Đứa Con Của Ban Mai

Chương 23: Chương 23




Không thể nào tiến hành tìm kiếm được một chút gì cả. Alice ở với nàng từng giây từng phút trong ngày, trừ lúc nàng dùng nhà vệ sinh. Thay vì làm Niall nghi ngờ thêm, Grace sẵn sàng đi theo bước chân bận rộn của Alice, lắng nghe các cuộc trao đổi và làm tăng hiểu biết của nàng cả trong thổ ngữ Scot lẫn Xen-tơ, khi trí óc nàng bắt đầu liên hệ cách phát âm của vài từ nàng biết với cách đánh vần nàng đã học.

Lợi ích của việc ở cùng Alice là những nhiệm vụ của người phụ nữ mang nàng đi khắp chốn trong lâu đài. Không cần phải lén lút đi quanh quẩn, Grace nhanh chóng thuộc hết các phòng khác nhau. Nàng cố nghĩ nơi an toàn nhất để che giấu Kho báu; Creag Dhu có một nhà ngục, lớn hơn cái ở lâu đài Hay rất nhiều, nhưng nhà ngục là một lựa chọn quá hiển nhiên nàng không nghĩ là đúng. Tuy nhiên nàng cũng muốn xem xét nó, nhưng khó mà đòi Alice dẫn đi được.

Hầm rượu là một khả năng thú vị, tối và mát, với hàng đống thùng và giá có thể che giấu một khoang bí mật.

“Ở đây có đường hầm bí mật nào không?” nàng hỏi Alice. “Một đường để thoát thân nếu lâu đài bị tấn công đó?”

“Có,” Alice sẵn sàng trả lời. “Có một lối đi dẫn ra biển, phòng khi cần đến, nhưng theo tôi thì ở trong lâu đài an toàn hơn ở ngoài. Ngài Niall đã xây dựng pháo đài kiên cố nhất ở Scotland,” chị ta khoe khoang. “Chúng ta có thể chống đỡ một cuộc bao vây trong một năm hoặc hơn.”

Khi đi theo Alice khắp nơi, Grace ngạc nhiên trước cách mọi việc diễn ra quá tự nhiên. Tất nhiên, nàng có lợi thế là đã được học về ngôn ngữ và văn hoá thời trung cổ nên ít nhất nàng tương đối quen thuộc với hầu hết những việc trong cuộc sống đời thường, nhưng thậm chí ngay giây phút đầu tiên tỉnh dậy nàng cũng không bị mất phương hướng. Nó giống như trí óc nàng đã gọn gàng điều chỉnh cho khớp với thời đại này. Tại sao ư, đúng là thịt đương nhiên phải ướp muối để dự trữ, và sữa thì phải đánh kem, và thảo mộc phải được rải ra rơm rạ trên sàn để giữ mùi thơm. Khẩu vị của nàng ngay lập tức điều chỉnh với cách nấu nướng đơn giản, chấp nhận rằng có rất ít loại gia vị. Khi Alice bảo nàng ngồi xuống với một cây kim và một tấm vải lanh cần phải vá, Grace thậm chí còn không nghĩ rằng đến một cửa hàng bách hoá và mua những tấm vải mới thay vì vá lại tấm cũ là một việc cực kì đơn giản. Thay vào đó nàng nhận lấy những vết kim đâm để tạo những đường khâu nhỏ xíu, đều đặn.

Nàng đã mắc sai lầm trong việc may quần áo, nàng nhận ra. Vải thun còn lâu nữa mới xuất hiện ở Châu u, và vải nhung chỉ được dành cho hoàng tộc. Chẳng trách Huwe đã bị ấn tượng với chiếc áo nhung của nàng! Hắn nghĩ có thể nàng là một công chúa ngoại quốc nào đó, và dự đoán một số tiền chuộc khổng lồ. May thay chiếc váy thun của nàng chưa được tẩy trắng và không sáng bóng, vì thế ít nhất trông nó không có vẻ giàu sang. Vì Grace rõ ràng không phải người Scot, thứ quần áo lạ lẫm của nàng không làm dấy lên mối nghi ngờ nào từ Alice, người đã mang quần áo của nàng đi giặt, hay từ người phụ nữ đã giặt chúng. Mặc dù vậy nàng sẽ giấu kín chiếc áo choàng nhung. Nàng muốn kiểm tra chỗ giấu đồ của nàng và đảm bảo cái túi vẫn được cất ở đó an toàn, nhưng nàng nghĩ lại rằng nếu người ta tìm được nó rồi thì hẳn nàng phải nghe thấy, và chắc chắn nó sẽ an toàn hơn nếu nàng không thu hút sự chú ý tới khu vực đó.

Niall luyện tập với người của chàng suốt cả ngày, hay đi săn, hay đi tuần quanh khu vực lâu đài. Nếu chàng trở về để ăn trưa, Grace cũng không nhìn thấy chàng. Nàng nghe thấy tiếng gươm chạm nhau ở sân trong nhưng không đi xem. Hình ảnh cơ thể cường tráng của chàng, vã mồ hôi và ở trần một nửa sẽ chẳng giúp nàng củng cố thêm quyết tâm được.

Nàng không biết dục vọng lại mạnh mẽ, ám ảnh đến nhường ấy. Mặc dù Alice giữ nàng bận bịu, nhưng ý nghĩ của nàng vẫn trở lại với cú đụng chạm thành thạo, lợi hại trên cổ nàng, với nụ hôn của chàng, cú chạm nhẹ của mái tóc dài của chàng trên mặt nàng. Chàng hoang dã và bất kham một cách tuỵêt vời, nhưng vẫn học thức và khôn khéo không ngờ. Nàng xoay sở được trong thời đại của chàng với những kiến thức và sự luyện tập chuẩn bị trước; nàng nghi rằng chàng cũng sẽ xoay sở được tốt trong thời đại của nàng mà không cần những thứ ấy, chỉ bởi tính cách quyết đoán và sức mạnh trí tuệ của chàng mà thôi.

Nàng cố nghĩ về Ford, nhưng dường như anh ở nơi rất xa xôi. Một năm đã trôi qua, một năm trong đó nàng không hề có thứ gì của anh để chạm vào và ôm ấp và khóc lóc. Nàng không dám để mình nghĩ về anh quá nhiều, và giờ khi nàng cần thì nàng không hoàn toàn nhớ được khuôn mặt anh, hay chất giọng của anh.

Mọi chuyện đã dễ dàng hơn so với trước khi nàng đi ngược trở lại, như thể khoảng cách thời gian là một tấm màn đã làm mờ đi cuộc sống kia của nàng, khiến cho nó giống như một giấc mộng. Đây mới là thật, lúc này mới là thật. Niall quá chân thực, quá sống động và chiếm hữu. Tất cả mọi người trong lâu đài này đều tuân phục ý muốn của chàng, nghe theo những mệnh lệnh nhỏ nhất của chàng.

Những người đàn ông trở về để ăn tối, làm khuấy động sự tĩnh lặng của toà lâu đài bằng bản chất đàn ông ồn ào, lộn xộn của họ. Có những tiếng hét, tiếng chửi tục, những giọng nói ồm ồm, tiếng gươm va chạm với khiên, tiếng những bước chân rầm rập và tiếng sủa háo hức của lũ chó, mùi xạ gắt nồng của mồ hôi đàn ông. Khi Niall xuất hiện tất cả những cặp mắt đều đổ về chàng; chàng nhìn quanh và nhận ra Grace ngay lập tức, gật đầu về phía chiếc bàn chàng vẫn ngồi.

Nàng do dự, và Alice đẩy nàng. “Ngài ấy muốn cô ngồi với ngài,” người phụ nữ lớn tuổi hơn nói, nêu ra điều hiển nhiên. “Tốt nhất là làm như ngài ấy bảo.”

Grace chẳng hề có ý bất tuân, chỉ thấy miễn cưỡng khi ở gần chàng một lần nữa. Nàng muốn thế, muốn quá nhiều, và đó chính là chỗ nguy hiểm. Với những bước chân chậm chạp nàng băng qua đại sảnh tới nơi đặt chiếc bàn. Niall đứng bên cạnh ghế của chàng, chờ nàng.

Hoặc là chàng đã vục đầu vào một thùng nước hoặc là chàng đã tắm rất kĩ, bởi vì mái tóc dài của chàng ướt nhẹp và chải ngược ra sau. Chiếc áo lanh đơn giản sạch sẽ, váy len quấn gọn quanh cái eo thon. Một con dao dắt trong thắt lưng, và một con dao khác trong ủng bên phải. Thanh gươm lớn đựng trong bao da được cài sau lưng; chàng lấy nó xuống, treo nó trên lưng ghế. Kể cả ở đây, trong sảnh đường của chính mình, chàng vẫn giữ thứ vũ khí đáng sợ đó trong tầm tay.

Nhìn quanh, Grace thấy rằng tất cả đàn ông đều làm vậy. Niall đã gọi họ là những người đàn ông không họ tộc và ngoài vòng pháp luật; họ là những người đàn ông cứng rắn đã sống những đời sống gian khổ, nhưng họ vẫn chọn được Niall dẫn dắt. Họ là những người đã rời bỏ bộ tộc trên khắp đất nước Scotland, nhưng ở đây họ đã tạo nên bộ tộc của chính mình, với Niall là vị thủ lĩnh không được chọn nhưng không còn gì tranh cãi, và chàng đã biến đổi họ thành một lực lượng chiến đấu tinh nhuệ với lòng kiêu hãnh và kỉ luật. Những người đàn ông này sẽ sẵn lòng chết vì chàng.

Một chiếc ghế nhỏ hơn được đặt bên cạnh ghế của Niall. Đó là hai chiếc ghế duy nhất ở đó; những người khác đều ngồi trên ghế băng. Grace ý thức rõ ràng tất cả những cái liếc nhìn tò mò về phía nàng, đặc biệt từ những người đàn ông. Phụ nữ trong nhà đã quen với nàng trong suốt ngày nay; vài ánh mắt của họ có ác ý.

Niall nắm khuỷu tay nàng khi chàng kéo nàng ngồi xuống, bàn tay chàng rất ấm trên cánh tay trần của nàng. “Em đã hỏi Alice về đường hầm thoát hiểm,” chàng nói, giọng nhỏ nhẹ, đôi mắt sắc lẻm.

Grace chớp mắt kinh ngạc. Nàng đã ở bên cạnh Alice hầu như từng phút trong ngày; nàng chắc chắn Niall không có cơ hội nào để nói chuyện với chị ta từ sáng. “Phải, tôi đã hỏi,” nàng thừa nhận mà không chùn bước. “Nhưng làm sao anh biết?”

“Ta rất không bằng lòng vì em đã vào được Creag Dhu bằng cách giả dạng, và không ai tra hỏi em hay thậm chí nhìn thấy em trong phần còn lại của ngày hôm ấy. Giờ thì không việc gì em làm lại bị bỏ sót cả.” Chàng dựa ra sau ghế của mình khi bữa ăn được đặt trước mặt, thịt lợn nướng, củ cải, bánh mỳ tươi, pho mát và táo hầm. Lấy con dao ở thắt lưng ra, chàng xẻ vài miếng thịt đùi mềm từ phần hông và đặt chúng lên trên cái đĩa gỗ ở trên bàn giữa chàng và Grace.

“Em có dao chưa?” chàng hỏi Grace. Nàng nghĩ về con dao quân đội Thuỵ Sĩ trong cái túi nàng giấu, và lắc đầu. Niall lôi một con dao nhỏ hơn trong ủng của chàng ra và nhìn nó, rồi lại nhét nó vào trong ủng. “Ta không nghĩ ta tin em với cái gì đó sắc lẻm như thế. Ta sẽ cắt thịt cho em.”

“Tôi sẽ không đâm anh đâu,” nàng nói, bị sốc.

Một bên mày nhướn lên. “Không à? Lần đầu tiên ta gặp em, em đã ở cùng với bọn Hay.”

“Anh biết tôi đã bị bắt mà! Anh có thể nghe những thứ chúng nói với nhau.”

“Đó có thể là một vụ sắp đặt mà? Ta suýt thì bị chết ngạt vì đám váy len, như em còn nhớ; ta chẳng nhìn thấy gì hết. Em có thể bị bắt, hoặc em đã ở với chúng từ lúc đầu. Em thả ta ra khỏi nhà ngục, rồi đi theo ta đến Creag Dhu này, biết rằng ta sẽ không bắt em ở ngoài. Giờ em lại còn hỏi về đường hầm. Em định nói cho bọn Hay biết, và dẫn chúng vào trong lâu đài của ta để giết tất cả chúng ta trên giường phải không?”

Giận dữ, Grace quay sang chàng. “Huwe đã có anh trong tay rồi. Tại sao hắn phải lập mưu giúp anh trốn thoát, trong khi hắn có thể giết quách anh đi cho xong chuyện?”

“Về chuyện tại sao thì, nếu Huwe chỉ muốn giết ta, phải, hắn có thể làm ngay lúc ấy. Nhưng hắn cũng muốn Creag Dhu, và hắn biết rõ hắn không thể chiếm nó từ bên ngoài. Để chiếm toà lâu đài, hắn phải tìm một cách vào trong.” Chàng thành thạo cắt nhỏ chỗ thịt và đưa cho nàng.

Nàng lờ đi. “Tôi chỉ hỏi về đường hầm bởi vì tôi tò mò. Tôi thậm chí còn không hỏi nó ở đâu, như anh đã biết bởi vì rõ ràng là từng lời tôi nói ra đều được báo cáo lại với anh.”

Niall nhìn khuôn mặt ửng hồng của nàng, và nhìn thấy mắt nàng đã trở nên đen như biển ngày bão. “Và sẽ còn tiếp tục như thế,” chàng nói. Chàng đưa chỗ thịt cho nàng lần nữa. “Ăn đi, cô bé. Một cơn gió to cũng thổi em bay mất được đấy.”

Grace nhón tay lấy chỗ thịt và gọn gàng đút nó vào miệng, rồi cố tình quay đầu tránh khỏi chàng để nhìn những người khác. Chàng không thèm để ý đến cơn giận hay nỗ lực lờ chàng đi của nàng. Chàng lấy thức ăn cho mình và cho nàng, tuần tự từng người, và kiễn nhẫn chờ từng miếng nàng ăn. Nàng có thể thấy mọi người đang nhìn họ, và đức hạnh buộc nàng không được gây cảnh khó xử.

Sự quan tâm của chàng xói mòn nỗ lực giữ cơn giận của nàng. Chàng không cố ép nàng nói chuyện, không lặp đi lặp lại ý mình; chàng thoả mãn với việc đưa ra ý kiến mà thôi. Giờ nàng đã biết nàng bị theo dõi gắt gao thế nào, và đó chính là ý định ban đầu của chàng.

Chân chàng chạm vào chân nàng. Ngay lập tức nàng tránh xa, rồi liếc nhìn chàng để xem sự va chạm có phải là cố tình không. Đúng như vậy. Chàng đang nhìn nàng, ánh mắt không rời. Chàng uống một loại rượu cay, rồi đặt cốc vào tay nàng để nàng cũng có thể uống nó. “Em có nhớ cái lần,” chàng nói bằng giọng thấp, “khi ta đang ngồi trên ghế đẩu, và em đến với ta, và ta nâng em lên trên lòng –“

Bàn tay nàng run rẩy, và nàng vội vã đặt cái cốc xuống trước khi làm rượu sánh ra. Nàng không trả lời, nhưng màu đỏ bừng trên hai má nàng đã cho chàng câu trả lời.

“Làm sao lại thế được?” chàng tự hỏi.

Nàng lắc đầu, và thì thào, “tôi không biết.”

“Đôi lúc ta không ngủ, vậy mà ta vẫn cảm thấy em đang nhìn ta.” Chàng cầm tay nàng lên, giữ nó trong lòng bàn tay chàng và di đầu ngón tay trên khung xương mềm mại ở mu bàn tay nàng.

“Đôi khi tôi đang tỉnh, mà tôi nghĩ là đã nghe thấy anh nói chuyện.” Nàng không thể nhìn vào chàng khi nàng thú nhận. Lời nói dường như bị rứt ra khỏi nàng, một sự thừa nhận miễn cưỡng về sức hút giữa họ đã dày vò nàng hàng tháng trời, và giờ đang cám dỗ nàng. Thật quá dễ dàng để nàng xoay bàn tay trong tay chàng, đan ngón tay họ vào với nhau. Chàng sẽ biết điều nàng muốn. Chàng sẽ không hỏi bất kì câu nào, chỉ đơn giản đưa nàng lên cầu thang tới phòng của chàng.

Nàng nhìn chằm chằm vào lọ muối. Nàng đã từng có sự im lặng thân mật thế này với Ford; họ hiểu nhau, rõ tới mức rất nhiều lần lời nói là không cần thiết. Khi anh chết, nàng tưởng rằng điều kì diệu đó, cảm giác thân thiết đó đã chết cùng với anh và nàng sẽ không bao giờ biết lần nữa. Làm sao nó lặp lại được? Họ đã củng cố sự hiểu biết lẫn nhau trong suốt những năm dài yêu đương và hôn nhân, những năm cùng làm tình, cùng nói chuyện trong bóng tối khi nằm bên nhau, những năm làm việc và cười đùa và cùng lo lắng, cùng chung sống với nhau.

Giờ nàng không thể cảm thấy điều đó với Niall. Chính là trí tưởng tượng của nàng, hết lần này đến lần khác, đã khiến nàng nghĩ rằng có một mối ràng buộc không tồn tại ở đó. Kể từ giây phút chàng bước ra khỏi xà lim trong nhà ngục đó tới bây giờ, tổng cộng thời gian nàng ở bên chàng còn chưa tới hai giờ. Chàng không thể nào biết điều nàng muốn, cũng như nàng không thể đoán được việc chàng sẽ làm.

“Tất cả những gì em phải làm là nắm lấy tay ta,” chàng thì thầm, nhìn nàng, lôi kéo ánh mắt nàng. “Giường của ta rất rộng, và rất ấm, và em sẽ không cô đơn.”

Một cơn ớn lạnh chạy khắp người nàng, và đôi mắt nàng trống rỗng vì kinh ngạc. Không. Không thể nào.

“Một đôi mắt to, và buồn. Em nhìn cái gì, cô bé, khi em nhìn xuyên qua ta như thể ta không có ở đây, khi em lạc mất trong đầu óc mình? Có phải Huwe đã giữ người thân nào của em, một đứa con chẳng hạn? Hắn đã buộc em phải làm theo lời hắn?”

Cổ họng nàng nghẹn lại. “Không,” nàng bật ra. “Tôi không có con, và tôi không cùng hội với Huwe.”

Một biểu cảm lướt qua mặt chàng, làm những thớ thịt sắt lại trên lớp khung xương, tạo ra cho chàng một khuôn mặt cách biệt, khổ hạnh cũng già cỗi như biểu hiện trong mắt chàng. Nhất định những vị thần cổ xưa trông cũng như thế này, bị vắt cạn đến tận cốt lõi của nhân cách bởi gánh nặng mà họ mang. “Nói cho ta,” chàng nói. “Và ta sẽ giúp em.”

Chàng gánh thêm một trách nhiệm nữa mới bình thản làm sao! Bạn bè của chàng đã bị tra tấn và thiêu chết, chàng đã bị rút phép thông công và lĩnh án tử hình nếu chàng đặt chân ra khỏi Scotland; từ lúc còn trẻ chàng đã trở thành Người bảo vệ của Kho báu, toàn bộ cuộc đời chàng đã được dâng hiến và bị thống trị bởi cái gánh nặng chàng mang lấy. Chàng đã tạo ra một đội quân kỉ luật từ những kẻ cô độc và bị gạt bỏ và sống ngoài vòng pháp luật, rồi nới rộng sự bảo vệ của mình cho những chủ trại và dân làng sống quanh Creag Dhu. Những gánh nặng chàng nhận mang trên đôi vai rộng kia sẽ nghiền nát hầu hết những người khác, nhưng thậm chí cả khi chưa biết sẽ giúp nàng thế nào, chàng vẫn đề nghị nhận lấy trách nhiệm cho nàng. Cổ họng nàng ứ nghẹn hơn nữa, lần này là vì những giọt nước mắt không rơi. Nàng lặng lẽ lắc đầu.

Chàng thở dài khi chàng đứng lên, kéo theo cả nàng. “Em sẽ nói với ta,” chàng đảm bảo với nàng, dẫn nàng tới cầu thang. Trước cái gật đầu của chàng, hai người đàn ông đứng dậy và đi theo. “Em sẽ nói với ta, dù tự nguyện hay là không. Em cũng sẽ tới giường của ta, và ngoan ngoãn êm ái nằm dưới ta. Ta là một người rất kiên nhẫn, cô bé, nhưng đừng bao giờ quên ta nắm mọi quyền năng ở đây.”

Miệng nàng khô khốc. Đó có phải là một lời cảnh báo rằng chàng nghi ngờ nàng biết về Kho báu và muốn tìm nó? Tim nàng đập thình thịch đau đớn vào lồng ngực. Nàng phải chiến đấu với chàng cả trên mặt trận cá nhân lẫn phi cá nhân, và chàng nhận ra điều ấy một cách thần bí. Nhìn chàng như một người đàn ông, nàng khao khát chàng với sự hung tợn làm nàng phát sợ; nhìn chàng như Người bảo vệ, nàng sợ chàng. Dù thất bại trên mặt trận nào nàng cũng sẽ bị huỷ diệt.

Chàng mở cánh cửa vào căn phòng nhỏ nơi nàng bị nhốt đêm hôm trước, và đẩy nàng vào trong. Nàng dừng lại ngạc nhiên. Vào lúc nào đó trong ngày một chiếc giường nhỏ, không lớn hơn một cái cáng, đã được chuyển vào trong phòng. Một ngọn lửa nhỏ tí tách trong lò sưởi, xua đi cái lạnh, và hai cây nến dày có vẻ như vừa được châm vài phút trước, vì phần sáp nến chỉ vừa mới chảy dọc thân. Trước sự vui mừng của nàng còn có cả một cái bô và một chậu rửa mặt nhỏ và bình đựng nước.

“Cám ơn,” nàng nói, quay lại với chàng. Với nàng căn phòng nhỏ gần như là xa hoa sau một vài nơi mà nàng đã phải ngủ trong suốt năm qua.

“Ta không định làm em chết cóng,” chàng trả lời, cặp lông mày nhướn lên hài hước. Chàng vuốt lên trên tay nàng. “Ta thích em ấm áp và mềm mại.”

Chàng hôn nàng, vòng tay ôm quanh nàng và kéo nàng vào người chàng. Grace nắm chặt bắp tay chàng, tập trung giữ thật chắc sự tự chủ của mình mặc dù nàng có thể cảm nhận nền tảng quyết tâm đang lung lay bên dưới nàng. Chàng đặt khuôn miệng cứng rắn của mình sao cho nó vừa khít với đường viền mềm mại của môi nàng, và bất chấp những dự định tốt đẹp nhất của nàng môi nàng hé ra dưới áp lực đó. Lưỡi chàng nhẹ nhàng xâm nhập, lôi kéo thay vì đòi hỏi.

Ham muốn túm lấy nàng, nóng bỏng và sâu sắc. Nàng giật miệng mình ra khỏi chàng và vùi mặt vào ngực chàng, thở dốc. Gạt câu hỏi về sự trung thành với Ford sang bên, làm sao nàng lại có thể cân nhắc việc làm tình với Niall? Nàng chỉ định ở trong thời đại này bằng khoảng thời gian nàng cần để tìm ra Kho báu và khám phá ra liệu nàng có tự mình dùng được Quyền năng bí ẩn kia để ngăn Parrish và Tổ chức hay không. Nếu có, nàng sẽ ăn cắp Kho báu và trở về thời đại của nàng, bỏ lại Niall.

Dù thành công hay thất bại, nàng cũng sẽ không ở lại. Bất kì mối quan hệ nào nàng có với Niall cũng chỉ là trong chốc lát – Lạy Chúa, nàng nghĩ, làm tình với Niall có thể nào được coi là chuyện trong chốc lát không? – và cho dù tình thế có khác đi nàng cũng không phải là loại phụ nữ thường có những cuộc tình thoáng qua. Có thể chàng sẽ thoải mãn với sex thôi, nhưng nàng biết nàng sẽ không thế; với nàng, làm tình là một sự cam kết, một điều mà nàng không thể làm được.

Chàng ôm nàng quá cẩn thận trong tay, nhẹ nhàng đung đưa trước sau khi chàng vuốt ve lưng nàng, khiến cho nàng muốn khóc. Nàng chưa từng gặp người nào như chàng, và sẽ không bao giờ gặp nữa; chàng khác thường trong bất kì thế kỉ nào. Chỉ trong một thoáng nàng đầu hàng cám dỗ và trượt bàn tay quanh chàng, choãi rộng lòng bàn tay trên lưng chàng và hút lấy luồng sinh khí nóng ấm và sức mạnh của cơ thể chàng. Những cơ bắp của chàng giãn ra với mỗi lần hít thở, và trái tim chàng đập mạnh mẽ và đều đặn dưới tai nàng.

“Khi một người phụ nữ kết hôn,” chàng nói khẽ vào trong tóc nàng, “cô ấy trở nên quen thuộc với người đàn ông bên cạnh mình ở trên giường mỗi đêm, và nếu có chuyện gì xảy ra cho anh ta, cô ấy sẽ không chỉ mất chồng, mà còn mất niềm an ủi của việc có bạn đồng hành trong bóng tối. Ta dâng cho em điều đó, cô bé. Ta sẽ ôm em chống lại bóng tối và giá lạnh, cho em sự an ủi từ thân thể ta.”

Nàng gần như rên lên với chàng, nhức nhối vì sự cám dỗ. Được ngủ trong vòng tay chàng quanh nàng, được thức dậy và có thể vươn tay ra chạm vào chàng, vuốt ve khuôn ngực lông lá, trượt bàn tay lên xuống cái bụng phẳng lì, ôm lấy chàng trong khi chàng ngủ và cảm thấy vật ấy mềm mại trong tay nàng – làm sao chàng biết nàng thèm khát điều đó, thèm khát sự thân mật vượt xa cả sex? Chàng lại đọc được tâm trí nàng, hiểu nàng với sự chính xác kì lạ.

“Không,” nàng thì thầm, và biết rằng nàng muốn nói có.

Môi chàng chà lên trán nàng. “Vậy thì ta chúc em ngủ ngon. Nếu em quyết định em cần ta trong đêm, em chỉ cần gõ lên cửa, và lính gác sẽ mang em tới cho ta.”

Khi chàng đã đi, Grace ấn bàn tay run rẩy của mình lên môi. Nàng đang bước đi trên sợi dây thừng căng giữa đam mê và hiểm nguy, nhưng biết việc đó cũng không làm giảm đi nhu cầu. Nếu nàng tới với chàng, liệu điều đó có khiến cho chàng nhân nhượng nàng hơn người khác, một khi chàng khám phá ra mục đích thật sự của nàng không?

Không, không thể. Từ tập tài liệu nàng biết rằng Niall Đen rất tàn nhẫn trong khi bảo vệ Kho báu. Có lẽ chàng chỉ có ý nói rằng chàng có mọi quyền hành ở đây, nhưng chàng đã nói “quyền năng,” và đó có thể là một lời cảnh báo. Là một người phụ nữ, và hơn nữa là người phụ nữ mà chàng muốn mang lên giường, cũng không bảo vệ nàng được nếu chàng khám phá ra nàng theo đuổi Kho báu. Chàng sẽ giết nàng, và nàng biết như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.