CHƯƠNG 115
Edit : Đa Mộng
Beta : Trangki
Hạ Vân Phong sửng sốt thật lâu.
Y cùng Tần Diễm……
Y cùng con của y……
Ở trong phòng tắm làm loại chuyện tình khó có thể mở miệng này…… (a đây đâu phải lần đầu tiên, do thúc ko biết nên ngạc nhiên đấy thôi =.,=)
Hạ Vân Phong cảm giác được mỗi một động tác, mỗi một lần động dẫn của Tần Diễm đều rõ ràng như vậy. Trước đó Tần Diễm ở trong nước liền bế y, làm cho y thiếu chút nữa ngộp chết ở trong nước.
Bây giờ còn không buông tha y.
Còn tiếp tục…….
Hạ Vân Phong thực thanh tỉnh nhưng Tần Diễm lại say như chết.
“Tần Diễm, không cần……” Hạ Vân Phong lười biếng nhắc nhở, nhưng hoàn toàn không có hiệu quả.
“……”
“ Khi ngươi tỉnh lại khẳng định sẽ hối hận……” giọng Hạ Vân Phong dần dần không có khí lực.
So với cùng Hạ Vân Phong thể lực cạn kiệt, Tần Diễm cũng là càng đánh càng hăng, càng ngày càng hữu lực, trong bóng tối cái gì đều nhìn không thấy, chỉ nghe thấy tiếng bọt nước mãnh liệt bắn ra khỏi bể, cùng với tiếng thở dốc áp lực của hai người……
Tiếng nói khàn khàn của Tần Diễm không ngừng bồi hồi ở bên tai Hạ Vân Phong. Hạ Vân Phong căn bản nghe không hiểu hắn nói loạn thất bát tao cái gì đó bằng tiếng Anh, duy nhất rõ ràng là tiếng thở dốc ái muội khi gấp khi chậm của Tần Diễm……
Đến đêm
Hạ Vân Phong đã bị Tần Diễm ở trong bồn tắm lớn ôm, hôn môi, chiếm toàn bộ của y, thẳng đến nửa đêm bốn giờ Tần Diễm mới dừng lại.Bởi vì bão đổ bộ, bên ngoài giông tố quật ầm ầm, tiếng mưa to cọ rửa vạn vật cũng trở nên rõ ràng, cho dù là ở trong phòng tắm cũng có thể rõ ràng nghe được.
Tần Diễm say đến tựa vào bên bồn tắm lớn ngủ, sau còn cần Hạ Vân Phong đem hắn rửa, đem hắn dìu đến trên giường. Y không thể làm cho Hạ Đông tiến vào giúp y, hiện tại vô luận là ai tiến vào đều là biết bọn họ đã xảy ra sự tình gì.
Việc xấu trong nhà không thể vạch áo cho người xem lưng.
Y không có khả năng để cho người ngoài biết, cho nên y cũng chỉ có tự mình đem Tần Diễm đưa tới trên giường. Y ở trong bồn tắm nghỉ ngơi thật lâu mới hơi chút khôi phục một chút khí lực, ở thời điểm dìu Tần Diễm trở về phòng, Tần Diễm vài lần thiếu chút nữa khiến y vấp chân.
Hạ Vân Phong đem Tần Diễm dìu đến bên giường, y đã muốn không có khí lực nữa rồi. Xương sống thắt lưng y đau nên đến ngồi bên giường, lại bị Tần Diễm ôm kéo đến nằm trên giường lớn mềm mại……
Trước lúc Hạ Vân Phong đem hắn dìu đi ra, đã lấy tay làm sạch sẽ bọt xà phòng cùng vết bẩn trên người hai người. Y vừa nằm xuống liền không động đậy nữa, Tần Diễm lẳng lặng ôm y.
Làm cho y đi không được.
“Buông ta ra.” Hạ Vân Phong nghĩ kéo tay hắn, lại bị ôm sát thêm.
Tần Diễm mỏi mệt nở nụ cười, tựa hồ ở cười nhạo người mình ôm này thực ngây thơ.Nhưng hắn không thể không thừa nhận nhiệt độ cơ thể người này làm cho hắn rất thoải mái.
Tần Diễm không rõ lắm người trước mắt đến tột cùng là ai.
Nhưng hắn không có buông tay.
Hai người vẫn duy trì tư thế như vậy ngủ thẳng đến hừng đông, lúc Tần Diễm tỉnh lại thì sửng sốt thật lâu, bởi vì hắn đang ôm Hạ Vân Phong, hơn nữa hai tay của hắn gắt gao giữ chặt thắt lưng cùng cổ tay Hạ Vân Phong……
Quan trọng nhất là……
Hai người cũng chưa mặc quần áo……
Hơn nữa sáng sớm dậy hắn có phản ứng, đang dán bên chân Hạ Vân Phong, hơn nữa Hạ Vân Phong còn hồn nhiên không biết thành thật ngủ rất trầm. Tần Diễm chậm rãi giật giật, hắn động thân nhìn về phía Hạ Vân Phong, phát hiện Hạ Vân Phong thủy chung không có dấu hiệu tỉnh lại, hơn nữa tối qua tựa hồ không ngủ đủ sắc mặt không tốt lắm, nhìn qua có vẻ hơi tiều tụy.
Tần Diễm chậm rãi đẩy y ra.
Hạ Vân Phong bị Tần Diễm làm cho tỉnh nhưng Tần Diễm đã ngồi ở bên giường bắt đầu chậm rãi mặc quần áo. Hạ Vân Phong bị hắn làm tỉnh, vẻ mặt mỏi mệt nằm ở trên giường, đưa lưng về phía Tần Diễm.
Y tạm thời………..
Còn không biết nên như thế nào đối mặt Tần Diễm.