CHƯƠNG 11
“Uống. . . . . . Hô. . . . . .”Đánh xong một thức cuối cùng, Diệp Nhiên thu chưởng.
Tiêu Tuấn đứng cạnh lập tức bước lên, đưa khăn mặt.
” Chưởng pháp của Thiếu chủ thành thạo rất nhiều.”
“Ân, so với ngày hôm qua tốt hơn một chút .”
Diệp Nhiên nhận khăn mặt, lau mồ hôi trên trán.
Bắt đầu từ hai năm trước, y mỗi ngày buổi sáng đứng tấn một canh giờ, mấy ngày hôm trước, Tiêu Tuấn dạy y một bộ chưởng pháp, nhưng y vận dụng vẫn chưa được nhuần nhuyễn cho lắm.
“Phụ thân còn đang bế quan sao?”
Tuy rằng học công phu hơn hai năm, mỗi ngày cũng phao dược dục một canh giờ, thân thể Diệp Nhiên năm tuổi vẫn nhỏ yếu hơn nhiểu so với những hài tử cùng lứa, mặc cho Thiệu Hoa có điều trị thế nào, cũng không thấy hiệu quả.
“Phải, tính tính thời gian, thì sắp xuất quan rồi.”
Tiêu Tuấn theo sau Diệp Nhiên đó, đi đến Y các.
“Ân.”
Diệp Minh Hàn mười ngày trước bế quan trong hàn trì, sau khi xuất quan, Ngưng Ngọc quyết khẳng định đột phá tầng thứ năm .
Đẩy cửa Y các ra, Thiệu Hoa đã đứng đợi một bên, bên trong bày đặt một đại dũng đang bốc khói, trong dũng dược thủy đen tuyền, trên mặt nước còn phủ một tầng vụn thuốc.
“Thiếu chủ”
Thiệu Hoa chắp tay, tiến lên đưa cho Diệp Nhiên một đan hoàn màu xanh, tản ra dược hương.
“Hôm nay là ngày cuối cùng, sẽ hơi đau, Thiếu chủ nhất định phải cố chịu.”
“Ân.”
Diệp Nhiên tiếp nhận, nuốt xuống, thuần thục cởi áo khoác, khoác áo đơn bước vào dục dũng, dược thủy trong dũng lập tức dâng đến ngực, cởi áo đơn, lộ ra nửa thân mình trắng như tuyết.
Y cũng không muốn phiền toái như vậy, nề hà phụ thân có lệnh, cũng chỉ có thể làm theo .
Thiệu Hoa đến sau lưng Diệp Nhiên, cắm một cây ngân châm nhỏ dài vào huyệt đạo.
“Phi Dương cùng An Thành đâu? Mấy ngày nay hình như chưa gặp bọn họ.”
Cảm giác đau đớn lan tràn toàn thân, Diệp Nhiên nói chuyện, muốn phân tán lực chú ý của mình.
“Ha hả, Thiếu chủ là thấy gần đây trong cung thanh tĩnh hơn nhiều mới đúng!”
Tiêu Tuấn cười nói.
“Ha hả, đúng vậy, bọn họ ở, trong cung luôn náo nhiệt.”
Tiêu Tuấn cũng nhớ đến cảnh tượng náo nhiệt một khi hai người chạm mặt, cũng cười cười.
“Minh đường xảy ra vài chút việc, An Thành đi đến đó, Phi Dương đi dược cung.”
“Minh đường?”
Dược cung y biết, là nơi sư phó Độc Tiên của Phi Dương ở, nhưng Minh đường lại là nơi nào?
“Thiếu chủ không biết?”
Tiêu Tuấn nghe vậy có chút kinh ngạc nhìn y.
“Không biết, làm sao vậy?”
Y không biết thì rất kì quái sao?
“Cung chủ chưa từng nói cho Thiếu chủ biết sao?”
“Chưa từng, sao vậy? Là chuyện ta không bên biết à?”
Cẩn thận ngẫm lại, phụ thân quả thật chưa từng đề cập trước mặt y, Diệp Nhiên cười cười, xem nhẹ phân mất mác trong lòng kia.
Tiêu Tuấn sửng sốt một lúc, liền hiểu được nguyên do trong đó, bật cười nói: “A. . . . . . Thiếu chủ không biết cho nên khẳng định sẽ không hỏi, mà Cung chủ. . . . . .”
Diệp Nhiên giật mình, cũng hiểu được ý tứ của hắn.
Phụ thân của y a, trừ bỏ đối y, sẽ không quan tâm thứ gì khác, y không hỏi, hắn sao có thể tự nói? Nghĩ như thế, trong lòng thoải mái hơn nhiều.
“Thật cũng không phải cái gì cơ mật, Cung chủ đã từng phân phó thuộc hạ, trong Ngạo Hàn cung này không có chuyện gì mà Thiếu chủ không thể biết.”
Lập tức tinh tế giải thích từ đầu.
Nguyên lai, Tiêu Tuấn, An Thành cùng Phi Dương, đều tự có một sinh kế để duy trì chi tiêu hằng ngày của Ngạo Hàn Cung.
Như Minh đường của An Thành, dược đường của Phi Dương, Tiêu Tuấn chưởng quản thương hội, người trong giang hồ đều biết tam đại thế lực này, nhưng không biết chưởng quản tam đại thế lực ấy là người của Ngạo Hàn cung.
Minh đường, chủ yếu chia làm bảo cùng sát, cũng chính là bảo tiêu cùng sát thủ, Đường chủ An Thành.
Dược đường, chủ yếu bán một ít dược không thể bán công khai trên giang hồ, như độc dược, mê dược các thứ. . . . . . Đường chủ Phi Dương.
Mà hiện tại bởi vì có thêmThiệu Hoa, dược đường cũng bắt đầu bán một ít giải độc hoàn, kim sang dược, nội thương dược các loại. . . . . .
Thương hội, chính là tên gọi chung. Bên trong có tửu lâu, khách ***, thanh lâu, đổ phường. . . . . . Tóm lại một câu, cái gì kiếm tiền thì làm cái đó. Chủ quản Tiêu Tuấn.
Khó trách Phi Dương cùng An Thành thường xuyên rời cung, nhưng, lấy tình tính phụ thân hẳn sẽ không nghĩ ra mấy thứ này, xem ra, ba vị thuộc hạ của phụ thân cũng bất phàm a!
Nghĩ, nhìn ánh mắt Tiêu Tuấn mang theo nhiều điểm bội phục.
Tiêu Tuấn cười giải thích: “Thiếu chủ không cần rất để mắt chúng ta, mấy thứ này cũng không phải do chúng ta nghĩ ra, mà là do sư phụ Tiêu Diêu Tán Nhân của Cung chủ nghĩ ra đó.”
“Tiêu Diêu Tán Nhân?”
Diệp Nhiên tò mò, y không phải mới nghe nói đến sư phụ của phụ thân, lại chưa từng được gặp mặt.
Như xem thấu nghi hoặc của Diệp Nhiên, Tiêu Tuấn cười giải thích: “Thiếu chủ không cần nghi hoặc, đừng nói Thiếu chủ chưa gặp mặt, trên giang hồ người đã gặp qua Tán Nhân có thể đếm được trên đầu ngón tay. Tiêu Diêu Tán Nhân nguyên là người của Vô Cực Môn, sau không biết sao lại bị trục xuất môn, người này là một nhân vật truyền kỳ, tương truyền ông trên biết thiên văn, dưới biết địa lý, chiến thuật mưu lược, Âm Dương Ngũ Hành, kỳ môn độn giáp, cửu cung bát quái, không gì không biết, không gì không giỏi. Người trong giang hồ đều không biết tính danh thật của ông, nhưng vì ông tự xưng Tiêu Diêu Tán Nhân, nên cửu nhi cửu chi, mọi người cũng đã quên đi tên thật của ông ta.”
Diệp Nhiên gật đầu, có thể dạy ra một đồ đệ lợi hại như phụ thân, sư phó của hắn khẳng định sẽ không đơn giản.
“Vậy Tiêu Tuấn ngươi nghĩ sư tôn như thế nào?”
Tiêu Tuấn ngẩn ra, sư tôn? Nga, phản ứng lại, mới biết y nói đến sư tôn là chỉ Tiêu Dao Tán Nhân.
“Không gạt Thiếu chủ, Tiêu Tuấn kỳ thật không gọi Tiêu Tuấn, vốn chỉ là một cái tiểu khất nhân, khi bảy tuổi ngẫu ngộ Tán Nhân, bị mang lên núi, gặp được Cung chủ năm ấy năm tuổi, Tán Nhân nói ông có thể dạy ta võ công, nhưng có trao đổi, ta phải vĩnh viễn nguyện trung thành với Cung chủ, vĩnh viễn không thể phản bội. Tán Nhân có một quy củ, đồ đệ xuất sư không chỉ phải làm nhiệm vụ xuất sư, còn muốn phải có nơi ở của mình, bảo Cung chủ dựng một căn phòng ở hàn trì. Cung chủ mười lăm tuổi xuống núi, giết Trần Hoa Phong, ta liền tiếp nhận tất cả tài sản trên danh nghĩa của Trần Hoa Phong, lập ra Ngạo Hàn Cung tại Lạc thành, Tán Nhân đã từng đến, nói với ta” Đồ đệ này của ta a, cái gì cũng không hiểu, cho nên các ngươi nếu ở lại cạnh hắn thì đều phải có một sinh kế, đừng để hắn bị chết đói !”
Nói tới đây, Tiêu Tuấn bật cười.
Diệp Nhiên cũng cười híp mắt, không nghĩ tới sư tôn y cũng rất thương phụ thân a, người khác đều là chủ tử phát lương cho thuộc hạ, ở đây, trái ngược, thuộc hạ không những phải kiếm tiền dưỡng chủ tử, lại còn không được phát lương nữa chứ.
Hết đệ nhất quyển Ngạo Hàn vãng sự (Chuyện xưa của Ngạo Hàn) [thượng]