CHƯƠNG 74
_o0o_
“Cậu có lưu ý xem bệnh biến phát triển nhanh chóng từ khi nào không? Tôi nghĩ hẳn là cách đây không lâu lắm.” Erya nhắc nhở.
Viêm Chuyên rất nhanh đã nghĩ ra, vì thế sắc mặt của y cũng càng trở nên khó coi.
Erya thở dài một tiếng, “Là cậu truyền cho đúng không?”
Xung quanh thân thể Viêm Chuyên đột nhiên xuất hiện một vòng hỏa quang, chợt lóe rồi biến mất.
Cho dù như vậy, cỗ nhiệt lượng chợt lóe rồi biến mất này vẫn khiến Erya cảm thấy cực kỳ khó chịu, liên tục lùi về sau ba bốn bước.
Tiêu Hòa cuộn mình trong lòng Tiểu Viêm, hoàn toàn không cảm giác được cỗ nhiệt lượng này, hắn chỉ thấy trước mắt có cái gì đó tỏa sáng, sau đó lại nhanh chóng tối sầm lại.
“Có thể nói cho tôi biết đó là cái gì không? Nếu biết cỗ lực lượng này là gì, có lẽ tôi có thể nghĩ biện pháp hóa giải nó.”
Tâm tình của Viêm Chuyên buồn bực cực độ: “Tất cả sức mạnh mà ta hấp thu trước khi trưởng thành nhưng chưa tiêu hoá.”
Erya lặng im.
“Có thể nghĩ ra biện pháp nào khác chữa khỏi cho hắn được không?” Những lời này cuối cùng cũng lộ ra một chút cảm giác xin người khác giúp đỡ.
“Tôi không thể đưa ra nhận định ngay lập tức, cần phải ngẫm lại kỹ càng, đồng thời cũng làm một cuộc kiểm tra toàn diện cho người này nữa.” Erya nghĩ nghĩ, không cự tuyệt ngay. Bỏ qua những chuyện khác, là một bác sĩ, cô cũng cảm thấy rất hứng thú với ca bệnh ngàn năm khó gặp này.
“Được, ba ngày sau ta dẫn hắn tới thành phố N tìm cô. Cô vẫn ở đó đúng không?”
Erya gật đầu, đang chuẩn bị nói cái gì đó.
“Tiểu Viêm, tôi mệt. Tôi muốn về ngủ. Mai chúng ta còn có việc phải làm. Còn nữa, chuyện cậu đáp ứng tôi đừng có quên đấy.” Tiêu Hòa mở miệng, duỗi cái lưng mỏi, thuận tay ôm lấy cổ Viêm Chuyên, mặt dán lấy mặt y thân mật cọ cọ, lại ngửa mặt lên trời ngáp một cái thật to. Mỗi một động tác cùng diễn cảm đều đang nói cho Tiểu Viêm biết hắn mệt muốn chết, vô cùng mệt.
Viêm Chuyên lập tức ôm lấy Tiêu Hòa, y cũng nói không rõ cảm giác trong lòng hiện tại là cái gì. Áy náy? Khó chịu? Hối hận? Nói chung là cực kỳ không thoải mái.
Viêm Chuyên ôm người nhẹ nhàng đứng dậy khỏi mái hiên, gật đầu với Erya một cái, nhanh chóng nhảy xuống lướt qua người cô.
Erya thấy bóng lưng của Viêm biến mất đằng sau ô cửa kính, trên mặt cũng không khỏi lộ ra biểu cảm buồn bực. Cô đặc biệt chạy tới thăm người kia, chỉ để nhận được loại đãi ngộ này?
Chưa nói tới chuyện khác, tối thiểu cũng phải mời vào nhà uống chén nước đã chứ? Cứ như vậy bỏ lại người khác trên nóc nhà?
Điểu nhân Erya còn đang đứng trên nóc nhà suy nghĩ xem nên đi hay ở lại, trong phòng Viêm Chuyên để cho Tiêu Hòa cao trào một lần, cũng không nói tới chuyện phục vụ nguyên bộ, nhìn hắn mang theo đôi má ửng hồng thỏa mãn ôm mền chìm vào mộng đẹp, trong lòng ghi nhớ kỹ lần thiếu nợ này, cọ rửa qua loa một chút rồi thay quần áo, biến đổi khuôn mặt chạy ra đi giả mạo điều tra viên an ninh quốc gia.
Hiện giờ y đang thầm nghĩ làm sao hoàn thành tốt phân phó của Tiêu Hòa, đồng thời ngầm may mắn Tiêu tiểu nhân không nghe được lời nói của Erya, nếu không…
Viêm Chuyên sờ sờ cổ của mình, cảm thấy có chút lạnh.
Erya nhìn thấy Viêm nửa đêm bay ra cửa sổ, tò mò nên cũng đi theo.
Một đêm im lặng.
***
9 giờ 35 phút buổi sáng ngày 5 tháng 5.
Khâu Phương nhìn thiếu niên cao lớn trước mặt, tiếp tục ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời màu xanh lam, cứ như vậy trốn ra được sao?
Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?
Tại sao thiếu niên kỳ quái này lại tới cứu hắn?
Cậu ta dẫn hắn ra kiểu gì? Nếu hắn nhớ không lầm, thiếu niên có cái đầu như tổ quạ này dường như kẹp chặt hắn trực tiếp xuyên thẳng từ trong vách tường ra ngoài?
Khâu Phương sờ sờ mặt mình, cảm giác xuyên qua vách tường làm bằng gỗ đặc chế vẫn còn lưu lại trên da thịt, tuy rằng hắn đã ra tới bên ngoài, cũng xác định là rời khỏi cao ốc công ty CED rồi, nhưng mà hắn vẫn không thể tin được mình cứ như vậy mà trốn thoát.
Không chỉ có một mình hắn bị mê muội, còn có hai người nữa cũng được mang ra cùng với hắn, hai người này hắn đều đã từng gặp, dường như cũng đang phải tiếp chịu các loại thí nghiệm giống hắn. Chỉ thấy trên mặt hai người kia cũng đều là một mảnh mờ mịt. Hiển nhiên cũng không hiểu mình tại sao lại đột nhiên được cứu.
“Cậu là ai?” Gã thiếu niên chừng mười tám mười chín tuổi trong hai người nhịn không được mở miệng hỏi thiếu niên đầu tổ quạ.
Thiếu niên kia không thèm để ý, đứng ở ven đường, bộ dạng trông ngóng giống như đang đợi ai đó.
Nơi này cách cao ốc công ty CED cũng không xa, nhìn qua ước chừng chỉ có khoảng năm trăm mét, bên cạnh chính là lối vào quốc lộ xung quanh thành phố, bây giờ bọn họ đang ở chân trụ cầu của cầu vượt. Bên cạnh trụ cầu có một tấm biển quảng cáo ô tô cực kỳ lớn, cực kỳ thu hút sự chú ý của người khác, từ xa có thể thấy rõ ràng.
Mà bây giờ bọn họ đang ở trên khu đất trống giữa trụ cầu và tấm biển quảng cáo. Đại khái bởi vì nơi này là vùng ngoại thành, xung quanh ngoại trừ quốc lộ ra thì không có khu dân cư, bởi vậy mấy người bọn họ lần lượt từng người một xuất hiện ở dưới trụ cầu cũng không khiến cho người khác chú ý.
Một chiếc xe taxi dừng lại dưới biển quảng cáo ô tô.
Cửa xe mở ra, một người đàn ông mặc âu phục đeo một chiếc ba lô đựng máy tính đi ra từ trong xe.
Thiếu niên đầu tổ quạ hưng phấn nhảy dựng lên, phất tay kêu to: “Tiêu Tiêu, ở bên này!”
Tiêu Hòa nghe được tiếng F, nhưng mà trong mắt Khâu Phương và hai người còn lại thì chỉ thấy thiếu niên đầu tổ quạ hưng phấn vẫy vẫy tay, Khâu Phương đứng gần nhất thì nghi hoặc dụi dụi mắt, hình như hắn thấy trong miệng thiếu niên kia tựa hồ có cái gì đó đang co duỗi chớp động?
Tiêu Hòa vẫy vẫy tay đi về phía F, khi thấy ba thanh niên đồng thời nhìn hắn thì lập tức bày ra một nụ cười thân thiện với bọn họ.
Đi đến trước mặt F, sờ sờ đầu hắn, Tiêu Hòa hạ giọng hỏi: “Sao lại cứu hẳn ba người ra?”
F gãi đầu, cười ngây ngô: “Tôi cảm thấy ba người này đều rất giống kẻ tên Khâu Phương mà anh nói, bọn họ lại không nghe hiểu được tôi nói gì, cho nên mang cả ba người ra luôn. Trong đó có người tên Khâu Phương kia không?”
“Có. Không kinh động tới người ở bên trong chứ?” Tiêu Hòa bất đắc dĩ cười.
F gật gật, đầu tiến sát lại trước mặt Tiêu Hòa.
Tiêu Hòa hiểu được ý tứ của hắn, vừa xoa xoa đầu hắn vừa khen ngợi: “Làm tốt lắm. Có điều tôi nhớ rõ bọn họ có tuần tra các phòng, đại khái không lâu nữa sẽ phát hiện không thấy người. F, cậu nói bất kể cậu trốn ở đâu, ông già mặt vàng đều có thể tìm thấy cậu đúng không?”
“Ừm.”
Tiêu Hòa sờ sờ cằm, “F, đợi lát nữa cậu và Mân Côi cứ theo kế hoạch mà làm việc, đừng có chạy loạn.”
“Ừ.” F cười vui vẻ, ôm lấy cánh tay Tiêu Hòa không buông.
Ba người đứng ở bên cạnh thấy hai kẻ kia cười cười nói nói một hồi, cũng kéo nhau lại gần, nhưng người này nhìn người kia, không ai nói câu nào.
Ngược lại Tiêu Hòa thấy ba người nhích lại gần, mở miệng trước tiên.
“Tai của tôi có vấn đề, các cậu nói gì tôi đều không nghe được. Tôi biết hiện tại mỗi người đều một bụng nghi vấn, có điều tôi có thể nói cho các cậu biết, tôi cũng không có ác ý. Ngược lại còn muốn tận dụng hết khả năng để giúp đỡ các cậu, bởi vì tôi cũng là người bị hại bởi công ty CED. Đương nhiên nếu trong số các cậu có ai tự nguyện thì đó lại là một việc khác, người đó có thể rời khỏi ngay lập tức, cao ốc công ty CED cách đây cũng không xa.”
Tiêu Hòa dừng một chút, nhìn ba người không có một ai di chuyển bước nào, nở nụ cười.
“Nếu đã không phải là tự nguyện ở lại công ty CED làm thí nghiệm sống, vậy tôi có thể cho rằng các cậu muốn thoát ly công ty CED để đạt được tự do không?”
Không ai phủ nhận. Khâu Phương nhìn chằm chằm vào Tiêu Hòa, hắn đang nghĩ người này rõ ràng nhận ra hắn, tại sao lại không có bất kỳ phản ứng nào? Lúc trước hắn còn lén đập người nọ một gậy.
“Trên người các cậu đều có thiết bị truy tìm đúng không?” Việc này Tiêu Hòa nhìn thấy trong tư liệu Mân Côi đưa cho hắn, sau khi Tiểu Viêm đại náo công ty CED rồi dẫn hắn biến mất, để phòng ngừa những nhân viên bị thí nghiệm này lại có hiện tượng đào thoát nên công ty đã chi rất nhiều tiền trang bị cho mỗi người một cái.
Thiết bị truy tìm? Ba gã thanh niên liếc nhau một cái, như là còn chưa biết trên người mình có gắn một món đồ như vậy.
Tiêu Hòa cười cười, không giải thích nhiều: “Không lâu nữa người của công ty CED sẽ đuổi tới đây, đến lúc đó các cậu hãy dùng phương pháp của người bình thường để chống cự lại bọn họ.”
Nói xong Tiêu Hòa lấy một chiếc di động mới mua ra, rút một tờ danh thiếp gọi vào dãy số trên đó.
Điện thoại nhanh chóng kết nối.
“A lô?” Từ Nham Phi nhìn chằm chằm vào máy tính, xoa xoa cái trán, cảm thấy đầu vô cùng đau. Người đàn ông tên Tiêu Hòa kia quả nhiên gửi đến cho hắn thứ không thể lường trước được. Ai!
“Tôi là Tiêu Hòa. Cần nhân chứng đúng không? Nhanh chóng đến địa chỉ sau đây, làm ơn mang đủ lực lượng cảnh sát. Càng nhanh càng tốt, liên quan đến nhiều mạng người đó. Lúc sắp tới nhớ gọi điện thoại cho tôi.” Tiêu Hòa cũng không quản đối phương nói cái gì, trình bày toàn bộ những gì cần nói một lần.
“Đợi một chút, thứ mà anh gửi đến tôi nhận được rồi, hiện đang xem. Anh nói cho tôi nghe một chút rốt cuộc là như thế nào… A lô? A lô?”
Nói xong địa chỉ, Tiêu Hòa lập tức cúp máy, lại bấm tiếp 110.
Lần này Tiêu Hòa thay đổi thành một loại giọng nói kinh hoảng bất an.
Nhân viên nhận cuộc gọi của trung tâm tố giác 110 không ngừng bảo Tiêu Hòa kể lại kỹ càng, Tiêu Hòa mặc kệ đối phương nói cái gì, chỉ là điên điên đảo đảo lặp đi lặp lại mình bị ai bắt cóc cùng với địa chỉ chi tiết của nơi này, sau đó kinh hoảng nói một câu “Bọn họ tới rồi”, lập tức cúp máy.
“Vì sao phải thông báo cho cảnh sát?” Khâu Phương vừa nghe tới chữ cảnh sát là thấy đau đầu.
Tiêu Hòa nhìn về phía F, F ngây người.
“F, thuật lại những lời bọn họ nói cho tôi.”
Nghe F lặp lại lời Khâu Phương nói một lần, Tiêu Hòa nói với Khâu Phương và hai người còn lại: “Không thông báo cho cảnh sát thì các cậu chỉ có thể đấu tranh với công ty CED bằng sức mạnh của cá nhân mình, chẳng lẽ các cậu lại muốn sống một cuộc sống luôn phải trốn chui trốn nhủi?”
“Nhưng nếu cảnh sát nhúng tay vào, chẳng phải bọn tôi đều bại lộ hết sao?” Thanh niên có mái tóc nhuộm nâu vội la lên.
“Đúng vậy, tôi cũng không muốn bị tống vào viện nghiên cứu khoa học quốc gia đâu.” Một thiếu niên khác dường như có ý muốn rời khỏi.
Tiêu Hòa nghe F truyền đạt lại ý của bọn một cách đại khái, lập tức vung tay lên nói: “Tôi mặc kệ trước kia hay hiện tại các cậu có năng lực gì, vừa rồi tôi bảo các cậu dùng biện pháp của người bình thường chống cự một lát, chính là vì sau khi cảnh sát tới các cậu dễ dàng trốn tránh.”
“Nghĩa là sao? Trốn tránh như thế nào?” Khâu Phương hỏi.
F thành thành thật thật làm cái ống loa của hắn.
“Các cậu ngốc hả?” Tiêu Hòa nhịn không được đảo mắt khinh thường, “Chẳng lẽ công ty CED lại nói với cảnh sát là bọn họ đang tiến hành thí nghiệm cải tạo phi pháp trên cơ thể người chắc? Hay là các cậu tính toán cảnh sát hỏi gì thì thành thật trả lời cái đấy? Lúc cảnh sát đến đây, các cậu nói mình vô duyên vô cớ bị công ty CED chộp tới làm thí nghiệm phản ứng dược vật, bọn họ chẳng phải là công ty dược sao?”
“Thực lực của công ty CED rất hùng hậu, nghe nói quan hệ của bọn họ với chính quyền địa phương cũng rất tốt.” Thanh niên tóc nâu lo lắng nói.
Tiêu Hòa nén bực dọc giải thích: “Cho dù quan hệ có tốt thế nào thì cũng chỉ là mặt ngoài. Liên quan tới nhiều mạng người, thử coi ai dám đứng ra che chở cho công ty đó. Đợi lát nữa mấy kẻ đuổi bắt các cậu chạm mặt cảnh sát, các cậu chỉ cần khăng khăng đối phương bắt cóc, giam giữ, đồng thời cũng ép các cậu làm một số thí nghiệm dược vật, cảnh sát nhất định sẽ tham gia, chí ít cũng sẽ kiểm tra công ty đó. Các cậu không cần lo lắng phía trên bọn họ có viện trợ, tôi đương nhiên sẽ có biện pháp khiến cho những người này muốn giúp cũng không dám nhúng tay vào.”
Để xóa bỏ băn khoăn của bọn họ, Tiêu Hòa lại bổ sung một câu trấn an: “Các cậu không cần lo lắng về tự do của mình, tôi nếu có thể cứu các cậu từ trong công ty CED ra thì đương nhiên cũng có khả năng đưa các cậu ra khỏi cục cảnh sát. Về phần tư liệu của các cậu, tôi cũng có biện pháp tiêu hủy không còn một mẩu, không cần lo lắng sau này sẽ bị chính phủ hoặc ai đó theo dõi.”
“Làm như vậy thật sự có thể lật đổ công ty CED sao?” Thiếu niên dường như vẫn chưa thể yên tâm.
“Cho dù không thể xóa sổ công ty CED, ít nhất cũng có thể đuổi bọn họ ra khỏi Trung Quốc. Nếu thuận lợi, nói không chừng lãnh đạo của công ty CED còn có thể bị kiện. Đến lúc đó bọn họ ốc còn không mang nổi mình ốc, làm sao còn có thời gian tìm các cậu gây phiền toái? Tóm lại, liên quan tới an nguy của bản thân tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức để xóa sổ công ty đó. Đương nhiên nếu các cậu không muốn làm người một cách đường đường chính chính, chỉ muốn làm chuột bạch dùng để thí nghiệm hoặc chuột nhắt trốn chui trốn nhủi trong cống ngầm thì hiện tại rời đi cũng được.”
Tiêm Đầu mất hứng chọc chọc Tiêu Hòa, không cần khinh thường con chuột như vậy có được không?
Tiêu Hòa vỗ vỗ túi áo, tỏ vẻ dỗ dành.
Nghe tiếng cúp máy, lúc này mới Từ Nham Phi mới nhớ tới tai gã họ Tiêu không nghe được.
Địa chỉ mà Tiêu Hòa cho biết cách công ty trên tư liệu không xa, lần này gọi điện thoại cho hắn tám phần là có quan hệ với công ty này. Đi? Hay là không đi?
Đây không phải là một vụ án nhỏ, lại càng không phải một mình hắn có thể tự quyết. Công ty này mang đến hiệu quả và lợi ích kinh tế không nhỏ cho thành phố, một số loại thuốc đặc hiệu của nó lại càng được các bệnh viện lớn tranh giành. Động tới nó, tương đương với việc động tới bát cơm của hàng vạn người.
Từ Nham Phi cắn răng, nếu nội dung trong tư liệu mà Tiêu Hòa gửi tới là thật sự, hắn tuyệt đối không thể tha thứ cho một công ty như vậy xuất hiện ở quốc gia mình. Nhưng nếu như xin cấp trên thụ án cho vụ này, vậy đợi cho sở thẩm tra lập được án cũng không biết tới bao giờ, rất có thể cuối cùng còn bởi vì đủ loại nguyên nhân mà lờ tịt đi. Loại công ty tầm cỡ như thế này thường thường có quan hệ không đơn giản với một số người tầng lớp trên, không phải chỉ một ít chứng cớ bằng văn bản bình thường là có thể lật ngã.
Chứng cớ! Trong cuộc gọi lúc nãy Tiêu Hòa có nhắc tới, hắn có nhân chứng. Nếu có nhân chứng, lại thêm tư liệu trong tay…
Ngắm nghía di động, Từ Nham Phi nở nụ cười, dù thế nào đi nữa đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn tiền trảm hậu tấu, cảnh tham mà trước sợ hổ sau sợ sói thì còn gì là cảnh tham nữa, mặc kệ kết quả như thế nào, hắn nhất định không làm thất vọng huy hiệu cảnh sát trên đầu mình.
Ngay lập tức, Từ Nham Phi vỗ mặt bàn truyền đạt mệnh lệnh xuất động đối với tổ viên của mình.