Dữ Tích Thù

Chương 36: Chương 36: Trọng phùng tương tích (8)




Biện Lương là thủ đô Đại Tống, dưới chân thiên tử, đáng lẽ ra phải là nơi hết sức an toàn.

Diệp Thời Tích thật là phiền não.

Kể từ khi phu quân nói với nàng chuyện “Vương tộc Miêu Cương” gặp vua, nàng liền nhức đầu, trong đầu nói “Vương tộc Miêu cương” bảo đảm không phải a cữu mình, nhưng nàng luôn cảm thấy không bỏ được.

Miêu Cương đã không bước vào võ lâm Trung Nguyên từ rất lâu rồi, mặc dù Trung Nguyên thường xuyên sẽ xuất hiện mấy cái độc kì quái, hay cổ gì đó, nhưng so với cổ thuật chân chính của Miêu Cương, thật chưa tính là cái gì, nhưng người Miêu Cương tuy không đứa ra giải độc giúp, nhưng phần lớn đều do độc này Miêu Cương không rõ.

Miêu Cương thật đã thoái ẩn rất nhiều năm, thậm chỉ cổ thuật Miêu Cương cũng đang dần mất đi.

Cổ quả thật không phải vật gì tốt, lỡ như bị người lợi dụng, nếu là người ngu ngốc, thì cả chuyện mình chết thế nào cũng không rõ, giống như bình trà nàng để lại hoàng cung hôm đó…

Nếu không có ai đến tìm, vậy chắc là đã nghe lời của nàng, không có uống bình trà đó, bất quá người đi rửa bình trà có chút đáng thương, thôi, dù sao thời gian dài nhiệt độ thấp, nhanh chóng sẽ chết, chỉ cần họ nghe lời, không uống cổ vào trong người thì không có vấn đề gì lớn đâu.

Diệp Thời Tích thở dài, bây giờ đau đầu nhất vẫn là chuyện vương tộc Miêu Cương.

Miêu cương có vương tộc hồi nào a? Thân là người Miêu Cương, Diệp Thời Tích bày tỏ mình thật không biết, nàng chỉ biết cữu mình là tộc trưởng Miêu Cương, có thể gọi là quản sự, uy nghiêm nhất, còn về cái “vương tộc” gì đó, thật chả nghe qua khi nào, chỉ có thể lừa gạt những kẻ không có học…

Diệp Thời Tích lắc đầu, muốn đem hết chuyện lung tung trong đầu hất ra.

Bây giờ quan trọng không phải là lũ người giả mạo người Miêu Cương, mà là chuyện của Triển Chiêu, lần này họ tới Biện Lương không phải vì muốn cho Triển Chiêu một thân phận quang minh chính đại sao?

Mà chuyện “Vương tộc miêu cương” kia, bất quá là ngẫu nhiên mà gặp thôi, xem như xem chuyện hài đi…

Diệp Thời Tích tùy ý lang thang trên Biện Lương, vốn dĩ mấy ngày nay nàng đã gặp quá nhiều chuyện, lần này chuyện vương tộc Miêu Cương với chuyện Triển Chiêu lại vô cùng một ngày, trong lòng khó bỏ, cho nên mới giao Ký nhi cho Triển Chiêu với Bạch Ngọc Đường chăm sóc, mình chạy đi hóng mát chút, loại chuyện như vậy, đợi tới lúc gặp rồi sẽ đỡ hơn.

Chợt liếc mắt qua, Diệp Thời Tích chỉ còn lại nụ cười lạnh.

Dưới chân thiên tử, dân thái an khang.

Không biết lời này do ai nói ra, chỉ biết không đáng tin là được, nếu dưới chân thiên tử mà có thể dân thái an khang, thì năm đó, tiểu Chiêu cân gì phải bận rộn tới mức không về nhà?

Triển Chiêu làm quan ba năm, thực sự hiếm khi về lại nhà mình, cẩn thận tính lại, hình như chỉ sau hôm Ký nhi ra đời, nó mới ở nhà lâu như vậy.

Triệu Trinh quá kiệt xỉ!

Bất quá, trọng điểm lúc này không phải chuyện Triệu Trinh keo hay không keo…

Trong mắt Diệp Thời Tích mang nét cười, ánh mắt nàng đã híp lại thành một đường hẹp.

Thiên tử của Triệu Trinh làm cũng không quá thành công, nếu còn có người ở ngay dưới mắt hắn gây án, thì mấy chuyện này chắc đều để tiểu Chiêu tới xử lý…

Diệp Thời Tích bĩu môi, mũi chân nhẹ nhún, bay về một phía.

Mấy chuyện giống vậy nói thật, cũng hay thấy ở chỗ khác, nếu người bị bắt là nam, đặc biệt là kẻ bộ dáng đặc biệt cường tráng, Diệp Thời Tích sẽ không xen vào, đường đường bốn thước nam nhi còn phải chờ nữ nhân tới cứu? Bất quá, trừ lũ công tử nhà có tiền, thì cũng không có kẻ nào thèm bắt cóc đàn ông. Nếu là thư sinh tay trói gà không chắt, nên suy nghĩ lại một chút, thật ra cứu rồi cũng không quá cam tâm. Bất quá, nếu là đứa trẻ kiểu gì cũng phải cứu, dù sao cũng còn trẻ, lỡ sau này lớn hơn sẽ trở thành người như phu quân mình hay tiểu cữu tử mình thì sao? Vậy mà, người bị bắt là một cô nương…

Diệp Thời Tích hừ lạnh một tiếng, nàng không chỉ muốn cứu người ra, mà còn muốn đánh tên bắt cóc một trận.

Thấy bộ dáng cô nương người ta yếu ớt dễ khi dễ sao? Người như thế không cho hắn ăn khổ là không thể ngoan được!

CHẳng qua, Diệp Thời Tích không ngờ, mình chỉ cứu người thôi, lại sinh ra thêm chuyện.

Cô nương bị bắt đi cũng lớn mặt, không giống cô gái tầm thường, gặp chuyện như thế không phải khóc thì chỉ biết hô lớn kêu cứu, cũng không sợ gào lớn rồi người muốn cứu mình cũng bị bại lộ, nhưng cô gái này không giống, mặc dù cô bé không biết võ, có lẽ chỉ biết chút quyền cước, có điều giờ tay bị trói không đánh được, cho nên nhìn không ra, nhưng cô bé rất bình tĩnh, ít nhất nhìn qua là thế, không la không hét, chỉ lạnh lùng nhìn chăm chăm tên bắt cóc.

“Ngươi tốt nhất là thả ta ra mau, nếu không ngươi nhất định thê thảm.” Tiểu cô nương tuổi không lớn lắm, nhưng lúc này cũng biết bày ra thần sắc hung ác, mặc dù không có hiệu quả mấy, “À, đúng rồi, nếu như còn nữ nhân khác bị bắt, ngươi tốt hơn cũng thả ra luôn đi, bổn cô nương đã biết chiêu trò của ngươi rồi!”

“Tiểu nữ oa, gan không nhỏ, mi nói thử xem, lai lịch của lão tử là cái gì hử?”

Diệp Thời Tích nấp trong tối “chậc chậc” hai tiếng, cái tên này thật ngu ngốc, dáng vẻ không đẹp mắt bằng phu quân với tiểu cữu tử nhà mình cũng thôi, hai người kia vốn là nhân trung long phượng, không phải là loại thứ tiểu nhân có thể so sánh, chẳng qua cả cách nói chuyện cũng khó nghe như vậy, kiểu cách khinh bạc, còn bày đặt “lão tử”, kiểu gì cũng rõ ngứa mắt!

“Hừ, xú danh của ngươi toàn BIện Lương cũng biết rồi, nửa năm trước ngươi bắt cóc thiếu nữ bị Bao đại nhân giam vào đại lao Khai Phong đúng không? Ngươi cứ chờ xem, nếu ngươi lại làm ra chuyện vô pháp gì, bổn cô nương sẽ tố hết với Bao đại nhân, đến lúc đó bối cảnh ngươi có lớn tới đâu, cũng đừng hòng sống sót đi ra khỏi phủ Khai Phong nha!”

Tuy cô bé nói nghiêm trang, nhưng tên kia hình như không thèm để ý, “Sợ cái đít, lão tử có Ôn đại nhân làm chỗ dựa, tiểu nha đầu vớ vẩn như mi làm sao tìm được sơ hở của lão tử? Mà nếu thật có, Ôn đại nhân cũng có thể xóa đi. Còn mi, hừ hừ, lão tử bây giờ liền xử mi xem có còn dám nói năng bậy bạ nữa không!”

Dứt lời, tên kia thật rút ra dao, lè lưỡi liếm lưỡi dao, trông khát máu vô cùng.

Cô bé kia dù sao cũng còn nhỏ tuổi, ăn mặc lụa là, có lẽ gia cảnh sung sướng, thuở nhỏ được nuông chiều, không bao giờ bị ủy khuất, hôm nay đối mặt với sinh tử khó khăn, cuối cùng vẫn sợ, nhưng mạnh cắn răng, làm sao cũng không nhận thua, giọng run run nhưng còn mạnh miệng lắm, “Ngươi, ngươi nhất định sẽ hối hận…”

“Hừ, ta cho mi biết, lão tử từ đó tới nay không hề biết hối hận là gì…” Nam nhân mặt mũi dữ tợn giơ lên con dao, đang muốn đâm xuống thì cảm thấy trên tay trơn trơn lành lạnh, chờ đến khi tỉnh lại, thì thấy trên tay có một con rắn màu xanh lá quấn lên, đang khè lưỡi về phía hắn, sợ tới mức bụng lạnh toát, hét to.

“Rắn, rắn…”

Diệp Thời Tích cuối cùng cũng ra khỏi chỗ tối, đứng trước mặt tên nam nhân vừa ngã xuống rất khó xoi, hừ lạnh, “Chậc, thật khó xem, mới nãy không biết kẻ nào mặt dày uy hiếp một cô bé con nhỉ? Bây giờ bị một con rắn dọa ra như thế, lại là ai ha…”

Tên kia vẫn còn cố bảo vệ mặt mũi, “Lão, lão tử không tin ngươi không sợ cái con rắn này…”

Bám lên trên tay…

Lời còn chưa nói xong, hắn đã không nói được.

Con rắn xanh kia không biết từ khi nào đã bám lên tay nữ nhân áo tím, cái đầu hình tam giác kia còn hết sức thân mật cọ cọ tay nữ nhân.

Tên kia thấy cô gái nhìn hắn thần sắc hết sức miệt thị, “A, tiểu Thanh ngoan như vậy…”

Diệp Thời Tích không thèm để ý tới tên kia, ngồi xổm xuống giúp cô bé bị trói tháo dây thừng, sắc mặt lãnh đạm như thường, bất quá giọng nói nhu hòa hơn khi nói với tên kia rất nhiều, “Muội không sao chứ?”

Cô bé lắc đầu: “Tên kia… hắn…”

Xử lý sao đây…

Tiểu cô nương rõ ràng là mới gặp chuyện như thế lần đầu, mặc dù lúc đối mặt với tên kia vẫn là mạnh chống, giờ rốt cuộc được cứu, có lẽ thở phào nhẹ nhõm, nhìn về Diệp Thời Tích mặt còn hơi đỏ, không biết là do hưng phấn hay sao.

“Hắn…” Diệp Thời Tích thấy cô bé hình như không sao, liền đứng dậy, nhìn nam nhân vẫn đang nằm trên đất xoa cằm nghĩ, “Nói thật, ta cảm thấy loại đàn ông này chết không có gì đáng tiếc, bất quá ta đã đáp ứng một người, không nên tùy ý giết người, theo lời cô vừa nói, tên này hình như còn bắt nữ nhân khác…”

“A, đúng đó.” Tiểu cô nương lại lên giọng, “Muội, muội nghe nói, tên này gần đây lại phạm án, Biện Lương đã mất tích mấy cô gái rồi, muội, muội ỷ vào chút võ công của mình nên, không ngờ…”

Diệp Thời Tích cũng đã chú ý ra, cô nương này vốn là muốn bắt lại người, nhưng chưa nghĩ tới chuyện có tâm vô lực, mình bị đối phương bắt mất…

“Thôi, nghĩ tới chuyện Bao thanh thiên được nhiều người khen như thế, chắc không phải kẻ tham lam gì, giao hắn cho quan phủ là được, ta không muốn tham gia chuyện này, trong nhà mình còn rất nhiều chuyện chưa xử lý xong…” Diệp Thời Tích bĩu môi, nang thật không muốn lãng phí thời gian, “Đúng rồi, cô nhớ bảo Bao than đen hỏi kỹ một chút, xem chuyện liên quan tới Ôn đại nhân đó là sao, chắc sẽ không phải chuyện nhỏ đâu…”

“Ôn đại nhân?” Tiểu cô nương lúc này mới nhớ tới chuyện nam nhân vừa nói, “Muội biết, có một người làm Lễ bộ thị lang trong triều gọi Ôn Văn Khánh, có điều người kia bình thường trông rất thân thiện, có gì về rồi muội sẽ nói cho ca ca…”

Nói xong, tiểu cô nương trông có vẻ khổ sở, “Đại hiệp, tỷ có thể giúp muội dẫn hắn về phủ Khai Phong không? Tuy muội có chút công phu nhưng mà…”

Rõ ràng không phải địch thủ của tên này.

Diệp Thời Tích nhận mệnh thở dài, tự an ủi mình, “Người tốt làm tới cùng”, duỗi tay về phía nam nhân, nửa đường quay lại, chuyển thanh một chưởng đánh mạnh lên bụng hắn.

Thì ra tên kia muốn tranh thủ lúc hai người nói chuyện không để ý, muốn đánh lén, nhưng không ngờ bị Diệp Thời Tích đoán ra.

Diệp THời Tích cười lạnh, “Nhớ năm đó Diệp mỗ xông xáo trên giang hồ cũng lấy được danh tiếng, có lẽ không thể nổi bằng các ngươi hiện nay, bất quá, kẻ như ngươi, 1000 tên nữa cũng không thua nổi!”

Một bọc độc phấn, toàn bộ các ngươi đều xuống tìm Phật tổ uống trà đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.