Có một số bóng ma tâm lý sẽ đi theo mình cả đời, nếu chỉ dựa vào bản thân thôi thì không thể nào thoát ra được. Nhìn cô như thế này, không biết vì sao Giang Trì lại muốn giúp cô.
Thật ra anh không phải là người thích xen vào việc của người khác. Nhưng đối với anh mà nói, Cố Tương không giống những người khác.
Cô là vợ của anh!
Cô sống không tốt sẽ làm cho anh cảm thấy cũng có trách nhiệm.
Nghe Giang Trì nói thế, trong một thoáng Cố Tương hơi giật mình lo lắng. Cô và anh không thân không quen, nhưng dường như anh có thể nhìn ra được cô đang nghĩ gì vậy. Tất cả là do lần trước cô bị mất thể diện ở trước mặt anh!
Cô cắn chặt môi, khi ngẩng đầu lên, ướt át trong mắt đã biến mất sạch, ánh mắt còn có phần ngả ngớn, cô bỏ tay của anh ra và nói: “Ngài Giang à, loại thủ đoạn của gái này không thích hợp với tôi đâu, sau này anh ít dùng thôi.”
“...” Chà, Giang Trì phát hiện mình có ý tốt mà lại bị cô cự tuyệt!
Anh nhìn Cố Tương mà thấy thật sự là phục cô rồi! Cái dáng vẻ này của cô không những không đáng yêu, mà còn có chút thích ăn đòn!
Anh vươn tay ra bắt lấy cổ tay cô, động tác cũng không nhẹ nhàng mà trực tiếp đem cô ôm vào lòng mình, “Là phụ nữ, em có thể dịu dàng một chút được không? Cố Tương, em như thế này tôi sẽ mãi mãi không thích em đâu. Không có một người đàn ông nào sẽ thích kiểu phụ nữ không dịu dàng như em!”
“...” Cố Tương nghe Giang Trì nói thế mà thoảng kinh ngạc, anh ta có ý gì vậy?
Ai muốn anh ta thích cô chứ?
Cô xùy một tiếng đầy xem thường, “Cứ làm như tôi thèm muốn được anh thích lắm ấy. Ai muốn anh thích tôi! Tôi nhớ tôi đã từng nói, anh không phải là mẫu người mà tôi thích. Sợ là anh Giang quên mất đấy! Hay là, anh rất chờ mong được tôi thích?”
“...” Giang Trì nhìn cô đầu gỗ như vậy thì quyết định mặc kệ cô, anh đứng lên, hừ một tiếng, “Sớm muộn gì cũng sẽ có lúc em hối hận.”
Cố Tương thấy anh đi về phòng thì chỉ biết lắc đầu bất đắc dĩ. Hai ngày sau đó cô đều không nhìn thấy Giang Trì, anh như biến mất vậy.
Lúc buổi sáng cô thức dậy, anh đã không có ở đây, còn khi buổi tối cô trở về, anh vẫn chưa về nhà. Cứ như vậy kéo dài đến mấy ngày, Cố Tương cũng vui vẻ vì được thanh nhàn.
Nhưng đến buổi chiều, cô mới vừa từ trong xưởng xem hàng trở về, đã thấy chú Đỗ đến tìm mình, “Chào mợ chủ.”
Mỗi lần chú Đỗ xuất hiện đều ăn mặc vô cùng lịch sự, nhìn không giống như một quản gia của nhà họ Giang.
Cố Tương thấy chú Đỗ thì hỏi: “Chú Đỗ, sao chú lại tới đây?” Dù sao chú Đỗ cũng lớn tuổi rồi, Cố Tương vẫn khá lễ phép với chú.
Chú Đỗ nói: “Mẹ của cậu chủ muốn gặp mợ, tôi tới để hỏi xem lúc nào mợ có thời gian rảnh.”
Vài ngày trước lúc mẹ của Giang Trì trở về đã muốn gặp Cố Tương rồi, nhưng vì Giang Trì mãi không có thời gian rảnh nên chuyện này đành gác lại. Bọn họ bên này không có động tĩnh, nhà họ Giang bên kia lại không nhịn được. Dù sao thì Cố Tương cũng là cô con dâu mà bọn họ vất vả lắm mới cưới về được.
Lúc đầu Cố Tương nghĩ, mặc dù đã kết hôn rồi, nhưng chỉ cần Giang Trì không muốn gặp cô, hai người cũng sẽ vui vẻ nhàn hạ. Nhưng trên thực tế, nhà họ Giang bên kia còn coi trọng người con dâu là cô đây hơn xa so với cô nghĩ.
Cố Tương hỏi: “Nhất định phải gặp sao ạ?”
Chú Đỗ gật đầu, “Mợ dù sao cũng là mợ chủ của nhà họ Giang, lần này bà chủ có lòng trở về là để thăm mợ đấy ạ. Vả lại hai người cũng đã kết hôn rồi, đi gặp người nhà của cậu chủ cũng là chuyện đương nhiên thôi, đúng không?”
Khi chú Đỗ nói chuyện với Cố Tương đều rất khách sáo, giọng điệu thương lượng.
Cố Tương nghe chú nói thế thì bảo: “Vậy đi gặp một chút cũng được, lúc nào ạ?”
“Tiện cho mợ là được.”
“Hôm nay nhé”, Cố Tương là kiểu người không thích dây dưa dài dòng.
Chú Đỗ nói: “Được!”