CHƯƠNG 88
Edit : Đa Mộng
Beta : Trangki
Hạ Vân Phong và Hoằng Dạ kỳ thật chỉ là hợp nhau nên ở cùng nhau, cũng không phải loại quan hệ của nam nữ, nói trắng ra bọn họ chỉ là bạn giường hợp nhau mà thôi……
Sau khi xuống máy bay, hai người liền vào ở khách sạn do ban tổ chức an bài. Hạ Vân Phong và Hoằng Dạ ở một phòng, Hoằng Dạ được chủ tịch an bài phòng rất xa hoa.
Sau khi Hạ Vân Phong đến nơi đã ở trong phòng ngủ hai ngày, thật không có tinh thần gì. Mỗi ngày Hoằng Dạ đều ở bên ngoài làm việc, bận rộn chương trình biểu diễn thời trang.
Hạ Vân Phong cũng vô tâm tư xem, y dưỡng tốt tinh thần đi dạo quanh ngay trong khách sạn, y tìm một hướng dẫn viên du lịch nói tiếng Trung, mang y đi dạo khắp nơi, lãnh hội một chút phong thổ địa phương. Hạ Vân Phong ngồi ở trên xe nghe hướng dẫn du lịch giới thiệu, trên cơ bản y không xuống xe. Lúc y quay lại khách sạn, trên người mặc áo sơ mi satanh phục cổ ngắn tinh mỹ, đưa tới không ít chú ý.
Buổi tối y về khách sạn, vừa vô thang máy liền bắt gặp Hoằng Dạ ôm một vị mỹ nữ người lai dáng người cao gầy, hai người cử chỉ thân mật tiến vào thang máy. Hoằng Dạ nhìn thấy Hạ Vân Phong có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn thấp giọng nói “hi” với y (“hi” cái đầu ca =.,=).
Hạ Vân Phong bất động thanh sắc nhìn chằm chằm Hoằng Dạ.
Hoằng Dạ ôm mỹ nữ người lai kia, hai người đang dùng tiếng Anh mà Hạ Vân Phong nghe không hiểu nói chuyện với nhau. Hạ Vân Phong đứng ở trong thang máy, ánh mắt y dời khỏi mặt Hoằng Dạ, lười biếng nhìn ngắm cảnh đêm ngoài thang máy.
Hạ Vân Phong đột nhiên cảm thấy, y tựa hồ không nên cùng Hoằng Dạ đến nơi này, y có chút hối hận. Nếu hôm nay y không ra khỏi phòng, khẳng định nhìn không được một màn này.
Cho nên Hoằng Dạ mới có phút ngắn ngủi kinh ngạc như vậy, có vẻ không nghĩ tới y sẽ xuất hiện. Hạ Vân Phong không có biểu tình gì làm cho người ta đoán không ra ý nghĩ của y.
Thang máy đến tầng trên cùng, Hạ Vân Phong ra khỏi thang máy, trực tiếp trở về phòng, mà Hoằng Dạ không theo trở về. Sáng hôm sau Hạ Vân Phong liền đi ra ngoài, y đang tìm vị hướng dẫn viên du lịch tối hôm qua bồi y.
“Lần đầu tiên tới nơi này sao?” Hướng dẫn viên du lịch một bên lái xe một bên hỏi y, “Quần áo của ngài thật đặc biệt, đã tới Paris này rồi thì rất ít người sẽ mặc quần áo như vậy.”
“Lần đầu tiên tới.” Hạ Vân Phong không có gì đáng kể, ở nước ngoài y cũng chỉ là một người bình thường mà thôi: “Ta quen như vậy rồi, một thân này của ta đã theo ta hai mươi năm.” Y ngồi ở trong xe lười biếng hút thuốc, ánh mắt dừng ở ngoài cửa sổ, thưởng thức phong cảnh qua đường.
“Lần đầu tiên ngài tới lại chỉ một mình sao? Không có bằng hữu đồng hành cùng ngài?”
“Không có.”
“Tuần này ở nơi này của chúng tôi có diễn ra tuần lễ thời trang quốc tế, rất nhiều người mẫu thế giới nổi tiếng đều đến, có thể nói là ngày mỹ nữ tụ hội. Tôi mang ngài tới hiện trường show diễn xem nhé.”
“Ân.”
Hạ Vân Phong vốn không muốn đi nhưng hướng dẫn viên du lịch nói này cũng coi như là ngắm cảnh, không tới nhìn xem chẳng khác nào đến không, cho nên Hạ Vân Phong cũng đi. Y vừa tới hiện trường show diễn liền nhìn thấy bên ngoài rất nhiều phóng viên đang đuổi theo chụp một vị nữ người mẫu xinh đẹp. Mà vị người mẫu kia chính là người tối hôm qua Hạ Vân Phong nhìn thấy ở khách sạn.
Sau lại thấy Hoằng Dạ vào, nhiều phóng viên đang chụp ảnh Hoằng Dạ, xem ra có vẻ rất nổi tiếng. Mà hướng dẫn viên du lịch bên cạnh Hạ Vân Phong giới thiệu với y, nói Hoằng Dạ là nhà thiết kế hàng đầu.
Rất nổi tiếng ở đây.
Vị người mẫu đi vào trước đó là bạn tình mới của Hoằng Dạ, thường chiếm hết những trang đầu tiên của báo giải trí.
Này đúng là khiến cho Hạ Vân Phong không nghĩ tới. Y nghĩ Hoằng Dạ cũng chỉ là nhân viên tạo hình do công ty giải trí Đông Tinh mời đến làm tạo hình cho ngôi sao mà thôi, hiện tại y mới biết được, Hoằng Dạ so với trong suy nghĩ của y nổi tiếng hơn nhiều.
Hạ Vân Phong cùng hướng dẫn viên du lịch ở bên ngoài nhìn nhìn rồi lại đi nơi khác, vì bọn họ không có thư mời, không thể tiến vào hiện trường show diễn, mà Hạ Vân Phong cũng không có hứng thú đi vào.
Vào buổi tối Hạ Vân Phong trở về, đèn trong phòng đều đã sáng, y biết Hoằng Dạ đã trở lại, y thay áo ngủ xong ngồi dựa vào trên sô pha hút thuốc.
Lúc Hoằng Dạ từ phòng tắm đi ra, Hạ Vân Phong đã trở về phòng nghỉ ngơi rồi. Y nằm ở trên giường, nhìn thấy Hoằng Dạ ngồi ở bên giường y cũng không hỏi gì, Hoằng Dạ cũng không có giải thích.
Hạ Vân Phong thấy Hoằng Dạ ngủ sau liền đứng dậy đi ra ngoài, y uống mấy hớp rượu an thần rồi mới ngủ. Liên tiếp ba ngàysau, Hoằng Dạ đều rất khuya mới trở về.
Hai người bọn họ cơ hồ không nói chuyện với nhau, trừ phi lúc ngủ Hoằng Dạ sẽ trở về, thời gian này căn bản là nhìn không tới người, mấy ngày nay Hạ Vân Phong đều ở một mình.
Y cũng không biết y và Hoằng Dạ đến đây rốt cuộc là vì sao. Một đêm trước khi rời khỏi nơi này, Hoằng Dạ dẫn y đi xem show diễn nhưng Hạ Vân Phong không có tâm tình gì cả. Sau khi chấm dứt y cũng không biết show này đang diễn cái gì, Hạ Vân Phong chỉ cảm thấy tiết tấu trong cuộc sống của Hoằng Dạ quá nhanh, y hoàn toàn không theo kịp.
“Ta muốn trở về nghỉ ngơi.”
“Lát nữa có một bữa tiệc, ngươi không theo ta cùng đi?” Hoằng Dạ mời Hạ Vân Phong, nhìn thấy Hạ Vân Phong không có khí lực gì, có chút do dự không biết Hạ Vân Phong có muốn cùng đi hay không.
“Hoạt động của người thanh niên như các ngươi lại không thích hợp ta, ta không thích ồn ào.” Hạ Vân Phong tỏ vẻ có thể tự trở về, không cần Hoằng Dạ tiễn y nữa, y sẽ tìm người tới đón mình trở về.
Nhưng Hoằng Dạ nhất định muốn y đi, Hạ Vân Phong đành phải đi. Bữa tiệc được cử hành trong một biệt thự tư nhân, Hạ Vân Phong cảm thấy không khí không quá tốt, y ở trên lầu ngồi trong chốc lát, chỉ toàn là người y không quen biết. Y cũng sẽ không nói tiếng Anh nên cũng chỉ ngồi ở chỗ kia uống rượu, mà Hoằng Dạ trình diện không bao lâu, liền đi lên lầu.
Trước khi Hoằng Dạ đi, chỉ nói với Hạ Vân Phong: “Ngươi chậm rãi chơi.”
Lúc người dưới lầu càng ngày càng ít, đến cuối cùng chỉ còn lại có hai ba người. Hạ Vân Phong lập tức liền hiểu bữa tiệc hôm nay có ý gì, vừa rồi Hoằng Dạ nói y “Chậm rãi chơi” lại có ý gì……
Y đột nhiên cảm thấy thực ghê tởm, y ở trên lầu hút hết thuốc liền trực tiếp đi trở về.
&&&
Lúc Hoằng Dạ quay lại khách sạn đã là rạng sáng năm giờ, mấy ngày hôm trước Hạ Vân Phong đã đặt xong vé máy bay, chờ show của Hoằng Dạ xong y liền vội bắt máy bay trở về.
Y không muốn chờ đợi ở cái địa phương xa lạ này, mấy ngày nay y đều nhớ về con y. Y không nên ở trong này lãng phí thời gian, bởi vì bên ngoài thời tiết rất lạnh, Hạ Vân Phong khoác một kiện áo khoác lông dê.
Y bảo nhân viên khách sạn giúp y chuyển hành lý lên xe, y gọi xe đưa đón của khách sạn đưa y ra sân bay. Hoằng Dạ vừa trở về liền thấy Hạ Vân Phong ở cửa chuẩn bị rời đi.
Hạ Vân Phong nhìn thấy hắn cũng chỉ chậm rãi nói một câu: “Ta đi đây.” Y nói xong liền thong dong vào thang máy, y nhìn chằm chằm không chớp mắt Hoằng Dạ đứng ở ngoài thang máy, y cảm thấy không có gì để nói.
Hoằng Dạ giữ cửa thang máy: “Vì sao ngươi không đợi ta trở về?” Hắn uống rất nhiều rượu, trên người đều là mùi rượu. Ở trong ban đêm rét lạnh này, không khí ướt lạnh rất là bức người.
“Kỳ thật ta đã sớm nên đi, có lẽ ta căn bản không nên cùng ngươi tới, chỉ là ta vừa mới hiểu được một chuyện mà thôi. Mặc dù hơi trễ nhưng cũng không quá trễ, đủ để cho ta hiểu được dụng tâm của ngươi.” Hạ Vân Phong bỏ tay Hoằng Dạra, ấn nút đóng cửa thang máy, ở nháy mắt thang máy đóng lại kia, y thấy Hoằng Dạ nở nụ cười.
Nụ cười thắng lợi.
Hạ Vân Phong lần này xem như thua, tự y đặt vé máy bay trở về, vì y biết Hoằng Dạ sẽ không cùng y trở về, từ đầu tới đuôi Hoằng Dạ cũng không tính cùng y trở về.
Hạ Vân Phong ngồi ở trên máy bay trở về, trên mặt không có biểu tình gì, nhưng y không thể không thừa nhận, y đã đến tuổi trung niên rồi mà vẫn bị người hung hăng đùa giỡn một phen, rơi về điểm xuất phát độc thân “Nhân tài lưỡng không” (hok hiểu T^T)
Hạ Vân Phong biết Hoằng Dạ muốn cho y nhìn thấy bản thân không biết tự lượng sức mình đến cỡ nào, lúc trước thế nhưng còn lấy tiền tới “ nhục nhã ” Hoằng Dạ, ỷ vào ở Bắc khu có địa vị ức hiếp người, còn tìm người giáo huấn bằng hữu Hoằng Dạ. Y biết Hoằng Dạ muốn cho y hiểu, y rời khỏi Bắc khu cũng không là gì…..
Chuyến du lịch xuất ngoại lần này khiến Hạ Vân Phong không bao giờ muốn đi xa nhà nữa.
Lần đầu tiên y không mang vệ sĩ đã đi xa như vậy, lần đầu tiên y tin tưởng một người như vậy. Y cảm thấy Hoằng Dạ diễn xuất quá hoàn mỹ, ngay cả y cũng bị lừa, y cũng không phải chưa từng hoài nghi Hoằng Dạ, nhưng mỗi lần Hoằng Dạ đều đánh gãy sự hoài nghi của y. Giáo huấn lần này khiến y có kinh nghiệm, không được dễ dàng tin tưởng người trẻ tuổi, nhất là người có bộ dạng dễ nhìn……
Hạ Vân Phong cẩn thận nghĩ nghĩ, y và Hoằng Dạ cũng chỉ có một lần mà thôi, y cũng không cảm thấy mình có mị lực gì có thể hấp dẫn những người trẻ tuổi mà so với y bộ dạng dễ nhìn hơn.
Hạ Vân Phong chỉ cảm thấy chính mình thực hoang đường, đều cái tuổi này rồi còn nằm mơ. (T.T thúc bị tổn thương rồi…)
Sau khi y về tới Bắc khu, tất cả mọi chuyện cũng không có gì thay đổi, chỉ có Hoằng Dạ biến mất tăm. Sau Hạ Vân Phong mới biết được, Hoằng Dạ từ lúc trước khi dẫn y rời đi đã từ bỏ thân phận nhân viên tạo hình của công ty giải trí Đông Tinh. Nói cách khác Hạ Vân Phong đoán trúng toàn bộ, Hoằng Dạ từ thủy tới chung căn bản là không tính cùng Hạ Vân Phong trở về.
Hạ Vân Phong về nhà, nhìn thấy Tần Diễm và Ngao Dương đang dùng cơm, y đột nhiên cảm thấy cảm giác về nhà rất tốt. Mấy ngày y ở nước ngoài quả thực sống một ngày như bằng một năm.
Tần Diễm bảo hạ nhân thêm chén đũa cho Hạ Vân Phong, Hạ Vân Phong ngồi ở vị trí chủ thượng ăn cơm. Ngao Dương thấy Hạ Vân Phong đã quay về nên rất cao hứng, lại gắp thức ăn cho Hạ Vân Phong……
Tần Diễm thấy y sắc mặt không tốt, liền hỏi:“Một mình ngươi về?”
Hạ Vân Phong gật đầu.
“Hoằng Dạ không cùng với ngươi trở về?” Tần Diễm một bên không chút để ý hỏi, một bên múc canh cho Hạ Vân Phong. Gặp Hạ Vân Phong lắc đầu, hắn ngược lại nở nụ cười: “Hắn hẳn là sẽ không trở về.”
Hạ Vân Phong nhìn về phía hắn, hắn cảm thấy Tần Diễm tựa hồ đoán được cái gì. Y cảm thấy Tần Diễm rất thông minh, y cũng chỉ thong thả nói: “Ân, hắn sẽ không trở lại.”
“Hắn tốt nhất là đừng trở về……” Tần Diễm tạm dừng nửa ngày, mới như trào phúng bổ sung thêm một câu, “Bằng không hắn nhất định phải chết (sặc mọi người có thấy a này rất có tinh thần bênh vực lão ba mình ko? Lần trước là Hình Liệt, nay là Hoằng Dạ a… =.=).” Hắn đặt canh múc sẵn ở trong tay Hạ Vân Phong, tiếp theo lại trấn định tự nhiên gắp thức ăn cho Ngao Dương.
Ngao Dương lại trầm mặc vùi đầu ăn cơm……