Dụ Đồng

Chương 140: Chương 140: Thiên Dạng Nguyệt Ẩn




CHƯƠNG 137 PN13: THIÊN DẠNG NGUYỆT ẨN

Hắn nhớ rõ là ngày hôm đó rất lạnh, ánh trăng phát ra hàn quang làm cho người ta càng cảm thấy lạnh hơn. Gió lớn gào thét cứ như muốn thổi đi hết thảy. Còn hai tháng nữa là đến cuối năm, các nơi truyền đến tấu chương cùng mật báo làm cho hắn có chút mệt mỏi, đang lúc hắn nghĩ muốn nghỉ ngơi một hồi rồi tiếp tục phê duyệt mớ tấu chương vĩnh viễn xem không xong kia, tổng quản thái giám Lý Đức Phú vội vàng chạy vào bẩm báo với hắn nói Lệ quý phi bị người hạ dược sẩy thai khiến cho hài tử mới nằm trong bụng mẹ tám tháng phải xuất thế, mẫu tử cũng có thể gặp nguy hiểm. Lúc ấy hắn mặc dù phẫn nộ nhưng đồng thời cũng rõ ràng một điều, nơi thâm cung này chuyện gì cũng đều có thể xảy ra, thủ đoạn phi tử tranh quyền đoạt thế hắn đâu phải chưa từng thấy.

Đi đến cung Lệ quý phi, trời rất lạnh, hắn ngồi ở ngoài đại sảnh chờ đợi tin tức, tiếng thét thống khổ của Lệ quý phi cùng thanh âm bối rối của bà đỡ cho hắn biết người ở bên trong đang rất nguy hiểm. Tuy rằng đứa con này của hắn không có cũng không sao, nhưng hắn cũng có chút cảm giác tiếc nuối. Mười lăm tuổi đăng cơ, mười bốn tuổi đã có đứa con cả, trừ bỏ đứa con ở ngoài kia thì hắn năm nay đã có năm hoàng tử *, cho dù đứa nhỏ này vì như vậy mà chết non thì với hắn mà nói cũng không có gì. Không phải bởi vì hắn vô tình mà là ở đế vương gia loại chuyện này đã sớm thấy nhưng không thể ngăn chặn. Năm đó phụ hoàng sủng ái mẫu phi nên khi hắn vừa sinh ra đã được phong làm thái tử, từ lúc còn nhỏ mới thấy hắn chưa từng có một giấc ngủ yên ổn, sáu hoàng huynh trên hắn trừ bỏ tứ hoàng huynh Ti Khải Thiên ra, năm kẻ kia đều muốn diệt trừ hắn. Hắn từng bị ám sát cũng từng bị hạ độc, vậy mà mạng của hắn thực sự lớn, hắn vẫn còn sống, mà mấy người kia lại bị hắn bắt lấy cơ hội loại bỏ.

*Su xen giữa giải đáp thắc mắc của nàng Rubymoonhn và cho những ai thắc mắc về chuyện này: Hàn Nguyệt thời điểm này là thứ 7 nhưng vì sao Thiên ca lại nói huynh ấy có 5 đứa con mà còn thêm cái câu ‘trừ bỏ đứa con ngoài kia’ß điều này phải nói tới nàng Tống Tư Ngưng :”> yêu tử của nàng ấy không-phải–con-ruột của Thiên ca, điều này ta đã từng đọc qua trong 1 pn nhưng pn này ta ko edit vì trong phần tổng hợp pn ta down về ko có, ta cg ko nhớ mềnh đọc ở đâu ==||| mọi ng chịu khó hỉu theo lời giải thích của ta nga

Năm mười ba tuổi mẫu phi bệnh nặng, vì để cho mẫu phi an tâm, hắn sớm cưới một thái tử phi là nữ nhi của Đại tướng quân Thượng Quan Dung Uy. Nữ tử kia hắn đã không còn nhớ rõ dung mạo, chỉ nhớ nàng thân mình rất kém cỏi, sinh hạ đứa con cả Diệu Nhật không lâu sau liền qua đời. Hai năm sau phụ hoàng cũng theo mẫu phi mà đi, hắn đăng cơ vi đế. Năm năm qua, hắn tận thu quyền lực về trong tay, hậu cung nữ tử tuy nhiều nhưng không một ai có thể bước vào trong lòng hắn. Có đôi khi hắn cũng muốn mình có thể được như phụ hoàng cùng hoàng huynh tìm được tình cảm chân thành cả đời, nhưng ý tưởng này đối với một đế vương mà nói là không có khả năng, phụ hoàng cùng hoàng huynh cũng gần như là vừa mới tìm được mà thôi, còn hắn, thật sự sẽ yêu thương một nữ tử hay không, hắn không rõ ràng lắm, hoặc là nói hắn là không có loại tình cảm này, hắn cũng không biết.

Nữ tử đang bị tra tấn đau đớn bên trong là phi tử mà ngoại nhân đều nói rất được sủng ái, kỳ thật chỉ có chính hắn biết, Lệ quý phi Tiêu Lâm tuy rằng rất đẹp, nhưng hắn đều không động tâm một chút nào. Hắn biết Tiêu Lâm trong lòng đã sớm có người nhưng nếu Tiêu Lâm không có làm ra cái chuyện vượt lễ giáo gì đó, hắn cũng không để ý Tiêu Lâm có thương mình hay không, bởi vì hắn sủng Tiêu Lâm cũng là có nguyên nhân khác. Hắn đáp ứng hoàng huynh Ti Khải Thiên muốn trả thù một người, hắn sẽ làm được, dù sao, với hắn mà nói đây là chuyện cực kỳ dễ dàng. Nếu nói trên đời này ai sẽ không hại hắn, trừ bỏ hoàng huynh hắn không thể tưởng được người thứ hai. Chính mình có thể sống, có thể đi đến ngày hôm nay, hoàng huynh đã trả giá rất nhiều còn thiếu chút nữa vì hắn mà chết, cho nên, hoàng huynh này đã nhờ thì hắn sẽ giúp y đến khi vừa lòng mới thôi.

“A!” Nội thất đột nhiên truyền đến một tiếng hô to, tiếp theo hắn chợt nghe thấy bà đỡ nói đứa nhỏ sinh ra rồi. Biết được Tiêu Lâm tuy rằng không thể sinh được nữa nhưng mẫu tử bình an thì hắn cũng không cần ở lại nữa, dù sao hiện tại hắn còn có chút sự phải xử lý. Không hề xem qua đứa nhỏ vừa ra đời, hắn nói ra cái tên vừa chợt nghĩ đến “Ti Hàn Nguyệt” sau đó liền chạy về ngự thư phòng. Phi tử đang mang thai bị người hạ dược, cho dù hắn không quan tâm nhưng vẫn phái người đi thăm dò, bằng không long uy của hắn để ở đâu.

Sự tình rất nhanh tra ra manh mối, người chủ sự phía sau màn hạ dược này là Nhàn quý phi, tuy rằng nàng cũng đang mang thai mấy tháng, bất quá hắn vẫn là quyết định đem phi tử kia biếm lãnh cung. Bởi vì hắn có thể thừa dịp này tiêu trừ thế lực nhà mẹ đẻ Nhàn quý phi, dù sao hai năm nay, quyền thế nhà bọn họ đã quá mức bành trướng, giường bên cạnh đế vương không thể mặc người mà ngủ.

Xử lý xong chuyện Nhàn quý phi đã là ba ngày sau khi đứa nhỏ sinh ra, nếu không phải Lý Đức Phú nhắc nhở hắn chỉ sợ sớm đã quên chính mình còn có đứa nhỏ này. Tới chỗ Tiêu Lâm nhìn thấy đứa nhỏ từ khi sinh ra đến giờ hắn còn chưa gặp, hắn âm thầm có chút giật mình, tuy rằng đứa nhỏ này hô hấp thực mỏng manh lại đang nhắm mắt, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn lại có vẻ cực kỳ xinh đẹp tinh xảo. Hắn chưa bao giờ gặp qua đứa bé nào xinh xắn như thế, ngay cả đứa con có dung mạo được nhất là lão Tứ Hạ nhi cùng lão Ngũ Sương nhi cũng không được một phần mười đứa nhỏ này. Hắn lúc ấy chỉ có một ý niệm trong đầu, chính là muốn nhìn một chút dung mạo của đứa nhỏ này khi mở to mắt là như thế nào. Biết được đứa nhỏ này ba ngày qua không ăn không uống, khi thái y nói có thể chết non thì hắn có chút phẫn nộ, nếu đã được sinh ra thì vì sao lại xuất hiện loại tình huống này. Hắn phân phó thái y nghĩ biện pháp, vừa ý rồi lại lập tức ly khai, đối với đứa nhỏ mà nói có lẽ chết sẽ tốt hơn. Sinh ra lại yếu như thế, sau này tại hoàng cung lãnh khốc làm thế nào mà sống, hắn tuy là phụ hoàng nhưng hắn sẽ không thiên vị một hoàng tử nào, nếu muốn tốt cho mình thì bản thân phải đi tranh thủ, giống như hắn trong quá khứ vậy.

Đứa nhỏ này đột nhiên lại bắt đầu ăn cơm, cũng không biết vì sao hắn lại nhẹ nhàng thở ra một hơi, có lẽ đứa nhỏ này cũng không muốn như vậy mà sớm rời đi. Biết đứa nhỏ vô sự , hắn lại quay trở về ngự thư phòng, chính là lại bất chợt nhớ tới khuôn mặt nhỏ nhắn đang nhắm mắt ngủ kia.

Một tháng sau, thái y chẩn đoán đứa nhỏ kia bẩm sinh có tật ── mắt mù, tai điếc, não si, hơn nữa tứ chi lại tàn phế, (Ruby: thấy ta viết hay ko, vần lun á/ Su: cái thèng thái y lang băm mắt mờ tai loãng ) chỉ là kẻ vô dụng. Khi biết chuyện hắn chỉ là có chút đáng tiếc, lập tức đã nghĩ tới chuyện khác. Tiêu Lâm không thể sinh dục, Thất hoàng tử mới sinh ra lại là tàn nhân, nếu hắn phong Tiêu Lâm vi hậu, vạn nhất sau này Thất hoàng tử cùng thái tử vô duyên thì phong Tiêu Lâm vi hoàng hậu là thích hợp nhất, như vậy cũng phòng ngừa sau này thái tử có mẫu phi quyền thế quá lớn; thứ hai. . . Cũng có thể tiếp tục kích thích nữ nhân kia, làm cho hoàng huynh cao hứng hơn. Vì thế mà sang ngày hôm sau hắn đã xuống chỉ phong Tiêu Lâm vi hoàng hậu, lại thuận tiện phong ba vị quý phi, đương nhiên trong đó có nữ nhân mà hoàng huynh thống hận, như hoàng huynh từng nói trèo càng cao, té càng đau. Hoàng huynh này, thật làm khó hắn.

Chớp mắt đã qua hai năm, thỉnh thoảng hắn cũng đi tới chỗ Tiêu Lâm xem qua đứa nhỏ, có khi cũng sẽ ôm hắn một cái. Hắn nhìn ra được Tiêu Lâm rất thương đứa nhỏ, mà hắn cũng là có một chút thích. Đứa nhỏ này thực im lặng, nhiệt độ cơ thể so với thường nhân thấp hơn một chút. Lúc trước thái y nói hắn tứ chi toàn bộ bị phế nhưng sau đó hắn cư nhiên đứng lên được như kỳ tích , tuy rằng đứa nhỏ này không thể có cuộc sống bình thường như những đứa bé khác, nhưng hắn vẫn là hy vọng nó có thể có một ít năng lực tự gánh vác. Mỗi lần ôm đứa nhỏ, hắn luôn nghĩ đôi mắt bị che khuất ánh sáng dưới hàng lông mi kia đến tột cùng là đôi mắt như thế nào, cái miệng xinh đẹp không thể ra tiếng kia nguyên bản nên phát ra thanh âm như thế nào. Sinh nhật một tuổi đứa nhỏ này hắn đã tặng noãn ngọc đeo trước ngực, như thế sẽ làm đứa nhỏ ấm lên một chút, nhưng những nơi khác vẫn cứ lạnh lẽo như vậy. Có đôi khi hắn cũng lo lắng cho tương lai đứa nhỏ này, khi nó lớn lên sẽ làm thế nào sinh tồn trong cung. Ý thức được chính mình đối với đứa nhỏ này có tâm tư chú ý quá nhiều, hắn bắt đầu do dự, dù sao đứa nhỏ này tương lai chỉ có thể là kẻ liên lụy, thứ tối không nên tồn tại trong hoàng gia chính là trói buộc. Nhưng hắn lại nghĩ , đứa nhỏ này cái gì đều không thể hiểu được, có lẽ còn sống với nó mà nói cũng là một dạng hạnh phúc. Hắn nghĩ chờ đứa nhỏ này lớn lên sẽ cho nó ra khỏi hoàng cung, hắn sẽ phái người chiếu cố hết thảy cuộc sống hàng ngày của nó, rời xa hoàng cung là việc duy nhất mà phụ hoàng như hắn có thể làm được cho nó, dù sao đứa nhỏ này căn bản cũng không thể tự bảo vệ mình, mà hắn không có khả năng ở trên người nó tiêu phí nhiều tinh lực. Nhưng vào một ngày. . . Ngày mà đứa nhỏ này mở mắt ra, hết thảy đều thay đổi, hết thảy đều thoát ly những gì hắn nắm trong tay.

Ở trong ngự thư phòng nghe Thần phi Tống Tư Ngưng khóc rống không ra chút thể thống gì, nước mắt nước mũi tèm lem hướng mình khóc lóc kể lể việc đứa nhỏ kia bị ác quỷ nhập thân đột nhiên mở mắt, còn có thể nói chuyện, hơn nữa đứa nhỏ còn có một đôi mắt quỷ mị, hắn trừ bỏ cảm giác chán ghét Thần phi ra, chính là cực kỳ kinh ngạc, đứa nhỏ. . . Mở to mắt ? Lại còn có thể nói? Quát lớn Thần phi một hồi, hắn khẩn cấp đi về phía cung điện của Tiêu Lâm, hắn muốn nhìn đứa nhỏ một chút, muốn nhìn một chút bộ dáng đứa nhỏ khi khôi phục bình thường đến tột cùng ra sao.

Đi vào Di Hiên cung của Tiêu Lâm lại không thấy đứa nhỏ mà chỉ có Tiêu Lâm. Nén sự sốt ruột xuống, đầu tiên là hỏi Tiêu Lâm biết nguyên nhân sự tình ra sao hắn lập tức quyết định trừng phạt nữ nhân kia, thật sự là không biết sống chết . Sau đó liền lệnh cho Tiêu Lâm đem đứa nhỏ ra, hắn muốn nhìn một đôi mắt quỷ mị đến tột cùng là ánh mắt như thế nào.

“Ngọc lưu ly bảy màu” , đây là ý niệm duy nhất trong đầu hắn khi nhìn thấy đôi mắt kia, làm sao lại gọi là quỷ mị, đó là một đôi mắt cực kỳ sặc sỡ loá mắt, một đôi mắt hắn chưa bao giờ gặp qua, hoàn toàn vượt qua tất cả tưởng tượng của mình về một ánh mắt xinh đẹp. Hắn rốt cục cũng biết được toàn bộ dung mạo của đứa nhỏ này đến tột cùng là như thế nào. Chỉ mới có hai tuổi lại không có vẻ ngây thơ của hài đồng, khuôn mặt thanh khiết xinh đẹp kia chỉ cần vài năm sau chắc chắn sẽ mê hoặc chúng sinh, nhìn tuyệt thế dung mạo kia khiến hắn không thể tin được đứa nhỏ này lại là con mình. (hem lẽ con hàng xóm *0*||)

Chính là, hắn có chút không vui. Không phải bởi vì đứa nhỏ kia vô lễ, mà là bởi vì ánh mắt đứa nhỏ đối với mình có phòng bị. Tựa như một con báo con nhìn chằm chằm đến loài động vật có sự uy hiếp với nó, tràn đầy phòng bị . Hắn không thích vẻ mặt đứa nhỏ này, chẳng lẽ nó cho rằng mình sẽ gây tổn thương đến y sao?

“Nguyệt nhi, lại đây với phụ hoàng.” Lần đầu tiên kêu đứa nhỏ này là Nguyệt nhi làm cho hắn có cảm giác kỳ quái, Nguyệt nhi, con hắn. Vươn tay ra cho con báo con, trong mắt tận lực bảo trì bình tĩnh, hắn biết, nếu mặt hắn có một tia ý tưởng khác, con báo con sẽ nháy mắt lao lên cắn xé mình.

Nhìn thấy trong mắt con báo con mang theo đề phòng cùng khó hiểu nhìn chằm chằm hai mắt của mình, nhìn lại cánh tay đang vươn ra của mình, hắn tự ra lệnh cho bản thân phải kiên nhẫn một chút bởi con báo con đang thăm dò mình, đang đấu tranh dài lâu, hắn không thể nóng vội. Rốt cục, một lát sau, con báo con chậm rãi đi về phía mình, bàn tay nắm chặt cho hắn biết con báo con vẫn không hề yên tâm, con báo con muốn biết chính mình muốn làm cái gì.

Ngay lúc con báo con đến trước mặt hắn, hắn nhân cơ hội ôm lấy con báo con hơn nữa đánh hôn mê hắn. Tiêu Lâm sợ hãi quỳ trên mặt đất thỉnh cầu hắn tha cho con báo con, lúc ấy hắn rất phẫn nộ, Tiêu Lâm cư nhiên cho rằng mình sẽ làm bị thương đứa nhỏ này, hắn chỉ muốn hảo hảo cùng con báo con nói chuyện, hắn không muốn con báo con đề phòng hắn, hắn không muốn con báo con dùng ánh mắt bảy màu kia nhìn hắn đầy vẻ đề phòng.

Trở lại tẩm cung, nhìn thấy con báo nhỏ nằm ở trên giường cho dù mê man thì vẻ mặt vẫn có vẻ đề phòng, hắn dị thường khó hiểu, đứa nhỏ tại đây hai năm qua có thật cái gì cũng không biết. Bằng không, vì sao hắn nhìn chung quanh hết thảy đều tràn ngập cảnh giác trừ bỏ với mẫu thân Tiêu Lâm . Trong ánh mắt kia lộ ra quang mang không phải là điều mà một đứa nhỏ nên có, đứa nhỏ này khiến hắn bị mê hoặc .

Đến khi tỉnh lại con báo con vẫn đối với hắn tràn ngập đề phòng, chỉ đến khi hắn nói ra muốn cùng y nói chuyện, con báo con mới thả lỏng một chút nhưng vẫn là không tin hắn. Khi đó, hắn cẩn thận nhìn dung mạo con báo con, nhìn đôi mắt độc nhất vô nhị kia, ngay khi hắn vì thế cảm thấy kinh ngạc thì tự nhiên lại muốn con báo con kêu lên hai chữ “Phụ hoàng” ,hai chữ này đã gây cho hắn cảm giác còn sâu sắc hơn. Tiếng nói kia so với âm thanh của tự nhiên còn dễ nghe gấp trăm lần, ánh mắt kia so với ngọc lưu ly vốn đã chói mắt lại còn khiến cho người khác bị mê hoặc hơn lại đồng thời xuất hiện ở trên người con báo con, đồng thời xuất hiện trên người đứa con mà hắn từng nghĩ sẽ tàn tật cả đời. Đêm đó, con báo con ngủ ở bên người hắn, toàn thân buộc chặt, cũng ngay tại đêm đó hắn biết, hắn muốn có được tín nhiệm của con báo con này, hắn muốn cho con báo con khi ở bên người hắn có thể an tâm mà ngủ. Mà để đạt tới điểm ấy, hắn phải toàn tâm toàn ý với con báo con, chỉ cần hắn có một chút dao động, con báo con sẽ rời khỏi hắn.

Về sau thái độ con báo con đối với hắn cho hắn biết quyết định của chính mình là chính xác. Không để ý triều thần cùng hậu cung phi tử phản đối, hắn toàn tâm sủng con báo con, thậm chí không tiếc phá vỡ nguyên tắc của bản thân, suốt một năm sau con báo con mới dần dần buông xuống thái độ hoài nghi. Nhưng đôi lúc báo con ngẫu nhiên toát ra chút nghi hoặc với mình, hắn biết, con báo con còn chưa hoàn toàn tín nhiệm hắn, hắn muốn dưới ánh mắt ấy trông thấy được thân ảnh chân chính của mình khắc ở bên trong, cho nên hắn biết, hắn làm còn chưa đủ. Nếu mỗi người thực sự có một người mà mình tối quý trọng thì Ti Ngự Thiên nghĩ chắn chắn người mình quý trọng nhất chính là con báo con kia. Con báo con không thích nói chuyện, không cười, không khóc, chán ghét huyên náo, nhưng ánh mắt từ nhỏ của con báo con cho hắn biết, con báo con cực kỳ đơn thuần, tựa như một loài động vật nhỏ đơn thuần dễ hiểu.

Dần dần bất tri bất giác, con báo con đã bắt đầu tín nhiệm hắn. Báo con một khi đã quyết định chuyện gì là không ai có thể sửa, duy chỉ có hắn, đứa nhỏ này có đôi khi cho dù không muốn cũng sẽ vì yêu cầu của hắn mà thay đổi chủ ý. Bất quá, con báo con có khi tiền trảm hậu tấu làm cho hắn đau đầu. Bảo cung nữ xỏ lỗ tai cho hắn chỉ vì muốn biết đó là cái gì, ngại phiền toái kết quả đem tóc mình cắt trụi, thường thường làm cho hắn rất giận dữ, nhưng nhìn thấy ánh mắt trong suốt kia, hắn lại lập tức bình ổn lại. Cũng bởi vậy, với con báo con này hắn không thể không nghĩ biện pháp trước tiên làm ước pháp tam chương, ngăn chặn hết thảy những gì có thể khiến cho báo con tiếp tục làm ra cử chỉ kinh người gì. Hắn không sợ con báo con gây chuyện, chỉ là sợ đứa nhỏ sẽ bị thương. Có đôi khi tuy rằng thực bất đắc dĩ, thực vô lực nhưng hắn cũng thực vui sướng. Nhìn thấy con báo con ở trước mặt mình mỗi ngày một thay đổi, mỗi ngày lại thêm tín nhiệm hắn một ít, hắn liền cảm thấy được hết thảy mệt mỏi đều là đáng giá. Mỗi ngày xử lý xong chính sự nhìn thấy con báo con thì mệt mỏi đều tan thành mây khói. Hắn biết, với một đế vương mà nói, cảm tình như vậy là rất nguy hiểm. Cho dù con báo con là yêu tử của hắn, là hoàng tử, hắn cũng không thể tuyệt đối bảo đảm an toàn cho báo con. Nhưng hắn không thể không tiếp tục, bởi vì hắn đã không thể quay trở về, bởi vì hắn không thể thu hồi lại. Vì thế, hắn dùng hết thảy biện pháp bảo vệ tốt báo con, bảo vệ tốt đứa con mình đang ôm ấp, bảo vệ tốt con báo nhỏ đã có thể an tâm ngủ say ở bên người mình.

Chỉ chớp mắt con báo con đã năm tuổi , mà hắn cũng đã hai mươi lăm. Trong quá khứ thì con báo con cũng không tham dự yến sinh nhật của hắn, hắn cũng không cưỡng cầu, bởi vì con báo con không thích tranh cãi ầm ĩ, hắn cũng không nguyện ý miễn cưỡng báo con. Nhưng năm nay, hắn rất muốn con báo con có thể tham dự, một là năm nay có ý nghĩa đặc thù, hai cũng là muốn thừa dịp này nói cho mọi người biết địa vị của con báo con trong lòng hắn, làm cho các đại thần biết nên làm thế nào đối xử với yêu tử của hoàng đế, hơn nữa càng sớm tiếp xúc với các đại thần, đối với tương lai con báo con càng tốt. Thái tử vị còn chưa định, tuy rằng hiện tại các đại thần chưa làm quá mức quan vọng nhưng vài năm nữa, hắn đã quyết định lập con báo con vi thái tử, như vậy khi hắn trăm tuổi cũng có thể yên tâm.

Yến sinh nhật ngày đó nhìn thấy con báo con mặc áo choàng đến, đáy lòng hắn thập phần vui sướng. Đối với phụ hoàng như hắn, hắn biết con báo con kỳ thật đã muốn có chút để ý bằng không sẽ không tham dự tiệc tùng mà hắn ghét nhất. Con báo con không muốn người khác nhìn thấy dung mạo mình, hắn còn tưởng rằng con báo con cảm thấy được dung mạo mình quá mức xinh đẹp cho nên mới che đi, nhưng đến ba năm sau hắn mới ý thức được chính mình có bao nhiêu suy nghĩ sai lầm.

Hắn biết hoàng huynh vẫn muốn nhìn con báo con một chút, hắn cũng biết hoàng huynh không ngừng nhắc tới lễ hội là muốn thừa dịp này làm cho con báo con lộ diện, dù sao hắn cũng không nghĩ tới, hoặc là nói tất cả mọi người đều không nghĩ tới ngày đó con báo con lại mặc áo choàng. Với hắn mà nói, con báo con có thể đến chính là lễ vật tốt nhất, mà khi hắn thấy con báo con đứng lên cởi áo choàng đi đến trước mặt mình, hắn chỉ có thể cố gắng khắc chế mới có thể áp chế kích động xuống đáy lòng, con báo con của hắn cư nhiên cũng có chuẩn bị lễ vật cho hắn.

Nhìn thấy vũ đạo kinh động lòng người lại nghe được nguồn gốc của vũ đạo, hắn hận không thể một tay bóp chết Tiêu Lâm. Nếu không phải Tiêu Lâm nhiều chuyện, con báo con như thế nào lại nghĩ đến việc chuẩn bị lễ vật cho mình, như thế nào lại làm chuyện nguy hiểm như vậy. Hắn mặc dù ngoài miệng nói tin tưởng báo con nhưng trong lòng lại một chút đều không có, lúc đó hắn thậm chí còn có ý nghĩ nếu báo con thực xảy ra chuyện gì, hắn sẽ để tất cả mọi người vì báo con mà chôn cùng. Thời điểm hắn xuất hiện ý nghĩ này, hắn mới nhận ra tồn tại của con báo con đối với hắn đến tột cùng trọng yếu ra sao. Nhưng khi đó hắn vẫn nghĩ đến tình cảm của hắn đối với báo con là tình phụ tử, hoặc là nói, hắn căn bản không dám có suy nghĩ khác.

Cuối cùng khi con báo con khiêu xong vũ điệu, lại nói cho mình đó chính xác là “Phượng Hoàng Triều Phụng” , trong nháy mắt hắn cảm thấy được đầu óc mình trống rỗng, ngực nhói lên một cái, nhưng hắn khi đó đã không rảnh bận tâm, hắn thầm nghĩ muốn đem con báo con hảo hảo ôm vào trong lòng, nhưng bảo bối cư nhiên ở trước mặt hắn ngã xuống, khoảnh khắc ấy hắn cảm thấy tim mình như ngừng đập. Sau đó, thái y nói cho hắn con báo con chỉ là quá mệt mỏi thoát lực mà thôi, hắn mới cảm thấy được mình đã sống lại.

Khi hắn nhìn thấy thạch bàn trong mật thất bị chính hai tay của mình đánh gãy, hắn sợ ngây người. . . Báo con, Nguyệt nhi. . . Con hắn, đưa cho hắn rốt cuộc là lễ vật như thế nào. Hắn biết công lực của mình đạt đến trình độ nào, thạch bàn cực nặng kia vô luận như thế nào hắn cũng không thể đánh gãy, đối với tàn thạch hắn lại toàn lực chém ra một chưởng đã thấy tàn thạch trong nháy mắt biến thành toái khối. Hắn không thể không tin tưởng, Phượng Hoàng Triều Phụng thật sự tồn tại. Ở mật thất ngây người một canh giờ, hắn mới từ từ tỉnh táo lại khi biết được chân tướng . Hắn biết, chuyện này không thể để cho bất luận kẻ nào biết, nếu truyền ra ngoài, Nguyệt nhi nhất định sẽ có nguy hiểm, dù sao có thể khiêu Phượng Hoàng Triều Phụng này trước mắt biết đến cũng chỉ có Nguyệt nhi, hắn phải bảo vệ con báo con của hắn. (Ruby: eh, chỗ này ta hem hỉu nha, hem phải PHTP là vũ điệu seo, dzậy ai nhìn thấy cũng phải có công hiệu chứ, sao nói cho Thiên ca là chỉ có mình Thiên ca được ta/ Su: Tùy tâm nàng ạPHTP được hình thành nhờ tấm lòng người khiêu nghĩ đến người mình muốn dâng tặng.)

. . . . . . . . . . . . . . . . .

“Ai. . . Nguyệt nhi a, phụ hoàng có đôi khi thật muốn tét vào mông ngươi. Ngươi luôn tùy hứng làm chuyện khiến cho phụ hoàng lo lắng, nhưng ngươi lại không cho rằng chuyện mình làm chính là chuyện nguy hiểm, khiến phụ hoàng cũng không biết nên bắt tội ngươi như thế nào .” nắm lấy tay Hàn Nguyệt, Ti Ngự Thiên thì thầm với người đang say ngủ kia. Hắn biết Nguyệt nhi lúc này nghe không được lời nói của hắn, nhưng tưởng tượng đến năm đó Nguyệt nhi khiêu Phượng Hoàng Triều Phụng, hắn lại nhịn không được mà nhắc lại.

“Nguyệt nhi, phụ hoàng lúc trước nói qua với ngươi ‘ Phượng Hoàng Triều Phụng ’ căn bản vô dụng vì sợ ngươi sau này lại tiếp tục khiêu, cũng sợ có người đối với ngươi nổi lên tâm xấu xa. Nhưng phụ hoàng ngàn phòng vạn phòng vẫn là không phòng nổi Hác Tức Dịch Thủy bọn họ.” Hôn lên hồng ấn trên cổ Hàn Nguyệt, Ti Ngự Thiên quay đầu mới phát hiện ánh nến trong tẩm cung không biết từ khi nào đã trở nên lụi tàn. Vừa rồi hắn mãi nghĩ đến chuyện quá khứ mà quên hết thời gian.

Nguyệt nhi khó có được một giấc ngủ say, hắn không nghĩ đánh thức Nguyệt nhi. Tùy ý ăn vài thứ, phân phó Huyền Ngọc cùng Huyền Thanh một tiếng, Ti Ngự Thiên đơn giản quyết định bồi Hàn Nguyệt cùng nhau ngủ. Nằm quay về trên giường ôm lấy Hàn Nguyệt, Ti Ngự Thiên thỏa mãn nhắm mắt lại, có lẽ là vừa rồi gợi lên quá nhiều chuyện quá khứ nên trong đầu hắn lại hiện ra đủ chuyện. . .

>>Hết Phần 3

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.