Dữ Thú Đồng Hành Hệ Liệt

Chương 74: Chương 74




CHƯƠNG 73

_o0o_

Erya vốn cũng không ôm bao nhiêu hi vọng đối với lần xuất hành này, có điều nghe tộc nhân nói, Viêm sau khi thành niên hẳn là ở ngay tại vùng lân cận thành phố nơi cô làm việc. Mà phụ cận có nghĩa là toàn bộ khu vực có bán kính trong vòng 500 km kính lấy thành phố N làm tâm.

Bởi vì không biết nên tìm kiếm như thế nào, cho nên cô dứt khoát bay thẳng một đường tới thành phố S rộng lớn trước tiên.

Chẳng ngờ vận khí của cô lại tốt như vậy, ngay buổi tối đi tới thành phố S đã cảm nhận được hơi thở cường đại mà không nhân loại nào có thể có, vì thế cô thuận theo cỗ hơi thở không hề có ý định che giấu kia mà tìm được nơi này.

Trước khi nhìn thấy một màn phía dưới kia, Erya tự nói với mình: không phải cô cố ý đến tìm bạn đời, chỉ là truyền đạt lại chuyện trọng yếu cho vị cường giả của Di Tộc mới xuất hiện này biết mà thôi. Đương nhiên, cô cũng không phủ nhận việc mình rất muốn tận mắt nhìn xem vị cường giả của Di Tộc mà rất có thể sẽ trở thành bạn đời trong tương lai của cô này hiện tại trông như thế nào.

Sau đó cô thấy được…

Hai người ngồi trên mái ngói lưu ly màu đỏ sậm dưới ánh trăng.

Cả hai đều đang nhìn nhau.

Chính xác là, Tiêu Hòa nhìn điểu nhân Erya trên bầu trời đang càng ngày càng bay tới gần; Erya nhìn Viêm cường giả của Di Tộc đang ôm ấp một nhân loại; mà Viêm Chuyên sau khi liếc người tới một cái lại chuyển tầm mắt về trên người Tiêu Hòa ngồi trong lòng, giúp hắn cài lại cúc xong, tiếp tục sửa sang lại quần áo cho chỉnh tề, bảo đảm chắc chắn không lộ ra chút cảnh xuân nào cho người ngoài nhìn thấy.

Erya dám chắc, người đàn ông phát ra khí thế cường đại ngồi trên nóc nhà kia chính là mục tiêu mà cô phải tìm. Hơi thở của y khác với lúc còn nhỏ, nhưng hình dáng ngũ quan mơ hồ còn có thể nhìn ra dấu vết của nhóc con bá đạo trong trí nhớ.

Tiêu Hòa vừa nhấc người dậy khỏi ngực Viêm Chuyên, Hữu Sí Tộc trong truyền thuyết đã dừng ở trước mặt.

Đây là một cô gái của Hữu Sí Tộc, sau khi đáp xuống liền thu cánh vào, hoàn toàn nhìn không ra dấu vết đôi cánh từng tồn tại. Cô gái rất đẹp, không phải rực rỡ chói mắt, mà là một vẻ đẹp thâm trầm sâu lắng. Tĩnh lặng, như hoa sen nở rộ dưới ánh trăng. Thoạt nhìn tuổi tầm khoảng hai mươi ba hai mươi tư, đúng là thời kì con gái chuyển từ ngây ngô sang chín chắn, thành thục, động lòng người nhất.

Erya đang suy nghĩ xem nên mở miệng như thế nào, đã lâu rồi chưa gặp, không biết Viêm có còn nhớ rõ cô hay không. Nếu xét về trí nhớ của Di Tộc, y sẽ không quên cô, nhưng nhìn thái độ hiện tại, dường như không cao hứng cho lắm.

“Erya?” Viêm Chuyên bỏ bức tường âm thanh, mở miệng trước.

Erya lộ ra nụ cười nhàn nhạt, Viêm vẫn nhớ rõ cô.

“Đã lâu không gặp.”

“Vừa lúc ta cũng muốn tìm cô.”

“A?” Hàng mi thanh tú của Erya hơi cau lại.

“Nhìn coi bệnh của người này có thể trị được hay không?”

Erya khẽ than thở trong lòng, người này vẫn trước sau như một, không coi ai ra gì. Không gặp một thời gian dài như vậy, không tưởng niệm gì thì thôi, ngay cả thăm hỏi bình thường cũng không có, mở miệng ra đã bắt người khác lao động. Để làm một tình nhân, người này hiển nhiên là còn kém quá xa. Tuy nói khuôn mặt cùng dáng người đều vô cùng hấp dẫn, đồng thời lại có năng lực cường đại nghịch thiên, nhưng người con gái nào lại thích một gã đàn ông có tính cách khiếm khuyết như vậy chứ?

Có điều những thứ này cũng có thể dần dần thay đổi, cô và Viêm đều sống rất lâu, cô cũng không ngại tốn chút thời gian dạy cho người này học cách dịu dàng và chăm sóc người.

“Cậu không hỏi tại sao tôi lại xuất hiện à?”

Viêm Chuyên mặt không chút thay đổi nhìn Erya, chờ chính cô nói ra.

Từ lúc Viêm Chuyên bắt đầu nói chuyện, Tiêu Hòa ngậm chặt miệng lại, chỉ là nửa nằm nửa ngồi trong lòng Tiểu Viêm, nắm lấy một bàn tay của Tiểu Viêm, vừa chơi vừa mang theo vẻ mặt có chút lười nhác yên lặng nhìn xem tình hình phát triển.

Erya tựa hồ coi như Tiêu Hòa không tồn tại, hoặc là nói trong mắt cô, Tiêu Hòa cũng chẳng khác con kiến là bao, thẳng tới khi Tiêu Hòa nắm lấy tay Viêm chơi đùa, con kiến nho nhỏ này mới xuất hiện thành hình dáng cụ thể. Viêm vừa bạo lực vừa bá đạo mà lại có thể nhẫn nhịn cho một nhân loại nhỏ bé càn rỡ như vậy sao?

“Cậu chắc hẳn đã thu được truyền âm trong tộc chứ? Một cỗ lực lượng vừa cường đại vừa xa lạ đột nhiên xuất hiện. Theo lời trưởng lão trong tộc, cỗ lực lượng này rất có thể là thuộc về kẻ ngoại lai. Hơn nữa cỗ lực lượng này còn đang tiếp cận nơi đây, chưa rõ mục đích của nó là gì. Trưởng lão nhắc nhở mọi người phải cẩn thận.”

Viêm Chuyên kỳ quái, ngươi đã biết ta nhận được truyền âm trong tộc, vậy sao còn muốn tự mình chạy tới?

Dường như nhìn ra biểu cảm khác thường của Viêm, Erya nhanh chóng giải thích: “Tôi nghe tộc nhân nói cậu ở gần đây, mà tôi cũng cách nơi này không xa, cho nên thuận tiện tới thăm một chút.” Erya nói xong câu đó, khuôn mặt lập tức thoáng ửng đỏ, ánh mắt cũng có chút lấp lánh.

Đáng tiếc đại thần tử Di Tộc Viêm vĩ đại của chúng ta ở phương diện này hoàn toàn là một tên đầu gỗ, cho dù khuôn mặt người khác có đỏ quạch như bôi mực, y cũng sẽ không nghĩ tới tình yêu trai gái dập dờn linh tinh gì gì đó. Nhưng thật ra Tiêu tiểu nhân thỉnh thoảng đỏ mặt lên, y lại coi như đó là chuyện hiếm lạ, còn có thể sinh ra một ít phản ứng.

Gian tình, tuyệt đối có gian tình. Tiêu Hòa không nghe được nữ điểu nhân đang nói cái gì, nhưng từ sắc mặt của Tiểu Viêm cùng diễn cảm của cô gái kia trong khi nói chuyện, Tiêu Hòa quả thực đã nhận ra sự tồn tại của “Mùa xuân”, lập tức nheo mắt lại, cũng không biết đang tính toán điều gì.

“A, vậy thì được rồi. Nhìn người này đi.”

Nghe thấy Viêm nhắc đến nhân loại trong ***g ngực y lần thứ hai, Erya cuối cùng cũng chuyển tầm mắt xuống khuôn mặt gã đàn ông này.

Một người tản ra mùi tử vong. Đây là cảm giác đầu tiên của Erya đối với nhân loại này.

“Người này sắp chết.” Giọng điệu của cô rất bình thản.

“Ta biết.” Mặt Viêm Chuyên cũng không đổi sắc. “Ta muốn biết cô có biện pháp nào chữa khỏi bệnh, hoặc là kéo dài tuổi thọ của hắn không.”

Erya suy nghĩ một chút, chậm rãi đi đến bên cạnh hai người.

Tiêu Hòa nhìn thấy cô gái này cúi xuống, nhanh chóng quét mắt khắp người hắn một lần. Hắn chú ý tới tròng mắt của nữ điểu nhân này cũng phát ra ánh sáng giống như mắt của Tiểu Viêm, vào buổi tối thoạt nhìn còn sáng rõ hơn.

Erya ngẩng đầu, trong cặp mắt lóe lên ánh sáng kỳ dị dường như có nghi hoặc khó hiểu.

Hai người Tiêu, Viêm đều không nói gì, Viêm Chuyên là biết năng lực của Erya, chỉ chờ cô giải thích; Tiêu Hòa thì hoàn toàn không tin có người có thể chữa được bệnh của hắn, cho nên căn bản không ôm hi vọng. Nhưng bởi vì không rõ lai lịch của cô gái kia, hắn cũng bảo trì trầm mặc.

Erya đứng tại chỗ yên lặng suy nghĩ trong chốc lát, giống như đang suy xét một vấn đề nan giải không thể tháo gỡ được, sau đó lại cúi người sờ mạch đập của Tiêu Hòa.

Ước chừng hai phút sau, Erya đứng thẳng người.

“Hắn là thư phục giả đã giúp cậu trưởng thành?”

“Ừ.”

“Điều kiện để mập hợp với cậu chính là bảo cậu kéo dài tuổi thọ?” Trong mắt Erya hiện lên một tia lý giải, đồng thời cũng có chút mỉa mai châm chọc không hề che giấu.

Nhân loại là một loài rất tham lam, từ xưa đến nay chưa ai có thể chống cự lại được cám dỗ của trường sinh bất lão. Cũng không biết gã đàn ông nhân loại này biết được thông tin nếu mập hợp với Di Tộc, trở thành thư phục giả của Di Tộc là có thể khiến cho Di Tộc thỏa mãn một nguyện vọng của mình ở đâu ra, thậm chí còn may mắn tìm được Viêm khi còn là vị thành niên, cũng đạt được giao dịch với y.

Tiêu Hòa rũ mi, che lại tia lạnh lẽo trong mắt. Hắn không nghe được, nhưng hắn thấy được.

“Hắn không biết.”

Hắn không biết cái gì? Không biết thông tin kia, hay là không biết Viêm là Di Tộc? Erya khẽ nhíu mày.

Người này đang làm gì vậy? Ánh mắt của Erya cứng lại, vẻ mặt không thể tin. Tên nhân loại này dám đút ngón tay Viêm vào miệng cắn? Cho dù là thư phục giả, cũng quá vô lý!

“Ngươi có thể trị không?” Vẫn là câu hỏi trống trơn như vậy.

Erya nhịn xuống dục vọng khinh thường, nhìn chằm chằm nhân loại càn rỡ kia nói: “Đây không phải là vấn đề tôi có thể trị được hay không. Bên trong thân thể người này quả thực rất hỗn tạp.”

Có ý gì? Mắt Viêm Chuyên bắn hung quang.

Erya khẽ run một cái. Chẳng lẽ tên thư phục giả này có ý nghĩa bất đồng ư? Có điều cô cũng nhanh chóng thả lỏng, từ trước đến nay hùng tính trong Di Tộc vẫn nổi danh về việc bao che khuyết điểm đối với vật sở hữu của mình, Viêm là một hùng tính trưởng thành vĩ đại, đương nhiên sẽ bảo hộ thư phục giả của chính mình.

“Các chức năng trong cơ thể hắn đang suy yếu nhanh chóng, nguyên nhân hẳn là tế bào thần kinh não bệnh biến, cũng cùng loại với một trong những bệnh nan y của con người là chứng người dần dần hóa đá. Bệnh này rất đáng sợ, hiện tại nhân loại còn chưa có cách chữa trị, cùng lắm là kéo dài thời gian sống của người bệnh một chút, hoặc là giúp người bệnh bớt đau đớn đi.”

“Ngươi có thể trị không?” Viêm Chuyên vẫn hỏi câu hỏi này.

Erya phát hiện cho dù tính tình của mình có tốt thế nào đi chăng nữa, cũng có chút không khống chế được. Có kiểu xin người khác giúp đỡ như vậy sao?

“Nếu gặp tôi sớm một chút, tôi có thể duy trì hiện trạng bằng cách khống chế tế bào thần kinh, không cho chúng tiếp tục biến đổi. Như thế có lẽ hắn sẽ sống lâu thêm hai mươi năm giống như một người bình thường, nhưng qua hai mươi năm, hiệu lực khống chế của tôi suy giảm, đến lúc đó toàn bộ tế bào não, bắt đầu từ tế bào thần kinh đều nhanh chóng bệnh biến, cùng lắm là hai ngày sau sẽ chết, khi đó thần tiên cũng không cứu được. Nếu làm theo kiểu đó, hắn chí ít cũng có thể sống lâu thêm hai mươi năm, nhưng bây giờ…” Erya lắc đầu.

Viêm Chuyên cực ghét người khác nói chuyện chỉ nói một nửa, nhưng hiện tại y đang có việc cầu người, chỉ có thể nhẫn nhịn.

“Ngoại trừ bản nguyên của chính mình ra, trong cơ thể hắn còn có hai cỗ lực lượng cường đại, lớn mạnh hơn nhiều so với bản nguyên trong người hắn.” Erya nhíu mày.

(Bản nguyên: nguyên khí, chỉ tinh thần, sinh mệnh lực hay sức đề kháng của con người)

“Một trong số đó, tôi đoán hẳn là tinh nguyên cậu lưu lại sau khi mập hợp. Đáng tiếc người này không phải kẻ tu luyện, nếu không sau mỗi lần mập hợp với cậu xong, tiến hành tu luyện một cách thích đáng, chắc chắn lợi ích không nhỏ. Nói không chừng bệnh của hắn cũng có thể không chữa mà khỏi cũng nên.”

Ánh mắt Viêm Chuyên khẽ chớp.

“Nếu trong cơ thể hắn chỉ có tinh nguyên của cậu, căn bệnh kia cũng sẽ không phát tác nhanh đến vậy. Tuy rằng hắn không phải kẻ tu luyện, nhưng bản thân hắn sẽ tự động chậm rãi dung hợp tinh nguyên của cậu, cho dù không dung hợp được nhiều lắm, cũng đủ để đối kháng với tế bào bệnh biến trong cơ thể hắn. Nói cách khác chúng nó có thể bảo trì một trạng thái cân bằng, trừ phi có ngoại lực phá hoại, hoặc là một thời gian dài không bổ sung tinh nguyên, như vậy bệnh biến mới có thể chậm rãi xâm nhập lại thân thể hắn.”

“Vậy tại sao lại biến thành như bây giờ?”

Erya suy tư một chút nói: “Bởi vì trong cơ thể hắn xuất hiện một cỗ lực lượng thứ ba.”

Viêm Chuyên nhíu mày.

“Tôi cũng không đoán được cỗ lực lượng thứ ba này nguyên bản bắt nguồn từ đâu. Nếu hắn không nhận được tinh nguyên của cậu, có lẽ cỗ lực lượng này cũng có thể kéo dài tuổi thọ của hắn, khiến cho hắn chết già như người bình thường. Cũng như vậy, nếu hắn là kẻ tu luyện, nếu để cho hắn luyện hóa cỗ lực lượng này, nhất định sẽ được lợi không nhỏ. Nói cách khác hai nguồn sức mạnh này nếu xuất hiện một mình thì đều là có ích đối với hắn.”

Erya lắc đầu, đáng tiếc a đáng tiếc. Hai nguồn sức mạnh này đối với người bình thường mà nói đều là sự ưu đãi khổng lồ cầu không được, nhưng mà đặt trên người người này lại thành bùa đòi mạng.

“Đáng tiếc hiện tại hai cỗ lực lượng cường đại này đồng thời xuất hiện trong cơ thể hắn, phá vỡ cân bằng, hắn lại không biết dẫn dắt cũng như luyện hóa tinh nguyên của cậu và cỗ lực lượng kia, lại thêm lực lượng bản nguyên trong cơ thể hắn nữa, ba nguồn sức mạnh này đấu tranh ngay trong cơ thể. Dưới tình huống như vậy, tế bào bệnh biến không có ngoại lực khống chế đương nhiên sẽ nhanh chóng phát triển, thậm chí sinh ra dị biến. Cho nên bệnh trạng của hắn hiện tại đã không phải chỉ đơn thuần là chứng người dần dần hóa đá, mà là một loại bệnh biến dị mới. Bệnh nan y, ngay cả tôi cũng không thể chữa trị được.” Erya xòe tay, tỏ vẻ mình cũng không có biện pháp.

“Cô không thể phát huy năng lực khống chế bệnh biến?” Biểu cảm của Viêm Chuyên không thay đổi, nhưng sắc mặt lại có vẻ hơi biến đen.

“Không thể.” Erya dứt khoát lắc đầu.

“Bây giờ hắn còn có thể sống, cũng là bởi vì ba cỗ lực lượng trong cơ thể tuy rằng bất hoà nhưng cũng đã trải qua tranh chấp mà đạt được cân bằng một cách vi diệu, hình thành một hàng rào đặc thù. Lúc này nếu có bất cứ lực lượng nào khác đi vào, chỉ có thể là một mình đấu tranh với ba cỗ lực lượng kia, ngay cả cơ hội đụng tới tế bào bệnh biến cũng không có. Hơn nữa một khi lực lượng khác tiến vào trong cơ thể hắn, sẽ dễ dàng phá vỡ thế cân bằng này, thúc đẩy hắn chết nhanh hơn. Trừ phi lực lượng mới gia nhập cường đại đến mức hoàn toàn có thể vượt qua tổng sức mạnh của ba lực lượng kia. Thật xin lỗi, năng lực của tôi còn chưa đạt được tới mức này.”

Sắc mặt Viêm Chuyên trở nên khó coi.

Tiêu Hòa đại khái đã phân tích được tình huống hiện tại từ lời nói cùng nét mặt Viêm Chuyên, không khỏi cười thầm trong lòng, đã sớm nói không ai trị được bệnh này mà không tin. Điểu nhân thì sao? Chẳng phải cũng bó tay chịu chết đó thôi?

Có điều tôi cũng vẫn cám ơn cậu, có thể có phần tâm ý này, tôi cũng đã rất mãn nguyện. Nghĩ đến đây, Tiêu Hòa ôm cánh tay Tiểu Viêm vào trong lòng, vỗ nhè nhẹ.

Cánh tay Viêm Chuyên hiển nhiên siết chặt, cằm cũng vô thức cọ cọ trên đỉnh đầu hắn.

“Liệu có phải hắn đã từng dùng qua cái gì không? Ví dụ như thiên tài dị bảo chẳng hạn.” Erya rời tầm mắt sang một bên, chỉ là một nhân loại nhỏ bé sắp chết mà thôi, không đáng để cô rơi vào buồn phiền. Lúc này thật ra cô lại cảm thấy khá hứng thú với cỗ lực lượng thứ ba xuất hiện trong cơ thể gã.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.