Grace hơi hài lòng khi nhận ra mình đã đoán đúng. Bên ngoài nhà bếp nàng tìm thấy một xác lính gác, phủ phục trên mặt đất trong tư thế èo uột của người chết. Có tiếng la trong chuồng ngựa, đuốc được thắp lên, đàn ông chạy và chửi thề. Chắc Niall đã trộm một con ngựa và thoát ra qua cửa hậu. Giờ nàng không còn cơ hội nào trộm được một con ngựa nữa, và toà lâu đài đang tỉnh giấc đằng sau lưng nàng. Nàng lẩn vào một nhà kho nhỏ, nhỏ hơn cả một lán chứa đồ được xây dựa vào một bên lâu đài. Rõ ràng nó là một kho thóc, vì mùi bụi yến mạch khiến nàng phải chặn một tiếng hắt xì.
Nàng nghe thấy những tiếng sột soạt trong đám ngũ cốc khiến nàng phải nghiến răng. Chỗ nào có lương thực, chỗ đó có chuột. Nàng ý thức rõ ràng đôi chân không có gì che chắn của nàng bên dưới những lớp váy dài. Nàng sẽ đổi mọi thứ để lấy chiếc quần jean và đôi giày bốt của mình!
Nhưng nàng đứng im phăng phắc, thậm chí cả khi cuộc tìm kiếm ồn ào phát hiện ra thi thể tên lính gác ngay bên ngoài chỗ trốn của nàng. Mặc dù nàng không hiểu tiếng nói, nàng vẫn nắm được sự tức giận và lo âu của họ. Họ không thể lay tỉnh thủ lĩnh; tên lính gác nhà ngục bị thương, có thể đã chết; cả hai tù nhân đều đã trốn, mặc dù chỉ mất một con ngựa. Nàng chỉ hi vọng rằng họ sẽ nghĩ nàng đã đi cùng Niall, rằng bằng cách nào đó họ sẽ không nhìn thấy nàng, bởi vì nếu không thì họ sẽ bắt đầu lục soát thật kĩ toà lâu đài.
Niall khốn kiếp, nàng thô bạo nghĩ. Tại sao anh ta không thể mang nàng theo cùng chứ? Thậm chí nếu anh ta không chịu mang nàng tới Creag Dhu, ít nhất anh ta cũng phải đưa nàng tránh xa Huwe. Lòng biết ơn không làm anh ta thành thằng ngu, đúng thật!
Những tiếng ồn ào dần dần lắng dịu. Họ không thể truy đuổi Niall trong bóng tối, và dù sao không có Huwe họ cũng chẳng dám hành động. Nàng chờ, dậm dậm chân bất kể khi nào những con chuột dường như đến quá gần, khiến chúng kêu chin chít và chạy trốn. Nàng sẽ không bao giờ tha thứ cho Niall vì chuyện này.
Ít nhất bây giờ việc phòng vệ sẽ lỏng lẻo, khi tù nhân đã trốn. Dù sao thì lâu đài Hay cũng không mạnh lắm, từ những gì nàng chứng kiến. Đã từng có một bức tường quanh nó, nhưng nó đã không được bảo dưỡng và lớp vữa đã đổ nát, bỏ lại những khoảng trống rộng ngoác. Không may, ai đó vẫn còn đang canh giữ lũ ngựa.
Vận rủi của anh ta, nàng nghĩ khi cuối cùng cũng lẻn ra khỏi chỗ trốn. Nàng không biết giờ là mấy giờ, vì thế nàng không dám chờ lâu thêm. Bình minh có thể tới bất kì lúc nào, và cùng với nó là cơ hội trốn thoát duy nhất của nàng.
Một đám sương mù nhẹ đang rơi, không nhiều hơn làn khói dày. Trái tim nàng trùng xuống. Đó có thể là lý do tại sao họ không đuổi theo Niall, bởi vì họ không thể nhìn thấy gì trong cái khối súp đậu này. Không may, nàng chẳng còn lựa chọn nào, mặc dù nàng không biết nàng đang ở đâu. Nàng đã cẩn thận đánh dấu đường họ tới đây ngày hôm qua, nhưng màn sương đã gia tăng nguy cơ bị đi vòng vòng của nàng lên rất nhiều. Nàng im lặng bước vào trong chuồng ngựa. Người lính gác ngáy o o trên một xúc cỏ khô, cây nến nhỏ với cái chụp bảo vệ trùm lên nó được bắc ở bên cạnh. Nàng phải đánh anh ta với cái gì đây? Nàng nhìn quanh và xem xét một cây chĩa ba thô sơ, cán của nó làm bằng loại gỗ chắc. Nàng nhặt nó lên, nắm như nắm một cái gậy, và dang tay giáng xuống. Cây gỗ đập mạnh vào một bên đầu anh ta và anh ta giật người một lần, rồi nặng nề đổ ập xuống.
“Mình sắp phải xuống địa ngục,” nàng thì thầm với bóng đêm. Vậy là trong một tối nàng đã đánh vào đầu hai người đàn ông vô tội, và theo chỗ nàng biết thì nàng đã giết cả hai. Những vết thương nặng ở đầu trong thời trung cổ chắc chắn sẽ dẫn đến tử vong. Nếu Niall mang theo nàng đi cùng thì nàng sẽ không cần phải đánh người lính gác sau này.
Nàng cắn môi, nhìn vào những cái đầu ngựa đang tò mò quan sát nàng. Nàng biết cưỡi, bởi vì đó là một kĩ năng tiện lợi khi ra ngoài đi khai quật, nhưng nàng không phải là chuyên gia và trong bất kì trường hợp nào cũng đã không cưỡi ngựa hơn hai năm nay rồi, trừ lần bị giữ phía trước Huwe trên con ngựa của hắn ta ngày hôm qua, và lần đó thì không tính.
“Chọn một con ngựa, bất kì con nào,” nàng lẩm bẩm với chính mình. Ngựa thiến lúc nào cũng ít cứng đầu cứng cổ hơn ngựa giống hay thậm chí là ngựa cái, nhưng trong bóng tối nàng không thể nói được gì về những lựa chọn sẵn có của nàng ngoại trừ kích cỡ của chúng. Nàng đành chọn một con ngựa nâu không phải con to nhất cũng không phải con nhỏ nhất, hi vọng rằng sự vừa phải là chìa khoá tới thành công.
Con ngựa đứng rất im khi nàng thắng yên, và ngoan ngoãn đi theo khi nàng dẫn nó đến một cái thùng nhỏ. Nàng trèo lên thùng, rồi trèo lên ngựa. Sau khi đã buộc chặt túi vào yên, nàng tặc lưỡi với con vật và cẩn thận cưỡi nó ra khỏi chuồng. Đằng sau nàng, nàng nghe một tiếng rên khe khẽ khi người lính gác bắt đầu tỉnh dậy. Nàng mừng vì anh ta đã không chết, nhưng thế có nghĩa là nàng chỉ có một hoặc hai phút để chạy đi trước khi tiếng báo động vang lên.
Nàng cưỡi ngựa nước kiệu tới một lỗ hổng trên tường, và để nó tự chọn đường qua những tảng đá lổn nhổn. Trong bóng tối và sương mù, toà lâu đài xập xệ nhanh chóng ra khỏi tầm nhìn.
Cách tốt nhất là tìm một chỗ để trốn, và chờ cho tới bình minh khi cả nàng và ngựa của nàng có thể nhìn được. Nhưng nếu nàng ở gần, cơ hội để người tộc Hay bắt lại nàng sẽ càng lớn hơn và nàng không nghĩ lần này nàng sẽ thoát cảnh bị lạm dụng dễ dàng như thế nữa.
Khi nàng gặp lại Niall Đen, nàng sẽ siết cổ anh ta, cho dù có phải trèo lên một cái ghế đẩu mới làm được việc đó.
Nàng tắc lưỡi với con ngựa và dùng gót dụi vào nó, nhưng nàng để nó chọn đường đi bằng tốc độ thận trọng của chính nó. Nàng gần như không nhìn qua được mũi ngựa, nên có vẻ như tin vào bản năng thú vật thì thông minh hơn; ít nhất nó cũng đứng vững trên mặt đất. Tuy nhiên, nàng hi vọng chẳng bao lâu mặt trời sẽ lên.
Để công bằng với Niall, nàng đã không cố giải thích cho bản thân hay sự hiện diện của nàng. Một phần sự trầm lặng của nàng thuần tuý là do cảnh giác, bởi vì nhiệm của anh ta với tư cách Người bảo vệ là bảo vệ kho báu khỏi mọi nguy cơ, bao gồm cả nàng. Nếu anh ta phát hiện ra nàng biết cách du hành thời gian, có thể anh ta sẽ thấy cần phải giết nàng. Nếu nàng có thể tự mình lấy được Kho báu, không cần sự trợ giúp của anh ta, nàng sẽ thích làm thế hơn. Nếu nàng phát hiện ra mình cần anh ta thì sẽ có giờ để xưng tội.
Nhưng tất cả những lý do hợp lô gíc để giữ im lặng không phải là cái đã ngăn nàng kể với anh ta. Nàng chỉ đơn giản là quá sốc, đầu tiên là vì khám phá đáng xấu hổ là anh ta chia sẻ những giấc mơ với nàng và sau đó là vì cách mà nàng đã tự làm nhục mình trong tay anh ta. Nàng thậm chí khó mà nói chuyện được, chứ chưa nói đến tường trình giải thích đầy đủ.
Má nàng nóng bừng lần nữa khi nhớ lại chuyện đã xảy ra, và nàng ngẩng mặt lên với đám sương lạnh buốt.
Nàng đã xúc động kể từ giây phút nàng đi ngược thời gian, lo lắng, háo hức. Nàng không ngờ rằng xúc động lại có thể nhanh chóng chuyển thành phản ứng giới tính như thế, nhưng đúng vậy. Một năm qua cơ thể nàng như đã bị tê liệt, nhưng điều gì đó đã xảy ra với nàng trong quá trình đi ngược thời gian và bây giờ nàng cảm nhận mọi thứ quá nhiều.
Niall đã thu hút nàng kể từ giây phút đầu tiên nàng đọc tên anh ta. Nàng đã dành quá nhiều thời gian tập trung vào anh ta, mơ mộng về anh ta, chẳng trách mà mọi cảm xúc của nàng đều đau đáu hút về phía anh ta. Tất cả những giờ qua nàng nhận thức được sự hiện diện thực sự của anh ta nhiều đến nỗi thật khó để nghĩ về bất kì điều gì khác, da nàng siêu nhạy cảm, râm ran. Đáng lẽ nàng phải nhận ra sự căng thẳng tình dục bên dưới nỗi lo của nàng, nhưng nàng đã không thấy. Trong khi nàng chấp nhận và hợp lý hoá khía cạnh tình dục trong những giấc mơ của nàng, nàng đã không phát hiện ra rằng sự hấp dẫn về thể xác cũng sẽ mạnh như thế trong thực tế.
Nhưng không phải thế. Nó còn mạnh hơn. Nàng đã không chung thuỷ với Ford trong mọi phương diện ngoại trừ hành động thực sự, nhưng nàng không tìm thấy bất kì một sự giảm nhẹ nào trong chi tiết ấy. Nếu tình thế khác đi, nếu họ đã ở một mình tại một nơi an toàn, nàng không nghi ngờ gì Niall sẽ có nàng. Nhưng giờ nàng đã nhận ra điểm yếu của mình, nàng có thể bảo vệ bản thân khỏi trượt ngã vào đó. Nàng không bao giờ được để Niall hôn nàng lần nữa.
Nhưng khi nàng cưỡi ngựa qua đêm tối, nàng khó chịu nhận ra rằng nếu Niall muốn hôn nàng hay làm gì khác với nàng, sự phòng vệ của nàng sẽ thực sự yếu ớt.
Creag Dhu là một toà lâu đài bằng đá khổng lồ, nó được xây dựng từ một núi đá đen như bầu trời trong cơn bão. Không giống lâu đài Hay, nó ở trong tình trạng tuỵêt vời, với những bức tường đá dày bao quanh bốn toà tháp lớn. Lối vào chính được canh gác bởi hai cánh cổng cao hai mươi feet, và những người đứng gác ở đó trông rất khoẻ mạnh, quần áo và vũ khí đầy đủ, và được huấn luyện rất tốt. Tất cả mọi người đi vào đều bị dừng lại xét hỏi, và không có chiếc xe đẩy hay bọc hàng nào được đi qua cổng mà không bị tra xét kĩ càng.
Với lịch sử quân ngũ của Niall, Grace biết nàng phải lường trước từng ấy, nhưng khi nàng nhìn vào Creag Dhu nàng cảm giác bị choáng váng vì nhiệm vụ nàng đã đặt ra cho chính mình. Chỉ việc đi vào cũng có vẻ như là không thể rồi; làm thế quái nào nàng tìm kiếm trong đó được?
Nàng phải trốn đi, bởi vì một người lạ sẽ bị chú ý ngay lập tức. Toà lâu đài rất bận rộn, đã thu hút một ngôi làng nhỏ cho nó vì mọi người di chuyển lại gần hơn để cho an toàn, nhưng tất cả mọi người đều biết nhau. Nàng đói, và mệt mỏi vì phải cưỡi ngựa suốt hai ngày. Nàng đã luẩn quẩn trong đám sương mù, và một hành trình đáng lẽ không mất đến một ngày thì lại tốn đến hai ngày.
Ít nhất con ngựa cũng vui mừng, vì có rất nhiều cỏ và nước cho nó.
Con vật đúng là ngựa thiến, tạ ơn Chúa vì bản chất bình tĩnh và vị tha của nó. Nếu không nhờ nó, Grace chắc chắn nàng sẽ không bao giờ sống được. Nàng đau từ đầu tới chân, và mông nàng đau tới mức nàng không nghĩ mình có thể trèo lên yên trở lại cho dù Huwe Hay có đột ngột hiện ra trước mặt nàng.
Nàng đã buộc ngựa trong một bãi rừng, trong khi nàng đánh giá tình huống, vốn không hứa hẹn cho lắm. Có lẽ nàng nên đi thẳng tới cổng và đòi được gặp anh ta. Anh ta có thể không hài lòng, nhưng nàng đã giải thoát anh ta ra khỏi lao tù; nếu nàng bảo rằng nàng đang đói, anh ta có thể đuổi nàng đi không?
Tất nhiên là có, nàng nghĩ. Anh ta là Người bảo vệ. Anh ta sẽ không để bất kì thứ gì hời hợt như là lòng biết ơn đứng ngáng đường làm nhiệm vụ của anh ta. Nàng phải nghĩ ra một cách để vào trong lâu đài. Nàng không thể lén vào trong bằng cách trốn trong một chiếc xe đẩy nàng nhìn thấy; tất cả xe đẩy đều được lục soát, thậm chí cả khi lính gác quen biết người chủ và họ tán gẫu thân thiết với nhau trong lúc hàng hoá hay đồ vật được kiểm tra. Nàng thậm chí còn không biết tiếng, vì thế khi họ hỏi nàng sẽ không thể trả lời. Nàng có thể thử nói tiếng Anh cổ, nhưng cái đó sẽ chẳng kiếm cho nàng bạn bè nào trên đất Scotland này; hai quốc gia đã đánh nhau hàng năm trời rồi. Nàng có thể hiểu phương ngữ Scot, nhưng nói cũng vô ích bởi vì những phần nàng hiểu là phần tiếng Anh, vì thế nàng sẽ chẳng thu được gì.
Kể cả khi nàng vào được trong Creag Dhu, rồi sao nữa? Các cư dân của toà lâu đài chắc chắn biết lẫn nhau rõ hơn họ biết dân trong làng nhiều, vì thế sẽ không có cách nào nàng không bị chú ý bằng cách lẩn vào đám đông được. Khai phá toà lâu đài sẽ mất thời gian; nàng cần phải đến và đi mà không bị xét hỏi. Nàng bắt buộc phải trở về với một kết luận không tránh khỏi: thậm chí cả khi nàng đã vào trong toà lâu đài, nàng vẫn cần Niall cho phép mới ở lại được.
Nàng quyết định đối mặt với từng vấn đề một, và thấy mình trở lại vạch xuất phát: làm sao vào được Creag Dhu?
Nàng bắt đầu trở lại chỗ con ngựa, loạng choạng đi qua những tảng đá và rễ cây, bị mắc váy vào bụi cây và cành con và phải giật nó ra. Nàng ngày càng bực bội với sự phiền toái của một cái váy dài. Thành thực mà nói, nàng bực bội với mọi thứ, nhưng ít nhất tâm trạng tồi tệ cũng làm nàng phân tâm khỏi nỗi nhục của việc đã xảy ra với Niall.
Lúc nàng đến được chỗ con ngựa, nàng đổ mồ hôi đầm đìa vì phải cố gắng dẹp đường qua bụi gai và bụi rậm. Chiếc áo choàng len, thật tốt vào những đêm lạnh giá, giờ làm nàng chết ngạt. Nàng bực dọc cởi ra và vứt nó lên yên ngựa, thở dài sung sướng khi không khí thẩm thấu qua chiếc váy thun nhẹ hơn. Nàng nới lỏng những sợi lanh giữ cổ áo và tay áo thít chặt, mở cổ áo hoàn toàn và kéo tay áo lên cao hết mức có thể, mà thực ra là chỉ đến giữa cánh tay mà thôi. Bên dưới khăn quàng, tóc nàng ẩm ướt vì mồ hôi. Tuột luôn cả khăn, nàng gỡ búi tóc nặng, lùa ngón tay qua nó và để không khí mát lạnh chạm tới da đầu mình. Nàng đã trông chờ Scotland lạnh lẽo cả trong tháng Năm, nhưng hôm nay nó không hề lạnh.
Không đời nào nàng mặc lại chiếc váy len nặng nề kia, và chiếc áo nhung cũng nóng như thế. Grace nhìn xuống, kiểm tra độ đứng đắn của chiếc váy lót. Nàng nản lòng vì nó hoàn toàn không thích hợp, trừ khi nàng không phiền để cho những người bình thường cũng thấy được cả núm vú lẫn chỗ sậm màu kín đáo của nàng. Ngẫu hứng, nàng lấy chiếc khăn quàng to ra, rồi buộc nó quanh eo để nó che hết cả phần trước lẫn phần sau. Rồi nàng kéo chỗ váy ở eo lên để độ lỏng lẻo của nó mang lại chút đứng đắn cho cả phần thân trên. Hài lòng vì nỗ lực của mình, nàng nhét cái áo choàng len bẩn thỉu vào trong túi và leo lên ngựa. Nàng chẳng giải quyết được vấn đề nào của mình, nhưng ít nhất giờ nàng cũng thoải mái.
Năm phút sau, ý tưởng lại nảy ra lần nữa khi nàng theo dõi một nhóm năm người phụ nữ lê bước trên con đường mòn, rõ ràng đang hướng về Creag Dhu.
Chẳng có gì phải nghi ngờ về công việc của những người này. Váy của họ được kéo lên cao hơn bất kì ai Grace nhìn thấy kể từ lúc đến đây, và cổ áo thì bị kéo trễ. Họ không thèm mặc váy lót dài tay, cao cổ; váy áo bên trong của họ ngắn tay và lỏng lẻo. Không có khăn trùm đầu, và mặc dù tóc họ phần lớn là xù xì, khi Grace theo dõi họ bắt đầu dùng tay chải các mối rối, kéo vài lọn ngang qua vai để chúng cuộn quanh ngực họ một cách mời gọi. Họ véo má và cắn môi, và có nhiều tiếng cười lớn và rõ ràng là những câu bình luận hư hỏng.
Gái điếm, hay ít nhất là những phụ nữ hư hỏng, đang trên đường vào lâu đài cho một đêm tiêu khiển hay mua bán, hay cả hai. Và giờ Grace trông khá là giống họ, với quần áo thiếu vải và mái tóc để xoã. Nàng ghìm ngựa đi nước kiệu, tiến tới nhóm người từ bên cạnh.
“Xin chào,” nàng nhã nhặn nói khi đến gần, cố thay âm “xin” của mình cho nghe giống “xinh”[53]. Chẳng ích gì; nàng sẽ phải nói tiếng Anh cổ, ít nhất cũng đủ gần với tiếng Scot để họ hiểu nàng.
Những cô gái điếm nhìn nàng nghi hoặc, không hề có biểu hiện chào đón trên mặt họ.
“Đàn ông của tôi đã bỏ tôi,” nàng mạnh dạn nói. “Tôi không có tiền, đã hai ngày nay không có thức ăn, và tôi không có chỗ nào để ngủ.”
Một cái đầu tóc đỏ có vẻ đã từng khấm khá nhìn nàng từ trên xuống dưới. “Sao?” cô ta nói bằng giọng rõ ràng có ý, “Thì sao?”
“Nếu các chị đang đến lâu đài có thể cho tôi đi cùng không? Một đêm làm việc sẽ cho tôi một hoặc hai đồng, và ít nhất là thức ăn cho ấm bụng.”
“Cô có con vật này thôi,” cô tóc đỏ chỉ ra, gật đầu về phía con ngựa. Ngựa là một con vật giá trị, đáng giá hơn tất cả tài sản của họ cộng lại. Họ chắc chắn sẽ không có chút cảm thông nào với nàng chừng nào nàng còn có nó.
Grace nghĩ thật nhanh. “Chị có thể có nó,” nàng hứa, “nếu chị cho tôi đi cùng.”
Năm người phụ nữ chụm đầu vào nhau, và một tràng tiếng Xen-tơ bùng nhùng trong tai nàng. Cuối cùng cô tóc đỏ giơ tay lên và gật đầu với Grace. “Thoả thuận thế.” Cô ta chờ đợi khấp khởi, và Grace trèo xuống ngựa, với sự nhẹ nhõm vô cùng. Sau hai ngày cưỡi ngựa mông nàng đau tới nỗi được đi bộ nàng còn hạnh phúc hơn nhiều. Nàng tháo cái túi khỏi yên, và đưa dây cương cho cô tóc đỏ, người đang nhìn đắc thắng quanh đám bạn của mình.
Họ tiếp tục cuộc đi bộ trên con đường. Khi họ vòng qua một khúc quanh và lâu đài hiện ra trong tầm nhìn, cô tóc đỏ nói, “Tên cô là gì?”
“Grace.”
“Tôi là Wynda.” Cô ta lần lượt gật đầu vào bốn người phụ nữ khác. “Nairne, Coira, Sile, và Eilidh.” Giới thiệu xong, họ tiếp tục đi bộ tới lâu đài.
Cả hai lính gác bước tới gặp họ với những nụ cười toe toét trên khuôn mặt râu ria lởm chởm. Rất nhiều màn khúc khích, cấu nhéo, và vỗ mông diễn ra, rồi cả hai lính gác đều nhìn Grace dò hỏi. Rõ ràng năm người kia đều được lính gác quen mặt.
“Grace,” Wynda nói để trả lời cho câu hỏi của họ. “Cô ta là gái Anh.”
Lính gác lấy cái túi từ Grace và mở ra, thọc bàn tay to lớn vào trong. Anh ta lọ mọ qua những thứ quần áo và lôi ra một cuốn sách, nhìn vào nó bối rối. Grace quá mệt mỏi và đói để làm bất kì việc gì khác ngoài đứng ở đó. Wynda nhắc lại câu chuyện của Grace về việc người đàn ông của nàng đã bỏ lại nàng. Có lẽ là do lời giải thích, hay sự thờ ơ của Grace, hay do cái túi rõ ràng không có vũ khí, với một cái nhún vai lớn người lính gác trả lại túi cho nàng. Anh ta gọi lính ở phía bên kia cánh cửa đôi, và sáu người đàn bà đi qua cửa.
Nàng đã vào được. Tim nàng bắt đầu đập thình thịch vì vui sướng, dòng a-đre-na-lin trào lên xua đi mệt mỏi.
Wynda tự hào dẫn con ngựa của cô ta vào trong chuồng, trong khi những người khác đi tới các trại lính. Grace rớt lại phía sau họ, chậm bước chân cho tới lúc họ đã đi cách nàng quãng xa. Họ đang chuyện gẫu, cười đùa, không hề chú ý tới nàng. Nàng bình tĩnh đổi hướng, nhìn quanh thích thú.
Phía trong lâu đài gọn gàng và bận rộn, mọi người mải miết với những công việc hàng ngày liên quan đến vận hành một toà lâu đài. Ở phía bên trái là chuồng ngựa và trại lính, bên phải là sân tập nơi một số trai tráng, ở trần đến eo, đang tập kiếm. Nàng có thể nhìn thấy cái đầu với mái tóc đen dài, đứng cao vượt trên tất cả, và nàng nhanh chóng nhìn đi chỗ khác như thể anh ta cảm nhận được ánh mắt của nàng.
Niall Đen đang ở đó, vì thế nàng muốn đi theo hướng khác. Giờ nàng đã ở trong nàng có thể thấy thêm vào bốn toà tháp cao đứng ở bốn góc, còn có hai toà tháp trong nhỏ hơn ở hai bên đại sảnh. Toàn bộ nơi này thật rộng lớn; nàng không thể đoán được có bao nhiêu phòng ở đây.
Nàng đi vào trong đại sảnh và một cơn chóng mặt trào qua nàng. Đại sảnh y hệt như nàng đã nhìn thấy trong mơ. Nàng biết Niall ngồi ở đâu, và bếp nằm ở vị trí nào. Mùi thịt mới nướng lấp đầy không khí, và nàng tự hỏi có phải cơn chóng mặt của nàng là tại đói không.
Đàn ông và đàn bà đều nhìn vào nàng lạ lẫm, và nàng cúi gằm đầu xuống, bước đi thật nhanh về phía nhà bếp. Có lẽ nàng sẽ xin được một mẩu bánh mỳ: nếu không, có thể nàng sẽ ăn trộm. Nàng đã trộm một con ngựa, cớ gì phải lo lắng về bánh mỳ? Nàng không nghĩ hai tội đó nghiêm trọng bằng tội đập vỡ đầu người ta mà nàng mới vừa phạm phải gần đây.
Sự xuất hiện của nàng trong bếp không bị ai chú ý trong vài phút, chủ yếu là vì có quá nhiều người chạy qua chạy lại, cắt và khuấy và nghiền. Một cậu bé từ từ quay một cái xiên với thứ trông như là nguyên con lợn ở trên. Mỡ nhỏ từng giọt xuống ngọn lửa, toả ra một mùi thơm tuyệt vời để hoà trộn cùng mùi lên men của bánh mỳ nướng.
Cuối cùng một người phụ nữ đẫy đà cũng nhìn thấy nàng, quát lên một câu hỏi bằng tiếng Xen-tơ. “Tôi đã đi một chặng đường rất dài,” Grace nói. “Đã hai ngày nay tôi không có thức ăn –“
“Người Anh!” người đầu bếp quát lên ghê tởm, và làm một cử chỉ xua đuổi bằng miếng giẻ cột quanh eo bà ta.
Rõ ràng bị nghĩ là đàn bà Anh còn tệ hơn là ăn mặc như một gái điếm. Grace lắc đầu và nói, “Người Pháp.” Rồi nàng đột ngột trắng bệch khi một cơn choáng khác ập xuống nàng, và nàng lảo đảo, với tay tới bức tường để tựa.
Cơn chóng mặt quá thực. Hổn hển, Grace gập bụng, cố không ngất xỉu. Nhu cầu thức ăn mỗi lúc mỗi cấp bách hơn.
Có lẽ là tại lời đảm bảo nàng không phải người Anh, nhưng hai cánh tay trợ giúp đã đột nhiên vòng quanh nàng, dẫn nàng tới cái ghế dài. Người phụ nữ to béo ấn một miếng bánh mỳ vào bàn tay run rẩy của nàng, và rót rượu và một cái bát nông cho nàng uống. Grace từ từ nhai mẩu bánh mỳ, nó có chất lượng tốt hơn bánh nàng ăn ở lâu đài Hay nhiều. Nàng không dám uống nhiều hơn vài ngụm rượu sau thời gian dài bụng rỗng như thế.
Công việc tiếp diễn xung quanh nàng, mặc dù người phụ nữ to béo liên tục nhìn về phía nàng, có lẽ để đánh giá sắc mặt nàng. Sau một lúc, khi bánh mỳ đã trôi xuống, một mẩu khác lại được đặt trước mặt nàng, cùng với ít pho mát và vài lát thịt lợn lạnh tanh. Giờ đã cảm thấy khá hơn, Grace ăn uống ngấu nghiến trong chừng mực, và uống thêm rượu.
Người đầu bếp tặc lưỡi hài lòng và đặt thêm thịt và bánh mỳ trước mặt nàng. “Người cô mỏng như lá lúa ấy, cô gái. Ăn thêm đi. Cô sẽ cần sức cho đêm nay.”
Grace cố, nhưng nàng đã no. Sau vài miếng nữa nàng thở dài, no nê, và cười với người phụ nữ. “Cảm ơn. Tôi đã rất đói.”
“Không có chi. Giờ thì đi đi.” Đã hoàn thành việc thiện, người phụ nữ lại làm những động tác xua đuổi với miếng giẻ của mình, và Grace bỏ đi.
Lúc này ưu tiên hàng đầu của nàng là tìm một chỗ trốn an toàn, ít nhất cho đến khi nàng quyết định phải làm gì. Khi mọi người dường như chú ý vào chuyện gì đó khác, nàng chui vào một góc phòng có màn che và run rẩy ngồi trên sàn, chuẩn bị để chờ thời.
Nàng dựa đầu ra sau bức tường đá lạnh. Nàng đã ném mình vào chuyện gì thế này? Trở lại dường như là một việc đúng đắn khi nàng vẫn còn ở trong thời đại của mình, nhưng sau ba ngày kể từ lúc đến đây nàng đã chẳng làm được việc gì để hướng về mục tiêu của mình. Việc vốn có vẻ đơn giản là tìm Kho báu và trở về thời đại của nàng đã trở nên khó khăn muôn phần.
Giờ khi nàng đã thấy kích cỡ của toà lâu đài, nàng biết sẽ mất nhiều ngày, nhiều tuần mới tìm kiếm kĩ càng được. Nàng chắc chắn không thể lẩn trốn toàn bộ thời gian được. Trừ khi nàng tranh thủ sự giúp đỡ của Niall, một việc có vẻ như không phải là sự thay thế khả thi, nàng cần một lý do để được ở lại lâu đài. Để làm được việc đó, nàng phải có sự cho phép của Niall.
Nàng phải đối mặt với anh ta lần nữa. Nàng không trông mong việc đó, nhưng nàng đã từng phải làm những việc khó khăn hơn thế trong năm qua. Rút cuộc, còn gì hổ thẹn hơn so với việc nhìn thấy chồng và anh trai mình bị giết, và bị săn đuổi như một con vật?
Nàng rất mệt. Giờ khi đã được ăn uống, nàng buồn ngủ đến nỗi không thể mở mắt ra được. Nàng kéo cái túi vải bao bố nặng nề ra đằng sau để tựa người trong tư thế thoải mái hơn, đầu nàng gối lên sách và quần áo. Nàng ngủ trong vòng vài phút.
*
Sau khi từ chối những lời đề nghị nhiệt tình của cả Jean và Fenella, một cô hầu hấp dẫn, Niall trèo lên cầu thang cuốn dọc theo bức tường bên ngoài của toà tháp, dẫn tới phòng riêng của chàng. Chàng đang có tâm trạng tồi tệ. Chàng nhức nhối vì đàn bà, nhưng không phải là kiểu quyễn rũ chín nẫu của Fennella. Thậm chí Jean cũng không hấp dẫn chàng, mặc dù trong vài tháng cô ta đã trở thành bạn đồng sàng ưa thích của chàng, tuy không phải duy nhất.
“Đồ phù thuỷ chết tiệt!” Chàng hằn học chửi thề khi đóng rầm cánh cửa vào phòng ngủ. Chàng bước tới chiếc bàn và nâng chai rượu đang đặt ở đó lên, rồi dằn mạnh xuống mà không rót. Chàng không muốn rượu; chàng đã uống lúc ăn tối rồi. Cái chàng muốn là thứ chàng đã để lại trong bàn tay thô bạo của Huwe.
Dù là phù thuỷ hay gián điệp thì đáng lẽ chàng phải mang cô ta đi cùng. Ít nhất chàng cũng sẽ không cảm thấy sự thất vọng gặm nhấm này, dục vọng sâu sắc đã không cho phép chàng làm dịu đi trên thân thể những người phụ nữ khác.
Cảm giác của cô ta vẫn còn trên tay chàng, trên thân thể chàng. Không người phụ nữ nào trong đời chàng từng phản ứng như cô ta, quá nhanh và quá trọn vẹn, cơ thể cô ta co lại trước sự đụng chạm của chàng như thể cô ta được tạo ra cho mình chàng. Nó giống như đang ôm ngọn lửa, một ngọn lửa đẹp đẽ, và chàng muốn lần nữa. Chàng muốn nhiều hơn nữa. Chàng muốn đẩy sâu vào trong cô ta và ở nguyên đó trong khi cô ta co thắt xung quanh chàng, tay và chân bám chặt, hông nâng lên.
Chàng rên thành tiếng. Chàng đã làm thế trong mơ, trong những giấc mơ của họ, nhưng khi cuối cùng chàng cũng đặt tay lên cô ta được thì chàng lại bỏ lại cô ta như một gã đần. Chàng đã quá tức giận khi tìm thấy cô ta ở cùng tộc Hay đến nỗi tất cả những gì chàng nghĩ được là vì lý do gì đó cô ta cùng một giuộc với chúng, và đã cố ý do thám chàng. Cảm giác bị phản bội đã khiến chàng giận dữ với cô ta.
Sau đó, khi chàng đã tìm được người của mình và đã đi xa khỏi lãnh địa Hay, lý lẽ bắt đầu trở lại. Cô ta không phải một Hay; chỉ cần nhìn vào cô ta chàng cũng biết điều đó. Đáng lẽ chàng phải tìm hiểu xem tại sao cô ta ở đó, cô ta là ai, cô ta từ đâu tới. Cô ta đã nói tên mình là Grace St. John, một cái tên chàng không thích nhắc lại thậm chí cả trong tâm khảm. Nó như chế giễu sao đó, một sự nhắc nhở tới đức tin mà chàng đã đánh mất. Quần áo của cô ta có chất lượng tốt khác thường, âm điệu lạ lùng. Cô ta nói tiếng Latinh; chỉ riêng việc đó cũng đã quá khác thường làm dấy lên những lo ngại trong chàng. Tại sao một người phụ nữ lại nói thứ ngôn ngữ của Nhà thờ?
Đêm đã khuya khi chàng ngồi dưới lầu, cố khơi lên một chút ham thích với bất kì người đàn bà nào sẵn có cho chàng, nhưng chàng không thể ngủ được. Chàng đi đi lại lại quanh căn phòng, nghĩ về đôi mắt xanh trong và suối tóc đen óng ả. Cô ta đã cười ngọt ngào y như trong mơ, và miệng cô ta… chàng nhắm mắt, thì thầm một lời tục tữu bị kìm nén khi chàng không thể không tưởng tượng thấy cô ta trượt xuống cơ thể chàng, đưa chàng vào trong miệng và toàn bộ cơ thể chàng giật lên vì phản ứng.
Điên tiết, chàng lột hết quần áo. Chàng đã hoàn toàn cứng lên, đau đớn. Tất cả những gì chàng phải làm là mở cửa ra và gọi một, hoặc là hai người phụ nữ tới, và chàng sẽ xoa dịu được cơn đau. Chàng không mở cửa. Thay vào đó chàng đi lại, và tự hỏi chuyện gì đã xảy ra cho cô ta. Rút cuộc cô ta đã giúp chàng trốn; có ai nhìn thấy cô ta không? Lúc đầu chàng đã nghĩ cuộc trốn chạy của càng là một cái bẫy, để làm gì thì chàng không tưởng tượng được vì bất kì lúc nào Huwe cũng có thể giết chàng, nhưng có lẽ chàng đã bỏ sót điều gì đó. Nhưng không có gì xảy ra, và chàng nhanh chóng tìm thấy người của mình. Chuyện gì đã xảy ra cho cô ta? Cô ta có bị tra tấn vì trợ giúp chàng không? Huwe không nhẹ nhàng với phụ nữ kể cả vào lúc vui vẻ; nếu hắn biết cô gái đã thả Niall, hắn sẽ giết cô ta.
Thậm chí cả khi không ai thấy cô ta giúp chàng, đến giờ này Huwe cũng đang mang cô ta lại chiếc giường bẩn thỉu của hắn, bạo hành với cô ta rồi. Niall nghiến răng. Ý nghĩ cơ thể mảnh dẻ, thon thả đó nằm bên dưới Huwe làm chàng giận điên. Chàng sẽ gọi lính của mình và cưỡi ngựa đến lâu đài Hay, mang cô ta ra khỏi cái chuồng heo ấy, chăm sóc cô ta, nhẹ nhàng giành lấy lòng tin và sự hưởng ứng của cô ta với chàng.
Cánh cửa khẽ hé mở. Niall quay người, tự động nắm lấy lưỡi gươm, quên hẳn người đàn bà khi chàng đứng tấn và bắt đầu vung thanh gươm chết chóc.
Đôi mắt xanh trong ló qua khe cửa. Chúng mở lớn báo động khi cô ta trông thấy nguời chiến binh khoả thân và thanh gươm loé sáng lao vụt về mình, nhưng cô ta không thét. Thay vào đó cô ta thụp xuống sàn, và vào giây phút cuối cùng Niall làm lệch mục tiêu để lưỡi gươm cắm sâu vào cạnh cửa ở ngay trên đầu cô ta.
Tức tối chửi thề bằng mọi ngôn ngữ mà chàng biết, Niall giật lưỡi gưỡm ra khỏi cửa và cúi xuống, nắm lấy tay cô ta và kéo lê cô ta vào trong phòng. Cô ta hổn hển, rồi bằng cách nào đó cô ta xoay người trong thế kìm kẹp của chàng, giật được chân ra. Một bàn chân nhỏ nhắn móc vào mắt cá chân của chàng, chân kia đá mạnh vào đầu gối chàng, và chàng bị ngã ngửa. Cơ thể chàng phản ứng trước cả khi chàng hạ cánh, lăn theo quán tính, gập người, lăn, và với một cú tung người chàng đã bật dậy trong tư thế cúi thấp cân bằng hoàn hảo, gươm lăm lăm trong tay.
Cô ta vẫn còn ngồi trên sàn, lườm chàng, váy bị tốc trên đầu gối. Chàng lườm lại cô ta trong im lặng một lát, rồi với những cử động rất thận trọng chàng đi về chỗ chiếc bàn và đặt thanh gươm lên trên. Chàng bình tĩnh quấn váy len quanh hông và trở lại đối mặt với cô ta.
Cô ta không cử động. Ánh mắt cô ta ngước lên nhìn vào mắt chàng, và với sự thoải mãi nguyên sơ chàng nhận ra lúc nãy cô ta đã nhìn vào đâu.
“Nếu cô muốn nhìn vào mông ta, cô em, cô chỉ việc hỏi thôi,” chàng nói khá ôn tồn, nếu xét đến việc chàng đã tức giận ra sao vì suýt nữa cô ta đã khiến chàng giết cô ta và việc bàn tay chàng đang nhức nhối muốn dành cho cô ta một trận rung lắc ra trò. Chàng tiến lại chỗ cô ta, với tay qua đầu cô ta để đóng cửa và trượt thanh xà ngang vào chỗ, rồi cúi xuống và kéo cô ta đứng dậy, trước mặt chàng. “Nào. Làm thế quái nào mà cô vào được đây?”
“Tôi đã ăn trộm một con ngựa và cưỡi,” nàng trả lời, hếch cằm lên. Lông mày anh ta nhướn lên. “Vậy là cô nói tiếng Anh cũng giỏi như tiếng Latinh. Cô còn nói được gì nữa?”
“Tiếng Pháp,” nàng bình tĩnh trả lời. “Và tiếng Hi Lạp.”
“Vậy thì chúng ta có thể nói chuyện bằng bất kì ngôn ngữ nào trong bốn thứ ấy,” anh ta nhận xét bằng tiếng Pháp, như thể để thử nàng. “Như thế, giữa hai ta sẽ không có sự hiểu lầm nào cả.”
“Không, sẽ không có đâu,” nàng nói lại bằng cùng ngôn ngữ. Anh ta chuyển sang tiếng Anh. “Vậy có lẽ cô sẽ nói cho ta biết làm sao cô tránh được lính gác của ta và vào trong lâu đài của ta, phòng ngủ của ta.”
Nàng khuỳnh vai lên, đối mặt với anh ta vững vàng như thể anh ta không cao hơn nàng cả foot và nặng gấp hai lần nàng. “Tôi đã giải thoát anh khỏi nhà ngục của Huwe,” nàng tuyên bố. “Tôi đơn độc, và không có nhà. Tôi tới để yêu cầu anh cho một chỗ trú chân.”
“À,” giọng anh ta nhẹ bẫng. “Cô vừa cho ta biết tại sao, nhưng ta hỏi là làm thế nào cơ.”
“Tôi vào cùng với những cô gái điếm, và trốn.” Răng anh ta nghiến chặt với nhau. “Và không ai trông thấy cô? Hỏi lý do cô tới?”
“Tôi nói rồi, tôi tới với mấy cô gái điếm. Lý do của tôi có vẻ đủ rõ ràng, dựa vào cách ăn mặc của tôi.” Với một bàn tay nàng chỉ chiếc váy thun mỏng nàng đang mặc, dây buộc lỏng lẻo, chỗ sậm màu của hai núm vú nhỏ hiện rõ qua lần vải. Mái tóc óng mượt thả xuống lưng, chạm tới ngang hông.
Với tất cả đống quần áo khiêu khích ấy, không ai có mắt mà lại nhầm lẫn cô ta với gái điếm được. Cô ta không hề có cái dáng ấy; da cô ta quá sáng, bàn tay mềm mại và được chăm sóc. Trong cách nói và hành xử của cô ta cũng không hề có sự thô tục. Nhớ lại phản ứng thiêu đốt của cô ta với chàng, chàng nghĩ cô ta là một người phụ nữ đã được yêu thương, chứ không phải bị sử dụng. Nhưng đêm đó trong ngục thất đôi mắt cô ta ánh lên vì niềm vui, sự cảm nhận của cô ta với chàng rõ rành rành trên mặt. Đêm nay cô ta cảnh giác, lo lắng, bất chấp cái cách cô ta đã nhìn vào thân thể trần truồng của chàng.
Có đáy sâu và bóng tối trong đôi mắt cô ta khiến chàng tự hỏi điều cô ta đã bỏ lại không nói là gì. Một yêu cầu xin chỗ trú chân bình thường ư? Không. Cô ta đã theo dõi chàng hàng tháng trời, khiến chàng bị bắt, rồi tiện lợi giải cứu chàng khỏi ngục. Chắc hẳn phải có một mục đích sâu xa hơn đằng sau hành động của cô ta, và chàng biết chàng không thể mạo hiểm tin cô ta.
Cơ thể chàng co thắt. Chàng muốn ném cô ta lên giường và chìm vào trong cô ta. Chàng muốn làm thế mãnh liệt đến nỗi ruột gan vặn xoắn. Chàng biết sẽ như thế nào, biết cô ta ở bên dưới chàng sẽ ra sao, biết cô ta sẽ rên rỉ với tiếng nấc trong cổ họng như thế nào khi chàng từ từ đẩy hết chiều dài sưng phồng vào trong cô ta. Chàng biết điều đó bằng tâm trí mình; chàng muốn biết nó bằng da thịt mình.
Nhưng vì chàng muốn cô ta quá mãnh liệt, chàng không dám thả lỏng cảnh giác.
Chàng tháo thanh chắn cửa và mở ra, gọi tên Sim, rồi đứng nhìn cô ta trong khi toà lâu đài bừng tỉnh và những bước chân sầm sập trên cầu thang. Sim hổn hển chạy tới, tay nắm chặt gươm, và đằng sau anh ta là mười người nữa.
“Vâng?” Sim vật lộn để thở, vui mừng khi nhìn thấy Niall đứng đó không bị thương và rõ ràng là không phải báo động.
Niall mở cửa rộng hơn, cho phép họ nhìn thấy người phụ nữ đang đứng ở giữa phòng ngủ của chàng. “Cho cô ta vào một phòng và đặt hai lính gác ở ngoài cửa. Nếu các người đã không thể giữ cô ta ở ngoài, chắc có lẽ giữ được cô ta bên trong.”
Sim trố mắt ra nhìn nàng. “Cái-?” Rồi anh ta tỉnh ra và tóm cánh tay nàng.
“Để ý chân cô ta đấy,” Niall khuyên, bước sang một bên để Sim có thể dẫn cô ta ra khỏi phòng. Cô ta ra đi dễ dàng, mặc dù bắn cho chàng một cái nhìn dài, lặng lẽ qua vai. Lính gác nhét cô ta vào trong căn phòng nhỏ cạnh phòng chàng và nhốt cô ta ở đó, rồi hai người đứng ở hai bên cửa.
Căn phòng tối và lạnh lẽo. Ánh sáng duy nhất là dải ánh sao mỏng lọt qua chiếc cửa sổ hẹp, chênh chếch. Grace đi quẩn quanh, tìm một cây nến và đá lửa, nhưng không tìm thấy. Nếu nàng mang theo túi của mình nàng có thể đánh một que diêm và nhanh chóng quan sát xung quanh, nhưng nàng đã nghĩ sẽ an toàn hơn nếu giấu cái túi đi.
Căn phòng không có đồ đạc. Thậm chí trên sàn đá còn không có rác. Da nàng nổi gai ốc và nàng phải quàng tay ôm mình.
Đột nhiên cánh cửa mở toang, giộng vào tường. Một trong hai lính gác nhét cây nến đang cháy vào một tay và chiếc áo choàng len vào tay kia của nàng. Không nói một lời anh ta đóng cửa lần nữa, và nàng nghe tiếng chìa khoá xoay trong ổ.
Nàng thả chiếc áo choàng lên sàn và cẩn thận dùng tay che chắn cho ngọn nến chập chờn khi nàng đặt nó xuống. Nàng nhìn quanh. Căn phòng nhỏ, trống trải, nhưng cái đó nàng đã biết rồi.
Ít nhất nàng cũng có ánh sáng, và một cái áo choàng để giữ ấm. Nàng đang ở Creag Dhu. Thở dài, nàng quấn chiếc áo quanh mình và nằm xuống sàn nhà cứng. Mọi thứ đã có thể còn tệ hơn.