CHƯƠNG 10
“Không. . . . . . Thực xin lỗi Nhiên nhi. . . . . . Ta không thể. . . . . . Không thể cho ngươi luyện Ngưng Ngọc quyết. . . . . . Ta tình nguyện. . . . . . Tình nguyện ngươi hận ta. . . . . . Cũng tuyệt đối không muốn ngươi mạo hiểm đi vào địa ngục . . . . .”
Diệp Minh Hàn thống khổ nhắm mắt lại nỉ non , ôm sát tha6n thể ấm áp vào lòng, tựa đầu đặt trên đôi vai nhỏ bé.
“Thật xin lỗi Nhiên nhi. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . .”
Chỉ có sự ấm áp của ngươi mới có thể hòa tan hàn băng trong lòng ta, cho nên, ta thà rằng ngươi hận ta oán ta, ta cũng không có mạo hiểm an nguy của ngươi, cho ngươi tập luyện Ngưng Ngọc quyết.
Sự thống khổ đó, ta không muốn ngươi trải qua. Cho nên. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . .
Kiếp này ngư ời có thể khiến Diệp Minh Hàn giải thích, thiên hạ chỉ sợ có mình Diệp Nhiên mà thôi!
Diệp Nhiên thân mình cứng đờ, y không hiểu, ý của Diệp Minh Hàn là gì?
Nguy hiểm gì? Chẳng lẽ luyện Ngưng Ngọc quyết có gì nguy hiểm sao?
Nghĩ như vậy, đáy lòng cũng ẩn ẩn nổi lên một tia hi vọng.
“Phụ thân. . . . . . Phụ thân vì sao không muốn cho Nhiên nhi luyện Ngưng Ngọc quyết? Nếu nói. . . . . . Nếu nói Nhiên nhi. . . . . . nhất định phải luyện thì sao?”
Diệp Nhiên cố gắng làm thanh âm của mình không chút gợn sóng, nhưng bên sườn bản tay nhỏ bé lòng chặt vào nhau lại nói lên đáy lòng y không chút bình tĩnh.
Ngươi như vậy. . . . . . Ta cũng không thể được lý giải vì. . . . . . Ngươi không phải sợ ta học võ công của ngươi đúng không? Ngươi chính là. . . . . . Lo lắng cho ta đúng không?
Quả nhiên, Diệp Minh Hàn lập tức bối rối.
“Không. . . . . . Ngươi không thể. . . . . . Ta sẽ không cho ngươi học. . . . . . Ta tuyệt đối sẽ không cho ngươi học. . . . . .”
Diệp Minh Hàn bối rối ngẩng đầu, ánh mắt sớm đã không có sự bình tĩnh băng hàn như thường, cuồng phong bão vũ cuồng loạn nổi lên, tay nắm chặt lấy bàn tay của Diệp Nhiên, ngay cả khi việc này sẽ làm đau đối phương cũng không để ý đến.
“Phụ thân. . . . . . Phụ thân có thể nói cho Nhiên nhi là vì sao không?”
Diệp Nhiên cố nhịn sự đau đớn truyền từ bàn tay lên, vẫn là vẻ mặt cười yếu ớt hỏi, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn đã ẩn ẩn tái nhợt.
“Sẽ rất thống khổ, phải ở trong hàn trì ngâm mình một năm mới có thể tiếp tục luyện, hơn nữa. . . . . . Sư phó đã nói, người tu tập Ngưng Ngọc quyết chỉ có nửa phần sinh cơ, một khi luyện thành sẽ ngạo thị võ lâm, nhưng nếu thất bại. . . . . .”
Diệp Minh Hàn vốn đã buông tay ra, giờ đây lại nắm chặt.
“Cho nên, Nhiên nhi, ngươi tuyệt không thể học, cho dù ngươi hận ta, ta cũng sẽ không cho ngươi học!”
Như cuối cũng đã định quyết tâm, ánh mắt Diệp Minh Hàn đã không còn cuồng loạn nữa, mà là thanh minh sau đó lại là kiên quyết.
“Ha hả. . . . . . Hảo, phụ thân yên tâm đi, Nhiên nhi không học, Nhiên nhi cũng sẽ không hận ngươi.”
Diệp Nhiên cười khẽ tiến sát vào lòng Diệp Minh Hàn.
Ngươi quan tâm ta như vậy, ta sao có thể hận ngươi được? Lại nghe thấy thanh âm Diệp Minh Hàn cúi đầu.
“Không. . . . . . Nhiên nhi nhất định hận ta. . . . . .”
Kinh ngạc ngẩng đầu, người nọ lại quay đầu đi, tránh đi tầm mắt của y.
“Phụ thân?”
Thấy Diệp Minh Hàn vẫn không muốn quay đầu lại, Diệp Nhiên xoay người nửa quỳ trên đùi Diệp Minh Hàn, vươn tay nâng giữ khuôn mặt hàn băng kia nhìn thẳng vào mình.
“Phụ thân ngươi làm sao vậy? Nhiên nhi đã nói, sẽ không hận ngươi.”
Diệp Minh Hàn cảm thụ được sự ấm áp trên mặt, nhìn về phía hài tử đang thản nhiên toát ra tiếu ý, ánh mắt khẳng định, nhưng tâm lúc này lại chẳng thế nào cảm nhận được sự ấm áp.
Tưởng tượng đến hài tử ấm áp kia dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn nói “Phụ thân ta hận ngươi.” Nỗi đau đó hệt như tâm bị xé rách, hắn sớm đã không còn cảm thấy lạnh vậy mà lúc này lại hận tâm mình vì sao không đông lại.
Ôm lấy thân thể nho nhỏ kia, vùi mặt vào mái tóc của đối phương, chỉ có cảm nhận được sự ấm áp kia, lòng hắn mới không còn thấy đau.
“Thật xin lỗi. . . . . . Nhiên nhi. . . . . . Không cần hận ta. . . . . . Không cần hận ta. . . . . .”
Thấy hắn như vậy, Diệp Nhiên trong lòng thở dài, vươn cánh tay nho nhỏ vòng qua cổ đối phương.
“Phụ thân, ngươi vì sao lại nghĩ nếu Nhiên nhi không luyện Ngưng Ngọc quyết, thì nhất định sẽ hận ngươi?”
Trong thanh âm tràn đầy sự bất đắc dĩ, một môn võ công mà thôi, y sao có thề vì thứ y căn bản không để trong mắt mà hận hắn được chứ?
Có lẽ. . . . . . Y vĩnh viễn cũng sẽ không hận hắn được! Tựa như lúc nãy hiểu lầm hắn, trong lòng có thất vọng, có bi thương, có cô đơn nhưng không có oán hận.
Diệp Minh Hàn cũng không nói gì nữa, chỉ ôm lấy hai tay của y như thể muốn y hoàn toàn hòa vào mình.
Nếu Nhiên nhi biết. . . . . . sao có thể không oán hận hắn? Nhiên nhi của hắn thông minh như vậy, có lẽ y sẽ rất dễ thành công. . . . . .
Nhưng. . . . . . hắn sao cũng không thể nguyện ý nhìn gương mặt luôn tươi cười kia, người như nước ôn nhu tinh thuần kia, cuối cùng trở nên giống hắn, tâm tựa hàn ngọc, vô tâm vô tình?
Cho dù tất cả lý do của hắn, đều chẳng qua là để che dấu tâm tư này, thật xin lỗi Nhiên nhi, chỉ vì ta. . . . . . tham luyến sự ấm áp của ngươi như thế, cho nên cho dù có một ngày ngươi sẽ oán hận ta, ta cũng chấp nhận.
Diệp Nhiên nhìn hắn, hàng lông mi thật dài che đi mí mắt, như cánh bướmđang run rẩy, tuy rằng không có ngôn ngữ cùng biểu tình gì, cả người lại bao phủ một tầng bi thương tuyệt vọng, đột nhiên cảm thấy đau lòng.
“Phụ thân, ngươi không cần như vậy được không? Mặc kệ là nguyên nhân gì, Nhiên nhi cũng sẽ không hận ngươi.”
Dùng sức ôm lấy cái cố lạnh băng của Diệp Minh Hàn, vươn người lên đem mặt dán vào gương mặt lạnh lẽo của đối phương, muốn làm cho đối phương cảm nhận được tâm ý của mình.
Diệp Nhiên cảm thấy Diệp Minh Hàn của lúc này cực kỳ yếu ớt, cả người như dương quang chiếu xuống hàn băng, hệt như chỉ cần một cái chạm khẽ, cũng sẽ hóa thành nhiều mảnh băng, khiến người ta xem đau lòng không thôi.
“Thật sự. . . . . . Sẽ không hận ta sao?”
Nếu có một ngày, ngươi biết được . . . . . . Cũng sẽ không hận ta sao?
Kéo ra khoảng cách giữa người, Diệp Minh Hàn cúi đầu nhìn vào cặp mắt đen bong hắn yêu nhất, đáy lòng tràn đầy sự đấu tranh.
“Đúng, Nhiên nhi sẽ không hận ngươi, tuyệt đối không.”
Chỉ vì sự quan tram cùng bi thương của ngươi bây giờ, mặc kệ là nguyên nhân gì, ta cũng tuyệt đối sẽ không hận ngươi.
Diệp Nhiên khẳng định gật đầu, liền lập tức bị ôm thật chặt.
“Hảo.”
Giờ khắc này, Diệp Minh Hàn rất cao hứng, mặc kệ về sau như thế nào, chỉ cần ngươi hiện tại không hận ta, vậy thì tốt rồi.
Đôi mắt băng hàn phiếm ra nhè nhẹ nhu tình, cùng nỗi bất an bị che dấu thật sâu.
Nhưng, nhiều năm sau, khi Diệp Nhiên biết được hết thảy, không biết nên khóc hay cười hơn nữa còn có một sự cảm động sâu sắc, mới biết nguyên lai Diệp Minh Hàn từ khi đó đã để ý y a!
Đương nhiên đây là nói sau, ta trước không đề cập đến, hãy cùng nhau chờ đợi sự phát triển của hai người vậy!
Hết đệ nhất quyển – Vi thùy tâm đông [Vì ai tâm đau]