Dữ Tích Thù

Chương 37: Chương 37: Trọng phùng tương tức (9)




Diệp Thời Tích nguyện ý đưa tên kia tới Phủ Khai Phong, sau tự trở về xem con của mình có ngoan ngoãn nghe lời, có đem hai đại nam nhân kia hành hạ hay không…

Chắc không đâu nhỉ, Ký nhi nghe lời tiểu Chiêu nhất, cùng lắm là thấy Bạch Ngọc Đường khó chịu thì sạc hắn mấy câu “Thúc thúc xấu xa” thôi.

Chẳng qua, Diệp THời Tích không ngờ, chuyện lại phát triển tới mức như vậy.

Người phủ Khai Phong vì trước đó đã gặp qua hai lần, cũng hơi quen nàng, gặp người thì gọi một tiếng “Triển phu nhân”, cũng không có gì lạ, chỉ là nhìn thấy cô nương bên cạnh lại làm ra bộ dáng hết sức kinh ngạc, khụy té xuống đất, xưng…

“Công chúa điện hạ!”

Lại là công chúa điện hạ…

Diệp Thời Tích chỉ cảm thấy khóe miệng mình co quắp, nếu nàng biết cô nương này là đương kim công chúa, nàng cũng không cứu! Lại nghĩ lại, thôi đi, cô nương này tuy có một tiếng “công chúa”, nhưng bất kể triều đình hay là hậu cung, đều không phải nơi nàng có thể làm chủ, huynh trưởng cùng mẫu thân nhà nàng muốn làm gì, chỉ sợ nàng không biết gì hết, cần gì phải giận nàng?

Diệp Thời Tích vẫn rất bao dung cho nữ nhân.

Hơn nữa cô nương này dù sao cũng là công chúa điện hạ, với một vài chuyện, tin đồn nàng nghe được ít nhất sẽ đáng tin hơi ngoài đường cái nhiều…

Diệp Thời Tích chợt cảm giác thấy, cứu nàng cũng không phải chuyện gì xấu.

Mà công chúa điện hạ, nói tới cùng cũng chỉ là một cô bé chưa trưởng thành, gặp người ta cung kính, bất mãn bĩu môi, “Thôi đi, dậy dậy, bổn công chúa muốn gặp Bao than đen, cái tên này hình như là tên bắt cóc gần đây rất lộng hành, có vẻ có không ít cô nương bị bắt rồi, các người xử lý cho tốt…”

Còn, chuyện liên quan tới “Ôn đại nhân”….

Công chúa điện hạ suy nghĩ một chút, vẫn quyết định, nói với Bao than đen đi rồi tính tiếp.

Mặc dù công chúa trẻ tuổi, nhưng vẫn là lớn lên trong cung, không giống cô nương nhà người ta, ở tuổi này chỉ biết ở trong khuyê phòng, nàng thuở nhỏ đã nhìn thấy rất nhiều âm mưu quỷ kế, mà chuyện giống như vậy…

Bất kể có phải là ‘Ôn đại nhân’ mà nàng biết hay không, khi nghe tên kia nhắc tới, người này nhất định phải là trọng thần triều đình, ít nhất địa vị cao, loại nhân vật này, cho dù là phủ Khai Phong, nếu như không có bằng chứng, cũng không thể nói gì tới hắn, chỉ sợ bên trong phủ này, cũng chỉ có Bao than đen mới động được, à, có lẽ Công Tôn tiên sinh cũng đoán được tâm tư.

Nữ nhân bĩu môi, nàng còn nhớ rõ mấy năm trước, có người từng nói với nàng.

“Công Tôn tiên sinh hết sức thông minh.”

Hộ vệ ngoài cửa sững sờ một lát, sau đó nhìn về phía tên bị Diệp Thời Tích chế trụ, nhíu mày, “Bẩm công chúa, Bao đại nhân vào triều còn chưa trở lại, nếu công chúa có việc gấp, không bằng, tạm thời nói với Công Tôn tiên sinh đi?”

Tiểu cô nương mím mím môi.

Công Tôn tiên sinh cho dù có thông minh hơn nữa, cũng chỉ là một chủ bộ phủ Khai Phong, cùng lắm là cho Bao than đen mấy chủ ý, chủ sự các loại, còn phải chờ Bao hắc tử a.

Ừ, thật ra về nói với hoàng đế ca ca cũng vậy thôi, bất quá…

Nàng không muốn hồi cung.

Diệp Thời Tích tuy trông hết sức trẻ, nhưng dù sao cũng là người có tuổi, nhìn mấy người tiểu nhân như Triệu Lâm, liếc một cái cũng đoán được, chép miệng, “Hay là, vào xem một chút, nếu là tên Ôn đại nhân kia không dám nói, Công Tôn tiên sinh cũng có tính toán…”

Triệu Lâm nghĩ một chút, ngược lại đúng vậy, Công Tôn tiên sinh ở phủ Khai Phong không chỉ là chủ bộ, thường xuyên giúp Bao đại nhân nghĩ kế, cứ vậy, chỉ sợ chuyện trong triều đình, Công Tôn tiên sinh biết chỉ nhiều chứ không ít, dứt khoát nói cho ông ấy xem?

Nghĩ rồi, liền giơ bước đi vào trong, “Thế, Công Tôn tiên sinh đang ở đâu? Bổn công chúa muốn tìm ông ấy…”

Công chúa không thể ở lại phủ Khai Phong quá lâu, bây giờ không biết nàng trốn làm sao, chỉ sợ lúc này trong cung là phi thường náo nhiệt.

Công Tôn tiên sinh thấy công chúa điện hạ trong phòng khách, suy nghĩ đầu tiên chính là, làm sao đưa người trở lại.

Giờ đã không còn Triển hộ vệ, bất kể Triển Chiêu nhận biết Bao Chửng là lời đồn đãi giang hồ, hay là nhiều hơn, cũng đều từ huynh trưởng Triển Lâm của y mà biết, Triển Lâm lại không kiên nhẫn nói chuyện với quan phủ, e lúc này trong đầu Triển Chiêu, tuy không tới nỗi cùng quan tham đồng lưu hợp ô, cũng không phải giống như Triển Chiêu năm đó quen biết…

Mà không có Triển hộ vệ, muốn mang công chúa điện hạ hồi cung, thật không phải chuyện đơn giản, nếu gặp người nào ở trong cản lại…

Công Tôn tiên sinh híp mắt, chuyện thế này quá nguy hiểm, còn là tranh thủ sớm đưa cái người này về thôi…

Triệu Lâm thì không nghĩ nhiều như thế, sau khi gặp Công Tôn tiên sinh rồi, nàng cuối cùng cũng an lòng, tim cũng trở về đập vững vàng, không còn run lên như lúc gặp tên bắt cóc, thở phảo nhẹ nhõm.

Bất quá, chuyện đại sự, Triệu Lâm vẫn chọn trọng điểm nói với Công Tôn tiên sinh.

“Công Tôn tiên sinh, ông nói, Ôn đại nhân tên kia nhắc tới la ai?” Triệu Lâm nâng cằm, nhìn chủ bộ phủ Khai Phong, “Có phải Lễ bộ thượng thu Ôn Văn Khánh không vậy? Cơ mà ông ấy nhìn qua không giống loại người như thế…”

“Công chúa điện hạ, mặc dù người biết vài trọng thần trong triều, nhưng, những người không có chức trọng thân, chỉ sợ không có tư cách chạy tới trước mặt người đi, quan gia cũng sẽ không cho phép những kẻ như thế chạy tới trước mặt người làm người phiền lòng, huống chi, Ôn đại nhân tuổi đã lớn, những cô nương bị bắt đi tuổi cũng ngang con gái ông ấy, về phần con trai, ai nên thành thân cũng đã thành thân, cho nên chuyện này chắc không có quan hệ tới Ôn đại nhân.” Công Tôn tiên sinh cầm một quyển thư trên tay, nghe Triệu Lâm kể lại, híp mắt, “Nếu so ra, Quang Lộc Tự thiếu khanh Ôn Khải càng đáng nghi hơn…”

Quang Lộc Tự thiếu khanh… Ôn Khải…

Triệu Lâm bĩu môi, ai nha, nàng cũng không biết…

“Công chúa điện hạ, dân phụ cả gan hỏi ngài một chuyện…”

Diệp Thời Tích vốn không quan tâm chợt mở miệng, làm Triệu Lâm lẫn Công Tôn tiên sinh đều hết hồn, “Tỉ tỉ, tỉ nói gì vậy, tỉ là ân nhân cứu mạng ta, nếu hoàng đế ca ca biết ân nhân cứu mạng đối xử với ta như thế, huynh ấy sẽ giận…”

Diệp Thời Tích thầm bĩu môi, nếu vị công chúa ngây thơ này biết cô muốn tìm ‘hoàng đế ca ca’ của nàng gây sự, không biết nàng có còn giống như thế không…

Nghĩ nhiều…

Diệp THời Tích kéo tâm tư trở về, “Thật ra, với ta mà nói, cái này cũng không phải đại sự, nhưng ta cảm thấy với hoàng đế ca ca của cô mà nói, chỉ sợ liên quan lớn, ta vốn là người Miêu Cương, cho nên với chuyện Miêu Cương vô cùng để ý, ta nghe nói, sắp tới vương tộc Miêu Cương sẽ tới gặp vua, thật không?”

Triệu Lâm nhất thời vui vẻ ngẩng đầu, nhìn Diệp THời Tích, “A, tỉ tỉ là người Miêu Cương? Tốt quá, vương tộc Miêu Cương gặp vua chính là thật, bất quá vương tộc Miêu Cương ẩn cư thật lâu, hỉ hảo húy kỵ chúng ta một chút cũng không biết, hoàng đế ca ca cũng đang bận rộn, bảo người đi tra tài liệu, tỉ tỉ, có thể nói cho ta nghe…”

Triệu Lâm nóng lòng nhất chính là ngày tộc Miêu Cương tới diện thánh, nếu có thể trấn an người ta, có lẽ hoàng đế ca ca sẽ không cần lo lắng tới vậy, mà Công Tôn tiên sinh lo lắng chính là kế hoạch báo thù của Triển gia phu phụ, mặc dù ông cũng hiểu theo tính tình Triển Chiêu, cùng với tính cách cưng chiều Triển Chiêu của Triển Lâm, chắc sẽ là mắng to đánh khẽ mà thôi, nhưng nếu lúc này có thể để Diệp Thời Tích giúp đỡ, sau này bọn họ sẽ tốt hơn, cho nên mới nói giúp, “Nếu Triển phu nhân biết gì xin cứ báo, nếu có thể giúp đỡ hoàng thất, thì lợi nhiều hơn hại…”

Diệp THời Tích nghe rồi cũng hiểu, Công Tôn Sách đây là đang cho nàng biết, hôm nay Triệu Trinh nợ nàng một món ân tình, lại thêm chuyện nàng cứu công chúa điện hạ một mạng, cho dù Triệu Trinh khó chịu tới mức nào đi nữa, cũng không thể làm gì họ, họ vốn tới vì Triển Chiêu, nếu có thể đơn giản hóa chuyện thì tốt nhất còn gì.

Thầm thở dài, Công Tôn tiên sinh này cũng là thật lòng nghĩ cho tiểu cữu tử nhà mình, suy nghĩ một chút, cũng nói, “Tộc Miêu Cương thiện dược, cổ, cũng thiện độc, lập Trâu làm thánh vật, ngũ độc làm sủng vật, y quan khác hẳn Trung Nguyên, nếu bảo chuyện quan trọng, thì đại khái chỉ có vậy, nhưng…”

“Nhưng?” Triệu Lâm trợn mắt, “Còn chuyện gì nữa?”

“Cái này không liên quan tới tập tục Miêu Cương, ….quan gia, nên đặc biệt chú ý.” Diệp Thời Tích nhìn Triệu Lâm, “Theo ta biết, Miêu Cương quy tắc đều thoái vị, đến giờ thì hết, không có vương tộc, chỉ có tộc trưởng, huống chi, cổ thuật Miêu đã ngày càng phai mờ, tộc trưởng hiện tại mặc dù tinh thông cổ thuật, nhưng cũng bảo cổ độc không phải thứ gì tốt, để người lớn tuổi ôm đi là được, mặc dù ông ấy không nhận đây là suy nghĩ lung tung…”

“Tỉ nói, không có vương tộc Miêu Cương…” Triệu Lâm nhất thời choáng váng, “Vậy, người muốn tới gặp vua, rốt cuộc là ai?”

“Cho nên mới nói, đây mới là chỗ quan gia cần để ý, tuy ta không phải người Miêu chính thống, tất cả cổ độc Trung Nguyên xài lại không để tâm, nhưng nếu có người dùng những thứ cổ độc kia làm người trong cung trúng độc, ta cảm thấy ta cũng không có sức quản lý, một hoàng cung nói gì cũng có hơn ngàn người, nếu muốn mổ cổ, thật không bằng giết hết cho xong…” Diệp Thời Tích vốn là người giang hồ, gặp chuyện như thế, cũng chỉ nhẹ nhíu chân mày, dùng cách hơi giang hồ mà nói.

Chỉ mới vậy thôi, Triệu Lâm đã trắng bệch, “Vậy, phải làm sao mới phải…”

Tiểu cô nương cuối cùng vẫn quá nhỏ, lại sống trong thâm cung quanh năm, được người sủng ái mà lớn, chưa từng gặp chuyện lớn thế này, bây giờ khi hiểu rõ chân tướng, chớp mắt liền luống cuống tay chân.

Ngược lại, Công Tôn tiên sinh lúc đầu nghe qua cũng thất kinh, mà sau khi kinh hãi rồi thì rất nhanh tỉnh táo lại, “Chuyện này không phải đùa, kính xin công chúa điện hạ lập tức hồi cung, tìm cơ hội nói cho quan gia biết, Triển phu nhân…”

Công Tôn Sách dĩ nhiên tin Diệp Thời Tích, chẳng qua cũng cần nàng nói rõ với công chúa điện hạ…

Diệp THời Tích bĩu môi, quả là tự mình hại mình, lúc này phất tay áo, làm Công Tôn tiên sinh cũng xanh mặt.

Người khác có lẽ không biết, nhưng ông là đại y, ông dĩ nhiên biết, con rắn màu xanh quấn trên tay Diệp Thời Tích gọi là Trúc Diệp Thanh, thân chứa kịch độc, tuy không chết, nhưng nếu không cứu kịp sẽ không bình an nổi, nhưng nếu vô thức, bị nó cắn còn nghĩ chỉ là con rắn không độc, chỉ sợ sẽ gây phiền toái lớn.

Muốn gây tê liệt toàn thân, cả đời không động đậy cũng không thể không…

“Con rắn này là ta nhặt được lúc về Miêu Cương, nuôi đã mấy năm, nó trưởng thành ở Miêu Cương, sau khi được ta huấn luyện, có thể phân biệt ra nào là cổ nào là thuốc, bất quá, tiểu Thanh có kịch độc, còn nữa, người Trung Nguyên xưa nay không thích rắn độc, mà tiểu Thanh cũng sợ lạ, nếu lỡ vô tình cắn ai, sợ lành ít dữ nhiều, cho nên, không thể cho cô mượn…” Diệp Thời Tích thở dài, sau dừng một chút, nói, “Bất quá, những thứ cổ của Trung Nguyên hiện tại, cũng khá giống, phương pháp giải trừ, ta có thể nói cho cô, chẳng qua tốn chút thời gian thôi…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.