Đứa Con Của Ban Mai

Chương 22: Chương 22




Grace tỉnh dậy sáng ngày hôm sau trước âm thanh tiếng khoá xoay trong ổ. Nàng ngồi dậy trong cái ổ bằng áo choàng của mình, gạt tóc ra khỏi mặt. Nàng gần như chỉ gà gật trong đêm, cho đến khi sự kiệt sức cuối cùng cũng ập xuống và tới gần bình minh thì nàng ngủ. Niall đứng trên ngưỡng cửa nhìn nàng, khuôn mặt không cảm xúc, và nàng lục tục đứng dậy. Nàng bị cứng và đau nhức khắp mọi cơ bắp nhưng chân nàng đặc biệt không muốn hợp tác.

“Đi với ta,” anh ta nói, giơ một tay ra, và nàng tập tễng đi đến cửa. Nàng nhớ lại rằng nếu anh ta chỉ cần nói ba từ đó trong cái đêm ở ngục thất của Huwe thì giờ nàng đã không bị đau khắp mình mẩy như thế.

Anh ta dẫn nàng vào trong phòng mình, đẩy nàng vào trong bằng một bàn tay to lớn, ấm áp trên hõm lưng nàng. Một ngọn lửa vui vẻ liếm láp trong lò sưởi lớn, xua đi cái lạnh của buổi sáng sớm. Một cái bồn gỗ lớn hình tròn đã được đặt trước ngọn lửa, và hơi nước nhè nhẹ bay lên từ chỗ nước trong bồn.

“Cho cô,” anh ta nói, chỉ về cái bồn. “Mặc dù cô đã đá văng cả chân ta ra tối qua, ta thấy cô di chuyển khó nhọc. Ta nghi là cô có một cái mông ê ẩm.”

Nàng hít một hơi, nhìn chằm chằm vào làn nước nóng tuyệt vời. “Đúng vậy.”

“Vậy thì vào trong nước đi, cô bé, trước khi nó nguội.” Anh ta vươn tay ra và tháo chiếc khăn quấn quanh eo nàng. Grace tát vào tay anh ta, lùi lại. “Tôi tự cởi đồ được,” nàng cảnh giác nói. “Nhưng tôi sẽ không làm khi anh đứng trong phòng.”

Hàng lông mày đen nhướn lên. “Cô đã thấy ta trần truồng,” anh ta chỉ ra. “Và chẳng phải là giữa chúng ta chưa từng có sự thân mật nào.”

Nàng đỏ mặt. Đêm qua với thanh gươm lao thẳng vào đầu nàng đã bị sao lãng khỏi cảm giác xấu hổ nàng tưởng sẽ có, nhưng giờ anh ta đủ tốt bụng để nhắc nhở nàng. “Đó là một sai lầm,” nàng bình thản nói. “Nó sẽ không xảy ra lần nữa.”

“Ta lại không nghĩ vậy,” anh ta khẽ nói, ánh mắt trượt xuống cơ thể nàng. Nhớ lại chiếc váy mỏng manh, nàng quay người tránh khỏi anh ta, mặt càng đỏ bừng hơn nữa. Anh ta cười khúc khích, và mặc dù nàng nghe thấy anh ta tiến tới bỗng nhiên anh ta ở ngay sau nàng, gần đến mức nàng có thể cảm nhận sức nóng của anh ta. Với một đầu ngón tay anh ta nhẹ nhàng vuốt ve bên cổ nàng, rồi tới đường viền mềm mại dưới cằm nàng.

“Ta sẽ cho cô sự riêng tư để tắm,” anh ta lẩm bẩm. “Rồi Alice sẽ mang cháo lên cho cô, và chúng ta sẽ nói chuyện.”

Grace rùng mình khi anh ta rời khỏi phòng. Hai việc đầu tiên nghe có vẻ tuyệt vời; việc cuối cùng làm nàng sợ chết khiếp. Nói chuyện? Sự cám dỗ ở trong giọng nói của anh ta, trong những đụng chạm nho nhỏ, cách anh ta đứng quá gần nàng. Bất kể vì lý do gì khiến anh ta không mang nàng lên giường đêm qua – giận dữ, ngạc nhiên, nghi hoặc – rõ ràng sáng nay anh ta đã quyết định rằng lý do đó không còn ngáng đường nữa.

Anh ta muốn nàng. Ý nghĩ ấy khiến đầu gối nàng nhũn ra khi nàng nhanh chóng cởi đồ và trườn vào trong bồn nước nóng, rên thành tiếng khi nước ngập những chỗ cơ bắp đau nhức của nàng. Bên dưới tất cả những câu hỏi nghi kị của anh ta chính là sự cảm nhận sắc bén hoang sơ giữa họ, được củng cố thêm bởi những giấc mơ cùng chia sẻ trong nhiều tháng trời. Anh ta đã bị khuấy động hoàn toàn trong nụ hôn tàn phá đó. Anh ta cũng có cùng những kí ức như nàng về những giấc mơ ấy. Cũng như nàng biết nằm bên dưới anh ta thì ra sao, anh ta biết nằm trên nàng thì thế nào. m và dương, nàng biết sự co thắt bên trong khi nàng giãn ra cho anh ta, anh ta biết sự trơn trượt và chặt chẽ nóng ẩm ở bên trong nàng. Nàng biết bàn tay chai sần của anh ta; anh ta thì biết sự mềm mại của ngực nàng.

Làm sao nàng có thể chống lại cái đó? Vì Ford, làm sao nàng lại không thể?

Nàng tự làm mình phân tâm bằng cách tắm rửa thật kĩ, đầu tiên là tóc rồi đến phần còn lại. Ngay khi nàng vừa tắm xong, cánh cửa mở ra và một người phụ nữ tóc xám chắc nịch bước vào, mang theo một cái khay gỗ trên đó để một cái bát có nắp đậy, một cái thìa và một cái cốc.

“Tóc đẹp quá!” chị ta kêu lên, nhanh chóng tới chỗ chiếc bàn và đặt cái khay lên đó. Cầm lên chiếc bình đựng nước nặng nề, chị ta tới bên bồn tắm. “Tên tôi là Alice; tôi quản lý gia trang cho Ngài Niall. Đứng lên đi cô gái, tôi sẽ dội nước sạch lên người cô.”

Grace cảm thấy mặt mình lại nóng lên, nhưng nàng đứng lên khỏi làn nước che chắn. Alice dội nước lên đầu nàng, làm trôi đi phần xà bông cuối cùng. Bà ta đưa cho nàng một tấm khăn lanh để lau khô, và một tấm khác nhỏ hơn để quấn quanh đầu.

Alice tặc tặc lưỡi. “Cô cần đắp thêm ít thịt vào bộ xương của cô, cô gái. Tôi sẽ cho cô ăn, giờ cô đã ở đây rồi. Nào, ngồi xuống và ăn đi trong khi cháo còn nóng.”

Quấn trong tấm khăn lanh, Grace ngồi xuống chiếc ghế dài và cắm thìa xuống bát cháo. Nó không hề giống bữa cháo yến mạch nàng ăn lúc trước tí nào, mà đậm vị bơ và sữa, và có vị mặn. Nàng ăn tất cả và uống chỗ nước trong cốc. “Thật là tuyệt.” Nàng thở dài. Sau một năm vắng bóng, có vẻ như khẩu vị của nàng đã trở lại.

Alice ngồi im lặng trong lúc Grace ăn, nhưng giờ chị ta bắt đầu hành động. Nhanh chóng Grace thấy mình được mặc một chiếc váy lót lanh mềm, rộng hơn chiếc váy thun và ngắn tay, rồi một chiếc váy ngoài màu nâu đơn giản được tròng qua đầu nàng.

Nàng được đưa cho đôi tất sạch sẽ, và một đôi giày da chẳng vừa vặn chút nào được làm ra để xỏ vào hai chân đều được. Chiếc giày da đanh khâu tay của nàng được để sang một bên để giặt. Rồi Alice bắt đầu làm việc với tóc Grace, đặt nàng ngồi lên ghế băng trước lò sưởi rồi từ từ chải một chiếc lược gỗ qua mái tóc ướt. “Tên cô là gì, cô gái?” chị hỏi hoà nhã.

“Grace.” Chiếc lược chải trên tóc nàng có tác động xoa dịu. Mí mắt Grace sụp xuống gần như đóng.

“Cô có mái tóc đẹp, dày và bóng và mượt mà. Tuy vậy lâu khô lắm, phải không?”

“Đôi khi tôi tết nó lại trong khi vẫn còn ẩm,” nàng trả lời.

Cánh cửa mở ra đằng sau nàng, và nàng nhận ra bước chân đi ủng. “Ta sẽ làm nốt, Alice,” Niall nói, lấy chiếc lược từ tay chị ta. Alice mang những chiếc khăn lanh ướt và cái khay đi cùng chị ra ngoài.

“Quay lại,” Niall nói, và Grace xoay trên ghế dài, nghiêng người so với lò sưởi. Anh ta cũng thành thạo như Alice với chiếc lược, trượt cánh tay cơ bắp của mình dưới tóc nàng và nâng nó lên, để cho hơi nóng từ lò sưởi sấy khô nó.

Nhịp tim của nàng đã tăng tốc khi anh ta đi vào. Mặc dù nàng ngồi rất im khi anh ta chải tóc cho nàng, tác dụng xoa dịu đã biến mất. Thay vào đó là cảm giác siêu nhạy cảm chiếm cứ nàng lần nữa, thít chặt da nàng, làm cho những đầu dây thần kinh ngứa râm ran.

Sự hoảng sợ bắt đầu làm dạ dày nàng thắt lại. Nàng đã gồng mình chuẩn bị ứng phó với sự quyến rũ toàn diện. Sự dịu dàng tinh tế này với nàng còn nguy hiểm hơn nhiều.

“Ngày hôm qua trong bếp cô đã hỏi xin thức ăn,” Niall trò chuyện bâng quơ. “Cô đã lả đi vì đói, nói rằng đã không ăn gì trong suốt hai ngày. Rồi cô biến mất, và không ai nhìn thấy cô trong nhiều giờ sau, cho đến khi cô tới phòng ta. Cô đã ở đâu?”

“Đêm qua tôi nói rồi,” nàng nói, giọng nàng cũng bình tĩnh và không nổi nóng như của anh ta. “Tôi trốn, và tôi ngủ gật.”

“Cô trốn ở đâu?”

“Trong một phòng hốc tường.” Nàng xoay đầu để nhìn vào anh ta qua vai. “Hay anh nghĩ là tôi tự biến mình thành dơi và đậu vào tháp chuông của anh?”

“Creag Dhu không có tháp chuông,” anh ta nói hóm hỉnh. “Nói cho ta biết cô đã ở đâu trong hai ngày, nếu cô chạy khỏi lâu đài Hay ngay sau ta. Tại sao cô lại tới đây? Creag Dhu là dành cho những người không tộc họ và ngoài vòng pháp luật, không phải cho những cô gái xinh đẹp với bàn tay mềm như tay em bé.”

“Tôi không thể trốn ngay lập tức,” Grace giải thích. “Tôi phải trốn ở trong vựa thóc vài giờ, cho đến khi mọi người đi ngủ lại. Tôi trộm một con ngựa, nhưng có sương mù… tôi đã bị lạc.” Nàng xoay người lần nữa, lần này để lườm anh ta. “Nếu anh đã không bỏ tôi ở lại thì tôi đã không bị lạc.”

“Ngồi im,” anh ta ra lệnh, xoay nàng lại. “Cô đang kéo tóc cô này.” Chiếc lược trở lại với những nhát chải qua tóc nàng. “Còn vì tại sao ta không mang cô theo cùng, lý do chính là câu hỏi ta vừa mới hỏi, và cô không trả lời. Tại sao cô tới đây? Đêm qua cô nói là vì thức ăn, và chỗ trú chân, nhưng khi cô tới đây cô thậm chí còn không thử yêu cầu ta những thứ đó.”

Nàng im lặng, tìm kiếm một câu trả lời khả dĩ. Nàng không thể nói là vì những giấc mơ, bởi vì bản chất của phần lớn chúng là tình dục, vậy mà không tới một giờ trước nàng vừa mới cự tuyệt anh ta.

“Thêm nữa,” anh ta tiếp tục nói nhẹ nhàng, “còn những chỗ trú khác, gần hơn hai ngày cưỡi ngựa, nếu đó thực sự là những gì cô muốn. Và một khi cô đã tới đây, tất cả những gì cô phải làm là đòi gặp ta, thay vì lẻn vào trong lâu đài. Nếu cô nghĩ ta sẽ từ chối cô, cô bé, thì việc cô khăng khăng tới đây lại càng không hợp lý gì hết. Ta vẫn có cùng một câu hỏi. Tại sao lại là Creag Dhu?”

Anh ta không chịu chùn bước, và anh ta không hề bỏ qua lỗ hổng trong lý lẽ của nàng. Nàng không tới thời đại này với ý nghĩ tất cả mọi người đều là những tên mọi rợ dốt nát, dễ dàng bị bịp, nhưng nàng vẫn thấy ngạc nhiên bởi bản chất tinh khôn trong lối suy nghĩ của anh ta. Ở đây Niall không phải là người yếu thế; nàng mới là người yếu thế, há miệng mắc quai. Anh ta nói đúng; việc đứng ở cổng và yêu cầu gặp anh ta thì sẽ ít đáng nghi hơn nhiều.

Nàng cúi đầu, nhìn vào hai bàn tay đang vặn vẹo đặt trên đùi. Nàng sờ vào nhẫn cưới của mình, và chỉ một lần này cố tình triệu hồi hình ảnh Ford trong đầu mình. Lúc này nàng cần anh, khi phải ngồi trước ngọn lửa với bàn tay Niall Đen dịu dàng trên tóc nàng. Nhưng thật khó tập trung, và nàng không thể lắp các chi tiết vào với nhau.

“Tôi xấu hổ quá,” nàng buột miệng. Chiếc lược dừng lại. “Bây giờ thì sao?” Giọng nói trầm chỉ hơn một tiếng gừ. Anh ta trượt bàn tay quanh cổ nàng, dưới tóc nàng, và nàng giật nảy mình ngạc nhiên. Anh ta ngâm nga cái gì đó bằng tiếng Xen-tơ, và ngón cái của anh ta bắt đầu chà trên gáy nàng. “Bởi vì ta đã cho em sự sung sướng trong nhà ngục? Ta thừa nhận hơi ngạc nhiên một chút, nhưng ta cực kì thích thú. Một người đàn ông thích phụ nữ run rẩy và rên rỉ trong tay anh ta.”

Giờ nàng đang run, trong phản ứng với cả kí ức lẫn sự vuốt ve của ngón cái anh ta trên cổ nàng. Anh ta di chuyển ngón tay chỉ một chút, để xoa và nắn những dây chằng nối cổ và vai nàng, và nàng nén lại một tiếng rên. Ham muốn đọng lại sâu trong bụng nàng, giữa hai chân nàng, và ngực nàng sắt lại. Thật là một người đàn ông nguy hiểm, anh ta biết sự nhạy cảm nơi cổ một người phụ nữ, nơi một cái vuốt ve cũng như sét đánh qua người nàng. Một cú chạm vào ngực sẽ thân mật hơn – một một cú chạm vào cổ sẽ cám dỗ hơn. Niall biết rất rõ mình đang làm gì.

Nàng cố để điều hoà hơi thở, những hơi thở đang trở nên ngắn, hào hển kích động. “Tôi không – Ý tôi là, chỉ mới… chúng ta chỉ vừa gặp nhau!”

Anh ta cười, âm thanh nhẹ nhưng hoàn toàn nam tính và tự tin. “Không đúng. Em đã ở trong giường ta rất nhiều lần rồi.”

Nàng tập trung tinh thần, cố thêm một chút kiên quyết vào trong giọng mình. “Đó chỉ là mơ, không phải thực.”

“Không phải sao? Khi ta tỉnh dậy phun ướt khắp người, ta thấy nó thực một cách đáng nguyền rủa.” Những lời nói chứa đầy sự tự giễu của đàn ông.

Hơi thở của nàng nghẹn lại trong một niềm ham muốn trào dâng quá đột ngột và mạnh mẽ đến mức gần như đau đớn. Nàng muốn cảm thấy chàng lên đỉnh bên trong mình, muốn cảm thấy cơ thể mạnh mẽ kia giật và rung trong khi nàng ôm chàng thật chặt, muốn nhìn khuôn mặt chàng.

“Em thích ý nghĩ đó phải không? Núm vú của em cứng lại như hai quả mâm xôi vậy.”

Nàng không phải là người duy nhất bị khuấy động; nàng có thể nghe thấy nó trong âm điệu hơi nặng của chàng. Nàng nhắm mắt lại và trong một lúc chỉ có tiếng thở của họ, nhanh và ngắt quãng.

Chiếc lược bị vứt sang một bên và chàng bước qua chiếc ghế để đứng trước mặt nàng. Bàn tay chàng trượt xuống cánh tay nàng, kéo nàng đứng lên. Nàng nhìn chằm chằm vào mạch máu co bóp ở cuống họng chàng.

“Lên giường với ta,” chàng rì rầm, giờ lại xoa lưng nàng, mỗi cái vuốt ve đều đẩy nàng tiến gần về chàng hơn. Ngực nàng nhoi nhói vì dự đoán. Gần hơn… cơ thể họ chạm nhau, và nàng nuốt trôi một tiếng thở mạnh.

“Không – Tôi…” Câu từ chối rời rạc của nàng lạc đi, mất tích trong vòng tay chàng quấn chặt quanh nàng, nâng nàng trên đầu ngón chân để mang họ tới gần hơn nữa.

“Ta sẽ không làm em đau.” Hơi thở của chàng nóng bỏng trong tai nàng khi chàng gặm một bên vành tai, và liếm chỗ hõm nhỏ bên dưới.

Nàng biết chàng sẽ làm, cho dù là không cố tình. Nàng đã nhìn thấy chàng khoả thân, mặc dù nàng cố không nhớ về nó; nàng đã cảm thấy chàng trong những giấc mơ của họ. Kích cỡ của chàng không hề bị giới hạn bởi chiều cao. Trước sự thất vọng của nàng, ý nghĩ về sự bất tiện trong quan hệ ấy không hề là một trở lực mà nàng thích thú.

Bàn tay nàng xòe rộng trên ngực chàng, và nàng phải cuộn chúng thành nắm đấm để khỏi trượt quanh cổ chàng. Chỉ cần một sự nhượng bộ nhỏ nhoi đó cũng là quá nhiều, bởi vì cả hai người đều đang run rẩy. Kinh ngạc, nàng cảm thấy cơn rùng mình trong cơ thể mạnh mẽ kia, là kết quả của một nhu cầu mãnh liệt bị xiềng xích.

“Cô bé…” Miệng chàng trượt ngang qua đường viền dưới cằm nàng, đặt những nụ hôn nhỏ trên đường nó đi. Bàn tay chàng không hề biết giới hạn; chúng ôm lấy mông nàng, nâng nàng lên để tiếp xúc với chàng gần hơn. Vật cương cứng của chàng đẩy mạnh vào giữa hai đùi nàng.

Ford. Trong lúc tuyệt vọng Grace vặn người ra và chạy tới phía bên kia bàn, một rào cản mỏng manh mà chàng có thể gạt đi chỉ bằng một cú phẩy tay nếu chàng muốn, nhưng nàng biết chàng sẽ không ép buộc nàng. Quyến rũ nàng thì có, với những kĩ năng thành thạo chết người vừa dịu dàng lại vừa mạnh bạo. Chàng không phải là loại đàn ông thấy việc cưỡng bước là đáng ham muốn hay là cần thiết.

Chàng đứng rất im, nhìn nàng bên dưới đôi mắt sùm sụp. Nàng nắm chặt hai tay vào nhau, xoay chiếc nhẫn cưới vòng quanh và vòng quanh, dùng biểu tượng nhỏ bé đó để nhắc nhở nàng về lòng trung thành cũng như sự phản bội. Giờ chiếc nhẫn đã rất lỏng, nàng lo sẽ đánh mất nó và đã hình thành nên thói quen kiểm tra để cho chắc nó vẫn còn ở đó.

Chàng đang chờ. “Tôi là một goá phụ,” nàng nói, buộc những từ đó phát ra. Cổ họng nàng nghẹn đắng, và nàng nuốt khan. “Chồng tôi là người đàn ông duy nhất tôi từng –“ Nàng dừng lại, và không thể nói tiếp. Nàng không cần phải nói.

“Em có yêu anh ta không?” Nàng nuốt nước bọt lần nữa trước sự thấu hiểu nhanh chóng của chàng. “Có, tôi yêu anh ấy.” Lời nói gần như không thành tiếng.

Chàng bước quanh chiếc bàn. Nàng đứng nguyên tại chỗ, mặc dù nàng muốn bỏ chạy. Niall nâng mặt nàng, một chút dấu hiệu của nụ cười trên đôi môi cương nghị, sự thấu hiểu hiện trong mắt chàng. “Việc muốn một người đàn ông khác rất mới với em. Em nghĩ thế là phản bội anh ta khi cơ thể em, vốn chỉ biết tới một mình anh ta, lại hồi sinh vì cơ thể ta.”

“Phải,” nàng thì thầm. “Vậy mà em vẫn tới đây, biết giữa chúng ta là thế nào. Cơ thể em đã sẵn sàng. Tâm trí em cần thêm chút thời gian.” Chàng cúi xuống và hôn vào trán nàng. “Ta sẽ không ép buộc em, cô bé, nhưng ta sẽ không để em nằm trên chiếc giường trống trải được lâu. Em sẽ thích những nụ hôn của ta, sự đụng chạm của ta, trong khi tâm trí em quyết định.”

Nàng tưởng chàng sẽ hôn nàng. Môi nàng tách ra dự đoán áp lực, mùi vị, và sự hoang dã. Thay vào đó chàng thả tay và bước về phía cửa, cơ thể cao lớn, cơ bắp của chàng bước đi duyên dáng như vũ công. “Ta thích nghĩ rằng em tới Creag Dhu là vì ta, và vì thứ cả hai ta đều muốn.” Giờ chàng nói bằng chất giọng Anh chuẩn, âm rung dễ dãi của tiếng Scot đã mất. “Nhưng lòng biết ơn đã không biến ta thành thằng ngốc, thì dục vọng cũng không. Cho đến khi ta biết lý do thực sự khiến em tới đây, em sẽ không được đi lại tự do trong lâu đài. Ai đó sẽ ở cùng em suốt ngày, và vào ban đêm em sẽ bị nhốt trong phòng mình –“ Chàng dừng lại, đôi mắt đen loé sáng. “Hoặc phòng của ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.