Hôm nay Tổng Giám đốc Dương mời Viện trưởng Trương ăn cơm là vì chuyện phẫu thuật của bố ông ta, Tô Vãn đương nhiên cũng biết chuyện này.
Nhưng điều duy nhất khiến cô ta không ngờ tới là, Cố Tương và Bạch Vi cũng sẽ xuất hiện ở đây!
Ông chồng này của cô ta mặc dù có tiền đấy, nhưng hơi lớn tuổi một chút, còn đã từng ly hôn.
Đây cũng là lý do vì sao cô ta kết hôn nhưng không mời bạn học tới... Vì cô ta không muốn bị các bạn chê cười.
Giờ phút này Bạch Vi và Cố Tương ở ngay đây, còn gặp được chồng của cô ta... khiến cô ta cảm thấy rất mất mặt.
Nghe chồng giới thiệu, cô ta cũng không nói được gì, chỉ có thể cắn răng chào hỏi: “Xin chào Viện trưởng Trương.” Tổng Giám đốc Dương ngồi xuống, Tô Vãn cũng ngồi ở bên cạnh ông ta.
Bạch Vi bắt chuyện: “Vãn Vãn, nếu biết cậu cũng muốn tới đây, thì chúng ta đã đi cùng nhau rồi.”
Tổng Giám đốc Dương nghe thể bèn cười hỏi: “Ồ, các cô biết nhau à?”
Bạch Vi nói: “Ba chúng tôi là bạn học... Vừa rồi còn ngồi uống trà ở bên cạnh đấy.”
“Trùng hợp vậy à!” Tổng Giám đốc Dương cười nói: “Thế thì chúng ta đúng là người một nhà rồi!”
Tô Vãn đưa tay lên vuốt tóc, hiện giờ cô ta có hơi xấu hổ, nhưng lại không thể không ráng chống đỡ lấy mặt mũi. Nhưng, chồng cô ta rất giàu, đây là thử Cố Tương có hâm mộ cũng không được!
Ăn uống một lúc, Tô Vãn bắt chuyện với Viện trưởng Trương: “Viện trưởng Trương là người phụ trách ca phẫu thuật của bố tôi à?” Bố của Tổng Giám đốc Dương đương nhiên chính là bố của cô ta.
Tổng Giám đốc Dương trả lời thay: “Không phải là bác sĩ Giang.”
Ông ta nói với Tô Vãn: “Em mời bác sĩ Giang một ly đi!”
Tô Vãn đến đây cả buổi rồi mà chỉ chú ý đến Cố Tương và Bạch Vi, cô ta không để tâm lắm tới Giang Trì.
Giờ nhìn anh, cô ta lập tức có cảm giác trái tim đập nhanh. Vị bác sĩ Giang này đẹp trai quá!
Cô ta cầm ngay ly lên đổ đầy rượu cho mình trước, sau đó đi tới bên cạnh Giang Trì, “Bác sĩ Giang, để tôi rót giúp anh.”
“Xin lỗi, tôi không uống rượu.” Giang Trì nhấc chiếc ly của mình lên.
Tô Vãn hơi lúng túng, “Vậy tôi uống rượu, anh uống trà.” Tô Vãn uống xong thì về chỗ của mình.
Cô ta nhìn Giang Trì, dịu dàng hỏi: “Bác sĩ Giang còn trẻ như vậy, chắc vẫn chưa kết hôn nhỉ?”
Đàn ông kết hôn rồi thường đeo nhẫn cưới, nhưng trên ngón tay của Giang Trì không có nhẫn. Cho nên Tô Vãn cảm thấy, hắn là anh vẫn còn độc thân.
Cố Tương ngồi nhìn Tô Vãn... Mặc dù Tô Vãn là vợ của Tổng Giám đốc Dương, nhưng cô có thể nhìn ra được cô ả này đang quyến rũ Giang Trì!
Trước kia lúc còn đi học, bên cạnh cô nàng này không bao giờ thiếu lốp xe dự phòng, không ngờ bây giờ kết hôn rồi mà vẫn lẳng lơ như thế. Cô ta không sợ chồng mình sẽ tức giận à.
Giang Trì nghe Tô Vãn hỏi thể thì nói: “Tôi kết hôn rồi.”
Tô Vãn hơi ngạc nhiên, “Anh kết hôn rồi? Nhìn không ra đấy!” Cố Tương đang uống món canh sườn nấu ngô thì đột nhiên cảm thấy ánh mắt của Giang Trì đổ dồn về phía mình. Cô lập tức có một linh cảm chẳng lành.
Cố Tương còn chưa kịp phản ứng, giây sau Giang Trì đã khoác tay lên vai cô, “Cô nhà tôi ở ngay đây, sao vậy, cô ấy không có nói cho cô biết sao?” Cố Tương không ngờ Giang Trì lại nói ra chuyện này.
Sắc mặt Tô Vãn trở nên cứng ngắc. Hôm nay cô ta nghe Cố Tương nói đã kết hôn còn tưởng rằng là nói đùa, không ngờ... Sự thật này khiến cô ta tức giận đến mức sắp hộc máu!
Thật không công bằng! Tại sao chồng của Cố Tương lại đẹp trai như vậy?
Qua một lúc lâu sau Tô Vãn mới bình tĩnh lại được. Cô ta nhìn về phía Giang Trì, thái độ
cũng không tốt như vừa rồi!
Dáng dấp đẹp trai thì có ích lợi gì? Không phải chỉ là một bác sĩ bình thường thôi sao?
Tô Vãn ngồi bên cạnh chồng mình, cô ta hỏi: “Bác sĩ Giang còn trẻ như vậy thì tay nghề giải phẫu có thực sự đáng tin cậy không? Sao tôi cứ cảm thấy có chút không yên lòng?”