Dư Tình Khả Đãi

Chương 4: Chương 4




Lâm Duyệt đang dọn dẹp phòng, sau khi bật nước nóng lên và chuẩn bị đồ vệ sinh cá nhân xong vẫn không thấy Quý Hựu Ngôn đâu, bèn nghi ngờ mở cửa ra tìm.

“Chị Quý”

Quý Hựu Ngôn đang ở trong phòng ăn rửa cốc, nghe thấy tiếng động, cô cẩn thận đặt cốc và đĩa đã rửa trở về chỗ cũ, sau đó chậm rãi đi về phòng ngủ của mình.

“Chị Quý, sao mắt chị có vẻ đỏ vậy?” Lâm Duyệt nhìn Quý Hựu Ngôn, quan tâm hỏi.

Quý Hựu Ngôn đang đóng cửa, nghe thấy thế thì động tác hơi cứng lại, cô đi đi lại lại nhìn quanh phòng ngủ, ra vẻ đánh giá chung quanh rồi mới bình tĩnh trả lời Lâm Duyệt: “Chắc vừa rồi có một sợi lông mi rơi vào mắt chị, chị dụi mấy lần mới lấy ra được.”

“Ồ.” Lâm Duyệt cũng không nghĩ nhiều.

Cô bước lại phòng tắm ngăn bằng cánh cửa thuỷ tinh, dùng nước nóng rửa sạch lại bồn rửa mặt, chu đáo nói: “Chị Quý, lần này chị ở đây tương đối lâu nên em thay hết chăn ga gối đệm rồi, nếu chị mệt thì chị cứ thoải mái nằm nghỉ đi, mọi thứ chỉnh chu hết rồi.”

Quý Hựu Ngôn cởi áo khoác, ngồi dựa vào mép giường, nhắm mắt lại cười nói: “Vất vả cho em rồi.”

Bôn ba hết một đoạn đường, còn miễn cưỡng vui cười, cô quả thực vô cùng mệt mỏi. Đáng tiếc cô chỉ có thể ở nơi này để thở một hơi, chỉ một lát nữa thôi cô lại phải đeo lên mặt nạ để ra ngoài gặp gỡ mọi người.

“Chị Quý, cô Cảnh... Có phải trước đây cùng chị cũng như vậy không?” Lâm Duyệt vốn không phải loại người có thể nhịn miệng, cho nên lúc này không khỏi đem hết những nghi vấn dồn nén trong lòng từ lúc ban đầu đến giờ thốt ra lời.

“Sao tự nhiên lại hỏi như vậy?” Quý Hựu Ngôn quay đầu không trả lời mà hỏi ngược lại.

Lâm Duyệt lau chùi bồn rửa mặt xong thì bắt đầu chuyển qua chùi toilet, trịnh trọng nói: “Em cảm thấy lời trợ lý Diêu không thật lắm. Lần đầu tiên cô Cảnh mở cửa và lần thứ hai mở cửa, cô ấy mặc đồ không giống nhau, ngoại trừ đôi giày ra, tất cả đều chỉnh tề gọn gàng, không giống với người vừa mới ngủ dậy.”

Cô đã đi theo Quý Hựu Ngôn hơn một năm, cô biết trước khi nhận được giải thị hậu Bạch Tượng, Quý Hựu Ngôn đã chịu rất nhiều khinh thường. Chuyện giống như ngày hôm nay cũng không phải chưa từng xảy ra qua. Cảnh Tú và Diêu Tiêu kẻ xướng người hoạ, căn bản nhìn rất giống với cố tình bắt nạt người khác.

Cô một lòng hướng về Quý Hựu Ngôn, đương nhiên sẽ cảm thấy bất bình cho Quý Hựu Ngôn, nhắc nhở nói: “Chị Quý, chị có cần xem xét lại mối quan hệ của chị và cô Cảnh không.”

Nụ cười nhàn nhạt của Quý Hựu Ngôn nãy giờ dần biến mất nơi khoé môi. Cho dù không muốn thừa nhận, cô cũng phải đối mặt với việc lời nói dối của mình đang bị vô tình vạch trần.

Cô rũ mắt xuống, im lặng một lúc, sau đó mới chậm rãi ngồi dậy, nhìn về phía Lâm Nguyệt, hiếm thấy nghiêm nghị nói: “Duyệt Duyệt, cô Cảnh khác với những người khác.”

“Nếu chị ấy đối với chị thô lỗ, ắt hẳn là bởi vì những chuyện quá khứ mà chị đã gây ra, hoặc là bởi vì hiện tại chị làm chưa đủ tốt. Em nhất định phải nhớ kỹ chuyện này. Chị không hy vọng bởi vì chị mà mang đến ảnh hưởng không tốt cho chị ấy, dù cho đó là điều gì thì cũng không được.”

Lâm Duyệt sững người lại, bất ngờ trước sự nghiêm nghị hiếm thấy của Quý Hựu Ngôn. Cô mím môi, vừa có chút ấm ức, vừa có chút buồn bã thoả hiệp: “Em biết mà, chị Quý, em sẽ không nói gì ra bên ngoài. Em chưa từng...”

Lâm Duyệt chưa kịp nói hết lời, đã bị cắt ngang bởi động tác chạm vào tóc cô của Quý Hựu Ngôn.

“Tất nhiên chị biết Duyệt Duyệt là người kín tiếng nhất, nên chị mới có thể yên tâm, bất kỳ chuyện gì cũng có thể nói với em.”

Quý Hựu Ngôn ngồi xổm xuống bên cạnh cô, tự nhiên rút chiếc khăn trong tay cô để lau khô vết nước trên bệ toilet, nhẹ nhàng nói: “Thật ra cô Cảnh là người mặt lạnh tim nóng. Em tiếp xúc với chị ấy thêm một thời gian nữa thì em sẽ biết thôi.”

Để có sức thuyết phục hơn, Quý Hựu Ngôn nói thêm: “Em xem, chắc chắn là em không đoán được, thật ra lúc nãy ở trong phòng, chị Cảnh còn chuẩn bị trà sữa nóng và bánh ngọt cho chị ăn đó.” Cô chắp tay trước ngực, nở một nụ cười thật tươi rồi nói: “Nhưng xin lỗi Duyệt Duyệt nha, chị ăn hết rồi.”

Được Quý Hựu Ngôn đối xử nhẹ nhàng như vậy, dù Lâm Duyệt có ấm ức gì đi nữa thì cũng được xoa dịu. Cô mím môi cười cười, cho Quý Hựu Ngôn một bậc thang đi xuống: “Bánh gì vậy, ăn ngon không chị?”

“Bánh Black Forest, không...à ăn rất ngon.” Quý Hựu Ngôn nhớ lại vị đắng vẫn còn chưa tan hết, bất giác nhướng mày.

Lâm Duyệt “sặc” một tiếng, nói thẳng: “Cô Cảnh không biết sở thích của chị sao?”

Quý Hựu Ngôn không khỏi sửng ra, sau đó đột nhiên hiểu được nghi hoặc trong lòng mình nãy giờ. Đúng vậy, ngay cả Diêu Diêu cũng nhớ được sở thích của cô, Cảnh Tú thật sự cố ý sao?

Cô còn chưa có thời gian để suy nghĩ thêm thì điện thoại trong túi xách đã đột ngột vang lên.

Quý Hựu Ngôn đứng dậy đi ra ngoài nghe điện thoại, sau vài câu nói thì cô đồng ý rồi đi đến mở cửa tủ quần áo.

Lâm Duyệt thấy thế thì ăn ý kéo giúp cô rèm cửa kính lại rồi lui ra ngoài phòng tắm.

Quả nhiên sau khi cúp điện thoại, Quý Hựu Ngôn liền chọn một chiếc váy dài và áo khoác ngoài mà bên stylist đã giúp cô chọn sẵn rồi đi vào phòng tắm. Cô vừa thay quần áo vừa nói với Lâm Duyệt: “Duyệt Duyệt, bây giờ chị sẽ đi xuống dưới bàn tiếp công việc với Nguỵ tỷ và mọi người, sau đó tối nay chị sẽ ăn tối với bên đạo diễn và các nhà đầu tư. Sau khi em xong việc thì cứ tự túc kiếm gì ngon ngon ăn đi nhé, nếu thích thì cứ ra ngoài đi dạo, chị bên này tự lo được.”

Lâm Duyệt lo lắng nói: “Không cần em đón chị à?” Cô nghĩ đến bộ dạng Quý Hựu Ngôn mỗi lần tham gia ăn tiệc là lại bị rót rượu, cảm giác giống như sắp gặp phải đại địch.

“Không cần đâu, có Nguỵ tỷ nữa mà, em yên tâm.” Quý Hựu Ngôn tin tưởng nói. “Chưa kể còn có cô Cảnh cũng ở đấy nữa.” Lúc nói câu này, nét mặt Quý Hựu Ngôn đặc biệt dịu dàng.

Lâm Duyệt không còn lo lắng gì nữa, gật đầu tiếp nhận sự sắp xếp. Chờ đến khi Quý Hựu Ngôn đã đi một lúc lâu, cô mới nhớ ra đã quên dặn chị Quý đừng uống vội, trước đó phải ăn chút gì để lót bụng.

Cô lấy điện thoại định gửi tin nhắn cho Quý Hựu Ngôn, trong lòng đột nhiên loé lên ý nghĩ: Lúc nãy chẳng phải cô Cảnh đã cho chị Quý ăn rồi sao?

Chẳng lẽ đây chỉ là sự trùng hợp?

Lâm Duyệt sờ mũi, bán tín bán nghi đặt điện thoại xuống.

Lúc Quý Hựu Ngôn ra khỏi phòng ngủ, nhìn cánh cửa vẫn đóng chặt đối diện, cô do dự một chút rồi đi thẳng ra ngoài.

Cứ để A Tú nghỉ ngơi thêm đi, giao lưu ăn uống cũng đủ phiền rồi.

Quay trở lại hội trường một lần nữa, hai hướng dẫn viên khác là Tô Lập Hàng và Lương Trấn đều đã đến, đang cùng Trần Đức Sinh và mọi người đang thảo luận về kịch bản và các nguyên tắc liên quan đến cuộc thi. Quý Hựu Ngôn thấy tình hình không thuận tiện, sợ nói giúp Cảnh Tú thì càng nói nhiều càng sai nên quyết định không giải thích cụ thể nữa.

Không lâu sau, bên ngoài cửa sổ thuỷ tinh sáng sủa, sắc trời đã hoàn toàn tối sầm. Trần Đức Sinh nghe điện thoại xong, khéo léo hô lên: “Mọi người xem, mới bận rộn một tí mà tôi suýt nữa đã quên mất thời gian. Lão Chu nói bên kia thu xếp xong hết rồi, mấy việc này cũng không gấp gáp, tẩy trần cho mấy thầy cô mới là việc quan trọng nhất, chúng ta đi ăn trước đi.”

Thế là mọi người ngầm hiểu, sau khi khách sáo nói vài câu xã giao thì cùng nhau kéo qua địa điểm khác.

Bữa tiệc được tổ chức tại một nhà hàng tư nhân khá nổi tiếng trong giới giải trí, cách khách sạn khoảng 10 phút lái xe, rất thanh lịch và yên tĩnh. Khi Quý Hựu Ngôn và mọi người đến nơi, trong phòng riêng đã có vài người đàn ông mặc vest ngồi sẵn và hai người nam nữ ngồi bên cạnh họ đang nói cười mập mờ.

Quý Hựu Ngôn nhìn lướt qua, nhận ra hai người kia chính là hai trong số sáu người ở kiếp trước lưu lại được đến cuối cuộc thi.

Chả trách hai người này có thể chống lại sự chế giễu của khán giả và ở lại cho đến cuối cùng, Quý Hựu Ngôn thầm cười trong lòng.

Thân ở trong giới nhiều năm, Quý Hựu Ngôn từ lâu đã không còn là cô gái nhỏ ngây thơ vừa mới ra khỏi lâu đài mộng mơ. Những chuyện bẩn thỉu trong showbiz này, cô đã bắt đầu không còn cảm thấy kinh ngạc nữa.

Hiển nhiên, tất cả mọi người đều giả vờ như mắt điếc tai ngơ, làm bộ chào hỏi vài câu rồi lần lượt ngồi vào chỗ.

Quý Hựu Ngôn không nhìn thấy Cảnh Tú.

Ngay lúc Quý Hựu Ngôn đang suy đoán có phải Cảnh Tú không đến tham gia buổi tiệc này hay không, thì rốt cuộc Cảnh Tú cũng mang theo Diêu Tiêu khoan thai đi đến.

Hôm nay Cảnh Tú mặc một chiếc váy maxi dài, lúc cô bước vào thì nhân viên phục vụ giúp cô kéo ghế ra, vị trí ngay bên cạnh Quý Hựu Ngôn.

“Thực xin lỗi, tôi đến muộn.” Cảnh Tú vén tóc ra sau tai, lộ ra đôi khuyên tai dài và mảnh, dáng vẻ ưu nhã mà ung dung.

Chỉ là tuy cô nói xin lỗi nhưng trên mặt lại không thể hiện chút áy náy chân thành nào. Rõ ràng còn chưa cười nhưng cũng đủ khiến cho lục cung thất sắc. Quý Hựu Ngôn càng nhìn, không hiểu sao lại càng thấy vui vẻ vì sự ung dung và kiêu ngạo đó của Cảnh Tú. Và thế là cô càng không kìm được, bí mật liếc nhìn Cảnh Tú thêm nhiều lần.

“Hiện tại là giờ cao điểm nên giao thông ùn tắc là chuyện bình thường, có phải Tiểu Tú em phải đi bộ từ cầu vượt bên kia qua không.” Trần Phi, người đang ngồi ở ghế chủ toạ, đồng thời cũng là người đại diện chính của công ty Tân Hỗ đột ngột lên tiếng, giúp Cảnh Tú bịa ra một lý do đến muộn.

Cảnh Tú cười nhạt một tiếng. Diêu Tiêu ở bên cạnh nhạy bén giúp cô nịnh nọt nói: “Trần tổng đúng là đoán việc như thần. Tụi em đi rất sớm, nhưng không ngờ lại bị kẹt ở bên đó thật lâu.”

Cô dừng lại một chút rồi đứng dậy rót rượu cho từng người một trên bàn, mỉm cười nói: “Chỉ trách em chọn sai đường nên mới để mọi người đợi lâu. Chị Cảnh nhà em dạ dày không tốt, không tiện uống rượu, vậy để em thay mặt chị Cảnh tự phạt một ly.” Vừa nói dứt lời, cô nâng ly một hơi uống cạn.

Có hai nhà đầu tư bề ngoài trẻ tuổi hơn chút, đối với giới giải trí này tiếp xúc chưa lâu, họ chỉ biết Cảnh Tú là ảnh hậu trẻ tuổi nổi tiếng mấy năm gần đây, họ vốn cho rằng việc Cảnh Tú khoan thai đến muộn chỉ bất quá là phong cách làm màu của giới nghệ sĩ để nâng tầm giá trị bản thân, nhưng thái độ của Trần Phi bên Tân Hỗ đã làm suy nghĩ của họ lặng lẽ thay đổi - có vẻ người phụ nữ này là người không thể tùy tiện trêu vào.

Bởi vì vừa không đoán được hư thực của Cảnh Tú như nào, vừa không muốn đắc tội với Trần Phi, cho nên bọn họ cũng không dám yêu cầu Cảnh Tú chính diện xin lỗi. Cũng may, ngoài mặt Cảnh Tú vẫn giữ thể diện cho bọn họ. Nhìn thấy Diêu Tiêu tự phạt mình một ly rượu, một nhà đầu tư liền xuôi theo nói “Được rồi”, rồi khéo léo đưa đẩy: “Cô bé này phóng khoáng đó, nhưng mà mọi người cho ý kiến xem, một ly có đủ không?”

“Đủ sao được, ít nhất phải uống ba ly?” Một người đàn ông bụng phệ ngồi phía đối diện cũng đồng tình.

“Phan tổng, cậu vậy là đang bắt nạt một cô bé đó. Mọi người còn chưa ăn gì mà, xin hãy thương hương tiếc ngọc một chút.” Ngụy Di Chân đích thân giúp Quý Hựu Ngôn chỉnh lại bộ đồ ăn, sau đó còn đùa giỡn giúp Diêu Tiêu thoát khỏi vòng vây.

“Đúng vậy Lão Phan, anh như vậy là ăn hiếp con nhà người ta nha. Như vậy đi, nếu anh muốn xem con gái uống rượu như nào, lát nữa tôi để Tiểu Liễu kính anh mấy ly là được rồi.” Người đàn ông ngồi cạnh bên Lão Phan vỗ vỗ vào cô gái trẻ bên cạnh, cô gái lập tức phối hợp nở một nụ cười quyến rũ.

Trần Phi nâng đũa lên: “Thôi, vừa ăn vừa nói chuyện đi, đồ ăn nguội hết rồi. Mọi người cứ thử tài nấu ăn của chủ nhà hàng này đi, anh ấy không dễ xuống bếp đâu, tôi phải rất vất vả mới mời được.”

“Ồ, vậy tôi càng phải nếm thử.” Có người lập tức phụ hoạ.

Cười cười nói nói một lúc, chuyện Cảnh Tú đến trễ cũng vì thế mà trôi vào dĩ vãng. Trong bữa tiệc, Trần Phi mời rượu nhưng Cảnh Tú chỉ lấy trà thay rượu để đáp lại. Những người khác đều là cáo già, thấy Trần Phi không ép cô nên sau đó cũng không ai dám yêu cầu Cảnh Tú uống rượu.

Sau khi ăn xong, các chủ đề liên quan hay không liên quan đến chương trình đều chủ yếu xoay quanh Quý Hựu Ngôn và hai hướng dẫn viên còn lại. Cả bàn tiệc chỉ có duy nhất Cảnh Tú không thèm đếm xỉa đến ai, ăn uống thoải mái tự do nhất.

Lại một lần nữa Quý Hựu Ngôn uống cạn ly rượu đắng, cảm thấy có hơi nóng đang dần bốc lên trên mặt.

Mặc dù Ngụy Di Chân đã giúp cô cản rượu ít nhiều, nhưng Quý Hựu Ngôn nhớ đến giao tình kiếp trước của mình và Ngụy Di Chân, cô cảm thấy xấu hổ nếu cứ để một mình cô ấy vất vả xã giao thay mình, cho nên vẫn đích thân tiếp rượu nhiều lần.

Dạ dày dường như bắt đầu có đôi chỗ khó chịu, Quý Hựu Ngôn bèn tìm cớ thoát ra ngoài để thở một hơi.

Đứng trong phòng vệ sinh, Quý Hựu Ngôn nhịn không được cảm thán trong lòng, may mắn Cảnh Tú có đủ sức đủ lực để không cần phải chịu đựng những chuyện xấu mà cô phải tập mãi thành quen này.

Kiếp trước, vì cái gì cô lại không biết nhìn vấn đề theo một góc độ khác nhỉ? Hoặc có thể cô đã từng đổi góc nhìn qua, nhưng sau đó thì đã quên rồi?

Cô đứng đó xuất thần một lúc lâu, sau đó mới thở dài và đẩy cửa vách ngăn bước ra ngoài.

Không ngờ vừa mới ngẩng đầu lên, cô đã nhìn thấy Cảnh Tú đang đứng cạnh bên bồn rửa tay, đang quay lưng về phía cô, chậm rãi rửa tay.

Nghe thấy âm thanh phát ra từ phía sau, Cảnh Tú dừng lại động tác, ngước mắt lên lên Quý Hựu Ngôn một cách thờ ơ.

Quý Hựu Ngôn không khỏi lộ ra vẻ dịu dàng thực sự của mình, cô bước đến bên cạnh Cảnh Tú, nhẹ giọng nói: “Chị cũng ra ngoài để lấy hơi à?”

Trong gương, Cảnh Tú nhìn ra chỗ khác, rồi rút tay ra khỏi bồn nước. Cô lấy khăn giấy sau đó đứng sang một bên lau tay, từ đầu đến cuối không nói lời nào.

Ngay lúc Quý Hựu Ngôn lúng túng vì nghĩ Cảnh Tú sẽ không trả lời, Cảnh Tú đột nhiên quay đầu lại, trên khoé môi hiện lên một độ cong có phần trào phúng.

“Vẫn hay nghe nói cô Quý là người rất giỏi xã giao, ngàn chén không say, hôm nay xem ra thật đúng là danh bất hư truyền.” Cảnh Tú lạnh lùng nói.

Nụ cười của Quý Hựu Ngôn lập tức đông cứng lại.

Tác giả có lời muốn nói:

Quý tỷ kiếp trước đầu óc bị vô nước, kiếp này liền muốn biến thành giọt nước mắt để cưa vợ.

Quý Hựu Ngôn online cầu cứu: Ai tới phiên dịch giúp tôi xem A Tú nói lời này có nghĩa gì vậy? o(╥﹏╥)o

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.