Dụ Hôn

Chương 37: Chương 37: Chị cậu lấy một lão già




Cố Tương thu xếp xong công việc của cửa hàng rồi cùng chú Đỗ đến trung tâm mua sắm, chú Đỗ bảo cô nên mang theo một ít quà tới. Mặc dù nhà họ Giang không cần, nhưng cô lại cần để lại ấn tượng tốt trước mặt mẹ chồng.

Cũng khá lâu rồi Cố Tương không đi mua sắm, bình thường cần mua cái gì cô đều lên mạng giải quyết. Cô luôn cảm thấy đồ trong trung tâm mua sắm vừa đắt lại không tốt lắm, vậy mà hôm nay lại phải vào đấy mua.

Mạnh Nghiên cũng đang đi mua sắm với bạn học, đột nhiên có cô bạn giữ tay cô ta lại và bảo: “Kìa, Nghiên Nghiên, kia chẳng phải là chị của cậu sao?”

Mạnh Nghiên ngẩng đầu nhìn sang, thật đúng là trông thấy Cố Tương ở nơi đó, bên cạnh cô còn có một ông chú già mặc vest.

Nhớ tới chuyện Cố Tương cho số điện thoại của mình vào danh sách đen, Mạnh Nghiên thật sự chẳng muốn nhòm ngó gì tới cô. Nhưng khi nhìn thấy ông chú kia, cô ta lại nở nụ cười, “Đúng là chị của tớ, chúng mình đi chào hỏi đi.”

Cố Tương đang đứng xem đồ trang sức trong cửa hàng, nghĩ đến việc phải tặng cái gì cho mẹ chồng mà cô chưa gặp bao giờ, thì đột nhiên có người đi tới khoác tay cô, “Chị.”

Cố Tương ngẩng đầu, thấy người tới là Mạnh Nghiên đi cùng hai cô bạn. Hai cô bạn kia nhìn thấy Cố Tương cũng chào hỏi: “Em chào chị.”

Cố Tương nói: “Sao các cô lại ở đây?” Người rõ ràng đã bị cô cho vào danh sách đen rồi mà lại có thể gặp được ở chỗ này, đúng là bất ngờ thật đấy.

Mạnh Nghiên là người khẩu phật tâm xà, mặc dù trong lòng không thích Cố Tương, nhưng trên mặt lại có thể giả bộ là mình thích lắm, “Em đi chơi cùng bạn, không nghĩ tới vậy mà lại gặp chị ở đây.”

Nói rồi, Mạnh Nghiên nhìn sang chú Đỗ ở bên cạnh.

Vừa rồi đứng cách khá xa nên không thấy rõ, bây giờ nhìn rõ rồi mới phát hiện người đàn ông này còn già hơn cô ta nghĩ. May mà lúc ấy cô ta không đồng ý kết hôn, nếu không chắc cô ta tức chết mất.

Lại nhìn Cố Tương...

Từ lúc Cố Tương tới nhà là bố thương chị ta, chị ta đã xinh đẹp thì chớ lại còn học giỏi. Chỉ là... chắc chị ta không ngờ mình cuối cùng lại phải lấy một lão già như thế nhỉ!

Tất nhiên Mạnh Nghiên sẽ không nói gì ở ngay trước mặt Cố Tương. Cô ta chỉ nói: “Vậy chị cứ làm việc của chị đi nhé, bọn em đi trước!”

“Ừ đi đi.” Vốn Cố Tương cũng chẳng muốn nhiều lời với cô ta làm gì. Thấy Mạnh Nghiên đi rồi, cô mới tiếp tục mua đồ.

Mua xong đi ra ngoài một lúc, cô nhìn thấy Mạnh Nghiên cùng đám bạn đang cầm trên tay mỗi người một cốc trà sữa.

“Người kia là anh rể của cậu hả! Già thế! Sao chị cậu lại lấy một người đàn ông như vậy?”

Một cô bạn khác lại nói với Mạnh Nghiên: “Sao vậy? Tớ cảm thấy bọn họ cũng xứng đôi mà.”

Mạnh Nghiên cười hì hì, trông rất vui vẻ.

Cố Tương biết ngay, chỉ cần mình không may mắn là Mạnh Nghiên sẽ rất vui.

Chú Đỗ đứng bên cạnh, biết các cô gái hiểu lầm bèn bảo với Cố Tương: “Hay là để tôi qua đó giải thích?”

“Không cần.” Cố Tương nói: “Sau này tôi sẽ tự giải thích với nó, đi thôi.”

____________

Lúc đến nhà họ Giang thì trời đã gần tối.

Cố Tương vừa đi theo chú Đỗ vào cửa đã nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp đoan trang ngồi trên ghế sô pha, bà mặc bộ sườn xám, chân bắt chéo, tuy tuổi không còn trẻ nhưng rất có khí chất, vô cùng xinh đẹp.

Chú Đỗ lên tiếng chào, “Chào buổi tối, bà chủ.”

Nghe chú Đỗ gọi là bà chủ, Cố Tương hiểu ngay đây là mẹ của Giang Trì.

Mẹ Giang Trì sơn móng tay đó, bà đặt cái chén trong tay xuống, ánh mắt rơi vào người Cố Tương. Đôi mắt vừa ngước lên, khí thế bỗng chốc tỏa ra. Bà nhìn thẳng vào Cố Tương, nói: “Ngồi đi.”

Cố Tương: “Đây là quà tặng mẹ ạ.”

Cô vội vàng đưa món quà đã được đóng gói cẩn thận tới. Mẹ Giang Trí nhìn lướt qua, “Tới là được rồi, mang quà làm gì.”

Cố Tương nói: “Là việc con nên con làm.” Cô ngồi xuống.

Mẹ Giang Trì quan sát Cố Tương, bà hỏi: “A Trì đâu, sao không gọi nó về cùng con?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.