CHƯƠNG 169 H
Edit : Đa Mộng
Beta : Trangki
Hạ Vân Phong nghe lái xe nói xong cũng không có phản ứng gì, y vẫn tựa vào Hình Liệt, nhìn hai nhi tử chơi trò chơi, y buồn ngủ hút thuốc.
Hơn nữa một bàn tay của Hình Liệt vẫn vuốt ve thân thể y, điều này làm cho y nghĩ nằm hưởng thụ, rất nhanh liền thoải mái đến sắp ngủ, Hình Liệt cũng không chơi trò chơi nữa.
Liền ôm y.
Thừa dịp lúc Hạ Vân Phong ngủ, đôi môi Hình Liệt áp lên sườn mặt Hạ Vân Phong, nặng nề mà không tiếng động, dùng sức hôn một ngụm. Bởi vì Ngao Dương ngồi ở trên thảm trước mặt chơi trò chơi nên động tác của Hình Liệt không thể quá lớn, bằng không Ngao Dương sẽ phát hiện.
Sau lưng Hình Liệt chêm gối đầu, hắn ngồi dựa vào ở trên sô pha, để cho Hạ Vân Phong tựa vào trên người hắn nghỉ ngơi, thân thể hai người được tấm thảm thật dày gắt gao bao vây lấy.
Tay Hình Liệt ở trong chăn nhích tới nhích lui, hắn không hề có kĩ xảo vuốt Hạ Vân Phong, hắn ôm vững chắc gối đầu, ôn nhu sờ sờ, ôm ôm, niết niết (=..= ca thực biết phát huy vai trò của mình)……
Hạ Vân Phong nhắm mắt, nghiêng đầu, mũi y chạm lên sườn mặt Hình Liệt, y ngủ không bao lâu đã bị động tác của Hình Liệt làm tỉnh. Y miễn cưỡng mở mắt ra, dựa vào Hình Liệt bán híp con ngươi tĩnh dưỡng.
Y cái gì cũng chưa nói.
Bởi vì Hình Liệt không có lộng đau y, càng thêm không có làm cho y cảm giác được không thoải mái, hơn nữa dưới thảm kia, Hình Liệt đang ở thong thả cử động phần eo, động tác hắn ở trong phạm vi rất nhỏ…… (=..= H đấy các nàng, tự tưởng tượng đi nga)
Một chút một chút……
Làm cho Hạ Vân Phong rõ ràng cảm giác mỗi một lần Hình Liệt động, y lười biếng hỏi Hình Liệt vài lần rốt cuộc có để yên hay không, Hình Liệt đều thực vô lại dùng sức chống đỡ y. (=..= thằng vô lại, ngủ cũng ko yên với nó)
Làm cho Hạ Vân Phong tiếp nhận càng sâu.
Cả ngày này Hình Liệt đều ôm y như vậy, dù sao trên thân hai người đắp thảm, những người khác đều nhìn không tới bọn họ đang làm cái gì, chỉ nhìn thấy thảm thỉnh thoảng động hai cái.
“Ngày mai ngươi không đi làm?” Hạ Vân Phong thong thả nói, giọng nói y rất thấp, thật giống như thầm nghĩ để cho một mình Hình Liệt nghe được.
“Ngày mai phải về cục cảnh sát.” đôi môi Hình Liệt dán ở hai má của y, nhẹ nhàng ma sát, mà hắn giật giật chân, để cho hai chân Hạ Vân Phong tự nhiên khoát lên trên đùi hắn……
Hình Liệt một chút một chút khiến cho Hạ Vân Phong cảm giác sự tồn tại hắn……
Đồng thời.
Hắn đang không ngừng tìm kiếm chiều sâu của Hạ Vân Phong, hắn đã muốn cảm giác được Hạ Vân Phong rốt cuộc có thể nóng tới trình độ nào, rốt cuộc có thể đem hắn cho hòa tan hoàn toàn hay không.
Hạ Vân Phong bảo hắn ngày mai nếu đi làm liền sớm một chút nghỉ ngơi, tuy rằng tối hôm qua Hình Liệt không bị thương, nhưng sáng nay khi Hình Liệt xuống lầu, Hạ Vân Phong nhìn thấy trên cổ tay hắn quấn lại băng vải.
Y hỏi Hình Liệt rốt cuộc có phải vết thương cũ tái phát hay không, nhưng Hình Liệt lại nói không có việc gì, nói với Hạ Vân Phong hai câu có lệ, Hạ Vân Phong lúc ấy liền vươn tay nắm cổ tay hắn. (=..= làm le nè)
Sắc mặt Hình Liệt hơi hơi có chút biến hóa, nhưng vẫn là nói không đau, Hạ Vân Phong nhìn thấy trán hắn chảy ra mồ hôi, cũng không có hỏi tình trạng Hình Liệt thêm nữa……
Cho nên khi Hình Liệt lấy thảm xuống dưới ôm lấy y, y cũng không có nói cái gì, mà giờ này khắc này cái tay quấnbăng vải của Hình Liệt kia, đang niết chân y.
Hạ Vân Phong vốn muốn cho Hình Liệt đi nghỉ ngơi, nhưng Hình Liệt chính là không buông ra y: “Còn chưa có xong.” Hắn dựa vào bên tai Hạ Vân Phong tỏ vẻ còn muốn tiếp tục.
Hạ Vân Phong vươn tay giữ chặt cổ tay Hình Liệt (=..= lỳ lợm nè), lại nghe thấy Hình Liệt phát ra tiếng hút không khí nhẫn nại.
Hạ Vân Phong biết thương của Hình Liệt còn chưa có tốt.
Cho nên y buông tay ra.
Động tác Hình Liệt “ôm” y từ lúc ban đầu thong thả đến nhanh chóng khó khống chế, chính là động tác của hắn thật nhẹ, tận lực không gây tiếng động, bằng không Ngao Dương sẽ phát hiện tình huống khác thường phát sinh phía sau.
Hắn cúi đầu hôn cổ Hạ Vân Phong, Hạ Vân Phong nửa ngửa đầu, cảm giác xúc cảm ướt mềm kia.
Dừng không được.
Môi hắn theo cổ Hạ Vân Phong hôn đến hai má, không tiếng động hôn lên môi Hạ Vân Phong, Hạ Vân Phong hơi nghiêng đầu, tránh được đôi môi hắn.
Hạ Vân Phong nghe được Hình Liệt dán tại bên tai y cười khẽ vài tiếng (=..= tên lưu manh), nhiệt khí kia kích thích màng tai y, làm cho bên tai cùng với sườn mặt Hạ Vân Phong đều nhiệt nhiệt……
Cả người y đều nằm ở trên người Hình Liệt, Hình Liệt mỗi một lần cử động phần eo, thân thể của y cũng sẽ theo động tác của Hình Liệt mà thong thả cao thấp phập phồng……
Bởi vì Ngao Dương ngồi ở phía trước chơi trò chơi cho nên Hạ Vân Phong cũng không có phát ra âm thanh, chính là hơi thở của y trở nên chậm chạp, lâu dài, miễn cưỡng rên nhỏ hai tiếng.
Ngao Dương thực chuyên tâm chơi trò chơi, hơn nữa bối cảnh trò chơi có âm nhạc phụ trợ, chỉ có Hình Liệt nghe được thanh âm Hạ Vân Phong, hai người cứ như vậy ôm nằm dựa vào ở trên sô pha.
Thẳng đến khi Hoằng Dạ trở lại.
Thời điểm Hoằng Dạ trở về, cũng nhìn thấy bọn họ bọc thảm, vẫn duy trì tư thế tựa vào cùng nhau như vậy, nhi tử đều đã trở lại là có thể ăn cơm rồi.
Tần Diễm cũng từ trên lầu xuống dưới, Ngao Dương cũng không chơi trò chơi nữa.
Bởi vì đã đến giờ ăn cơm rồi.
Hoằng Dạ mang chút thuốc cảm trở về cho Hạ Vân Phong, hắn uy Hạ Vân Phong uống thuốc sau, nhìn thấy Hạ Vân Phong tựa hồ không có ý tứ đứng dậy ăn cơm, hắn đơn giản hỏi: “Không ăn sao?”
Hạ Vân Phong tỏ vẻ bảo Hoằng Dạ cùng Tần Diễm còn có Ngao Dương tự mình ăn, y còn chưa có muốn ăn. Hoằng Dạhiểu ý gật gật đầu, duỗi tay thay Hạ Vân Phong đè chăn lại sau đó đi ăn cơm.
Hiện tại ba nhi tử đều ở dưới lầu, Hạ Vân Phong cùng Hình Liệt lại đi không được, càng thêm không thể đứng dậy ăn cơm, bởi vì dưới thảm cái gì cũng đều không có……
Hạ Vân Phong đang hút thuốc.
Hình Liệt đang nhìn TV, hai người hoàn toàn không có trao đổi, nhưng Hạ Vân Phong lại cảm giác được Hình Liệt càng đỉnh càng sâu, điều này làm cho y không tự chủ được nhìn về phía Hình Liệt……
“Như thế nào?” Hình Liệt làm bộ cái gì cũng không biết hỏi lại y.
Hạ Vân Phong giống như cảnh cáo nhìn hắn một cái: “Ngươi nói như thế nào?”
Hình Liệt bị hỏi lại, cũng không nói nói nữa, ở dưới thảm vươn tay ôm sát thắt lưng Hạ Vân Phong, hắn khôi phục tốc độ trước đó, không chút hoang mang làm cho Hạ Vân Phong dần dần cảm giác được thoải mái.
Trước khi đọc chương này, ta lặp lại lần nữa là ta ko có ăn xén ăn bớt chương nào đâu nhé, ta đã kiểm tra QT & bản tiếng Trung rồi, cũng ko thêm được gì cả, trường hợp này ta cũng thấy ở 1 số tác phẩm khác của Mặc tỷ, nên mọi người chấp nhận đi nhé. Nếu thật sự ta bị thiếu thì xin cho ta bản đầy đủ. Thanks