Tô Vãn chẳng quan tâm tay nghề của Giang Trì thế nào. Chỉ cần... nghĩ đến việc đây là chồng của Cố Tương, trong lòng cô ta lập tức thấy khó chịu, nên cố tình muốn làm Cố Tương khó xử.
Cố Tương ngồi bên cạnh nghe Tô Vãn nói như vậy cũng hơi kinh ngạc. Cô biết Tô Vãn được mấy năm, và hiểu Tô Vãn cố tình nói như vậy là để nhằm vào cô.
Giờ cô ta lấy được chồng giàu rồi nên trên người có cảm giác ưu việt, nhìn thấy Giang Trì còn trẻ như vậy chắc là nghĩ Giang Trì dễ bắt nạt rồi! Chỉ là... chị gái à, hình như chị gây sự với nhầm người rồi đấy!
Lúc này, Giang Trì đang ngồi ở bên cạnh Cố Tương, nghe Tô Vãn nói thế sắc mặt anh đen lại.
Viện trưởng Trường thấy Giang Trì có vẻ tức giận, bèn vội vàng giảng hòa: “Ở bệnh viện của chúng tôi không có ai đáng tin hơn Giang Trì đâu!”
Tô Vãn nghe thể, nhìn về phía Giang Trì và hỏi: “Thật à?” Ánh mắt của cô ta đầy vẻ nghi ngờ, rõ ràng là không tin cho lắm.
Giang Trì đặt cái bát ở trong tay xuống bàn, kêu đánh cạnh một tiếng. Anh nhìn Tô Vãn rồi nói: “Nếu bà Dương đây đã có ý kiến, vậy thì để người khác làm đi! Tôi đúng là không xứng làm cuộc phẫu thuật này.”
Viện trưởng Trương nghe Giang Trì nói như vậy là biết anh tức giận rồi.
Xong đời!
Mặc dù Giang Trì rất nhẹ nhàng khi đối xử với bệnh nhân, trong công việc cũng tận tâm tận lực, nhưng đúng là anh có tính khí của một cậu chủ lớn, đến lúc giận lên thì chẳng nể nang ai cả.
Viện trưởng Trương bèn nói: “A Trì à... Chắc bình thường bà Dương cũng không quá chú ý đến những chuyện này, hơn nữa cô ấy lo lắng cho người nhà cũng là việc rất bình thường thôi mà.”
Thái độ của Viện trưởng Trường đối với Giang Trí đặc biệt tốt. Theo lý mà nói, ông ấy là Viện trưởng, các bác sĩ bên dưới chỉ có nịnh nọt ông ấy chứ đời nào ông ấy lại phải tới dỗ dành?
Trừ phi người đó phải có thực lực cực giỏi!
Tổng Giám đốc Dương thấy thế cũng lên tiếng lấy lòng: “Bác sĩ Giang à, là do bà nhà tôi không hiểu chuyện, cậu đừng so đo với cô ấy làm gì.”
Nói xong, ông ta trừng mắt với Tô Vãn, “Còn không mau xin lỗi bác sĩ Giang đi?” Tô Vãn cau mày nhìn Giang Trì... Cô ta không ngờ tính khí anh lại nóng này như thế. Chẳng phải anh ta chỉ là một bác sĩ nho nhỏ thôi à? Làm sao lại chảnh như vậy chứ?
Nhưng chồng cô ta đã lên tiếng rồi, cô ta không dám để chồng mình quá lúng túng, nên không thể làm gì khác hơn là đành nói xin lỗi: “Bác sĩ Giang à, thật sự xin lỗi anh. Tôi chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi, anh đừng để trong lòng.”
“Không có gì.” Gương mặt Giang Trì vẫn lạnh băng, anh cũng không phải là loại người chỉ cần dùng một, hai câu nói là có thể dỗ được, “Nếu bà Dương đã lên tiếng rồi, vậy thì tìm người khác đi! Chuyện thể này cần hai bên phải tình nguyện. Nếu cô không đồng ý, tôi cũng không cần cử nhất định phải làm cuộc phẫu thuật này.”
Nói xong, Giang Trì đưa tay lên nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, “Tôi còn có việc khác phải làm, xin phép đi trước.”
Giang Trì đúng là quá chảnh! Đời này anh không bao giờ phải làm chuyện nhìn sắc mặt người khác!
Bình thường Cố Tương cảm thấy tính cách của Giang Trì quá tệ. Nhưng bây giờ nhìn thấy thái độ của anh với Tô Vãn, trong lòng cô lại thấy hơi thoải mái.
Cố Tương đang ngồi xem trò hay, còn Giang Trì đã đi đến cửa phòng, anh mở cửa, thấy cô vẫn còn đang ngồi ăn giống như một người ngoài cuộc. Anh hỏi: “Còn không đi?”
Cố Tương: “...”
Chuyện này có liên quan gì đến cô đâu? Nhưng cô vẫn vội vàng đứng lên đi về phía anh.
Viện trưởng nhìn thấy Giang Trì bỏ đi thì không quá yên tâm, đành nói với Tổng giám đốc Dương: “Tôi đi tiễn cậu ấy.” Sau đó cũng đi ra khỏi phòng.
Tô Vãn rất ngạc nhiên khi thấy Viện trưởng đối xử tốt với Giang Trì như vậy, cô ta thắc mắc: “Viện trưởng tốt bụng quá nhỉ? Vị bác sĩ Giang này thật sự lợi hại như vậy sao?”
Bạch Vi buông chiếc thìa trong tay xuống, sau đó nói với Tô Vãn: “Anh ấy tên là Giang Trì, cậu cứ lên mạng tìm hiểu là sẽ biết.”