Editor: Quỷ Bà
Beta: Katherine Kim
Bây giờ là tháng năm âm lịch, cuối mùa xuân khắp nơi ngập tràn sức sống, nơi nơi đều một màu xanh mơn mởn. Ngụy Thời hỏi thăm được địa chỉ nhà Mao lão tiên, sáng sớm liền xách xe đạp đi dọc đường quốc lộ lên thị trấn Từ Ân.
Mao lão tiên nguyên là một ông lão đã gần bảy tám mươi tuổi, mặc bộ đồ đạo sĩ dày cộp ôm lò sưởi tay run rẩy ngồi trong phòng kín. Vừa bước vào trong, một mùi ẩm thấp trộn lẫn giữa mùi của người già cùng bầu không khí ngột ngạt từ phòng kín xộc lên mũi. Ngụy Thời vừa bước chân vào liền chóng mặt, phải nín thở mới bình thường trở lại.
Ngụy Thời ngồi trên một chiếc ghế gỗ, Mao lão tiên ở phía đối diện đang từ từ nhắm mắt, chẳng biết đang ngủ gật hay suy nghĩ, Ngụy Thời không đánh thức ông ấy, mà kiên nhẫn ngồi chờ theo lời người nhà Mao lão tiên đã dặn trước đó, cậu không vội, tìm lâu như vậy đợi hơn một chút cũng không thành vấn đề.
Muốn gặp Mao lão tiên chẳng phải dễ, phải xếp hàng hoặc đặt lịch trước, còn phải trả 200 đồng tiền trà nước, nhiêu đó cũng đủ rút hết phân nửa tiền dành dụm của Ngụy Thời. Đến nước này, người nhà Mao lão tiên còn nói, vào trong rồi ông ấy đồng ý xem cho hay không lại là chuyện khác.
Khi nghe bọn họ nói như thế, Ngụy Thời lập tức siết chặt nắm tay, ánh mắt lom lom nhìn chằm chằm đứa con gầy như khỉ của lão Mao, cố gắng kiềm chế bản thân không nhào đến đấm gã một cái. Tên đó thấy không ổn, vội vàng bổ sung “Dĩ nhiên, thường thì ông cụ đều đồng ý, đừng lo, nếu bây giờ không được thì chúng ta bàn lại.”
Tuy thằng nhóc trước mắt này trắng trẻo yếu ớt, nhưng ánh mắt rất hung ác, khí thế đó thoáng nhìn đã biết là một kẻ kiên định, không nên đắc tội, mất công làm lớn chuyện cũng chẳng lợi lộc gì. Dù sao chuyện bói quẻ này trong thị trấn không để ý, nhưng nếu có chuyện xảy ra, cái mũ mê tín dị đoan thế nào cũng chụp xuống đầu bọn họ, chuyện tốt cũng thành chuyện xấu, không nên gây hấn với đứa nhỏ này.
Cuối cùng Mao lão tiên cũng mở mắt, cái nhìn mờ đục vô thần quan sát Ngụy Thời, dùng âm thành khàn khàn già nua của mình hỏi Ngụy Thời về ngày sinh tháng đẻ của Ngụy Hân, Nguy Thời liền đưa lá bùa vàng đã viết sẵn bát tự đưa cho ông cụ. Mao lão tiên đeo kính lão, chẳng bật đèn, mở quyển sách cũ trên đầu gối rồi chầm chậm tính toán.
Tính đi tính lại, sắc mặt của ông từ từ thay đổi, lá bùa trong tay run rẩy rơi xuống, nằm trên mặt đất.
Ngụy Thời chỉ mới mười mấy tuổi, ngồi chờ lâu như thế đã có phần mất kiên nhẫn, cậu vội vàng nhìn Mao lão tiên “Mao lão tiên, rốt cuộc Ngụy Hân em trai của cháu ở đâu, ông tìm được không?”
Mao lão tiên chậm rãi nhặt lá bùa lên “Cậu nghe lão già này khuyên một câu chân thành đi, đừng tìm em cậu nữa, không tìm về được đâu.”
Ngụy Thời đứng phắt dậy, lớn tiếng nói “Không thể nào! Nhất định sẽ tìm được, xin ông xem kỹ lại lần nữa giúp cháu.” Ngụy Thời bước đến gần Mao lão tiên, câu nói vừa rồi ắt hẳn ông ấy đã biết chuyện gì đó, nhưng chẳng biết e dè điều gì lại không nói ra, Ngụy Thời khẩn cầu nhìn Mao lão tiên.
Ông lão nhìn cậu, thở dài, “Được rồi, tôi sẽ thử lại một lần.”
Mao lão tiên để Ngụy Thời lùi ra một chút, lấy mấy đồng tiền cổ nhẵn nhụi trơn bóng đặt lên bàn thờ, trên đó đặt linh vị ba vị thần Tam Thanh*, thắp ba nén nhang, sau khi khấn xong liền cắm vào bát hương dày đặc chân nhang, ông run rẩy quỳ gối trước bàn thờ, nhắm mắt lẩm bẩm, dùng hai ngón tay gắp lá bùa hơ qua ngọn nến rồi thả vào một bát nước đầy.
(*) Tam Thanh là ba vị thần tiên tối cao trong Đạo giáo tại Trung Quốc. Tam Thanh bao gồm:
Ngọc Thanh Nguyên Thuỷ Thiên Tôn Thượng Thanh Linh Bảo Thiên Tôn Thái Thanh Đạo Đức Thiên Tôn, cũng chính là Thái Thượng Lão Quân
Lúc này, ba que hương đột nhiên phụt tắt, chỉ còn chút khói nhẹ nhàng bay.
Cơ thể Mao lão tiên chấn động, mở mắt nhìn ba cây nhang đã tắt, khẽ lắc đầu “Không được rồi, cậu nhìn đi, thần Tam Thanh không chịu ra quẻ, tôi cũng chẳng còn cách nào, đến nhang cũng tắt, đã rất nhiều năm chưa xảy ra chuyện này, cậu bỏ cuộc đi.”
Ngụy Thời im lặng, Mao lão tiên cũng không ép cậu, nhắm mắt lại ngủ tiếp.
Một lúc lâu sau, Ngụy Thời mới lên tiếng “Vậy ông dạy cháu cách bói quẻ, cháu tự học tự tính!”
Lão Mao mở mắt đầy bất ngờ, nhìn đứa bé không lớn cũng chẳng nhỏ trước mắt, nét mặt quật cường và kiên định đứng ở đó, căng thẳng nhìn ông, Mao lão tiên lắc đầu “Học mấy thứ này, đặt chân vào con đường này đều phải trả giá rất lớn, cậu còn nhỏ không hiểu chuyện, về đi, về đi, đừng làm càn nữa.”
Ngụy Thời nói lớn hơn “Đó là em cháu, ông giúp cháu đi, cháu không phải là con nít chẳng hiểu chuyên, cháu biết rõ chuyện này nặng nhẹ ra sao, cho dù ông không giúp, cháu cũng sẽ tự tìm cách!”
Cuối cùng, Mao lão tiên không đồng ý để Ngụy Thời bái mình làm sư phụ, nhưng cũng không hoàn toàn từ chối, ông đưa một ít sách dạy xem quẻ cho Ngụy Thời, hơn nữa cũng bảo cậu hay, nếu nhất định phải tìm Ngụy Hân, có thể đi về phía bắc nơi có thủy âm xem thử.
Ngụy Thời mang một loạt sách trở về nhà.
Bà Ngụy không đi làm nữa, liên tiếp mất chồng và con, không chịu nổi cú sốc này nên tinh thần không được tốt, đã bắt đầu có dấu hiệu tâm thần, bình thường luôn tự giam mình trong phòng chẳng chịu ra. Ngụy Thời vừa phải chăm sóc cho bà vừa tự học cách bốc quẻ, nhiều việc vô cùng.
May mắn thay, từ ngày Ngụy Thời nói sẽ tìm được Nguy Hân, dường như rất tin tưởng nên bình thường bà không làm ầm, cách mười ngày nửa tháng liền hỏi Ngụy Thời một câu, Ngụy Thời trả lời “Con đang tìm”, bà sẽ về phòng tiếp tục chờ.
Đôi khi, Ngụy Thời nhìn bà, không biết nên làm gì mới phải.
Ngày từng ngày trôi qua, áp lực lớn nhất của Ngụy Thời không còn là việc tìm kiếm Ngụy Hân, thay vào đó là chi phí sinh hoạt. Từ khi bà Ngụy pở nhà, không có thu nhập, miệng ăn núi lở cũng chẳng bao lâu, chỉ riêng việc ăn ở của hai người đã trở thành gánh nặng lớn.
Nhưng học phí của Ngụy Thời không nằm trong đó.
Thôn Ngụy không giống những nơi khác, hơn trăm năm trước trong thôn Ngụy mở trường cho gia tộc, chỉ cần là người họ Ngụy thì có thể được học miễn phí. Sau giải phóng, việc học phát triển, trường học riêng bị tịch thu sau đó cũng giải tán. Vì trong dòng họ có rất nhiều người học tốt, nên những tầng lớp đức cao vọng trọng đã bàn bạc, thành lập một “Trường học miễn phí“.
Thế hệ đi trước trong thôn lập ra một quy tắc: Mỗi hộ gia đình trong thôn Ngụy, hằng năm đều phải góp tiền vào “Trường học miễn phí”, ít nhiều tùy ý, năm mươi một trăm cũng được, tùy vào gia cảnh và tâm ý của mỗi người mà thôi. Mà những người đã từng học trong đó sau này ra ngoài làm việc cũng phải gửi tiền về, để cho lớp trẻ sau này được học tốt.
Cứ như vậy, số học sinh ở trong thôn Ngụy thành công không ít.
Đó cũng là bởi vì thôn Ngụy không giống bên ngoài, bọn họ đều là người trong họ, cùng mang một huyết thống, mấy trăm năm ở chung một nơi, thế lực gia tộc mạnh hơn bên ngoài rất nhiều, cho nên những nơi xung quanh dù có hâm mộ thôn Ngụy có nhiều học sinh có tiền đồ, cũng chỉ phí công than thở.
Cho nên Ngụy Thời không cần lo lắng vấn đề học phí, mà ngay lúc tiền sinh hoạt trong gia đình gần hết, thì cậu La Hứa Quốc ở thành phố gọi về, bảo cậu yên tâm tiếp tục học, Ngụy Thời đừng lo lắng về chuyện tiền nong, mỗi tháng ông sẽ gửi tiền về. Ngụy Thời cũng không có dị nghị, dốc sức vào việc học và xem quẻ.
Việc học văn hóa cũng tạm ổn, Ngụy Thời có thể thoải mái ứng phó, nhưng chuyện xem quẻ thật sự khiến Ngụy Thời phát điên, nội dung trong đó rất sâu xa, không chỉ đơn giản trên mặt chữ, làm cậu như lọt vào trong sương mù, hoàn toàn chẳng hiểu nổi. Cậu chỉ có thể đi tìm Mao lão tiên lĩnh giáo, kết quả Mao lão tiên không cho cậu vào cửa, nói hai người không có duyên phận làm thầy trò, những cuốn sách đó đã là hết sức.
Ngụy Thời không có cách nào, đành phải tự mình cố gắng.
Cho dù cậu có thể thuộc làu làu “Kinh Dịch”, nhưng không thể hiểu ý hàm nghĩa thật sự bên trong, học được nhiêu đó đã là rất giỏi. Đồng thời, cậu đọc sách rất hỗn tạp, bao gồm cả Kỳ môn và Huyền môn.
Một năm sau, Ngụy Thời bắt đầu học bói toán.
Cậu lấy mấy đồng tiền cổ trong nhà để lại ra, những đồng tiền này đều có từ lâu, bên trên chưa có ánh xanh, cũng không bị gỉ sắt, vẫn còn nguyên. Không dính mùi đất, chứng tỏ chưa từng bị chôn.
Chôn dưới đất, nhất là tiền cổ được chôn thì không thể dùng để bói toán, đã dính âm khí nên tính chính xác không cao.
Ngụy Thời cũng không dùng bát tự của Ngụy Hân để tính, mà là dùng của đứa bạn từ nhỏ lớn lên cùng mình – Ngụy Ninh. Ngụy Ninh biết một năm nay anh em của mình đã trở thành thần côn, mỗi ngày đều ngồi tính ba cái quẻ gì đó, khi nghe nói cậu dùng bát tự của mình, Ngụy Ninh lập tức đồng ý, còn nhất định phải đứng bên cạnh nhìn, sợ Ngụy Thời phá luôn bát tự của cậu ta.
Ngụy Thời mắng cậu một câu vô dụng, sau đó qua một bên chuẩn bị.
Dụng cụ đều đã có sẵn, hơn một năm nay Ngụy Thời chuẩn bị không ít đồ nghề để xem tướng số, bao gồm một cái gương đồng, một cây kiếm gỗ đào tự khắc, một chồng bùa vàng, mấy đồng tiền cổ, còn có nhang, tiền âm phủ, lư hương và mấy bức tranh giấy vẽ các vị thần, sau đó đặt ở trước mặt.
Trên người Ngụy Thời cũng mặc một bộ “đạo bào” tự mình vẽ, bộ “đạo bào” này thật ra là một chiếc áo sơ mi dài tới đùi, trước ngực và đằng sau vẽ một hình bát quái * và hình âm dương, nhìn chẳng ra gì cả.
*: Bát quái là một nhóm ký hiệu mang ý nghĩa tượng trưng ở thời Cổ đại. Gồm 8 quẻ: Càn, Khôn, Khảm, Ly, Chấn, Cấn, Tốn, Đoài.Sử dụng 1 vạch ngang – để đại diện cho mặt trời, 2 vạch — tượng trưng cho mặt trăng. Dùng 3 ký hiệu hai loại vạch trên tổ hợp thành 8 nhóm, gọi là bát quái. Mỗi quái tượng trưng cho 1 sự vật nhất định. Bát quái lại phối hợp nhau tạo thành 64 quái, dùng tượng trưng cho các loại hiện tượng tự nhiên và hiện tượng nhân gian. Về sau dùng để chiêm bốc, bói toán.
Ngụy Ninh vừa thấy Ngụy Thời mặc bộ đó đi ra, cười đến tắc thở.
Ngụy Thời bất mãn nhìn Ngụy Ninh ôm bụng bò lăn ra cười, cầm cái giá đi tới trước bàn, bắt đầu màn bói toán đầu tiên trong đời.
Kỳ thật xem bói không cần phải rườm rà như vậy, mấy ông thầy tướng số ven đường đều treo cờ có câu đối, rồi dọn một băng ghế ngồi ở đó là được. Nhưng Ngụy Thời vì để bày tỏ kính trọng, quan trọng nhất là sợ mình không đủ sức, nên mới dùng những bùa phép ghi trong sách để bù lại.
Lúc này đã sập tối, bầu trời tối đen như mực, cả thôn Ngụy đều im lặng, nếu không có chuyện quan trọng, mọi người sẽ không ra khỏi nhà. Bên ngoài chẳng có một tiếng chân, xung quanh lặng như tờ, thỉnh thoảng có tiếng chim ăn đêm vang vọng, càng khiến không gian trở nên tĩnh mịch.
Tay Ngụy Thời đổ mồ hôi, cậu cung kính cắm nhang vào lư hương, sau đó đốt nến, ánh lửa lay động, bong tranh hắt lên tường lúc ẩn lúc hiện. Ngụy Thời lấy ra ba đồng tiền cổ, gói vào một lá bùa rồi thấm nước. Sau đó vẩy sạch rồi đặt vào lòng bàn tay, chắp tay trịnh trọng kính báo thần linh bốn phương, khi thả tay ra, tiền cổ rơi thẳng xuống mặt đất chẳng hề xoay chút nào.
Ngụy Minh nhìn quẻ tiền cổ, suy tính một chút.
Ngụy Ninh đứng chờ bên cạnh, nhìn bộ dáng nghiêm túc của cậu, không còn cười nhạo nữa mà ho nhẹ một tiếng, ngồi thẳng dậy. Ngụy Thời nhíu mày nhìn ba đồng tiền cổ, thì thầm trong miệng “Không thể nào, chẳng lẽ tính sai, không phải như vậy đâu.” Ngụy Ninh thật sự nhịn không được, vỗ vai cậu “Cái gì như vậy? Ông tính ra cái gì?” Ngụy Thời ngẩng đầu, nét mặt hơi biến sắc, cậu thu lại đồng tiền cổ “Không có gì, nhất định do tôi tính sai, xem ra phải về nhà học tiếp rồi.”
Ngụy Thời có chút uể oải, vừa rồi cậu tính nhân duyên cho Ngụy Ninh, quẻ gieo mờ mịt, thể hiện nhân duyên trời định của Ngụy Ninh trong âm có dương, âm dương không cân bằng, cũng không phải là gay, cho dù là gay cũng có âm dương rõ ràng. Điều này căn bản không có, chỉ có thể do cậu tính sai.
Ngụy Thời cảm thấy đây là do học nghệ của mình chưa tinh thông, vì không muốn mất mặt, cậu chẳng kể chuyện này cho Ngụy Ninh nghe. Ngày hôm đó, Ngụy Ninh không về nhà, mà ngủ chung với Ngụy Thời, cả đêm Ngụy Thời ngủ không yên giấc, cứ cảm thấy có ai đó đang nhìn chằm chằm vào mình, như muốn xuyên thủng cả người cậu, khiến cậu nổi cả da gà. Ngụy Thời giật chăn Ngụy Ninh, cuộn quanh người rồi tiếp tục ngủ.
Ngày hôm sau, Ngụy Ninh vừa hắt xì vừa nói, không bao giờ ngủ với ông nữa, đồ cướp chăn!
Đúng lúc, Ngụy Thời cũng không muốn ngủ cùng Ngụy Ninh, đêm hôm khuya khoắt, đồ dở hơi..
Trải qua chuyện đó, Ngụy Thời lại đàng đàng hoàng hoàng cần cù học thêm một năm nữa, năm nay cậu đã vào cao trung, việc học cũng vội vàng hơn. Nhưng Ngụy Thời vẫn chăm chú vào những thứ chẳng biết sau này có ích lợi hay không. Nếu lúc trước đơn thuần chỉ vì muốn tìm Ngụy Hân, thì bây giờ là do hứng thú, những thứ bác đại uyên thâm đã sớm hấp dẫn Ngụy Thời, khiến cậu muốn dừng cũng không được.
Hơn hai năm trôi qua, gần tới năm thứ ba, tất cả mọi người đều bảo không thể tìm thấy Ngụy Hân, chỉ có bà Ngụy và Ngụy Thời vẫn tiếp tục, cứ nửa tháng bà Ngụy lại hỏi một lần, mà Ngụy Thời cũng chưa từng lơ là việc học.
Một ngày nọ, bà Ngụy lại hỏi về Ngụy Hân, Ngụy Thời suy nghĩ một lát, gần đây cậu có xem mấy quẻ, đến đề kiểm tra thầy giáo cho cũng đoán được, độ chính xác khá cao, Ngụy Thời cảm thấy, có lẽ đây là lúc nên gieo quẻ tìm Ngụy Hân.
Lúc này, Ngụy Thời không cho bất kỳ ai ở bên cạnh xem, cậu tự nhốt mình trong phòng, chuẩn bị mọi thứ đầy đủ, liền đốt nhang bắt đầu “hỏi thần“. Cái gọi là “hỏi thần” chính là tế bái tứ phương, nhìn lén thiên cơ. Nếu que hương tự tắt hay bị đứt, thì quẻ này không xem được, coi như sẽ xảy ra chuyện, nhẹ thì giảm thọ, nặng thì mất mạng.
Đôi mắt Ngụy Thời căng thằng nhìn chằm chằm vào que hương kia.
Cậu không hề quên cây nhang Mao lão tiên đốt năm đó, cũng vì vậy Mao lão tiên mới từ chối xem quẻ cho Ngụy Hân, lúc này, không biết có lại phát sinh chuyện giống lần đó không.
Đốm hồng trên cây nhang bốc lên một luồng khói nhẹ, qua một lúc lâu, nó không tắt cũng chẳng hề xuất hiện dị trạng. Ngụy Thời thở phào nhẹ nhõm, như vậy cậu có thể tính quẻ, cố gắng kiềm chế cảm xúc vui vẻ trong lòng, việc tiếp theo mới là quan trọng. Cậu không thể mất kiềm chế, dẫn đến tính toán thất bại.
Lúc này, Ngụy Thời được một quẻ tượng, rất giống với gợi ý năm đó Mao lão tiên đã cho.
Mao lão tiên nói chính là nơi “có thủy âm phía bắc”, mà quẻ tượng của Ngụy Thời cũng chỉ về đó, phía Bắc của thôn Ngụy, không phải khu nghĩa trang, nơi đó có một con suối nhỏ bắt nguồn từ khu mồ mả phân đôi thôn Ngụy, phản ứng đầu tiên của Ngụy Thời chính là không thể nào, nhưng quẻ này hình như không sai, dù sao Ngụy Thời cũng có chút tự tin với năng lực bói toán của mình.
Thà tin là có còn hơn không.
Mặc kệ thế nào, cứ đi xem một chút, biết đâu lại là sự thật!
Ngụy Thời chẳng thể ngồi một giây, cậu không để ý trời đã tối, cũng không để ý những câu chuyện mà các cụ già trong thôn hay kể, để đèn pin vào bao đựng màu đen, lách khỏi cửa, đi về phía nghĩa trang.
Hôm qua vừa mưa to, đường núi rất lầy lội, đêm đêm thường có tiếng chim đập cánh bay, tạo thành tiếng kêu thê lương kinh hãi, bụi cỏ dưới chân không ngừng vang tiếng sột soạt, đôi lúc thấy bóng côn trùng rắn rết thoáng vụt qua, Ngụy Thời đã quen với những chuyện này nên chẳng sợ, cậu cầm một cây gậy, khua đám cỏ hai bên để đuổi rắn rết.
Trong không khí dày đặc hương cỏ cây, loáng tháng mang theo mùi mưa trong trẻo, rất dễ chịu.
Cho đến khi đặt chân trước nghĩa trang, tâm trạng Ngụy Thời khá phấn chấn, nhưng càng đến gần, không khí xung quanh đột nhiên trở nên u ám, bia mộ lô nhô trên các nấm mồ phập phồng, tĩnh lặng trong khe núi. Dù là cú đêm hay côn trùng, đều đột nhiên biến mất, như sợ làm kinh động những người đang yên nghỉ.
Ngay cả ánh trăng trên cao kia cũng thu lại vẻ ngời sáng, trở nên ảm đạm.
Ngụy Thời kéo tấm vải đen che đèn pin xuống, tiện tay buộc ngang hông, bước chân bất giác cũng khẽ khàng, đi trên con đường nhỏ giữa các nấm mồ, trên trán và lòng bàn tay đều đổ mồ hôi. Không lâu sau, cậu liền thấy bia mộ năm đó mình đã ôm chặt trong lúc trúng tà, so với năm ấy, chữ viết trên bia càng thêm mờ nhạt, Ngụy Thời quan sát những ngọn núi xung quanh cùng khe núi sâu hoắm.
Đây chính là nơi thủy âm, chẳng lẽ Ngụy Hân thật sự ở chỗ này?