CHƯƠNG 89
Edit : Đa Mộng
Beta : Trangki
Tần Diễm cũng không muốn nhắc tới Hoằng Dạ, đem chuyện mấy ngày nay Hạ Vân Phong không ở nói lại một lần. Nói cho Hạ Vân Phong hành trình của Ngao Dương, Ngao Dương tựa hồ cùng Hạ Xa có tiến triển không nhỏ.
Sau khi Hạ Vân Phong trở về, cuộc sống liền khôi phục bình thường, chẳng qua y sẽ không tùy tiện tìm nam nhân tới bao dưỡng nữa. So với nam nhân, y vẫn thích mỹ nữ dáng người khêu gợi hơn.
Hình Liệt vì lạm dụng tư quyền, vì muốn tóm Hạ Vân Phong mà chậm trễ một số vụ án nên tổng cục rất không hài lòng, Hình Liệt bị cảnh cục đổi đi nơi khác, Tần Diễm thay sở tư pháp cùng truy tố Hình Liệt. Hình Liệt cũng mời một vị luật sư rất giỏi để biện hộ, nhưng Tần Diễm vẫn có thể hoàn toàn đè bẹp chức vị của Hình Liệt, Hình Liệt rời khỏi Bắc khu. (đổ mồ hôi chớ dại mà dây vô Tần ca nhá)
Bị hủy bỏ chức vị cảnh tư của Bắc khu, bị triệu về Đông khu tiếp tục chức vụ quản lý Đông khu, nhưng do phụ thân Hình Liệt là quan lớn Đông khu, cho nên tổng cục cũng không dám quá càn rỡ phạt nặng hắn, chỉ đổi hắn đi nơi khác mà thôi, Hình Liệt ở Đông khu cũng vẫn như cũ ung dung tự tại.
Tần Diễm theo vụ kiện với quan toà theo đúng nửa năm. Mà nửa năm qua mỗi ngày Hạ Vân Phong đều cùng Ngao Dương ở một chỗ hiếm khi xuất môn. Cho dù y ở nhà cũng có thể biết rõ mọi chuyện xảy ra bên ngoài, kho bãi hàng hóa đều yên ổn vô sự. Hạ Đông giúp y trông nom việc làm ăn chính đạo cũng làm rất khá, y vẫn là Hạ Vân Phong một tay che trời như trước kia.
Nửa năm qua, y phụ trách chiếu cố Ngao Dương, y phát hiện Ngao Dương rất thích tập thể hình. Mỗi tuần y đều mang Ngao Dương đến phòng tập thể hình, còn thường xuyên bồi Ngao Dương đi chơi bóng.
Đương nhiên bình thường Hạ Vân Phong chỉ nhìn xem, Tần Diễm rảnh rỗi sẽ dạy Ngao Dương đánh golf. Hôm nay thời tiết rất tốt, phụ tử ba người ở sân golf chơi bóng……
Vệ sĩ ở bên cạnh vì Hạ Vân Phong che ô, ba vị mỹ nữ quan hệ xã hội hầu hạ Hạ Vân Phong. Một người niết vai, một người niết chân, một người đỡ cái tẩu cho y, trong tay còn cầm cây quạt vì y mà quạt.
Hạ Vân Phong lười biếng nằm ở trên ghế, y nhìn hai nhi tử chơi bóng ở phía trước. Ngao Dương mặc thường phục màu đen, đeo một kính râm lớn màu trà, mồ hôi nhỏ vụn ở trong gió hỗn độn lay động. Tần Diễm mặc thường phục màu trắng, kiểu dáng quần áo hai người giống nhau như đúc, hắn đeo kính râm màu đen, vầng sáng bao phủ toàn thân hắn, quần áo hắn trắng đến có chút chói mắt.
Hạ Vân Phong hiếm khi có tâm tình bồi hai nhi tử đến chơi bóng, chẳng qua Hạ Vân Phong không thích vận động nên y liền nằm một bên hút thuốc, một bên xem bọn họ tiêu khiển. Y chợp mắt một lúc, lúc tỉnh lại Tần Diễm đã ngồi ở bên cạnh y……
“Theo chúng ta ra ngoài chơi lại khiến ngươi nhàm chán như vậy sao, nơi này mà ngươi cũng có thể ngủ được.” lúc Tần Diễm qua đã bảo ba nữ nhân kia đi xuống trước, hai vệ sĩ kia cũng đứng ở xa xa.
“Không có cảm thấy nhàm chán, ta chỉ nằm lát thôi.” Hạ Vân Phong hơi híp mắt, ánh nắng chói chang làm y không muốn mở mắt.
Tần Diễm tháo xuống kính râm đeo lên trên mặt Hạ Vân Phong, gọng kính râm bị phơi nắng nên hơi nóng. Hiện tại đã vào đầu hạ nên Hạ Vân Phong mặc áo satin ngắn nhẹ nhàng khoan khoái tựa vào trên ghế.
Làn gió hơi nóng lay động tóc y, thái dương Hạ Vân Phong có chút mồ hôi, y thủy chung đều là bộ dáng buồn ngủ. Môi y phun ra hơi thở hơi nóng, thần sắc theo nhiệt độ không khí mà tăng lên, mồ hôi theo hai má y trượt xuống, khiến cho trên mặt tràn ngập hơi thở thành thục của Hạ Vân Phong lộ ra vài phần mê hoặc……
Trên mặt Hạ Vân Phong đeo kính râm mà Tần Diễm cho y, y quay đầu nhìn về phía Tần Diễm đang ở uống nước: “Nhi tử, ngươi cảm thấy Lạc Thanh Nghiên kia kết đôi với nhị ca ngươi thì thế nào?”
“Cũng không tệ lắm.” đôi môi Tần Diễm bị nước đá làm lạnh nên phiếm hồng, trên môi hắn còn lưu lại nhiều giọt nước: “Chơi thôi còn được, lấy về làm vợ vậy không được.”
“Tại sao?” Hạ Vân Phong bất động thanh sắc nhìn Tần Diễm. Tần Diễm đưa nước đã uống tới bên môi Hạ Vân Phong, Hạ Vân Phong cũng chậm rãi nhấp một ngụm.
“Nữ nhân kia quá lợi hại, tình trạng nhị ca ta là gì ngươi cũng không phải không biết, cưới vào cửa trị không được làm sao bây giờ?” Tần Diễm đặt nước lên bàn, hắn cầm khăn mặt lau mồ hôi.
Hạ Vân Phong cũng chỉ thuận miệng hỏi một chút mà thôi, y cùng với Tần Diễm hàn huyên trong chốc lát thì Ngao Dương cầm gậy golf trở lại. Hạ Vân Phong thay Ngao Dương xoa xoa mồ hôi trên mặt.
“Nóng hay không nóng?”
“Không nóng.”
Hạ Vân Phong bảo người cầm đồ uống tới choNgao Dương, Ngao Dương ngồi ở bên cạnh Hạ Vân Phong, một bên im lặng hút nước uống, một bên thật cẩn thận nhìn về phía Hạ Vân Phong: “Ba, chơi vui lắm.”
Tần Diễm bảo người cất gậy golf của bọn họ đi, đánh cũng lâu lắm rồi, buổi tối hắn còn có hẹn phải đi trước. Hạ Vân Phong bảo hắn đi bận chuyện của mình trước đi, y chưa bao giờ can thiệp chuyện của con.
Tần Diễm mới vừa đi, Hạ Vân Phong liền gọi một cú điện thoại cho Hạ Đông, vốn muốn bảo Hạ Đông bận xong thì tới đây bồi y ăn cơm, nhưng Hạ Đông lại vì buổi tối có hẹn nên tới không được.
“Ngươi có cuộc hẹn gì quan trọng như vậy?”
“Vân gia, là cùng Tần Diễm đi tham gia hoạt động bán đấu giá ở nhà bảo tàng, hoạt động lần này rất long trọng, rất nhiều người bên thương trường và người ở cục chính trị sẽ tới, cho nên……”
“Được rồi.” Hạ Vân Phong biết tình huống sau đó bảo người cầm điện thoại đi.
Hạ Vân Phong liền cùng Ngao Dương đến phòng thay quần áo, Ngao Dương ở trong phòng tắm tắm, Hạ Vân Phong ngồi ở một bên hút thuốc. Ngao Dương dám muốn y ở bên cạnh, nếu Hạ Vân Phong rời đi nửa bước, hắn sẽ đi tìm Hạ Vân Phong khắp nơi. (ý đồ câu dẫn thúc sao ca =.,=)
Hạ Vân Phong cũng chỉ có thể nhìn hắn tắm rửa, tuy y rất quen thuộc thân thể nhi tử, nhưng như vậy chỉ nhìn mà không giúp như vậy vẫn khiến Hạ Vân Phong cảm thấy có chút không ổn.
Nước xối vào trên người Ngao Dương, văng tới trên người Hạ Vân Phong. Hạ Vân Phong đứng lên đi đến bên cạnh Ngao Dương thay Ngao Dương thoa sữa tắm, Ngao Dương cũng chỉ im lặng chăm chú nhìn y.
Rất nhu thuận.
Lại rất nghe lời.
“Đêm nay muốn ăn cái gì?” Hạ Vân Phong thong thả giương mắt nhìn hắn, thấy Ngao Dương nhẹ nhàng chớp chớp mắt nhìn y, y còn bổ sung thêm: “Có thích gian nhà hàng trang hoàng cổ điển mà lần trước chúng ta đi hay không?”
“Ba thích, ta cũng thích……” Ngao Dương ngoan ngoãn gật đầu.
Hạ Vân Phong giúp hắn tắm rửa xong thì cả người cũng bị nước làm ướt: “Ngươi mặc quần áo vào trước, ta đi sai người lấy bộ quần áo sạch sẽ đến thay, cẩn thận nền trơn.”
Y nói chuyện rất chậm, nhưng nghe ra được y rất quan tâmtới nhi tử. Hạ Vân Phong đối với nhi tử rất tốt, bằng mọi cách chiếu cố cẩn thận, ở trước mặt nhi tử là một phụ thân tốt.
Nếu không nói, tin tưởng không người nào sẽ cho rằng y là xã hội đen.
Y đối với nhi tử rất tốt.
Con của y nghĩ muốn cái gì y cũngsẽ cho bởi vì y áy náy, y thực có lỗi với bốn lão bà đã chết, hơn nữa lúc trẻ y chưa từng chiếu cố nhi tử đàng hoàng, hiện tại y sẽ đối tốt với nhi tử gấp bội. Nhưng đứa lớn cùng đứa út còn chưa tìm ra, Hạ Vân Phong đã tăng số nhân thủ đi tìm rồi, đáng tiếc không có nửa điểm tin tức.
Hạ Vân Phong thay một thân áo tắm tiến vào, y bảovệ sĩ qua xe lấy quần áo, mà Ngao Dương cũng thay xong áo tắm sạch sẽ. Hạ Vân Phong dẫn Ngao Dương tới phòng thay quần áo.
Lúc hai người đang thay quần áo thì nghe thấy có người vào, sau đó chợt nghe tới hai giọng nói quen thuộc vang lên……
“Ngươi trở về khi nào?” Người nói chuyện mang theo vài phần cười khẽ, Hạ Vân Phong nghe ra thì thấy có chút giống giọng của Nhiên nghị viên, nhưng lại không xác định được có phải hay không.
“Ngày hôm qua.” Một giọng nói thong dong bình tĩnh vang lên, lúc này Hạ Vân Phong đã nghe rõ là Hoằng Dạ đang nói.
“Ngươi không lo lắng Vân gia tìm ngươi gây phiền toái?”
“Sao hắn muốn tìm ta phiền toái?” Hoằng Dạ nghi hoặc hỏi lại, giọng hắn lộ ra vài phần mỏi mệt. Hắn vừa xuống máy bay nên hơi mệt, người này còn kéo hắn tới đánh golf, hắn cũng chỉ đành đi theo.
“Ngươi thật không lương tâm, ngươi cứ như vô tội. Lần trước ngươi không phải nói, ngươi làm hắn giận bỏ đi rồi sao?” Nhiên nghị viên cảm thấy rất hứng thú bàn chuyện Hạ Vân Phong và Hoằng Dạ, “Lá gan ngươi không nhỏ, lần này ngươi còn dám trở về, có phải không muốn giữ mạng rồi hay không?”
Hoằng Dạ chỉ phát ra tiếng cười nhẹ ý vị thâm trường, cũng không có tiếp tục trả lời câu hỏi của Nhiên nghị viên. Rất nhanh Nhiên nghị viên và Hoằng Dạ đã đổi xong quần áo đi ra ngoài. Hạ Vân Phong biết Hoằng Dạ đã trở về sau cũng không có phản ứng dư thừa gì, buổi chiều Hạ Vân Phong và Ngao Dương đi trường đua ngựa của Tây khu tiêu khiển, buổi tối mang theo Ngao Dương đến nhà hàng ăn cơm.
Hạ Vân Phong thích im lặng, mà Ngao Dương thích xem cảnh đêm, bọn họ an vị ở vị trí bên cửa sổ. Nửa năm qua Tần Diễm dạy Ngao Dương rất nhiều lễ tiết, Ngao Dương cũng dần dần hiểu một chút. Hạ Vân Phong không thích ăn cơm Tây, y mang Ngao Dương đi vào nhà hàng Trung Hoa trang hoàng cổ điển này, Ngao Dương cũng rất thích không khí nơi này.
Nhà hàng này rất ít khách, lúc Hạ Vân Phong ăn cơm không thích mang vệ sĩ theo nên y bảo vệ sĩ ở dưới lầu chờ. Y gọi những món Ngao Dương thích ăn, bồi Ngao Dương ăn cơm.
Hạ Vân Phong nhẹ tay khoác lên sau gáy Ngao Dương, ngón tay y luồn vào tóc Ngao Dương, chậm rãi vuốt mái tóc mềm mại của con mình. Mắt Ngao Dương đen láy, như tinh mâu mê người, đáy mắt kia ánh ra tia sáng. Ngao Dương thật cẩn thận nhìn Hạ Vân Phong, mà Hạ Vân Phong lại bảo hắn từ từ ăn.
“Ba cũng ăn……” Ngao Dương gắp thức ăn lên, đưa tới bên môi Hạ Vân Phong. Hạ Vân Phong thong thả hé miệng chậm rãi ngậm thức ăn vào miệng……
Hạ Vân Phong rất thích ý nhận “Phục vụ” của nhi tử , Ngao Dương vươn ngón tay lau đi tương ớt dính trên khóe môi Hạ Vân Phong, sau đó cho ngón tay vào trong miệng mình.
“Bẩn.” Hạ Vân Phong kéo tay Ngao Dươngqua, cầm khăn ăn thay hắn chà lau.
“Ba…… Không bẩn……” Ngao Dương chậm rãi nói xong, đột nhiên tiến lên hôn khóe môi Hạ Vân Phong vài cái. Môi Ngao Dương dán ở bên môi Hạ Vân Phong, thấp giọng nói : “Miệng ba cay quá, rất ngọt…… (==)”
Hạ Vân Phong lười biếng rũ mắt, lại đột nhiên cảm giác được đầu lưỡi nóng ướt kia của Ngao Dương chậm rãi lướt qua khóe môi y……