Dụ Đồng

Chương 139: Chương 139: Thiên Dạng Nguyệt Ẩn




CHƯƠNG 136 PN12: THIÊN DẠNG NGUYỆT ẨN

Đem phụ hoàng đè lên trên mặt đất, Ti Hàn Nguyệt nằm lên người phụ hoàng, nhắm mắt lại chậm rãi nói: “Chỉ cần là hoan ái, ta sẽ trầm ngủ, không quan hệ đến những thứ khác.”

“Nguyệt nhi, đây là ý gì?” Ti Ngự Thiên vẫn không rõ, chẳng lẽ không phải vì thân thể suy yếu sao?

“Phụ hoàng, thể chất ta là như thế, chỉ cần hoan ái thì ta sẽ như vậy.” Ti Hàn Nguyệt nghĩ nghĩ, nói ra nguyên nhân vì sao hắn lại suy yếu.

“Này lại là vì sao?” Ti Ngự Thiên càng thêm mê võng, nếu không phải bởi vì thể hư thì vì sao sau khi hoan ái sẽ ngủ. (anh nghĩ có mấy người ==”)

“Phụ hoàng, trừ bỏ thời điểm phát bệnh, ta không thể tự phát có loại dục vọng này, có thể là có quan hệ đến việc đắc đạo. Bất quá chỉ là ngủ một giấc thôi, không có ảnh hưởng gì đến những mặt khác.” Đối với phản ứng thân thể của mình, trong lòng Ti Hàn Nguyệt hiểu được, nhưng hắn xác định không có gì bị tổn thương.

Ti Ngự Thiên lâm vào trầm tư, bởi vì Nguyệt nhi cũng không hay chủ động yêu cầu cho nên hắn cũng không phát giác Nguyệt nhi hiện tại đã không có cái loại dục vọng hoan ái này rồi. Hắn quên mất giờ phút này Nguyệt nhi không phải người phàm, hắn cũng từng nghĩ vốn Nguyệt nhi có thể sẽ không còn muốn làm chuyện này, nhưng sau đó Nguyệt nhi cũng không có cự tuyệt hắn cầu hoan nên hắn cũng vứt bỏ ý tưởng đó, mà hiện tại nghe Nguyệt nhi nói như vậy, hắn lại nghĩ đến không biết sau này nên làm như thế nào .

“Nguyệt nhi, phụ hoàng nghĩ có lẽ là thân phận ngươi hiện tại hẳn là nên đoạn tuyệt loại chuyện này, cho nên phụ hoàng một khi đối với ngươi làm như vậy, hoặc là thời điểm ngươi phát tác cùng Lam Hạ bọn họ làm loại sự tình này đều sẽ vô lực mà suy yếu, thậm chí là trầm ngủ.” Trừ bỏ cách giải thích này thì Ti Ngự Thiên tìm không ra nguyên nhân khác. Nâng mặt Hàn Nguyệt lên, nhìn vào đôi mắt bình tĩnh của Hàn Nguyệt, Ti Ngự Thiên xác định điều hắn đoán, ôm chặt người trên thân, Ti Ngự Thiên có chút thống khổ thấp giọng: “Nguyệt nhi, ngươi vì sao không nói cho phụ hoàng? !” Cùng Lam Hạ bọn họ là vì có thể làm cho Nguyệt nhi giảm bớt thống khổ, bằng không Nguyệt nhi sẽ đau vài canh giờ, nhưng cùng chính mình. . . Hoàn toàn thuần túy chỉ là dục vọng của riêng mình.

“Phụ hoàng, này cũng không phải chuyện tất yếu gì.” Ti Hàn Nguyệt rời khỏi ***g ngực phụ hoàng đứng lên, phụ hoàng ngồi xếp bằng dưới đất nhìn thấy cũng đứng dậy, “Ta chỉ là muốn ngủ mà thôi, lại không ảnh hưởng những chuyện khác.” Che lấy miệng phụ hoàng không cho phản bác, Ti Hàn Nguyệt tiếp tục nói, “Ta mặc dù không thể sinh ra dục niệm nhưng ta thích phụ hoàng làm như vậy.” Lấy tay ra, Ti Hàn Nguyệt hôn lên môi phụ hoàng, có thể làm hay không làm, tự hắn có thể định đoạt.

“Nguyệt nhi. . Đừng. .” Ti Ngự Thiên nghĩ muốn thoát ra lại bị Hàn Nguyệt ấn ngã xuống đất gắt gao hôn trụ, sau một lúc lâu, Ti Ngự Thiên phản thủ vi công (lật ngược thế chủ động) xoay người đem Hàn Nguyệt áp dưới thân, “Nguyệt nhi, phụ hoàng không muốn làm bị thương ngươi.”

“Phụ hoàng, ta chỉ ngủ.” Ti Hàn Nguyệt nói một câu nghe không có chút gì liên quan nhau, nhưng thâm ý lại làm cho ánh mắt Ti Ngự Thiên trở nên phá lệ thâm thúy.

Phất tay về phía sau, nghe được thị vệ cùng ám nhãn ly khai, Ti Ngự Thiên đứng dậy nắm lấy vạt áo ngoài của Hàn Nguyệt.

“Nguyệt nhi, phụ hoàng. . . Nghĩ muốn ở trong này ôm ngươi.” Cởi áo khoác Hàn Nguyệt ra, Ti Ngự Thiên đặt tay trên áo trong Hàn Nguyệt.

“Ân.” Ti Hàn Nguyệt không có một tia chần chờ, nơi này chỉ có hắn cùng phụ hoàng, phụ hoàng muốn cùng hắn làm cái gì đều có thể.

. . . . . . . . . . . . . . . . .

“Phụ hoàng. . . A. . .” ngoại y, quần dài cùng tiết khố của Ti Hàn Nguyệt bị để qua một bên, hai tay bị đặt hai bên sườn, Ti Hàn Nguyệt vô lực mà thừa nhận sự co rúm của phụ hoàng.

Ti Ngự Thiên cũng không cởi hoàng bào màu đen, áo choàng của Hàn Nguyệt bị cởi bỏ đem thân ảnh hai người quấn cùng một chỗ. Cho dù chung quanh không có ai thì bộ dáng động tình của Hàn Nguyệt hắn cũng không muốn để bất kỳ ai thấy.

“Nguyệt nhi. . . Thích không? Thích phụ hoàng không?” Tuy rằng biết tâm tư của Hàn Nguyệt nhưng Ti Ngự Thiên vẫn luôn thích hỏi.

“Ân. . . Ngô. . Thích. . . Phụ hoàng. . .” Ti Hàn Nguyệt lúc này đã cảm thụ được hết thảy những điều phụ hoàng gây ra cho hắn, thân thể lạnh lẽo trở nên có chút ấm áp, nơi luôn thùy nhuyễn (mềm nhũn) cũng vì hành động của phụ hoàng mà đĩnh ngạnh (sưng cứng) đứng lên, ngay tại lúc hắn cảm thấy được đã muốn chịu không nổi thì bất chợt cảm giác được một thứ nhuyễn hoạt hàm lộng ở chính mình.

Nửa năm không ôm người này, Ti Ngự Thiên rất nhanh liền nhịn không được mà trút xuống , thế nhưng hắn không thể, cho nên hắn quyết định trước rút khỏi thân thể Nguyệt nhi, chuyên tâm âu yếm Nguyệt nhi, nếu Nguyệt nhi bình thường không có dục vọng vậy một khắc ở tại đây hắn sẽ làm cho Nguyệt nhi có cảm giác thoải mái thực sự.

“Phụ hoàng! Ân a!” Ti Hàn Nguyệt đầu càng ngày càng choáng váng, theo động tác không ngừng từ miệng phụ hoàng ở hạ thân mình mà rên rỉ, Ti Hàn Nguyệt nắm chặt bả vai phụ hoàng, vì tình cảm mãnh liệt mà không thể tự kiềm chế nâng người lên, một tiếng hét lớn đem dục vọng toàn bộ phun vào miệng phụ hoàng.

Thân thể mềm nhũn ngã về phía sau liền bị một đôi bàn tay to tiếp được, Ti Hàn Nguyệt cảm thấy cơn buồn ngủ kéo đến, ngay tại lúc hắn lơ mơ rơi vào mê man thì hắn biết phụ hoàng lại tiến vào thân thể của mình.

“Nguyệt nhi, ngươi ngủ trước đi, phụ hoàng tự làm một hồi là tốt rồi.” Nhìn thấy bé con đang buồn ngủ, Ti Ngự Thiên khẽ hôn hôn hai mắt nhắm nghiền của Hàn Nguyệt.

“Phụ hoàng, không được. . .” Ti Hàn Nguyệt mở to mắt ngữ khí có chút cường ngạnh, “Không được không cùng ta hoan ái.” Hắn thích cảm giác ngủ ở trong ***g ngực phụ hoàng.

“Hảo. . . Phụ hoàng đáp ứng ngươi.” Căn bản không thể cự tuyệt bất cứ yêu cầu gì của Hàn Nguyệt Ti Ngự Thiên hôn lên mặt Hàn Nguyệt sau lại bắt đầu luật động, những cánh hoa đỗ anh khẽ rơi xuống trên ngực Hàn Nguyệt, giữa mùi hương hoa dịu nhẹ Ti Ngự Thiên phóng xuất ra thứ nóng rực của chính mình.

Lấy bố khăn lau sạch hạ thân Hàn Nguyệt, Ti Ngự Thiên trước đem quần áo phủ tạm cho Hàn Nguyệt sau đó lại sửa sang lại thứ-hình-như-là-quần-áo của mình, tiếp theo liền đem Hàn Nguyệt đang mê man bế đứng lên. Hắn biết, Nguyệt nhi có thể ngủ như vậy hoàn toàn là bởi vì tín nhiệm mình, nếu chung quanh có thứ không an toàn gì đó xuất hiện, Nguyệt nhi sẽ lập tức tỉnh táo lại.

. . . . . . . . . . . . .

“Ngô. . .” Kích thích dưới thân làm cho Ti Hàn Nguyệt đang ngủ phải tỉnh lại, mở to mắt phát hiện chính mình cùng phụ hoàng đang ở dục gian của Lộ Hoa điện, “Phụ. . . Ân. . Hoàng. . .” Thân thủ bắt lấy bả vai phụ hoàng, Ti Hàn Nguyệt cảm thụ được va chạm từ đầu đến đuôi.

“Nguyệt nhi, phụ hoàng đánh thức ngươi .” bàn tay đang nắm lấy phân thân của Hàn Nguyệt vẫn không dừng lại, ngược lại tốc độ lộng còn nhanh hơn.

“A. . .” Ti Hàn Nguyệt tựa vào người phụ hoàng, cảm thụ được kích thích từ hai bên.

Khi Ti Ngự Thiên mang Ti Hàn Nguyệt trở về tẩy trừ lại một lần nữa nhịn không được ở trong nước giữ lấy con người yêu mị tuyệt mỹ kia. Nước ấm làm cho huyệt khẩu hai người tương liên càng thêm trơn nhu, cũng làm cho Ti Ngự Thiên ra vào càng thêm thông thuận.

“Nguyệt nhi, không được giấu diếm phụ hoàng, thật sự chỉ là muốn ngủ sao?” Ti Ngự Thiên ngừng lại, nhìn Hàn Nguyệt vẫn không nhúc nhích.

“Ân. Ngủ không tốt sao?” Ti Hàn Nguyệt có chút bất mãn lướt nhẹ qua hành động của phụ hoàng, hướng phụ hoàng gần sát thêm một chút, thân thể cũng bắt đầu từ từ di động lên xuống, răng nanh khẽ cắn bả vai phụ hoàng.

“Ngô. .” Ti Ngự Thiên gầm nhẹ, đè lại Hàn Nguyệt đang gây sự trên thân mình, hai tay nâng mông Hàn Nguyệt lên, chậm rãi rút ra lúc sau lại càng thêm mạnh mẽ thẳng tiến, nghe thấy tiếng rên của Hàn Nguyệt về sau càng lúc càng tràn ngập tình cảm liền lập tức mãnh liệt ra vào .

“Phụ hoàng. . .” thanh âm Ti Hàn Nguyệt dị thường khàn khàn, lấy ngón tay lưu lại một dấu móng tay ấn trên vai phụ hoàng. Chút đau đớn lại thêm dẫn phát dục vọng Ti Ngự Thiên cuồng dã hơn, hắn co rúm khiến nước trong bể dâng tán ra hai bên.

“Nguyệt nhi, nói cho phụ hoàng thật sự không có việc gì.” Thấy Hàn Nguyệt đã muốn hoàn toàn lâm vào *** kịch liệt, Ti Ngự Thiên lại hỏi, hắn sợ Nguyệt nhi gạt hắn.

“A! Ân. . .” Ti Hàn Nguyệt khẽ nhếch môi, cắn vành tai phụ hoàng, “Thật sự. . . Ngô. . .” Mi nhăn lại biểu hiện ra Hàn Nguyệt rất bất mãn, hắn đã nói không có việc gì, phụ hoàng vì sao không tin hắn.

“Tốt lắm. . .” Ti Ngự Thiên hơi thả chậm tốc độ, tiếp theo lộ ra tươi cười, “Nếu như vậy, phụ hoàng sẽ không khách khí nữa.” Trời biết hắn mấy ngày qua nhẫn nhịn có bao nhiêu vất vả. (*đơ* ==|||)

Ti Hàn Nguyệt không nói gì thêm mà chỉ mắt nhắm lại, hắn một là không biết nên nói cái gì, hai là cũng nói không nên lời nữa. . .

. . . . . . . . . . . . .

“Ngô. . .” một lúc sau đạt tới đỉnh, Ti Ngự Thiên vẫn thong thả lộng nhẹ chờ đợi dư cảm qua đi, vẫn để dục vọng nằm trong cơ thể Hàn Nguyệt một lúc Ti Ngự Thiên mới rút ra. Dưới thân đột nhiên trống rỗng làm cho Hàn Nguyệt đang mê man mở mắt ra, nhìn thấy ánh mắt quen thuộc của phụ hoàng lại chìm sâu vào giấc ngủ.

Sau khi chà lau sạch sẽ thân thể Hàn Nguyệt từ dục gian tới ôn thủy, Ti Ngự Thiên vứt bỏ bố chăn đã ô uế trên giường, thay một tấm sạch sẽ. Hắn không muốn làm cho người ta nhìn thấy bộ dáng Hàn Nguyệt lúc này, cho nên hết thảy việc sửa sang lại đều là hắn tự mình động thủ.

Nửa ngồi ở trên giường, nhìn thấy người đang say ngủ kia, Ti Ngự Thiên thỏa mãn thở dài một tiếng. Hắn biết hoan ái liên tục nhiều lần làm cho người này mệt muốn chết rồi, nhưng dục vọng vốn ẩn nhẫn lâu ngày như vậy khi biết được có thể tiếp tục chạm vào người này liền như thế nào muốn nhịn cũng không nhịn được.

Nhìn thấy Hàn Nguyệt an tâm nằm ngủ bên cạnh mình, Ti Ngự Thiên nắm lấy tay Hàn Nguyệt trầm tư, tất cả những gì trong đầu hắn lúc này đều là đủ loại sự tình kể từ khi gặp được người này, việc này cứ y như vừa mới phát sinh ngày hôm qua. . . . . . .

>>Hết phần hai

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.