CHƯƠNG 138 PN14: THIÊN DẠNG NGUYỆT ẨN
Ngày Nguyệt nhi đi thư viện thì hắn đang lâm triều, lo lắng ngày đầu tiên Nguyệt nhi đi học, hắn chuẩn bị chạy tới nhìn một cái. Mới từ triều thượng xuống liền thấy Lý Đức Phú quỳ trên mặt đất, trong lòng hắn nhất thời khẳng định là Nguyệt nhi lại làm chuyện gì, Lý Đức Phú là nô tài bên người hắn lại còn là thái giám tổng quản trong cung, vì đề phòng mấy phi tử cùng hoàng tử trong cung đừng làm chuyện không đúng mực với Nguyệt nhi, hắn mới phái Lý Đức Phú đưa Nguyệt nhi đi thư viện. Quả nhiên, Lý Đức Phú bẩm báo với hắn Nguyệt nhi mới vừa đi đến cửa thư viện liền quay trở về Nguyệt Tiêu điện.
Tuy rằng đối với hành động của Nguyệt nhi có chút bất đắc dĩ nhưng hắn cũng không sợ hãi gì, hắn biết, ở trong lòng Nguyệt nhi thích chính là thích, chán ghét chính là chán ghét, con báo con sẽ không làm chuyện mà mình không quan tâm, với mấy hoàng huynh kia, Nguyệt nhi sợ là không muốn cùng bọn chúng ở chung đi. Nhưng vì những tính toán sau này cho Nguyệt nhi, hắn phải làm cho Nguyệt nhi đi thư viện đọc sách.
Đi vào tẩm cung của Nguyệt nhi, hắn còn không kịp hỏi Nguyệt nhi chuyện đi thư viện đã bị quần áo trên người Nguyệt nhi lôi kéo hết chú ý. Quần áo kia so với lúc Nguyệt nhi khiêu Phượng Hoàng Triều Phụng có chút tương tự nhưng vẫn là bất đồng. Y bào rộng thùng thình gắn trên người Nguyệt nhi, chỉ cần cầm hai bên kéo thì quần áo sẽ rơi xuống, quần dài cũng là lớp lớp rộng rãi. Quần áo như vậy hắn chưa bao giờ gặp qua, biết được đây là quần áo Nguyệt nhi thường xuyên mặc, trong lòng hắn dị thường buồn bực, vì sao Nguyệt nhi chưa bao giờ mặc trước mặt hắn, vì sao hai nô tài kia không báo cho mình. Còn có, hắn khó hiểu chính là, Nguyệt nhi như thế nào nghĩ ra loại quần áo này. Nói thật, Nguyệt nhi bây giờ còn nhỏ, ở trong cung mặc như vậy cũng có thể, nhưng chờ hắn lớn lên, loại quần áo này cũng trăm triệu lần không thể mặc (=,,=). Vốn nghĩ muốn nói chuyện quần áo cho Nguyệt nhi, giáo huấn Nguyệt nhi một phen, nhưng nghĩ đến mục đích chính, hắn quyết định chuyện quần áo sẽ nói sau, nhưng hắn cũng không nghĩ rằng cho đến tận sau này Nguyệt nhi cũng sẽ không thay đổi qua.
Khi đó, hắn nói với Nguyệt nhi mục đích mà mình muốn Nguyệt nhi đi thư viện. Nguyệt nhi vốn thông minh, chỉ cần hắn mỗi ngày bỏ ra hai canh giờ đến dạy Nguyệt nhi học bài, đối với Nguyệt nhi mà nói bấy nhiêu là đủ rồi. Nhưng dù biết rõ Nguyệt nhi không muốn, hắn vẫn là hy vọng Nguyệt nhi có thể đi thư viện. Tương lai hắn tất phải lập Nguyệt nhi vi thái tử, mà trong lòng các đại thần trong triều rất muốn ủng hộ một trong Tứ tử Lam Hạ cùng Ngũ tử Cẩm Sương lên ngôi thái tử. Hai người con trai kia tâm tư nhẵn nhụi, nếu Nguyệt nhi có thể cùng bọn họ giao hảo, bọn họ sau này có thể trở thành trợ tá cực kỳ hữu lực cho Nguyệt nhi. Đứa con cả đối với ngôi vị hoàng đế không chút dã tâm, hắn cũng không có năng lực kia, thứ tử (đứa thứ 2) cùng Tam tử căn bản không có khả năng đi lo lắng, Lục tử tính tình cùng thực lực cũng tương đối yếu kém, còn lại lão Bát, lão Cửu cùng lão Thập liền càng không thể tranh được đến vị trí kia. Cho nên, thừa dịp những hoàng tử còn nhỏ tuổi, hắn phải làm cho Nguyệt nhi cùng bọn họ có nhiều tiếp xúc, nhất là lão Tứ cùng lão Ngũ. Hắn phải vì Nguyệt nhi trước tiên làm tốt phòng bị.
Hắn không có nói cho Nguyệt nhi ý tưởng thật sự, chỉ là nói cho Nguyệt nhi hắn nên tập thói quen cùng người khác ở chung, học tập cuộc sống trong cung. Tương lai sau khi hắn trăm tuổi, Nguyệt nhi có thể bình an sống sót. Khi hắn nói xong, Nguyệt nhi nhắm lại hai mắt, hắn biết Nguyệt nhi đang suy nghĩ lời nói của mình cho nên hắn không thúc giục, chính là kiên nhẫn chờ Nguyệt nhi nghĩ thông suốt. Cuối cùng, Nguyệt nhi vẫn là đáp ứng đi thư viện , tuy rằng Nguyệt nhi ngay lúc đó trong mắt toát ra thứ gì đó hắn không thể lý giải, bất quá hắn quả thật nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần Nguyệt nhi đồng ý đi thư viện, hai năm sau cũng không sao. Chút việc nhỏ này, hắn nguyện ý chìu theo Nguyệt nhi, Nguyệt nhi cũng thích làm theo ý hắn.
Chuyện Nguyệt nhi không đi thư viện làm cho hậu cung phi tử đều phái người hướng mình cùng hoàng hậu nói bóng nói gió. Hắn lệnh cho Tiêu Lâm hướng bên ngoài nói rằng bởi vì Nguyệt nhi thân mình không khoẻ cần tĩnh dưỡng cho nên tạm thời không thể đi thư viện. Gần nhất là không để những người đó đi quấy rầy Nguyệt nhi, thứ hai, là không để bọn họ biết Nguyệt nhi cơ hồ đều ở tẩm cung của hắn nghỉ ngơi. Chỉ cần Nguyệt nhi buổi tối qua đêm ở chỗ hắn, hắn sẽ không đi tẩm cung của phi tử, cho dù đi tới nơi phi tử, hắn cũng là sau khi xong việc sẽ trở lại tẩm cung của mình, sau đó theo mật đạo tiến vào tẩm thất ôm con báo con cùng nhau ngủ. Từ ngày đầu tiên cùng con báo con ngủ chung hắn chỉ biết con báo con lúc ngủ một mình luôn không an giấc, vì để cho báo con có thể ngủ ngon một chút mà hắn tận lực làm cho chính mình buổi tối có thể bồi bên người bé con. Mà cũng chỉ khi có mình nằm bên cạnh hắn, hắn mới có thể trầm tĩnh lại ở trong lòng mình ngủ say. Mỗi lúc ấy, hắn đều cảm thấy được thực vui mừng, bởi vì chỉ có mình mới có thể làm cho con báo con an tâm mà ngủ, hơn nữa còn ngủ tới tận hừng đông.
Từ lần đó cùng Nguyệt nhi nói qua, Nguyệt nhi suốt nửa năm trừ bỏ dùng bữa, nghỉ ngơi cùng luyện công, còn lại đều đứng ở trong Tàng Thư các. Đối với chuyện Nguyệt nhi luyện công, hắn luôn ôm hoài nghi. Bởi vì Nguyệt nhi cũng không cho hắn thỉnh người dạy mình võ công, cũng không nguyện ý cùng mình học, hắn cũng chưa thấy qua Nguyệt nhi thi triển quyền cước công phu. Trừ bỏ bất đắc dĩ cười cười hắn cũng không miễn cưỡng Nguyệt nhi, dù sao luyện công thực khổ, Nguyệt nhi luôn nhỏ gầy như vậy, thân mình lại lạnh, tuy nói luyện công có thể cường thân, nhưng nghĩ đến chuyện Nguyệt nhi hai năm sau phải đi thư viện để học, hắn không muốn tiếp tục làm cho Nguyệt nhi chịu khổ. Hắn đối với việc này thì thân làm phụ hoàng như hắn hẳn là nên kiên trì, dù sao Nguyệt nhi không có võ với hắn mà nói là rất nguy hiểm, nhưng mỗi khi hắn nhìn thấy Nguyệt nhi nằm trong ngực hướng hắn thản nhiên nói “Phụ hoàng, ta có thể bảo vệ tốt chính mình.” Khi đó hắn sẽ không nghĩ muốn tiếp tục miễn cưỡng Nguyệt nhi nữa, đối với yêu cầu của Nguyệt nhi hắn luôn luôn rất khó cự tuyệt.
Bất quá đối với an toàn của Nguyệt nhi, hắn cũng bí mật an bài bên người. Nguyệt Tiêu điện của Nguyệt nhi bốn phía đều là ám vệ, mà người hầu trong Nguyệt Tiêu điện đều là hắn tự mình chọn lựa, hai tên nô tài Nguyệt nhi tự chọn Huyền Ngọc cùng Huyền Thanh thì hắn cũng âm thầm sai người dạy chúng công phu. Đối với hai nô tài kia, hắn lúc ấy đã nói trước với bọn chúng, bọn chúng cả đời này đều chỉ có thể vì Nguyệt nhi mà sống, nếu bọn chúng không thể có được tín nhiệm của Nguyệt nhi, bọn chúng cũng không cần sống thêm, Nguyệt nhi chính là chủ tử của bọn chúng, là bầu trời của bọn chúng, nếu bọn chúng dám đối với Nguyệt nhi có chút tâm tư khác, ám vệ phụ trách giám thị bọn chúng cũng không cần hắn hạ lệnh có thể trực tiếp loại bỏ bọn chúng. Để cho Nguyệt nhi tự chọn nô tài dụng ý là để bên người Nguyệt nhi có thể có thuộc hạ đáng tin bảo hộ bên người. Về phần hầu hạ, hắn rất thích tự mình chiếu cố Nguyệt nhi. (…*đơ*)
────────── phân cách phân cách ────────
Nửa năm sau, Nguyệt nhi đột nhiên không đi Tàng Thư các nữa mà là mỗi ngày đến Ngự thư phòng bồi hắn xử lý chính sự. Khi có quan viên ở đây, Nguyệt nhi sẽ đi ra sau bình phong nằm trên giường đọc sách, khi không có ai liền im lặng ngồi ở nhuyễn ghế bên cạnh bàn, hoặc nằm ở một bên nhuyễn tháp làm chuyện của mình. Hắn lúc ấy cũng không nghĩ nhiều, chính là nghĩ đến Nguyệt nhi là muốn cùng mình ở một chỗ cũng đã khiến hắn cao hứng. Đến hai tháng sau, Nguyệt nhi trong lúc vô ý hướng hắn đưa ra mấy vấn đề, hắn mới giật mình phát giác Nguyệt nhi có những ý tưởng kỳ lạ. Nhưng khi đó, hắn vẫn không có nghĩ nhiều, còn tưởng chỉ là ý niệm đơn thuần trong đầu Nguyệt nhi.
“Phụ hoàng, Yển quốc chỉ có một quốc khố sao?” Hắn nhớ rõ lúc ấy khi Nguyệt nhi hỏi câu hỏi này là đang nằm ở trong lòng mình, miệng còn nhai thịt sấy.
“Quốc khố còn có thể có cái thứ hai sao?” Khi đó hắn chỉ cảm thấy vấn đề này của Nguyệt nhi có chút trẻ con.
“Vì sao chỉ có thể có một, nếu quốc khố không có bạc, phụ hoàng sẽ phải làm như thế nào?” Nguyệt nhi cũng không cảm thấy được vấn đề của hắn có gì quái dị, tiếp tục hỏi.
Nghe được vấn đề của Nguyệt nhi, hắn nhất thời không biết nên trả lời như thế nào mới tốt, vấn đề này hắn chưa bao giờ nghĩ tới, dù sao quốc khố bây giờ còn rất đầy đủ. Nhưng hắn biết Nguyệt nhi đang đợi hắn trả lời, hắn chỉ còn cách đáp: “Đã là quốc khố, như thế nào không có bạc?”
“Nếu như không có?” Nguyệt nhi lại chấp nhất vấn đề này, thậm chí ngay cả thịt sấy cũng không ăn.
Hắn biết, nếu không thể cho con báo con đang nằm trong lòng một đáp án hài lòng, hôm nay sợ là làm cho con báo con mất hứng, nhưng mà vấn đề này hắn lại quả thật không biết nên trả lời như thế nào, cho nên nghĩ tới nghĩ lui hắn cũng chỉ có thể hỏi ngược lại: “Kia Nguyệt nhi nói thử xem, nếu quốc khố không có bạc, phụ hoàng nên làm như thế nào?”
“Phụ hoàng trù hoạch kiến lập một quốc khố của riêng mình (aka quỹ đen^^).” Hắn không nghĩ tới Nguyệt nhi cư nhiên thật sự đáp được.
“Nguyệt nhi nói những lời này là ý gì?” Đối với loại quốc khố của riêng mình mà Nguyệt nhi nói, hắn rất kinh ngạc khó hiểu.
“Có nhiều của cải nhất chính là kinh thương, phụ hoàng sao không làm thương nhân.” Nguyệt nhi xoay người nằm úp sấp lên người hắn nhìn hắn nói. Ngay khi hắn còn chưa kịp phục hồi tinh thần sau khi nghe ý tưởng kinh hãi thế tục của Nguyệt nhi, Nguyệt nhi lại tiếp tục mở miệng.
“Phụ hoàng, triều đình ở trên giang hồ có thế lực gì?” Theo thói quen gối lên vai hắn, Nguyệt nhi ngữ khí vẫn bình thản như trước.
“Bộ binh có chuyên gia phụ trách giám thị hướng đi trên giang hồ.” Còn đang suy tư chuyện vừa rồi Nguyệt nhi đưa ra, hắn đơn giản trả lời.
“Vì sao không thiết trí một môn phái trực tiếp nghe lệnh phụ hoàng?” Nguyệt nhi lại khiến hắn tiếp tục kinh hãi.
Thấy hắn vẫn không có phản ứng, con báo con có chút không kiên nhẫn giật nhẹ vạt áo của hắn, hắn mới đột nhiên phản ứng lại con báo con của hắn đến tột cùng nói cái gì.
“Nguyệt nhi? Ngươi như thế nào lại có ý niệm đó trong đầu?” Hắn ôm chặt bé con hỏi, con báo con này từ khi nào lại quan tâm việc này, nhưng lại là chuyện hắn chưa bao giờ nghe qua thậm chí chưa nghĩ tới.
“Không được sao? Phụ hoàng?” Con báo con giống như có chút nghi hoặc, nghĩ đến hắn cũng không chấp nhận ý tưởng của mình.
“Không phải, ý tưởng của Nguyệt nhi tốt lắm, phụ hoàng chỉ là có chút kinh ngạc thôi, dù sao phụ hoàng cho tới bây giờ cũng không có nghe ai đề cập qua.” Hắn rất sợ con báo con không vui liền vội vàng mở miệng trấn an.
Nguyệt nhi nhìn hắn một hồi, khi đó vầng sáng trong mắt Nguyệt nhi lóe ra làm hắn không hiểu cũng không lý giải, hắn nhớ rõ đôi mắt Nguyệt nhi có chút đỏ lên, tiếp theo liền khôi phục bình tĩnh, chính là ánh mắt thất sắc lại xoay chuyển rất nhanh. Nguyệt nhi không trả lời vấn đề của hắn, tiếp tục nói ra ý tưởng thứ ba.
“Phụ hoàng, Đô Sát viện chỉ dùng để giám thị tất cả quan lại?” Nguyệt nhi lúc ấy cũng không có nhìn hắn mà là nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ.
“Ân.” Hắn biết, phía dưới lời nói của Nguyệt nhi chính là về Đô Sát viện.
“Phụ hoàng, người trong Đô Sát viện có thể chắc chắn tuyệt đối tận trung? Dù sao, có một số việc chỉ có thể ngầm giám sát. Phụ hoàng, sao không thiết trí một nơi chuyên môn thay phụ hoàng bí mật giám sát đủ loại quan lại?” Khi Nguyệt nhi nói những lời này, ngữ khí cũng không có chút gì gọi là thương lượng mà là nói cho hắn để hắn làm việc này. Nói xong, Nguyệt nhi liền lấy cớ muốn luyện công quay về tẩm cung tập trung tinh thần. Cho đến rất nhiều năm sau hắn hỏi Nguyệt nhi lúc ấy vì sao phải đi, Nguyệt nhi mới nói cho hắn, bởi vì nhớ tới trước kia, cho nên hắn muốn ở một mình. Hắn nghe xong dị thường ảo não lúc trước chỉ lo nghĩ muốn Nguyệt nhi lưu lại giải thích ba vấn đề kia mà không phát hiện ra tâm tình Nguyệt nhi không vui.
Một thời gian dài về sau, Nguyệt nhi không tiếp tục đưa ra vấn đề gì nữa, kể cả khi hắn hỏi về ba vấn đề kia cũng không trả lời. Nhưng hắn cũng lưu ý, cũng tự mình chọn người dựa theo ý tứ của Nguyệt nhi lập ra Thiên Nguyệt phủ, Tư Khố cùng Nội Giam Xử. Tuy vậy, mỗi lần hắn cùng Nguyệt nhi bàn về ba nơi này thì Nguyệt nhi đều lắng nghe, thỉnh thoảng cùng hắn thương thảo một chút, hắn cũng càng thêm quyết định muốn phong Nguyệt nhi vi thái tử.
Vội vàng trù hoạch kiến lập ba nơi đó, hắn cũng không hỏi Nguyệt nhi làm sao nghĩ ra được những vấn đề này, đến một ngày Nguyệt nhi đi thư viện học bài, thái phó Thường Yên Nhiễu chạy đến ngự thư phòng hướng hắn khóc lóc kể lể, thỉnh cầu hắn triệt bỏ chức vị thái phó của y, hắn dần ý thức được trên người Nguyệt nhi của hắn tồn tại rất nhiều bí mật, mà bí mật này Nguyệt nhi cũng không nguyện ý nói cho phụ hoàng như hắn. Nghĩ đến đây, trong lòng có chút buồn bực, hắn hy vọng mình là người mà Nguyệt nhi tín nhiệm nhất, hắn không hy vọng Nguyệt nhi có chuyện che giấu hắn. Suy nghĩ một đêm, nhìn thấy nhóc con lãnh đạm ngồi trước mặt, hắn quyết định hỏi ra những vấn đề khiến hắn mất ngủ.
Hắn hỏi Nguyệt nhi vì sao không muốn ăn thịt, bởi vì theo hắn biết, Nguyệt nhi sinh ra đến giờ trừ bỏ thịt sấy sẽ không nếm qua thức ăn mặn nào. Nếu nói Nguyệt nhi là không thích ăn, này cũng không thể nào nói nổi, bởi vì Nguyệt nhi cũng chưa nếm qua thì làm sao nói là không thích. Hắn vốn định trước tìm một đề tài dẫn dắt câu chuyện lại không nghĩ rằng, ngay vấn đề thứ nhất đã khiến cho Nguyệt nhi lộ ra biểu tình như vậy. Nguyệt nhi có thể không biết, biểu tình của Nguyệt nhi khi đó mang theo vẻ ghét hận mà hắn chưa bao giờ gặp qua. Giống như thừa nhận thật lớn đau đớn, Nguyệt nhi mày nhăn mi nhíu, ánh mắt cũng biến đỏ, thân mình cứng lại. Mà lúc nói ra hai tiếng “ghê tởm”, thanh âm Nguyệt nhi không một tia cảm tình trống rỗng làm cho tâm hắn nháy mắt thu lại với nhau. Dẹp bỏ những vấn đề muốn hỏi, hắn chỉ muốn làm cho bé con trong lòng bình tĩnh trở lại, làm cho bé con trở lại vẻ mặt quen thuộc. Hắn làm cho bảo bối khó chịu, hắn cư nhiên vì mấy chuyện râu ria vớ vẩn mà làm cho bảo bối lộ ra cái loại biểu tình này. Hoàn hảo sau khi hắn giúp Nguyệt nhi tắm rửa, Nguyệt nhi rốt cục mới dịu lại.
Làm một trong những chuyện mà hắn thích làm mỗi ngày nhất, hắn cẩn thận chà lau thân thể Nguyệt nhi, Nguyệt nhi thực gầy, hắn hao hết tâm tư dưỡng y nhưng dưỡng mãi mà cũng không thấy mập. Nguyệt nhi trên người thực trắng, bởi vì lại thực gầy cho nên da thịt có vẻ có chút trong suốt, mỗi lần hắn xoa thân thể Nguyệt nhi đều sợ chỉ cần dùng sức một chút sẽ làm bị thương Nguyệt nhi. Nguyệt nhi thân mình cũng thực lạnh, hơn nữa cả năm đều lạnh, tìm thái y đến xem cũng tra không ra nguyên nhân, chỉ nói có thể là do lúc trước Tiêu Lâm bị hạ dược. Nghĩ vậy, hắn liền dị thường thống hận nữ nhân ở lãnh cung cùng kẻ chủ sự sau lưng ả. Chính là chuyện đã qua nhiều năm như vậy, hắn không rảnh lại đi lật lại chuyện cũ, cũng không nghĩ muốn Nguyệt nhi cho rằng phụ hoàng hắn lòng dạ hẹp hòi, dù sao ngay cả đứa con của nữ nhân hạ dược mẫu hậu Nguyệt nhi cũng chưa có chút oán hận chi tâm gì.
Hắn biết Nguyệt nhi thích cảm giác nước ấm rơi ở phía sau lưng, từ khi lần đó phát hiện Nguyệt nhi mặc cái loại quần áo hắn chưa bao giờ gặp qua, hắn liền lệnh Huyền Ngọc cùng Huyền Thanh chỉ cần là chuyện về Nguyệt nhi đều phải đúng lúc hướng hắn bẩm báo. Nguyệt nhi trên người thực sạch sẽ, hắn chà lưng cho Nguyệt nhi bất quá là do mỗi lần Nguyệt nhi đều thoải mái mà muốn ngủ. Nguyệt nhi của hắn chưa bao giờ yêu cầu hắn cái gì, cho dù là thích gì đó cũng tuyệt không mở miệng. Cho nên hắn phải đặc biệt chú ý vẻ mặt Nguyệt nhi khi ở cùng hắn, như vậy hắn mới có thể biết Nguyệt nhi thích cái gì hay chán ghét cái gì.
Nhìn thấy Nguyệt nhi có chút buồn ngủ, hắn nhân cơ hội lược thuật trọng điểm chuyện thái tử cho Nguyệt nhi, bởi vì lúc Nguyệt nhi ngái ngủ dễ thương lượng hơn, bằng không cứ như ngày thường, có một số việc Nguyệt nhi một khi quyết định sẽ rất khó mà thay đổi. Hắn cũng là ngẫu nhiên mới phát hiện Nguyệt nhi có tật xấu phi thường đáng yêu như vậy.
Nhưng mà lần này thái độ của Nguyệt nhi cũng không đồng ý, hắn đoán Nguyệt nhi có thể không muốn làm thái tử, nhưng không nghĩ tới thái độ của Nguyệt nhi kiên quyết như thế, căn bản không thể thương lượng được. Vì muốn Nguyệt nhi thay đổi ý kiến mà hắn nói với Nguyệt nhi làm thái tử tốt như thế nào. Kỳ thật tối trọng yếu khi làm thái tử chính là địa vị của Nguyệt nhi sẽ càng thêm củng cố, bất quá nếu hắn nói như vậy, con báo con của hắn có lòng tự trọng cao ngất trời khẳng định lại càng không chịu đáp ứng.
Nhưng Nguyệt nhi cư nhiên không thèm quan tâm nhìn hắn, đột nhiên nói ra “Thì sao, cùng ta có quan hệ gì đâu?”, ngay lúc hắn bất đắc dĩ không biết nên như thế nào làm cho bé con này thay đổi thái độ, Nguyệt nhi lại nói tiếp những lời khiến hắn kinh hãi. “Phụ hoàng, thiên hạ cùng ta có quan hệ gì đâu? Vị kia trí ai muốn thì làm đi, ngươi ở trong này, ngươi là Hoàng Thượng, cho nên ta ở trong này, phụ hoàng chẳng lẽ cho rằng sau khi ngươi chết ta sẽ thay thế ngươi ngồi ở chỗ kia?”
Hắn đầu tiên là bị Nguyệt nhi khó có được một hơi nói nhiều như vậy mà cảm thấy rất kinh ngạc, tiếp theo suy nghĩ sâu xa lời nói của Nguyệt nhi khiến tâm hắn bắt đầu kinh hoàng, hỗn hợp vui sướng cùng kinh hoàng bất giác hòa trộn trong một lần.
“Nguyệt nhi. . . . . . Ngươi là bởi vì phụ hoàng mới sống ở trong cung sao?” Khi hắn hỏi như vậy, hắn lại sợ Nguyệt nhi nói rằng ‘không phải’.
“Ân.” Nghe được Nguyệt nhi khẳng định, tâm hắn mới hạ xuống. Biết Nguyệt nhi vốn là tính toán rời khỏi hoàng cung, sau lại là vì chính mình mới ở lại trong cung, trừ bỏ hai chữ “Tốt lắm” thì những từ ngữ khác cũng đã bị hắn quá kích động mà nói không nên lời.
>>Hết phần 4