi là của hắn.

>>Hết phần năm

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.