Dụ Đồng

Chương 138: Chương 138: Thiên Dạng Nguyệt Ẩn




CHƯƠNG 135 PN11: THIÊN DẠNG NGUYỆT ẨN

Ở trên đường đi thông hình lao, một người chậm rãi đi tới, phía sau hai gã Hắc y nhân che mặt đi theo. Hai thị vệ cầm vũ khí nhìn thấy người tới liền quỳ xuống hành lễ. Người này đi rất chậm, cước bộ giống như đang thưởng thức hoa chim quyên đỏ tươi nở rộ hai bên, biểu tình trên mặt cũng thực bình yên, nhưng trên người vận một bộ long trường bào màu đen làm cho người ta không thể không nhận thấy vẻ uy nghiêm cùng lãnh túc. Đi đến lối vào hình lao, hình án sớm chờ lâu vội cung kính mở cửa lao cúi người dẫn đường cho người này vào.

“Khởi bẩm Thái hoàng, người hiện tại đều ở trong phòng giam bên trong.” Hình án mang theo người này đi vào một gian phòng rộng mở phía sau, cúi đầu nói.

“Ân, đem người dẫn tới đi.” Thái thượng hoàng Ti Ngự Thiên ngồi ở nhuyễn ghế, ngữ khí thong thả.

“Dạ, Thái hoàng.” Hình án lập tức lĩnh mệnh đi ra ngoài, chỉ chốc lát, vài tên thị vệ mang ba người đi vào phòng, tiếp theo đem người treo trên bức tường đối diện.

Bị trói ở trên tường, ba người nhìn người ngồi ở phía trước trên mặt đều lộ ra thần sắc sợ hãi, thân thể càng không ngừng phát run. Bị đánh suốt một thời gian dài khiến thân thể lộ ra bên ngoài của ba người đều đã muốn thối rữa.

Ti Ngự Thiên lạnh lùng nhìn chăm chú vào ba người phía trước, một tay đặt ở trên tay vịn gõ nhẹ , một lát sau, Ti Ngự Thiên nhìn thị vệ đứng bên cạnh nói: “Đem người kia dẫn tới đi.” Hai gã thị vệ lập tức đi ra ngoài.

“Quả nhân đã có một năm chưa từng gặp qua các ngươi, hôm nay, quả nhân mang đến một người cho các ngươi nhìn một chút, tất nhiên người đó không xa lạ gì với hai người trong các ngươi.” Giống như nghĩ tới cái gì, Ti Ngự Thiên cư nhiên cười khẽ lên, ba người phía trước càng thêm hoảng sợ.

“Hồi bẩm Thái hoàng, người đã đưa đến.” Vừa rồi hai gã thị vệ đi ra ngoài kéo một nữ tử xiêm y đỏ thẫm đến, nói xong liền đem người ném tới trên mặt đất.

“Hồng Y!”

“Hồng Y!”

Hai người răng nanh đều bị nhổ nhìn đến hồng y nữ tử trên mặt đất kinh hô ra tiếng, mà nữ tử trên mặt đất lại giống như đang hôn mê vẫn không nhúc nhích.

“Xem ra các ngươi đều nhận ra người này. Quả nhân chính là phái người tìm suốt năm năm mới giải được “ngưng ngọc” trong cơ thể nàng, cho nên cũng nên để nàng cùng các ngươi đoàn tụ .” Ti Ngự Thiên nhìn thấy nữ tử trên mặt đất, lời nói cực kỳ thong thả nhưng bao hàm hàn ý thấu xương, “đem nàng cứu tỉnh.”

Một gã thị vệ tiến lên chỗ hồng y nữ tử uy vào một viên dược, qua ước chừng nửa khắc hồng y nữ tử mới dần dần tỉnh lại. Khi Hồng y nữ tử tỉnh lại đầu tiên là chậm rãi ngồi xuống, tiếp theo nhìn đến hai người trên tường liền kinh hoảng kêu lên: “Phù. . . Phù nhi? ! Nghiêm. . . Tử Phong? !” sau đó liền giãy dụa cố gắng đứng lên đi cứu hai người kia, chính là nàng mới vừa đứng lên nháy mắt đã bị người đá ngã lăn trên mặt đất. Hồng y nữ tử vội vàng nhìn lại, trên mặt nhất thời hiện ra vẻ mặt sợ hãi.

“Hồng Y, xem ra ngươi đã thật sự thanh tỉnh , cũng không uổng quả nhân đợi nhiều năm như vậy.” Ti Ngự Thiên tới sát phía sau, mặt không chút thay đổi nhìn Hồng Y trên mặt đất.

Nghe được nam tử tự xưng, Hồng Y sửng sốt một hồi, “Hoàng. . Hoàng Thượng? !” Nhưng nàng lại cảm thấy được không đúng chỗ nào, trong đầu nàng trống rỗng, như thế nào lại ở chỗ này? ! Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Nàng như thế nào cái gì cũng nhớ không được? !

“Quả nhân hiện tại đã không còn là Hoàng Thượng .” Ti Ngự Thiên sửa lại xưng hô của Hồng Y, “Hôm nay người thật sự đông đủ a.” Ti Ngự Thiên nhìn xem mấy người, ra hiệu cho thị vệ bên người, thị vệ lập tức tiến lên đem Hồng Y tha đứng lên cột vào trên tường như ba người kia.

Hồng Y nhìn thấy bộ dáng biểu muội cùng Nghiêm Tử Phong, lại nhìn đến bên cạnh một nam tử không biết, khủng hoảng nhìn về phía Thái hoàng: “Thái. . . Thái thượng hoàng, vì sao đối đãi dân nữ cùng cùng bọn họ…. như thế ” Nàng chỉ nhớ rõ nàng ở Ngao Tường sơn trang gặp được Thất điện hạ, sau đó Hà Cố vào phòng nàng, sau đó nàng cái gì cũng không nhớ rõ. Hoàng Thượng không phải Hoàng Thượng , Hoàng Thượng hiện tại chẳng lẽ là thái tử sao? Nhưng. . . Nàng vì sao không biết?

“Hồng Y, ngươi nếu cái gì cũng không nhớ rõ, quả nhân sẽ nói cho ngươi hiểu.” Ti Ngự Thiên đứng lên hướng đến trước mặt Hồng Y đi tới, dùng roi da trên bàn nâng mặt Hồng Y hướng chính mình, “năm năm trước tại Ngao Tường sơn trang, ngươi bị Hà Cố hạ ‘ ngưng ngọc ’, thân là người giang hồ, ngươi đừng nói không biết đó là cái gì đi.”

Nghe được lời nói của Thái hoàng, Hồng Y không thể tin được trừng lớn hai mắt, tiếp theo nàng chợt nghe đến thanh âm âm lãnh vang lên.”Nếu không phải ngươi đối Nguyệt nhi nổi lên tư tâm không nên có thì sẽ không để Hà Cố có cơ hội lợi dụng hạ ‘ ngưng ngọc ’ vào ngươi, nghe theo phân phó của hắn ở thời điểm hỗn loạn tiếp cận Nguyệt nhi, xém chút khiến cho hắn cũng trúng ‘ ngưng ngọc ’. Nhưng. . . Nguyệt nhi tuy rằng không trúng, ngươi lại làm bị thương hai đứa con khác của quả nhân, càng làm cho Nguyệt nhi vô duyên cớ chịu thống khổ suốt ba tháng. Ngươi nói. . . Quả nhân như thế nào cho ngươi tiếp tục làm kẻ vô giác không biết gì? ! Cho nên quả nhân phải cứu ngươi, cứu ngươi, quả nhân mới có thể cho ngươi biết ngươi đến tột cùng làm chuyện ngu xuẩn cỡ nào, mới có thể cho ngươi biết làm bị thương Nguyệt nhi ngươi như thế nào gánh vác lửa giận của quả nhân!”

“Ba!” Ti Ngự Thiên cầm đoản tiên (roi da) hung hăng quất lên mặt Hồng Y, “Tiện nhân!”

“A!” Hồng Y cảm thấy má phải của nàng trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo, tiếp theo là đau rát. Nhưng càng đau hơn chính là lòng của nàng, thân thể của hắn cư nhiên đã xảy ra chuyện đáng sợ như thế, hơn nữa. . . Đã qua năm năm! Hà Cố vì sao phải làm như vậy? !

“Ô ô. . . Đại Hoành (Thái hoàng ). . .” Sương Phù nhi khóc lên, “Giết bọn ta đi.” Nàng đã chịu không nổi nữa, muốn chết lại không chết được, mỗi ngày bị quất làm cho nàng chỉ mong được chết.

“Giết các ngươi? !” Ti Ngự Thiên cười lạnh một tiếng, “Giết các ngươi quá tiện nghi cho các ngươi, nhất là. . . Hai kẻ các ngươi.” Ti Ngự Thiên quất thêm một roi lên người hai gã nam tử ở bên cạnh, “Hác Tức Dịch Thủy, Nghiêm Tử Phong, quả nhân có thể tha bất luận kẻ nào nhưng hai kẻ các ngươi, cho dù bạt da trừu cố (lột da xẻ thịt) cũng khó mà tiêu khí của quả nhân.” Ti Ngự Thiên đem roi ném xuống mặt đất, quay sang thị vệ hình lao ra mệnh lệnh : “Đem xương tay hai kẻ này đập vụn ra cho quả nhân, nhớ kỹ, phải đập chậm rãi, đừng làm cho bọn họ chết.”

“Dạ, Thái hoàng!”

Hác Tức Dịch Thủy cùng Nghiêm Tử Phong sau khi nghe được nháy mắt kịch liệt cử động, nghĩ muốn cầu xin tha thứ nhưng miệng bị nút lại chỉ có thể “Ngô ngô” kêu to. Bọn họ vẫn nhớ rõ đau đớn lúc trước khi xương chân bị tra tấn đập nát.

Chỉ chốc lát, thanh âm xương cốt vỡ vụn vang lên, Ti Ngự Thiên an vị ngồi nhìn hai người thống khổ giãy dụa, tiếp theo tầm mắt chuyển đến trên người hai nữ tử. Nhìn thấy ánh mắt Thái hoàng, Sương Phù nhi khóc lên, Hồng Y lại giống như mới tin tưởng đã xảy ra cái gì, ánh mắt lộ ra tuyệt vọng.

“Hác Tức Dịch Thủy, lúc trước ngươi ở kinh thành cài đặt thám tử, còn mở tiểu quan lâu ‘ Hồng Tụ Thiêm Hương ’, quả nhân nhớ rõ lúc ấy có một kẻ tiểu quan gọi là ‘ Ngưng Nguyệt ’ , ngươi có muốn biết hay không hắn gặp chuyện gì a.” Nghe được lời nói của Ti Ngự Thiên, thị vệ đang hành hình Hác Tức Dịch Thủy buông hai tay nát bấy của hắn ra, hất cho hắn một chậu nước lạnh làm cho hắn thanh tỉnh một chút. Hác Tức Dịch Thủy chết lặng lắc đầu.

“Quả nhân sai người cắt lưỡi hắn, sau đó đem hắn đưa đến nô kĩ doanh, hắn bộ dạng rất được, nghe nói tới nơi đó rồi, người tranh nhau thượng hắn rất nhiều. Quả nhân nhìn bộ dạng ngươi cũng không tồi, quả nhân muốn ngươi cũng đi làm bạn với hắn, nói như thế nào hắn cũng là thủ hạ của ngươi không phải sao? Bất quá nghe nói hắn bị gây sức ép lợi hại quá, hình như cũng không sống nổi mấy ngày nữa. Ngươi cũng có thể bổ sung chỗ khuyết của hắn.”

“Ngô ngô ngô ngô. . .” Nghe đến đó Hác Tức Dịch Thủy mới giãy dụa lên, liều mạng lắc đầu.

“Cứ như vậy đi.” Ti Ngự Thiên một câu quyết định vận mệnh Hác Tức Dịch Thủy. Tiếp theo Ti Ngự Thiên nhìn về phía Nghiêm Tử Phong còn chưa hôn mê: “Nghiêm Tử Phong, năm đó lúc đem ngươi mang về, quả nhân đã nghĩ nên xử trí ngươi như thế nào. Chính là khi đó sự tình quá nhiều nên quả nhân cũng không dư tinh lực để ý tới ngươi. Bất quá năm năm qua cũng kém không nhiều lắm, mỗi ngày năm mươi roi cùng châm thứ, nói vậy ngươi cũng không cảm thấy được có cái gì, cho nên quả nhân quyết định đổi biện pháp đối với ngươi.”

“Tê. . . Tê. . .” Miệng Nghiêm Tử Phong bị nhét chặt khiến hắn càng không ngừng tê tê .

“Thái hoàng. . . Cầu ngài ban tử cho bọn họ đi.” Hồng Y không đành lòng thấy Nghiêm Tử Phong cùng biểu muội chịu khổ, vội cầu xin.

“Bọn họ không xứng được chết!” Ti Ngự Thiên giận rống một tiếng, tiếp theo mắt lạnh nhìn Nghiêm Tử Phong, “Nghiêm Tử Phong, ngươi năm đó cư nhiên nghĩ muốn hạ xuân dược Nguyệt nhi, nếu không có Cẩm thân vương cản lại, Nguyệt nhi sợ là đã biến thành mộc nhân! Cho dù Hà Cố đưa cho ngươi là ‘ tình hương ’ thật, nếu Nguyệt nhi trúng phải ngươi nghĩ muốn làm cái gì với Nguyệt nhi của quả nhân? ! Còn có ngươi! Hác Tức Dịch Thủy! ‘ Phượng Hoàng Triều Phụng ’ là lễ vật của Nguyệt nhi tặng cho quả nhân, ngươi chẳng những mơ ước lễ vật của quả nhân, thậm chí dám mơ ước Nguyệt nhi của quả nhân, ba lần bốn lượt gây phiền toái cho Nguyệt nhi, thậm chí làm cho Hà Cố hạ dược Nguyệt nhi. Hai người các ngươi muốn chết sao, không dễ dàng như vậy đâu!” Nghĩ đến ba tháng Nguyệt nhi rời khỏi mình, nghĩ đến Nguyệt nhi sau khi trở về trên người mang thương tích, nghĩ đến ánh mắt bất an của Nguyệt nhi, Ti Ngự Thiên liền không thể bình ổn lửa giận trong cơ thể, cho dù qua năm mươi năm, năm trăm năm hắn cũng không quên nhanh như vậy. ( kiểu người thù dai ko nên đụng==|||)

“Sương Phù nhi! Nghiêm Tử Phong không cần ngươi, ngươi cư nhiên đem lỗi của hắn đổ lên đầu Nguyệt nhi, còn muốn dùng mỹ mạo của mình mê hoặc Nguyệt nhi, thương tổn Nguyệt nhi. Quả nhân muốn ngươi biết, kẻ nào có ý đồ thương tổn Nguyệt nhi, quả nhân tuyệt không tha thứ!” Ti Ngự Thiên nhìn thấy Sương Phù nhi đã muốn nhìn không ra mỹ mạo ngày xưa, trong lòng dâng lên chán ghét.

“Đem Nghiêm Tử Phong thiến đi, Sương Phù nhi cùng Hồng Y, trên mặt lẫn trên người các nàng, đóng sắt nung! Hác Tức Dịch Thủy sau khi đập nát xương tay đưa đến nô kĩ doanh, phân phó quản sự bên kia, nội trong năm năm không được làm cho hắn chết.” Ti Ngự Thiên ra lệnh một tiếng, phòng trong thị vệ cùng lao dịch liền lập tức tiến lên bắt đầu chấp hành.

“A! !”

Tiếng kêu thảm thiết của nam nữ cùng thanh âm hỗn tạp của thịt đốt vang lên, nhà tù trong nháy mắt biến thành luyện ngục nhân gian. Nhưng vào lúc này, một tuyệt mỹ nam tử mặc áo bào trắng đột nhiên đi vào nhà tù.

“Nguyệt nhi! Ngươi như thế nào lại tới chỗ này ?” Ti Ngự Thiên vừa thấy người tới liền lập tức đứng lên cản người lại, hắn không muốn người này nhìn thấy chuyện phía sau.

Mà nghe được lời nói của Ti Ngự Thiên, mọi người trong hình lao đều dừng lại quỳ trên mặt đất, trên tường bốn người lại càng thêm hoảng sợ nhìn về phía người nọ.

“Phụ hoàng không nên quan tâm đến bọn họ nữa.” ôm lấy thắt lưng phụ hoàng, Ti Hàn Nguyệt nghiêng đầu qua vai phụ hoàng nhìn về phía mấy người trên tường, “đủ rồi.”

“Nguyệt nhi, phụ hoàng quên không được.” Ti Ngự Thiên đem đầu Hàn Nguyệt đặt tại trong ngực, hắn biết Nguyệt nhi không thèm để ý chuyện này, nhưng hắn quên không được, vĩnh viễn quên không được buổi tối con báo con từ ngoài cung trở về, quên không được tứ chi báo con huyết nhục mơ hồ.

Ti Hàn Nguyệt ngẩng đầu nhìn phụ hoàng: “Phụ hoàng, bọn họ chỉ là làm cho ta sớm nhập kiếp mà thôi.” Đối với mấy người kia, hắn đã muốn không có cảm giác gì, dù sao bọn họ không thể làm ra chuyện gì nữa, chính là hắn không nghĩ phụ hoàng lại bị mấy kẻ này phiền lòng. Năm năm tra tấn đã quá đủ rồi.

“Nguyệt nhi, bọn họ không xứng được chết.” Ti Ngự Thiên xoa mặt Hàn Nguyệt, nếu muốn giết chết bọn họ, hắn sẽ không để cho bọn họ sống lâu thêm năm năm. Lấy tay xoa, Ti Ngự Thiên hôn lên mặt Hàn Nguyệt, vẫn lạnh lẽo như trước, nhưng hắn biết gương mặt này luôn làm cho hắn không thể tự kềm chế.

Không cự tuyệt nụ hôn của phụ hoàng, Ti Hàn Nguyệt ngửa đầu thừa nhận việc phụ hoàng càng ngày càng thích liếm lộng, tuy rằng việc này sẽ làm hắn vô lực, nhưng. . . Hắn thích. . .

Ngay tại lúc Ti Ngự Thiên cùng Ti Hàn Nguyệt quấn lấy nhau, người đang quỳ toàn bộ cúi đầu, mà trên tường mấy người kia lại ngạc nhiên nhìn thân ảnh cả hai đang ôm nhau.

Đem tuyệt thế dung nhan động tình của Hàn Nguyệt áp vào ngực, Ti Ngự Thiên trầm ách hạ lệnh cho mấy người đang quỳ: “Đem bọn họ ném khỏi kinh thành, nếu bọn họ xuất hiện ở kinh thành, liền tróc đi uy cẩu.” Nói xong, ôm Hàn Nguyệt đi ra khỏi hình lao, hắn sẽ không đem tâm tư đặt ở trên người mấy kẻ kia làm Nguyệt nhi phiền lòng.

Cứ như không theo kịp những gì vừa chứng kiến, bốn người vừa thấy màn này đều chưa kịp phản ứng được, cứ như vậy đần độn bị người mang ra hình lao, rời khỏi hoàng cung. . . . . . .

────────── phân cách phân cách ────────

“Nguyệt nhi, bồi phụ hoàng đi một chút đi.” Lôi kéo tay Hàn Nguyệt, Ti Ngự Thiên chậm rãi hướng hoa viên trong cung đi đến.

“Ân.” Cùng năm ngón tay phụ hoàng giao nhau, Ti Hàn Nguyệt và phụ hoàng sóng vai đi tới. Hai thân ảnh một đen một trắng đi được một lúc sau đó hắc y bào đổi thành ôm bạch y bào, tay áo rộng thùng thình giống như che giấu người trong ***g ngực. Chưa đứng tới vai phụ hoàng, Ti Hàn Nguyệt rúc đầu vào trong ***g ngực phụ hoàng, trên mặt là một mảnh an bình.

Đi được một đoạn đường, phía trước là một mảnh đỗ anh lâm u tĩnh, vô số hoa nhỏ màu trắng làm cho đỗ anh cao lớn có vẻ hết sức nhu hòa. Trên mặt đất hạ xuống tàn hoa trắng noãn làm cho người ta không đành lòng giẫm lên.

Ti Ngự Thiên buông Hàn Nguyệt ra, đi mấy bước đến một góc thân cây linh trưởng đỗ anh rồi xoay người ngồi xuống, điều chỉnh một chút tư thế, Ti Ngự Thiên vươn tay ra phía trước, sau đó liền nhìn người nọ chậm rãi đi tới ngồi xuống thuận thế dựa vào nằm ở trong lòng hắn.

“Nguyệt nhi, ngươi như thế nào vẫn không chịu béo lên vậy?” Vuốt lên chiếc cằm gầy gầy của Hàn Nguyệt, Ti Ngự Thiên thở dài một tiếng, “tuy nói ngươi hiện tại thân mình bất đồng trước kia, nhưng phụ hoàng vẫn là hy vọng ngươi có thể béo một chút.”

“Như vậy được rồi.” Ti Hàn Nguyệt cũng không cảm thấy được có gì không tốt, hắn vốn cũng không béo nổi.

“Không tốt, lúc phụ hoàng ôm ngươi sẽ đau lòng.” Đem Hàn Nguyệt đẩy ngã lên đám lá rụng trên mặt đất, Ti Ngự Thiên hôn khóe miệng Hàn Nguyệt nói.

“Đau lòng?” Ti Hàn Nguyệt nghe vậy nhăn mi lại.

“Đúng vậy, phụ hoàng rất đau lòng. Thân mình Nguyệt nhi gầy như vậy, mỗi lần phụ hoàng đều sợ đem ngươi lộng bị thương. Hơn nữa, mỗi lần hoan ái xong Nguyệt nhi đều phải ngủ một ngày.” Cách lớp quần áo, Ti Ngự Thiên nâng tay vuốt thân thể Hàn Nguyệt, hắn có thể cảm nhận được xương cốt dưới lớp y phục.

“Phụ hoàng, cho nên ngươi hiện tại không chịu cùng ta hoan ái .” vầng sáng trong đôi mắt bảy màu của Ti Hàn Nguyệt bắt đầu lưu chuyển, mày nhăn càng sâu .

“Nguyệt nhi tuy rằng hiện tại không phải thân thể phàm nhân, nhưng mỗi tháng số lần phát tác không ít, khi qua đi ngươi lại thực suy yếu, phụ hoàng ôm ngươi tinh thần cũng sẽ không tốt. Tuy rằng ngươi không nói, kỳ thật phụ hoàng biết thường xuyên phát tác đã muốn làm bị thương thân mình Nguyệt nhi.” Sợ áp sát sẽ phá hư người dưới thân, Ti Ngự Thiên nằm ở bên người Hàn Nguyệt, một tay ôm lấy. “Nguyệt nhi. . . Chỉ cần khỏe mạnh, phụ hoàng có thể vĩnh viễn cũng không chạm vào ngươi.”

“. . . . . . . . .” trong mắt Ti Hàn Nguyệt hiện lên nghi vấn, tiếp theo là trầm tư, sau đó quy về bình tĩnh, chăm chú nhìn ánh mắt phụ hoàng, Ti Hàn Nguyệt mở miệng nói: “Phụ hoàng, ngươi nửa năm không cùng ta hoan ái là ngươi cho rằng ta vì ‘đốt luyện chi đau’ mà bị thương nguyên khí, cơ thể không thể chịu được loại sự tình này.”

“Chẳng lẽ không đúng sao?” Ti Ngự Thiên nắm tay Hàn Nguyệt, “Kia ‘đốt luyện chi đau’ vốn là thương thân, ngươi lại vẫn gầy như vậy, phụ hoàng hoan ái ngươi xong ngươi sẽ mê man nửa ngày. Phụ hoàng nhớ rõ ngươi đã nói, ngươi hiện tại kỳ thật căn bản là không cần ngủ nhiều, nhưng hoan ái qua đi ngươi lại ngủ rất lâu. Cái loại này thật sự làm thương thân, huống chi khi ngươi phát tác còn muốn cùng Lam Hạ bọn họ. . . . . Cho nên phụ hoàng cảm thấy được trừ phi tất yếu, vẫn là không cần ôm ngươi nữa thì tốt hơn. Chờ ngươi thân mình dưỡng tốt hơn, phụ hoàng lại ôm ngươi cũng không muộn.” Tuy rằng rất khó chịu, nhưng vì Nguyệt nhi hết thảy đều đáng giá.

“Không phải.” Ti Hàn Nguyệt trầm giọng nói, “Ta ngủ không phải bởi vì ‘đốt luyện chi đau’ mà bị thương thân.”

“Ân? Đó là vì sao?” Ti Ngự Thiên không nghĩ tới hắn cư nhiên đã đoán sai, không phải bởi vì bị thương thân, vậy vì sao Nguyệt nhi hoan ái xong lại ngủ?

>>Hết phần một

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.