Editor: Quỷ Bà
Beta: Katherine Kim
Trên hành lang yên tĩnh chỉ có tiếng bước chân dồn dập và tiếng gào thét của Ngụy Thời, tiếng hồi âm vang vọng khắp nơi, nhưng hai người đó vẫn làm ngơ, tiếp tục đi về phía trước, Ngụy Thời nôn nóng, cảm giác của cậu lúc này rất lạ, nếu Ngụy Hân thật sự đi theo gã, thì có khả năng... sẽ chẳng bao giờ quay về nữa.
Ngụy Thời sợ hãi, run rẩy cầu xin Ngụy Hân “Ngụy Hân, dừng lại, đừng đi nữa.”
Ngụy Hân rốt cục cũng nghiêng đầu, hai mắt nhắm nghiền rồi từ từ hé mở, Ngụy Thời phải hít sâu một hơi, đôi mắt Ngụy Hân chỉ còn trơ hốc, chẳng còn tròng mắt. Con mắt đen ngòm xoáy thẳng vào Ngụy Thời.
Ngụy Thời bị dọa đến nổi da gà, bước lùi về sau, Ngụy Hân nhìn cậu một lát mới quay đầu đi tiếp, mà gã đàn ông bên cạnh nó, đã biến thành bóng trắng mơ hồ thay vì chiếc áo bệnh nhân xanh, lẫn vào đám sương mù chẳng biết xuất hiện từ bao giờ, đến đầu gối cũng không nhìn rõ.
Nhưng Ngụy Thời cảm giác gã như không có chân.
Ngụy Thời rất sợ, song chẳng thể nào cứ trơ mắt nhìn Ngụy Hân bị người ta mang đi như vậy, vì thế cậu thu hết can đảm đuổi theo, đúng lúc này, đột nhiên có vài người chui ra từ vách tường chắn trước mặt Ngụy Thời.
Trong đó có một người đàn ông trung niên, mặc đồ đen, khuôn mặt khô đét sạm đen không chút máu, như được khắc bằng gỗ, con ngươi nằm cố định giữa hốc mắt, sắc mặt vô cảm nhìn Ngụy Thời, sau đó chậm rãi nhếch môi, lộ ra nụ cười âm trầm, nhưng tứ chi bất động, trên mặt cũng chẳng có điểm vui vẻ gì.
Còn có một cô gái trẻ, mặc đồng phục bệnh nhân, bên dưới không ngừng chảy máu, nét mặt vừa đau khổ, vừa dữ tợn vô cùng, bên cạnh cô là một bà lão vươn bàn tay như củi khô, móng tay cáu bẩn đen sì về phía Ngụy Thời.
Kế bên bọn họ, còn đủ mọi dáng người, hình thù kỳ quái, đau khổ, điên cuồng, vui sướng, chán nản, lũ lượt đi ra từ trong tường, ít phút sau đã đầy quá nửa hành lang.
Ngụy Thời bị bọn họ bức lui về phía sau, khoảng cách càng lúc càng xa Ngụy Hân.
Cậu quơ tay loạn xạ, muốn xua đuổi đám chẳng phải người cũng không ra quỷ này “Tụi bây tránh ra, cút ngay, đừng cản tao.” Ngụy Thời cố gắng biểu lộ sức mạnh, thêm một chút hung ác, muốn dọa những kẻ trước mắt này, nhưng giọng nói run rẩy đã làm bại lộ sự sợ hãi và kinh hoàng của bản thân.
Ngụy Thời tự hỏi phải chăng đây là một cơn ác mộng, nhưng sao lại chân thật như thế? Cậu có thể cảm giác được cơn ớn lạnh rùng mình, kinh hãi tận xương, trong lòng nóng như lửa đốt, thậm chí cậu còn cảm nhận được sự đau đớn từ vết cào của bà lão, điều này sao có thể là mộng.
Chẳng phải ai cũng bảo, trong mơ sẽ không thấy đau sao.
Ngụy Thời trơ mắt nhìn Ngụy Hân gần biến mất, nôn nóng đến phát khóc, đột nhiên nhớ đến phương pháp cậu đọc được từ mấy quyển sách trong nhà lúc nhàn rỗi, đưa ngón giữa tay phải vào miệng, ra sức cắn một cái, tay đứt ruột xót, lập tức đau đến hít một hơi.
Rõ ràng miệng vết thương rất sâu, nhưng máu thì chẳng mấy.
Ngụy Thời vẩy tay về phía những “người” đó, máu dính trên người, bọn họ lập bốc khói, hệt như axit ăn mòn, đám “người” đó gào lên, âm thanh đau đớn đến chói tai khiến Ngụy Thời kích động đẩy những cơ thể cứng đờ ra, lảo đảo chạy về phía Ngụy Hân.
Nhưng đã muộn, nơi đó chẳng còn ai, không một bóng người.
Ngụy Thời đi tới, vịn vào tường, cậu gào thét trong hoang mang “Ngụy Hân, Ngụy Hân, em ở đâu? Đừng hù anh nữa, mau ra đây Ngụy Hân.” Chung quanh vắng lặng như tờ, những cái bóng kia cũng đã biến mất sau bức tường, Ngụy Thời lang thang trong bệnh viện vắng vẻ như người mất hồn, miệng thì thào gọi “Ngụy Hân, em ra đi, đừng trốn nữa, anh đưa em về, anh sẽ không bắt em đi học nữa, mau ra đi em.”
Khi thì cầu xin, lúc lại tức giận mắng chửi, càng về sau càng thấy mơ hồ.
Đến cùng miệng nói câu gì, cậu cũng chẳng rõ nữa.
Mãi đến khi hừng đông, nhân viên bệnh viện phát hiện ra đống hỗn loạn, lúc tìm thấy Ngụy Thời thì cậu đang trò chuyện với một xác chết, y tá gọi cũng không nghe, phải nhờ bác sĩ dùng biện pháp gọi hồn cổ xưa nhất, đánh cậu hai bạt tai, mới tỉnh táo lại.
Ngụy Thời ngây ngốc nhìn thi thể lạnh băng trên giường, là một người đàn ông trung niên, mặc đồ đen, nụ cười cứng đờ, gương mặt khô héo lại lấm tấm chấm đen, nhìn kỹ sẽ thấy mùi máu tanh nồng nặc tản ra từ mấy vết đốm. Chính là gã đàn ông tối hôm qua đã cản đường cậu, Ngụy Thời ngơ ngác nhìn gã, nếu như lúc nãy cậu tỉnh táo, nghĩ rằng hôm qua chỉ là một cơn ác mộng, thì bây giờ cậu chẳng thể xác định nổi đó có phải là mơ hay không.
Ngụy Thời ngẩng đầu, “Em cháu đâu?”
Giọng y tá có chút the thé “Em cháu không biết đã đi đâu, sao cháu lại ở đây, người trực ban đêm qua cũng biến mất, để bệnh nhân lại không trông coi, một người ốm nặng vì không kịp cấp cứu mà mất mạng, thật sự quỷ quái.” Y tá nói đến câu sau, trong lòng cũng sờ sợ, nhanh chóng đỡ Ngụy Thời ra khỏi nhà xác.
Ngụy Thời vừa đi vừa hỏi “Người chết là ai?”
Y tá bĩu môi, “Là một cô gái trẻ, tuổi còn nhỏ mà đã đi phá thai, kết quả...”
Ngụy Thời nhớ đến cô gái vẻ mặt đau khổ, dưới thân không ngừng chảy máu tối hôm qua.
Ngụy Thời trở về phòng bệnh, hai mắt đăm đăm nhìn giường bệnh trống rỗng, đáng lẽ phải có người nằm trên đó, nhưng Ngụy Hân lại biến mất, cậu không dám nghĩ đến phản ứng của mẹ sẽ như thế nào, Ngụy Thời ở lại bệnh viện tìm ba ngày, phía bệnh viện cũng không thể thoát khỏi tránh nhiệm, bọn họ đưa người đi xung quanh tìm Ngụy Hân, nhưng Ngụy Hân như bốc hơi khỏi thế gian, không ai biết tung tích.
Cuối cùng, bệnh viện không thể không tuyên bố, Ngụy Hân mất tích.
Ngụy Thời lảo đảo gọi điện thông báo cho mẹ, bà nghe xong liền ngất ngay tại chỗ, khi tỉnh lại bà liền trở về thị trấn Quảng Tế, chạy đến bệnh viện làm ầm đòi trả lại Ngụy Hân, còn đánh Ngụy Thời đòi cậu trả con lại cho bà.
Những cảm xúc sau khi ba cậu mất tích lại trỗi dậy, không thể cứu vãn, Ngụy Thời hết cách, đành phải bảo nhân viên bệnh viện trói bà lại, tiêm một mũi thuốc an thần.
Ngụy Thời mệt mỏi ngồi bên cạnh giường mẹ, chỉ mới vài ngày, cơ thể vốn gầy yếu lại càng còm nhom, đến mức gió thổi cũng bay, quần áo càng thêm thùng thình, tưởng chừng có thể nhét thêm người nữa.
Ngụy Hân mất tích, không tìm thấy Ngụy Hân là lỗi của cậu, nhưng cách mà mẹ đem mọi trách nhiệm đổ lên đầu cậu khiến Ngụy Thời rất đau lòng, cậu cũng lo cho Ngụy Hân mà, vì sao mẹ lại chẳng tin. Ngụy Thời ngồi bên giường ngây ngẩn, thi thoảng có mấy y tá đi vào sợ cậu chịu không nổi giày vò, gia đình xảy ra chuyện không may, nên khi nói chuyện với cậu đều rất dè dặt.
Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, Ngụy Hân chưa chết, chỉ mất tích mà thôi.
Ngụy Thời chống cằm, móng tay sắc nhọn bấu rách da, trên ngón tay dính đầy máu mà cậu không chút cảm giác. Ngụy Hân nhất định đã bị quỷ mê hoặc, nếu muốn tìm nhất định sẽ có cách, cậu nhớ đến những câu chuyện ma quái mà người lớn trong thôn hay kể, có rất nhiều pháp sư phép thuật cao cường, chỉ cần tìm được bọn họ, hoặc học được bản lĩnh giống thế...
Bà Ngụy nằm trên giường động đậy, hé mắt nhìn Ngụy Thời, cầu đầu tiên chính là “Ngụy Hân đâu?”
Miệng Ngụy Thời giật giật, ấp úng “Còn, còn chưa tìm được.”
Bà Ngụy lập tức phát điên, run rẩy ngồi dậy, cầm gối, chăn, cả chiếc cốc ở đầu giường ném về phía Ngụy Thời “Chưa tìm được còn không mau đi tìm, tao biết mày không thích em mày, mày cố ý hại nó, mày phải hại nó mới vừa lòng mày, giống như cách mày hại ba mày vậy.”
Sắc mặt Ngụy Thời trắng bệch, nhưng đã mau chóng kiềm chế. Cậu cùng với ý tá giữ chặt bà Ngụy, bà điên cuồng vùng vẫy, xém chút đã chẳng thể khống chế. Đôi mắt Ngụy Thời như có lửa, hốc mắt đau đớn tựa như bị chà bởi giấy ráp, cậu gào lớn “Mẹ, mẹ bình tĩnh lại đi! Con sẽ tìm được Ngụy Hân, mẹ yên tâm, con sẽ tìm được nó!”
Tiếng kêu của Ngụy Thời khiến bà bình tĩnh một chút.
Bà vô lực ngã xuống giường, ánh mắt ngây dại nhìn trần nhà, “Con sẽ tìm được nó?”
Ngụy Thời nghiêm túc gật đầu, “Được, nhất định sẽ tìm được.”
Bà Ngụy đột nhiên yên tĩnh, bà chậm rãi ngồi dậy nhìn Ngụy Thời, mặt đối mặt, một hoài nghi một kiên định, sau một lúc lâu bà mới gật đầu “Được, con tìm đi, nhất định phải tìm được,không thấy thì đừng quay về gặp mẹ.”
Bà Ngụy chỉ mới ba mươi mấy tuổi, nhưng tướng mạo trẻ hơn số tuổi rất nhiều, bộ dạng mềm yếu dịu dàng, giống như một sợi tơ tằm khiến đàn ông yêu thương, diện mạo của Ngụy Hân có bảy phần giống bà, cũng xinh đẹp như vậy, bà và ông Ngụy thương yêu sâu đậm, ông Ngụy mất tích nhiều năm, rất nhiều người đến cửa khuyên bà đi bước nữa, nhưng đều bị mắng đuổi ra khỏi nhà. Dần dà, không ai dám nhắc đến chuyện này nữa.
Bà Ngụy tin rằng, sẽ có một ngày nào đó ông Ngụy trở về, bây giờ, bà đem niềm tin cuối cùng này đặt lên vai Ngụy Hân.
Ngụy Thời không đi học nữa, cả ngày đi tìm em, tìm tới tìm lui vẫn không thấy, bất kể tin tức nào đến cuối cùng đều là giả, sức khỏe Ngụy Thời suy giảm, sức cùng lực kiệt, đứng một chỗ còn lảo đảo như sắp ngã, dường như bất kì lúc nào cũng có thể ngất xỉu, Ngụy Thời biết nếu mình cứ tiếp tục như vậy, chưa tìm được Ngụy Hân thì cậu đã đi gặp Diêm Vương.
Nhận ra được vấn đề, cậu không ra ngoài tìm nữa.
Hôm nay, Ngụy Thời đi học về, cậu đạp xe trên con đường đầy sỏi đá vào thôn Ngụy, ngồi rất vững, đạp thật chậm, không còn sức sống và nhanh nhẹn trước đó, chạy qua những ánh mắt thương tiếc của hàng xóm. Khi cậu vừa định dắt xe vào, căn nhà kế bên liền mở cửa, bác Trương kéo cậu lại, nếp nhăn trên gương mặt già nua xoay xoay nhìn tựa hoa cúc, thần bí bảo với cậu “Ngụy Thời à, nếu con muốn tìm Ngụy Hân, có thể đi tìm một người.”
Ngụy Thời vội ngẩng đầu “Là ai, bác Trương mau nói cho con biết.”
Bác Trương đưa cho Ngụy Thời một tách trà “Chính là ông thầy Mao ở trấn kế bên đó, rất có bản lĩnh.”
Bác Trương miên man kể lại những kỳ văn dị sự của Mao lão tiên, một người đồng hương nào đó đến nhờ lão Mao tìm nhẫn vàng cho mình, lão chỉ bấm bấm đốt tay đã tìm thấy ngay, còn một người ở thôn nọ muốn tìm đứa con gái bị người ta bắt cóc, lão Mao bày trận làm phép lúc sau vạch rõ một hướng, quả nhiên người nọ đi theo hướng đó liền tìm được đứa con.
Bác Trương nói có sách mách có chứng.
Mấy cái chuyện như đi tìm bà đồng thầy pháp này, Ngụy Thời trước nay chưa từng nghĩ tới, bây giờ có lẽ nên thử một lần.
...
Cả đêm Ngụy Thời ngủ không yên giấc, cứ cảm thấy có ai đó đang nhìn chằm chằm vào mình.