Du Hành Giả

Chương 30: Chương 30: Cái chết




Mở ra cánh cổng – đây là việc mà nhân loại cả ngàn năm qua cố gắng làm được sự tình, điều này khiến tất cả mọi người đều trở nên kích động.

- Rốt cuộc, thời điểm ấy đã đến. Trưởng lão lẩm bẩm.

- Kenichi vẫn chưa tỉnh sao?

Saotome lắc đầu:

- Đứa trẻ này lúc trước bị thương quá nặng, coi như hoàn thành tấn cấp cũng không có khả năng mở ra cánh cổng.

- Chúng ta không thể lùi thời gian mở cổng lại được sao? Rito hỏi.

- Không được, hiện tại là thời điểm chúng ta có lợi thế nhất, nếu chậm trễ chỉ sợ những thế lực khác sẽ mở trước. Đại trưởng lão nói

- Hi vọng Kenichi kịp thời tỉnh lại. Ba tông sư cùng đi sẽ an toàn hơn rất nhiều.

- Những ai không đi qua cánh cổng hãy trở về, nếu chúng ta có chuyện, truyền thừa cũng sẽ không đứt đoạn.

Nghe Saotome nói như thế, tất cả mọi người nhìn nhau. Rito lên tiếng đầu tiên:

- Shigure, Nanami, Miu, hoa đều trở về đi thôi.

- Thiếu chủ em…

- Được rồi, ta sẽ trở về sớm thôi, không có chuyện gì.

- Thiếu chủ nhất định phải cẩn thận, Shigure quỳ xuống, người nhất định phải bình an trở về.

Cô gái này, bình thường luôn tỏ ra lạnh lùng, cứng cỏi, nhưng Rito biết cô thực ra vô cùng mềm yếu, đối với những chuyện khi cậu phải gặp nguy hiểm như thế này, cô luôn ở phía sau cầu nguyện cho Rito, chuẩn bị và làm mọi thứ có thể. Người ta nói rằng sau lưng một người đàn ông thành công luôn có bóng dáng của một người phụ nữ là không sai. Rito xoa đầu cô, cảm thấy trong lòng ấm áp.

- Nanami, hãy trở thành family của ta.



- Anh, em sẽ cùng đi.

- Không được Shigure, chuyến đi lần này vô cùng nguy hiểm. Anh không chắc mình có thể bảo vệ em ở nơi ấy.

- Chính vì vậy mà em mới phải đi cùng anh. Lần này tới thánh địa tuy rằng em không thể đạt đến tông sư cảnh giới nhưng cũng đã tiến bộ rất nhiều. Em đi theo tuyệt đối sẽ không là gánh nặng. Lần đi này em biết là vô cùng nguy hiểm, nhưng hãy để em theo anh, nếu chết, chúng ta sẽ cùng chết.

Nhìn thấy cô cương quyết như vậy Rito cũng mềm lòng, cảm thấy không ngăn cản được cậu cũng đành chấp nhận:

- Được rồi, nhưng nếu có nguy hiểm em nhất định phải trở về.

- Vâng.

Rito thở dài, càng đến gần thời điểm cánh cổng mở ra, cậu lại càng cảm thấy bất an. Nhưng cung đã lên dây không thể không bắn, cậu cũng không có năng lực ngăn cản mọi người mở ra cánh cổng, lại càng không thể bỏ mặc mọi người đi sang bên đó. Người có năng lực càng lớn trách nhiệm lại càng lớn, đây chính là điều ông nội đã dạy cậu.

- Hi vọng mọi chuyện đều sẽ ổn.

….

- Được rồi, Suzuka mở cổng ra thôi. Rito nói, sau khi cổng mở ra đừng chần chừ, ngay lập tức quay đầu chạy trở về. Năng lực của ngươi tuy mạnh nhưng cần thời gian thi triển quá lâu.

- Vâng thưa thiếu chủ.

Suzuka từ khi rời đi Bạch Kiếm Tông đã trở nên thoải mái hơn rất nhiều, trông cô hiện giờ hoàn toàn như một người khác. Lúc trước cô mặc dù đẹp nhưng khiến người ta cảm thấy khó gần, nhưng bây giờ trông cô giống như một tiểu nữ sinh hoạt bát sôi nổi.

- Nếu ta có chuyện gì xảy ra, ngươi hãy đến gặp ông nội ta. Ông sẽ bảo vệ ngươi rời đi Bạch Kiếm Tông.

- Thiếu chủ, ngài…

- Ngươi mặc dù hiến dâng cho ta, nhưng đó chẳng qua là do cái thế giới này ép buộc ngươi mà thôi. Ngươi không thuộc về thế giới của siêu việt giả, sống một cuộc đời bình thường như một cô gái bình thường thích hợp với ngươi hơn.

- Tạ thiếu chủ, ân tình của thiếu chủ tiểu nữ nguyện mãi mãi ghi nhớ trong lòng. Suzuka quỳ xuống nói.

- Đây không phải ơn huệ gì, nó vốn là quyền của cô. Nếu có, việc cô mở ra cánh cổng này đã là trả nợ đầy đủ cho ta rồi.

Mặc dù nói như thế nhưng Rito vẫn nhìn thấy Suzuka vẫn giữ nguyên lập trường. Cậu thở dài, được đào tạo từ lúc còn bé, tuy rằng nhờ huyết mạch mạnh mẽ mà không bị thôi miên nhưng Suzuka vẫn còn bị ảnh hưởng rất mạnh về thế giới quan của mình. Nhưng những gì cần nói cậu đã nói, nhưng gì cần làm cậu cũng đã làm, bảo đảm rằng bất cứ chuyện gì xảy ra cô đều được tự do.

- Tốt lắm, những người khác đã không chờ được rồi. Đi thôi.

- Vâng, thưa thiếu chủ.



- Đại trưởng lão, đã chuẩn bị xong. Rito nói thầm vào tai trưởng lão.

- Tốt lắm, tất cả mọi người! Đại trưởng lão đề cao âm lượng và nói với những võ thần còn lại. Giờ khắc mà chúng ta chờ đợi, giờ khắc mà chúng ta chuẩn bị cuối cùng cũng đã tới. Thế giới mới đang ngay trong tầm tay chúng ta, nhiệt huyết vẫn còn dâng trào trong trái tim chúng ta! Chúng ta phải mở ra nó, mở ra cánh cổng chứa đựng ước nguyện hàng ngàn năm qua của tổ tiên. Đi thôi, hãy đạp chân lên mảnh thổ địa chưa ai từng tới, chưa ai từng nhìn thấy ấy để nó ghi dấu vinh quang chúng ta mãi mãi.

- Vâng, thưa đại trưởng lão!



Tổng cộng năm mươi vị võ thần (liên minh Lương Sơn Bạc và Mỹ), có hai vị tông sư tọa trấn, mười vị võ thần cao đẳng (chỉ có Saotome và Kisame là của Lương Sơn Bạc, tám vị là người Mỹ). Lực lượng này có thể nói là rút hết vốn gốc. Nếu thật sự là có tai nạn gì thì sẽ vô cùng kinh khủng. Đương nhiên đi theo còn có đội ngũ thăm dò, đội ngũ y tế, nhà khoa học, thực phẩm v…v… Thậm chí Rito còn nhìn thấy Hoa Đà trong đó.

- Ồ tiểu tử, mới bảy năm chưa gặp mà ngươi đã thành tông sư rồi. Hoa Đà lên tiếng.

- Ách, ác ma… à Hoa Đà bà. Rito hơi kinh ngạc, tuy biết rằng lần chiến tranh này bà cũng tham gia nhưng đây là lần đầu cậu gặp lại.

- Hừ tiểu tử, không có ta ngươi cũng không đạt tới cảnh giới này nhanh như vậy. Thật không biết lễ phép tiểu bối, Yamato đúng là không biết dạy trẻ con. Hoa Đà bà bà có vẻ tức giận.

- Cái đó… chỉ là vì lần đó quá khắc sâu ấn tượng…

- Ta không phải đã nói đó là Yamato nhờ ta sao? Đần độn tiểu tử.

Rito cũng không biết nói gì, dù sao mình cũng là không lễ phép trước.

- Tiểu tử xin lỗi bà, đa tạ lần trước bà xuất thủ, trông bà so với ngày đó còn trẻ hơn mười tuổi, xinh đẹp như tiên thiên….

- Được rồi được rồi, ta cũng không phải mấy tiểu cô nương chưa khô sữa. Dù sao lần này đi ngươi cũng là một nhân tố quan trọng, ta sẽ đặc biệt chiếu cố ngươi.

- Ách… Rito rùng mình, vị Hoa Đà này có phải ghi hận hắn rồi không?

Đoàn người mất hai tiếng để đến vị trí tế đàn, dù sao nơi đây còn có phàm nhân, bọn họ cũng không thể đi quá nhanh.

- Vậy đây là tế đàn trong truyền thuyết ? Còn bên kia là cánh cổng?

Trước mặt mọi người hiển nhiên là tế đàn. Lần trước đến nơi này Rito cũng không kịp nhìn kĩ . Cách tế đàn không xa là một cánh cổng khổng lồ, dường như được đúc bằng vàng ròng. Quanh đây đã có sẵn một đám nhà nghiên cứu từ tất cả các quốc gia và thế lực tập trung. Nhìn thấy đám người Rito họ nhao nhao tránh ra một con đường.

- Có nghiên cứu được gì không? Saotome hỏi một nhân viên ở đó.

- Không thưa ngài, thậm chí vật liệu tạo nên cánh cổng vẫn chưa rõ ràng.

Cái này cũng không ngoài dự liệu, dù sao hai thế giới khác nhau. Theo Rito suy đoán chỉ sợ sang bên đó nhiều thứ không dùng được.

- Suzuka, tiến lên phía trước.

- Vâng, thưa thiếu chủ.

- Ngươi chỉ cần đặt tay lên cánh cổng sau đó cảm nhận là được. Rito nói xong lời này vẫn không lui về sau mà đứng bên cạnh bảo vệ cô. Suzuka nhìn cậu cảm kích, cậu hơi hơi gật đầu.

Những hình ảnh này hiện tại đều được truyền hình trực tiếp đến các tổ chức tại thánh địa. Tất cả mọi người đều nín thở nhìn giây phút lịch sử này.

- Báo cáo, có quân đội của ba phe tiến đến. Đã xác nhận được là người của Huyết Ma Thủ, Phạt Thần và EU.

- Tới luôn rồi sao, vậy cứ để bọn họ cùng tới một lần cũng được. Chúng ta có hai chìa khóa, cứ thay họ mở cổng. Rito, nhắc cô gái đó khoan đã, đợi những thế lực khác tới cũng chưa muộn.

Một lúc sau, tất cả các tổ chức đều xuất hiện. Họ đứng tụ lại một chỗ và coi chừng hằm hè nhau.

- Ồ, ông anh mạng lớn đấy nhỉ? Vẫn còn sống sao? Momotaro đột nhiên xuất hiện và lên tiếng, xem chừng hắn cũng đã đạt đến võ thần tông sư cảnh, nhưng so với Rito và ba vị kia thì vẫn còn kém xa rất nhiều. Rito nhìn khuôn mặt dễ thương này không tự chủ nổi lên một cơn ác hàn, cậu cũng không thèm để ý đến hắn mà nhìn về phương hướng khác.

- Đó chính là Huyết Ma Thần sao? Đẹp thật. Dường như cảm nhận được ánh nhìn của cậu bà ta cũng quay lại, Rito chợt phát ra rùng mình. Đây là ánh mắt gì? Thật đáng sợ. Cậu vội vã thu hồi ánh mắt rồi quay sang một phương hướng khác.

- Này này ông anh, tôi đang muốn bắt chuyện với ông anh đấy cứ lơ đi là làm sao? Momotaro tức giận nhảy nhảy lên trước mặt Rito.

- Được rồi, cậu rốt cuộc là muốn cái gì? Rito bực bội. Cậu cũng nắm hắn không cách nào, Phạt Thần Vương đang bên kia nhìn chằm chằm, hơn nữa coi như cậu mạnh hơn nếu muốn nắm lấy hắn cũng tốn không ít thời gian.

- Ta chỉ thắc mắc là lúc ấy ông anh làm sao thoát được, cái sức mạnh kì lạ lúc trước là gì thế? Chẳng lẽ ông anh cũng là chìa khóa? Dường như trẻ con tò mò như thế Momotaro hỏi.

- Cái đó nếu ngươi sang bên kia sẽ biết.

- Ồ, thông tin có giá trị đây. Lẽ nào ông anh còn hiểu biết tình huống bên đó?

- Một chút.

Phát hiện ra Rito không muốn nói, Momotaro có chút tiếc rẻ. Không còn chuyện gì hắn đành quay trở lại. Rito quan sát xung quanh, Hitomi từ phía xa nhìn cậu, có chút xấu hổ nhưng cũng tiến sang phía này bắt chuyện.

- Ngươi một lúc nữa qua bên kia phải đi với ta. Nàng nói.

“Chết tiệt, dễ thương quá”, Rito thầm nghĩ nhưng Huyết Ma Thần lập tức trừng mắt với cậu. Rito rùng mình lập tức xua tan ý nghĩ trong đầu.

- Tại sao ngươi không đi với bà ta? Rito hỏi.

Hitomi lắc lắc đầu:

- Ta không thích ánh mắt của mụ đàn bà đó, ta…ta thích ngươi hơn…. Hitomi đỏ mặt trả lời, cô hơi hồi hộp nhìn Rito.

“Hự, không được không được mình mà để nàng đi cùng mình tuyệt đối là sẽ bị Huyết Ma Thần đồ sát!”

- Ha ha, tại sao chứ, ta thấy bà ấy rất đẹp, hơn nữa ánh mắt cũng rất quyến rũ…

- Bốp!

- Đồ đần, đồ đần, tại sao ngươi lại đần như vậy! Hitomi tức giận mắng hắn rồi xoay người bỏ đi.

“ Ha ha ha chủ nhân, không nghĩ đến ngài lại có ngày tuột tay một cô gái” Lilith cười trêu. “Chỉ là tạm thời thôi”, Rito thầm nghĩ, bé này hắn tuyệt đối phải thu vào tay.

Sau đó thì Nguyệt cùng Himori đều chào cậu, dù sao hai người này đều là học trò của hắn một thời gian.

Lúc này tất cả mọi thứ đã chuẩn bị xong, Suzuka cũng tiến về cánh cổng. Cô đặt bàn tay lên nó và nhắm mắt lại. Sau đó Suzuka nghe thấy một tiếng nói.

“Ngươi đã sẵn sàng để trở về?”. Suzuka giật mình, nhưng sau đó cô nhìn về bên cạnh thấy Rito còn đứng đấy thì bình tĩnh lại.

“Vâng, ta muốn trở về”

“Ngươi chắc chắn chứ? ”

“Ta chắc chắn”

“Vậy được rồi, hoan nghênh trở về!”

Suzuka mở mắt ra, cánh cổng bắt đầu dịch chuyển, mặt đất cũng theo đó mà rung động. Tất cả mọi người đều theo dõi khe hở giữa hai cánh cổng đang từ từ lớn dần, nắm tay không tự chủ siết chặt lại. Một luồng không khí khác hoàn toàn hóa thành một cơn gió thổi tới làm mọi người ngã trái ngã phải. Rito lập tức đem Suzuka về phía sau, hai thanh kiếm đã rút ra tùy thời có thể chiến đấu. Khi tất cả mọi thứ bình tĩnh trở lại, cảnh tượng bên kia làm cho tất cả mọi người ngạc nhiên. Không phải vì cái gì đặc biệt, mà chính là vì không có gì đặc biệt mà làm người ta kinh ngạc. Quá bình thường, quá đỗi bình thường, ít nhất thế giới mới trong tầm mắt họ chính là như thế.

- Đừng khinh thường, đội thăm dò tiến lên trước đã.

- Báo cáo, tại bên ấy tất cả các dụng cụ điện năng đều không dùng được.

- Cái gì?

- Chuyện gì thế này? Khí của ta đang dần dần biến mất?

- Chúng ta có tiếp tục thăm dò nữa không?

- Liên lạc với ban tham mưu, lập ra kế hoạch mới.

Sau vài giờ thương thảo và thử nghiệm, mọi người phát hiện ra chỉ cần là đồ vật sử dụng điện hoặc là khí của võ thần đều mất đi tác dụng. Nhưng tất cả mọi người đã không có đường lui. Thánh địa mở ra không phải không có thời hạn, tất cả các thế lực lớn buộc phải hợp tác với nhau tạo thành một chi quân đội. Rito và các vị võ thần khác bị hạ xuống sức chiến đấu chỉ còn là võ thần yếu nhất, phần còn lại đều là siêu việt giả hậu kỳ. Họ bắt đầu phát hiện nơi này cũng không giống ở bên ngoài, sinh vật thực vật cũng khác nhau.

- Nguy rồi! Cánh cổng đã tự động khép lại!

- Cái gì?

- Đừng lo, bên đó vẫn còn chìa khóa, chúng ta vẫn có thể mở lại một lần nữa.

Tình hình diễn biến càng lúc càng xấu làm dự cảm bất tường trong lòng Rito càng ngày càng rõ ràng.

- Shigure, lại đây với anh.

- Vâng.

- Đã mất liên lạc với đội do thám! Chúng ta bị bao vây, đối phương là quái vật. A a a a a a!!

- Chết tiệt, chúng ta bị bao vây rồi, vẫn chưa xác định được sức mạnh của địch nhân.

- Cánh cổng đã mở lại.

- Lui về sau, lui về sau!

- Không được, đường lui cũng dã bị cắt đứt, chúng di chuyển quá nhanh, có võ thần cấp độ ít nhất năm mươi con! Siêu việt hậu kì lên đến hàng nghìn, chúng ta bị mai phục.

- Cái gì?

Tất cả mọi người đều rơi vào tuyệt vọng. Ở đây chỉ có sáu vị tông sư là còn giữ lại được sức mạnh cấp độ võ thần, hai trong số đó thậm chí còn là võ thần rất yếu. Sáu người đối chiến năm mươi, đây tuyệt đối là chỉ có con đường chết. Vũ khí như súng ống, boom vẫn còn dùng được nhưng lũ quái vật di chuyển quá nhanh không tạo nên được bao nhiêu tác dụng. Sáu vị tông sư và một ít võ thần cao đẳng buộc phải cùng nhau phá vây, nhưng hi vọng cũng không lớn.

- Ha ha ha, Huyết Ma Thần, Phạt Thần Vương, không nghĩ tới chúng ta có ngày hợp tác với nhau! Trưởng lão cười to nói.

- Hừ, chết đến nơi còn nói linh tinh.

- Rito, cẩn thận phía sau! Saotome hét lớn.

Rito giật mình, ngay lập tức cúi đầu xuống, một đạo lưu quang bay qua đầu cậu.

- Chết tiệt, không nghĩ tới lũ quái vật này còn biết trò này. Nhìn qua cái rìu còn cắm trên mặt đất, Rito rùng mình.

- Nhanh lên một chút nữa, cổng đã rất gần rồi!

Lũ quái vật lúc này cũng đã phát hiện ra nhóm Rito, nhao nhao chạy tới, trong đôi mắt chúng lóe lên vẻ thị huyết và dâm tà. Áp lực lên các vị tông sư ngày càng lớn. Cánh cổng gần ngay trước mắt nhưng mọi người không thể tiến lên được một bước. Cậu hiện tại đang bị ba con quái vật cấp võ thần vây công, những người khác cũng tương tự. Cậu lo lắng nhìn về phía Shigure, cô lúc này đã bị một con cho tóm được. Nỗi sợ hãi và tức giận lập tức dâng lên trong lòng cậu.

- Shigure! Cậu hét lớn và sử dụng nguyên tố lực, ba con quái vật bị đánh bay. Cậu lao đến bên cạnh Shigure, đem mấy con quái vật cho chém giết.

- Em không sao chứ?

Shigure nhìn cậu, đôi mắt thê lương.

- Chúng ta sẽ chết ở đây sao?

- Không, anh và em sẽ không chết! Tuyệt đối sẽ không! Đôi mắt cậu đỏ bừng, tóc tai rối loạn nhưng Shigure cảm thấy thật an toàn khi nằm trong lòng cậu.

- Ân, chúng ta sẽ sống sót.

Ngay lúc này Momotaro sau khi bị hai con võ thần vây công, hắn đã bị một con quái vật khác xuyên thủng lồng ngực, máu tươi từ trong miệng hắn chảy ra.

- Chết tiệt.

Những vị võ thần khác cũng cật lực chống đỡ, nhưng rất nhanh đã có dấu hiệu suy kiệt.

- Hitomi, Hitomi! Rito hét lớn. Qua đây với anh!

Hitomi thấy cậu cũng vội vàng chạy qua nhưng cũng chính vì thế mà bị một con quái vật cho đánh bay. Rito đã triệt để lâm vào điên cuồng, hắn kéo theo Shigure sát ra giết vào đã tiêu diệt được ba con quái vật cấp võ thần nhưng ngay sau đó lại bị một đám khác quái vật vây công. Cậu nhìn thấy Hitomi nằm trên mặt đất lưu luyến nhìn cậu rồi bị một con quái vật cho dẫm chết.

- Không!

- Bành!

Shigure đã bị đánh bay, cô bị hai con quái vật cầm lấy, ánh mắt cô tuyệt vọng nhìn Rito sau đó cô mỉm cười với cậu, máu tươi theo khóe miệng cô chảy ra, ánh sáng trong mắt cô mất dần rồi tắt hẳn. Tim Rito trong khoảnh khắc này thắt lại.

- Không không! Em không được chết! Em tuyệt đối không thể chết!

Rito điên cuồng chạy về phía Shigure, hai mắt cậu đã ướt đẫm nước mắt. Trong khoảnh khắc ấy những kí ức của cậu với Shigure không ngừng ùa về. Lần đầu gặp nhau, lần gặp lại, hoang đảo và lần đầu tiên của hai người. Rito khàn giọng gọi tên cô nhưng Shigure vẫn không tỉnh lại, cơ thể cô bị xé thành nhiều mảnh và bị lũ quái vật làm ô uế. Đầu óc cậu trống rỗng, sau đó là cuồng nộ. Lũ quái vật đang tiếp tục gặt hái những sinh mạng trên chiến trường. Dần dần, ba vị tông sư cũng không chống đỡ nổi lần lượt ngã xuống. Rito nhờ vào khả năng của nguyên tố võ sư mà miễn cưỡng còn sống, nhưng cậu cũng đã tuyệt vọng. Cánh cổng đã đóng lại, phía bên kia ai cũng không biết chuyện gì xảy ra, ánh sáng trong đôi mắt Rito dần dần tắt. Cậu chỉ còn nhớ mình chém giết chém giết cho đến giây phút cuối cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.