Sau khi Cảnh Tú nói xong câu thì thản nhiên quay người bỏ đi, để lại cho Quý Hựu Ngôn một bóng lưng xa cách.
Quý Hựu Ngôn chăm chú nhìn vào cánh cửa, nỗi buồn giữa hai hàng lông mày dần dần hiện ra. Cô rửa tay một cách máy móc, không ngừng lặp đi lặp lại những lời Cảnh Tú vừa nói trong đầu.
Ý của A Tú là gì?
Chị ấy ghét thái độ vui đùa của mình trên bàn rượu sao? Quý Hựu Ngôn nhìn chằm chằm bản thân trong gương, cố gắng cong môi, đột nhiên cũng cảm thấy cái kẻ đầy mặt tươi cười giả tạo trong gương kia thật lạ lẫm đến đáng sợ.
Thật xấu xí, ngay cả chính cô cũng căm ghét bản thân mình như thế này. Đôi môi mỏng của Quý Hựu Ngôn mím thành một đường, vẽ một chữ X thật to vào gương.
Chỉ là... ở kiếp trước sau khi thoát khỏi sự che chở thầm lặng của Cảnh Tú, cô mới chính thức hiểu được giới giải trí này tàn nhẫn đến thế nào.
Ở trong giới này, trong trường hợp này, có thể chỉ cần uống vài chén rượu xã giao thì đã được xem như là may mắn rồi. Tính tình Ngụy Di Chân - người đại diện của cô thật sự rất quang minh lỗi lạc, cũng rất tôn trọng và chăm sóc cho cô. Nhưng cho dù vậy, điều cô ấy có thể giúp cô cũng chỉ là tận lực giảm bớt những xã giao không cần thiết, cũng không bao giờ để cho cô phải giống như đôi nam nữ trẻ tuổi kia, sau bữa tiệc tối nay sẽ vẫn phải tiếp tục “xã giao“.
Rốt cuộc thì, cô hiện tại cũng chưa thể giống như Cảnh Tú, có thể tự tin đứng bên ngoài vòng tròn.
Đôi mắt Quý Hựu Ngôn tràn đầy buồn bã, suy nghĩ đột nhiên dâng trào, nhớ lại rất nhiều chuyện không vui trong quá khứ. Nhưng rất nhanh, cô ngăn bản thân thân mình ngừng suy nghĩ lại lối mòn, chuyển sang tự an ủi bản thân: Dù sao thì chuyện này cũng có thể coi như Cảnh Tú đã chủ động để ý, chăm sóc tới mình.
Cô sửa sang lại lớp trang điểm, đứng tại nơi Cảnh Tú vừa mới đứng, nhắm mắt lại, cảm nhận mùi hương thoang thoảng như có như không Cảnh Tú để lại trong không khí, duỗi tay ra làm một tư thế ôm, trên mặt nở một nụ cười ngây ngô.
“Khụ...” Có tiếng hắng giọng khó xử đột nhiên từ ngoài cửa truyền đến.
Toàn thân Quý Hựu Ngôn run lên, vừa mở mắt ra chưa kịp che giấu kinh hoảng đã nhìn thấy khuôn mặt không nín được ý cười của Diêu Tiêu, cô vừa bước vào vừa ra vẻ không biết gì hỏi: “Chị Quý, chị đang làm gì vậy?”
Mặc dù Quý Hựu Ngôn giỏi che đậy đến cỡ nào thì lúc này cũng không khỏi đỏ mặt đến mang tai. Cô hắng giọng để giảm bớt sự ngượng ngùng, sau đó làm động tác hai tay đưa lên đưa xuống giống như tập thể dục, nói một cách tự nhiên: “À, không có gì, chị đang hoạt động tay chân một chút cho tỉnh rượu.”
Diêu Tiêu cong miệng, trong ánh mắt rõ ràng là buồn cười và hoài nghi. Có ai tập thể dục mà cười đến như vậy sao?
Quý Hựu Ngôn ngấm ngầm liếc Diêu Tiêu một cái, khuôn mặt càng lúc càng đỏ hơn. Chỉ đành làm như không nhìn thấy Diêu Tiêu trêu chọc, cô xách túi lên bước ra ngoài, giả vờ bình tĩnh nói: “Vậy chị đi trước.”
Nhưng vừa mới đi được hai bước, cô giống như nghĩ đến điều gì, đột nhiên đổi ý, nói thêm: “Không được nói chuyện này với người khác.”
Diêu Tiêu cười thành tiếng, nghiêm túc nói: “Được rồi, em sẽ không nói với ai.”
Nhìn thấy Diêu Tiêu đáp ứng chân thành như thế, không hiểu sao Quý Hựu Ngôn ngược lại cảm thấy hối hận. Cô quay người lại đi đến phòng ăn, ai oán oán thầm: Diêu Tiêu cái gì cũng được nhưng có điểm này không tốt, quá thành thật! Không hiểu cái gì gọi là cần giấu thì giấu, cái gì không cần giấu thì càng nên lộ ra sao? Hơn nữa chị Cảnh của mấy người là người khác sao? Ngốc!
Bởi vì không hiểu được ẩn ý trong câu nói của Cảnh Tú là gì nên khi Quý Hựu Ngôn quay trở lại bàn rượu, lúc được người khác mời rượu cô cũng không còn dám nâng ly uống thoải mái như trước nữa.
Sau khi từ chối mấy lần, cô liếc mắt nhìn trộm Cảnh Tú, không ngờ lại thấy sắc mặt căng thẳng của Cảnh Tú từ đầu buổi đến giờ dường như dịu đi rất nhiều, luồng khí lạnh quanh người cũng giảm bớt đi không ít.
Quý Hựu Ngôn nhìn con cua đang nằm yên vị trong chén của Cảnh Tú, lại nhìn lên gương mặt như được chạm từ ngọc bích của cô, trong mắt ánh lên sự dịu dàng và cưng chiều.
Có vẻ ăn rất vui nha!
“Tiểu Ngôn à, ly rượu này là Vương ca mời em, không thể từ chối nữa.” Kèm theo tiếng nấc là một giọng nam khó chịu như ruồi quẩn quanh lỗ tai Quý Hựu Ngôn.
Người đàn ông dường như có vẻ đã say, hắn còn đang định đứng lên đi đến bên cạnh Quý Hựu Ngôn thì bị Ngụy Di Chân ở bên cạnh tỉnh bơ kéo lại.
“Vương tổng, trước khi nếm rượu ngon thì cũng phải nếm thức ăn ngon đã. Rượu này khoan hãy uống, cậu nếm thử nước sốt đặc biệt tôi vừa mới làm cho cậu xem thế nào nhé.” Ngụy Di Chân cười cười, dùng đũa gắp một miếng thịt cừu, chấm nước sốt rồi đích thân đưa vào chén cho hắn.
Người đàn ông quả nhiên dừng động tác đứng dậy, vừa hưởng thụ gắp miếng thịt cừu Ngụy Di Chân đưa tới vừa nói: “Vậy thì tôi nhất định phải nếm thử mới được.”, trong lúc đó ánh mắt vẫn như cũ đảo quanh lên người Quý Hựu Ngôn.
Quý Hựu Ngôn không chịu nổi ánh mắt quấy rối như vậy, đáy lòng không nhịn được khinh bỉ mấy lần.
Trong lúc cô quay đầu để tránh né đi ánh mắt đó thì lại vô tình đụng phải ánh mắt của Cảnh Tú đang ngồi bên cạnh. Chỉ là còn chưa kịp nhìn rõ được cảm xúc trong mắt Cảnh Tú, cô ấy đã cúi đầu, tiếp tục nhàn nhã thưởng thức món ngon trong chén của mình.
Chị ấy đang nhìn mình sao? Quý Hựu Ngôn phân vân nghĩ. Cô quay đầu trở lại, nhìn thấy cái tên họ Vương kia đã ăn xong thịt, đang nâng ly lên, lại chuẩn bị đến đây.
Ngụy Di Chân nhìn Quý Hựu Ngôn, đưa qua một ánh mắt bất đắc dĩ, xem như dù đã cố hết sức nhưng vẫn không thể tránh khỏi. Quý Hựu Ngôn nhíu chặt lông mày, ánh mắt lại lần nữa quét sang Cảnh Tú đang hờ hững bên cạnh. Cô cắn chặt môi, trong lòng đột nhiên nảy ra một ý nghĩ.
Cô vội vàng trước lúc Vương Vịnh bước tới gần thì ra vẻ cười khẽ một cái, nửa thật nửa đùa từ chối nói: “Vương tổng, em thật sự không uống được nữa, nếu uống nữa sẽ té xỉu mất. Thật ra em uống say cũng không sao nhưng tửu lượng của em không tốt lắm, lỡ nửa đêm ồn ào, làm phiền đến cô Cảnh sẽ không hay tí nào.”
Vừa nói xong thì cô quay đầu nhìn về phía Cảnh Tú - người ngồi không cũng dính đạn vẫn đang nhìn chăm chú cô nãy giờ. Có ai biết dưới lớp mặt nạ nói nói cười cười lúc này là một trái tim thấp thỏm bất an. Cô và Cảnh Tú hai mặt nhìn nhau, sau khi xác định được trong ánh mắt đó không có chán ghét và phản cảm, cô mới dám tiếp tục nói đùa: “Mọi người không biết, trước kia em và cô Cảnh cùng tham gia trong một chương trình, còn ở chung phòng ký túc xá nữa. Nếu cô Cảnh không được ngủ ngon thì đặc biệt...” Nói đến đây cô cố ý ngắt lời.
Một nhà đầu tư trẻ tuổi không nhịn được hỏi: “Đặc biệt như nào?” Hắn rất có hứng thú đối với người đẹp lạnh như băng này.
Quý Hựu Ngôn cười nhiều hơn, lấy lòng hỏi Cảnh Tú: “Cô Cảnh, có sợ bị em phá hoại hình tượng của chị không?”
Cảnh Tú biết Quý Hựu Ngôn là người có chừng mực, dù có nói gì thì cũng chỉ là mấy chuyện bên lề vô hại, không ảnh hưởng đến ai. Cô chỉ là kinh ngạc, ngạc nhiên Quý Hựu Ngôn thế mà lại chủ động nhắc đến cô, nhờ cô giải vây cho bản thân mình.
Cô thu lại ánh mắt vẫn nhìn vào Quý Hựu Ngôn, khẽ lắc lắc cái cốc trong tay, trên môi nở nụ cười như có như không, có chút hứng thú đáp: “Em nói đi, tôi cũng khá tò mò trong mắt em lúc tôi ngủ không ngon thì sẽ như thế nào.” Xem như cho Quý Hựu Ngôn mặt mũi.
Quý Hựu Ngôn thấy cô phối hợp với mình, bỗng dưng trong lòng hơi ấm lên.
Sẽ đặc biệt đáng yêu, giống như con mèo nhỏ đang xù lông vậy, làm cho người ta chỉ muốn vuốt ve vỗ về. Trong lòng cô thầm đáp lại Cảnh Tú như thế nhưng ngoài miệng lại nói: “Sẽ đặc biệt...hung mãnh.”
Cô bắt đầu hùng hồn miêu tả như thật: “Không biết cô Cảnh có còn nhớ hay không. Khi chương trình vừa mới ghi hình, tất cả mọi người còn chưa quen biết gì nhau, ngày hôm ấy phòng sát vách nửa đêm không ngủ nên làm cho cả phòng chúng ta đều bị đánh thức. Lúc đó mọi người đều ngượng ngùng không ai dám đi nhắc nhở, chỉ có cô Cảnh phủi đất ngồi dậy, khí thế hùng hổ đi qua gõ cửa phòng bên cạnh nói một tràng tiếng Pháp thật dài, làm cho bên đó sợ đến mức không nói được tiếng nào.”
Chuyện cũ như cuốn phim quay chầm chậm trước mặt, đôi mắt Quý Hựu Ngôn tràn đầy hoài niệm.
“Haha, tức đến mức nói tiếng mẹ đẻ sao?” Người đầu tư họ Phan kia bật cười.
Ánh mắt của Vương Vịnh cuối cùng cũng dời đi đến chỗ Cảnh Tú: “Nhìn không ra cô Cảnh còn có lúc như vậy nhỉ.”
Cảnh Tú từ chối cho ý kiến. Cô liếc nhìn Quý Hựu Ngôn một chút, trên khuôn mặt nở nụ cười thật nhẹ như đóa phù dung sớm nở tối tàn, khiến người người kinh diễm.
Cô chống cằm, âm thanh nhàn nhạt đùa giỡn: “Vậy thì cô ấy có thể không biết, tôi hiện tại còn dũng mãnh hơn. Nếu hiện tại lại bị đánh thức thì tôi có thể còn lấy gối đánh cô ấy nữa.”
Như thể nhìn thấy lớp tuyết mùa đông đang tan ra, trái tim Quý Hựu Ngôn bị sự dịu dàng và bao dung ẩn sau vẻ ngoài băng giá của Cảnh Tú làm cho tan chảy.
Cô kìm nén sự chua xót và xúc động trong lòng, nặn ra một nụ cười rồi ra dáng chắp hai tay trước ngực van xin tha thứ: “Mọi người nghe thấy chưa, Vương tổng, cô Cảnh đã cảnh báo em rồi đó, em thật sự không thể uống nữa, mọi người tha cho em đi, chừa cho em cái mạng nhỏ để em còn về.”
Mặt đẹp giọng nói lại hay, nũng nịu làm cho ai cũng chịu không nổi, trên bàn rượu ai cũng cười thành tiếng.
Nói thẳng ra, chuyện Cảnh Tú phối hợp với Quý Hựu Ngôn, thái độ giúp Quý Hựu Ngôn cản rượu ai cũng thấy được. Không phải không thể trêu chọc, chỉ là không cần thiết.
Những người đã biết lý lịch của Cảnh Tú thì tự trấn an trong lòng rằng, được rồi được rồi, dù sao không phải chỉ có một mình Quý Hựu Ngôn là con gái trên bàn rượu này. Trong lòng bọn họ đều đã có “phương án khác”, về sau quả nhiên không còn ai ngu dốt mời rượu Quý Hựu Ngôn nữa.
Kim giờ chỉ đến mười giờ, sau bao cuộc vui cuối cùng cũng phải chia tay.
Cả bữa ăn Cảnh Tú không động đến giọt rượu nào nên cũng là người tỉnh táo nhất. Sau khi mọi người tản hết, Quý Hựu Ngôn vẫn đứng tại cửa ra vào, đi theo Ngụy Di Chân để chào tạm biệt mấy nhà đầu tư. Cô chưa kịp ân cần thăm hỏi Cảnh Tú có cần đi nhờ xe hay không thì Cảnh Tú đã vịn cớ Diêu Tiêu có chút men say nên cần phải đi trước một bước.
Ngoài miệng Quý Hựu Ngôn phối hợp cười cười nói nói bên cạnh Ngụy Di Chân, nhưng ánh mắt không lúc nào rời khỏi bóng lưng Cảnh Tú. Nhìn bóng dáng người ta đã đi xa, có chút thất thần.
Chờ đến lúc lên đến trong xe, Ngụy Di Chân mới tháo xuống kính mắt, xoa xoa hai huyệt thái dương. Cô đang muốn nói với Quý Hựu Ngôn vài câu, mới nhận ra từ khi Cảnh Tú đi đến bây giờ, Quý Hựu Ngôn giống như người mất hồn vậy.
“Em nghĩ gì vậy? Hồn bay đi mất rồi.” Ngụy Di Chân vừa lấy khăn lau kính trong túi ra, vừa thản nhiên hỏi.
Quý Hựu Ngôn trấn tĩnh tinh thần lại, lắc lắc đầu, qua loa nói: “Không có gì, chắc có lẽ em uống nhiều rượu quá nên bị đau đầu. Cứ để em ngồi im một lát là xong.”
Ngụy Di Chân thấy cô không muốn nhiều lời, cũng không bắt buộc, chì thuận miệng nói đùa: “Vậy em càng phải cảm ơn Cảnh Tú, nếu không bây giờ em càng đau đầu hơn.”
Nói xong, cô chợt nhớ lại những tin đồn mà mình từng nghe qua. Cảm giác bản thân mình có lẽ nói sai rồi, lúng túng ho một tiếng, khắc phục nói: “Chiều nay chị đã nói chuyện với Trần Đức Sinh, việc sắp xếp chỗ ở lần này là do hoàn cảnh môi trường có hạn. Không ai trong bọn họ có ý định muốn xào lại scandal cũ của em và Cảnh Tú. Em cũng thấy rồi đó, báo chí bên kia vẫn đang sóng êm biển lặng. Sau khi chương trình bắt đầu cũng sẽ không có các thông cáo báo chí liên quan đến chuyện cũ, nhưng đương nhiên vẫn có thể sẽ có chút tin đồn tự phát không tránh được. Nhưng em yên tâm, chúng ta sẽ dập tắt tất.”
Quý Hựu Ngôn nhìn cảnh đêm đang quay nhanh bên ngoài cửa sổ, mấp máy môi, im lặng mấy giây rồi nói thật nhỏ: “Không sao, chúng ta sẽ không chủ động xào, còn lại cũng không cần cố gắng quá mức.”
Ngụy Di Chân sửng sốt một chút, ngừng lại động tác lau kính, mang theo kinh ngạc nhìn về phía Quý Hựu Ngôn.
Quý Hựu Ngôn nhìn thấy ánh mắt Ngụy Di Chân qua hình ảnh phản chiếu trên cửa kính, cô quay qua cười nhạt nói: “Sao lại nhìn em bằng ánh mắt như vậy?”
Ngụy Di Chân hơi cong cong môi, trả lời: “Nếu em không ngại thì đương nhiên lấp tin tức không tốt bằng cứ để tin tức tự do phát triển. Dù sao cũng không thể gây ra bão táp gì. Nếu như dẫn hướng dư luận chính xác còn có thể mang đến cho em một chút nhiệt độ. Chỉ là...”
Cô thẳng thắn nói tiếp: “Lúc chị tiếp nhận em, chị đã điều tra về em để có thể hiểu rõ em hơn. Theo chị biết, kể từ khi em chính thức ra mắt về sau, em đã rất cố gắng rũ sạch quan hệ giữa em và cô ấy. Em cũng rất để ý chuyện người ngoài đối với em ôm đùi, lợi dụng đu bám theo tin đồn. Hai năm qua hai người các em thật sự không có liên lạc, mặt khác em còn thường xuyên bị đồn cặp kè với các sao nam nên gần như đã hoàn toàn phai mờ chuyện năm đó trong trí nhớ của mọi người. Em bây giờ lại không lo lắng nếu đi sai một nước, chuyện ngày xưa sẽ lại bị lôi ra lần nữa sao?”
Quý Hựu Ngôn ngó mặt đi chỗ khác, kinh ngạc nhìn ngoài cửa sổ. Trong ánh đèn mờ ảo, cô dường như lại nhìn thấy nụ cười miễn cưỡng hết lần này đến lần khác của Cảnh Tú năm xưa.
Trái tim, lại bắt đầu đau âm ỉ.
Một lúc lâu sau, Ngụy Di Chân mới nghe thấy cô cười khổ một tiếng, trong nụ cười tràn đầy cảm xúc tự giễu và bi ai: “Trước kia em thật sự quá ngốc.”