Đứa Con Của Ban Mai

Chương 24: Chương 24




Ngày tiếp theo mát lạnh và có mưa, những đỉnh núi phía đông chìm trong sương mù. Không có bồn tắm nóng nào chờ đợi Grace sáng hôm đó, chỉ có một chậu nước lạnh và một lần lau chùi sơ qua trước ngọn lửa. Bữa sáng lại là cháo, rồi Alice lại cuốn nàng theo một vòng xoáy hoạt động khác. Đàn ông luyện tập trong sân bất chấp trời mưa. “Ngài Niall nói rằng rắc rối không chờ một ngày nắng đẹp,” Alice giải thích – và vun vén những đám rơm dính đầy bùn khi tất cả họ đều lê bước vào nhà, ướt nhẹp và cắm cảu.

Alice sưởi ấm họ từ bên trong bằng món cocannon, cải bắp hầm, và những người đàn ông tự tiêu khiển bằng trò tung súc sắc, tán tỉnh những cô hầu, mài gươm và dao, và trao đổi những câu chuyện càng ngày càng lớn tiếng và khoác lác hơn. Không phải tất cả đàn ông đều ở đó; Niall và mười người khác đi tuần quanh Creag Dhu.

Mưa rơi đều đều, và bầu trời tối đen khiến mọi người phải thắp đuốc lấy ánh sáng. Grace ngáp dài, nghĩ rằng không gì thích hợp cho bằng nằm ngủ trước lò sưởi trong một ngày mưa. Nàng không phải là người duy nhất ngáp ngủ; một vài người đàn ông đã tìm những góc tối và gật gù. Ý nghĩ của những người khác hướng tới chiếc giường vì lý do khác. Grace nhìn thấy một bàn tay lông lá lực lưỡng quấn quanh những cái eo đẫy đà ở chỗ này chỗ kia, và rất nhanh số lượng phụ nữ đang làm việc giảm đi đáng kể.

Tất cả mọi người đều bị giật mình bởi những tiếng thét ngoài cổng, tiếng báo động đột ngột. Sim đang bế Alice trên đùi anh ta, đùa bỡn nhéo mông chị và cố lôi kéo chị khỏi công việc; anh ta bật dậy trước tiếng hét, làm Alice ngã trên sàn. Bàn tay anh ta cầm gươm và anh ta lao đi trước cả khi chiếc váy rơi xuống đầu gối.

Alice lồm cồm bò dậy và chạy tới cánh cửa đôi cao mười feet mở vào trong đại sảnh. Lòng đầy lo lắng, Grace cũng chạy. Niall đang ở bên ngoài cánh cổng an toàn; liệu có việc gì xảy ra cho chàng không?

Khung cảnh hỗn loạn, bối rối. Một đám đông ào vào qua cổng, kêu gào báo động, đầu họ được che đậy để chống cơn mưa như trút. Đằng sau họ là một đoàn quân hừng hực màu đỏ u ám. “Tộc Hay!” họ la lên. “Tộc Hay!” Đàn ông vút lên ngựa, vung rìu và gươm.

“Mở cửa ra!” Sim hét. Những người đàn ông thô bạo gạt Alice và Grace sang bên khi họ lao về vị trí của mình trong một đội hình tề chỉnh, vài người leo lên đỉnh tường thành với cung tên vắt chéo, vài người tới chuồng ngựa để lấy ngựa, những người khác đi sau lưng Sim. Grace chạy vào sân trong, bất chấp cơn mưa. Tộc Hay đang tấn công, và Niall đang ở đâu đó bên ngoài. Chàng và người của chàng có bị lực lượng đông hơn tấn công không? Ngực nàng thắt lại, nỗi lo phồng lên. Không. Không! Nàng không thể chịu đựng lần nữa, không thể mất mát lần nữa.

Alice tóm lấy cánh tay nàng, giật nàng quay lại. “Vào trong đi! Tên bắn –“

Cánh cổng được mở ra, đám đông đang chạy chỉ còn cách vài yard. Grace bắn cho họ cái nhìn đau đớn khi Alice kéo nàng về phía cửa, và ánh mắt nàng rớt xuống người đàn ông lực lưỡng đang chạy trên tất cả những người khác, áo choàng len quấn trên đầu. Nàng nhìn thấy hắn chợt cười, nhìn thấy hàm răng xỉn màu, và nàng giật tay ra khỏi Alice, vừa chạy vừa hét. “Đóng cổng lại! Đó là bẫy!”

Đầu Sim giật ra sau và anh ta há hốc miệng nhìn nàng, rồi những lời nói của nàng thấm vào và anh ta lao tới cánh cổng. “Đóng cổng!” anh ta rống lên, chạy về phía trước. Lính gác bắt đầu đẩy hai cánh cổng khổng lồ đóng lại nhưng đã quá trễ. Tộc Hay tràn vào qua chái nhà cạnh cổng, đẩy cánh cổng mở ra. Gươm và rìu được rút ra từ bên dưới váy, và những “nạn nhân” trào lên tấn công.

“Chạy đi!” Alice hét lên, kéo cánh tay Grace lần nữa và lùa nàng vào trong đại sảnh. Phụ nữ gào thét và chạy loạn xạ, những con chó bị kích động sủa nhặng xị và nhảy lung tung, cản đường. “Cánh cửa!” Alice hoảng hốt, và chị ta cùng Grace quay lại để ném người vào đó, đóng chúng lại để cho thanh xà to tướng sập vào chỗ. Alice nặng hơn Grace khoảng hơn năm mươi pound (25kg), và chị ta làm cho cánh cổng bên phải đóng vào trước, rồi nhào qua để trợ giúp Grace. Họ gần như đã làm được.

Những thân thể nặng nề lao vào cánh cửa, đẩy bật chúng ra, và cuộc chiến bị kéo vào trong sảnh. Phản lực làm Grace ngã ra sàn. Alice chuồi người bên dưới một thanh gươm xả xuống và lại tóm lấy Grace, dùng thân mình kéo nàng lên và đẩy nàng xuống hành lang về phía bếp. “Chạy đi!” chị ta lại thét, và Grace tóm váy và chạy.

Từ phía trước họ những bước chân rầm rập và tiếng kim loại leng keng ùa tới. Grace dừng lại ngay bên ngoài chạn thức ăn. “Chúng ở cả trong này nữa!” nàng kêu lên, cố đổi hướng. Rồi cánh cửa chạn mở toang và Niall lao như tên bắn qua nó, một tay cầm gươm lớn, mái tóc đen bồng bềnh quanh đầu và đôi mắt chết chóc. Theo sau chàng là mười người đã cùng đi tuần với chàng.

Grace ép sát vào tường để khỏi bị quật ngã xuống sàn. Niall thậm chí không liếc về phía nàng khi chàng chạy qua nhưng quát vào Alice, “Đến chỗ an toàn!” Rồi với một tiếng gầm chàng chạy vào trong sảnh và ném mình vào trận chiến, đẩy lùi bọn Hay lại vài bước chỉ bằng kích thước và cú vung gươm của chàng. Gào thét, những người của chàng lao theo.

“Đến đây!” Alice hét lên để át tiếng ồn của trận đánh, và chị ta ào vào trong bếp mà không nhìn lại sau.

Grace bắt đầu đi theo, rồi nhìn lại chỗ cái chạn. Đó phải là một lối đi bí mật, vì nếu không làm sao Niall và người của chàng có thể trở về trong lâu đài? Nàng chỉ do dự một giây, rồi lao vào trong căn phòng lạnh lẽo, tối đen. Có một ít nến dự trữ ngay phía trong cửa và nàng tóm lấy một cây, bàn tay run rẩy khi nàng cầm hòn đá lửa nằm bên cạnh những cây nến và đánh ra tia lửa châm nến. Khi ngọn lửa nhỏ bập bùng hiện ra, nàng vội vã đóng cánh cửa chạn và nhìn quanh.

Toàn bộ bức tường phía sau mở toang. Bóng tối bao trùm miệng hang.

Hơi thở nàng trở nên gấp gáp khi nàng tiếp cận chỗ cửa mở. Cái này có thể dẫn tới chỗ giấu Kho báu, có thể không. Nhưng đây là lần đầu tiên nàng được ở một mình để tìm kiếm, và trong cuộc chiến hỗn loạn phải mất một thời gian mọi người mới nhận ra nàng vắng mặt. Nàng nghĩ về Niall lao mình vào cuộc chiến với sự phó mặc đáng sợ và nàng cắn môi dưới cho đến khi bật máu. Chàng có thể bị thương, thậm chí bị giết.

Và nàng không thể làm được điều gì. Đây là cơ hội của nàng, chắc chắn là cơ hội duy nhất, để hoàn thành việc nàng đã tới Creag Dhu để làm.

m thanh điếc tai của trận đánh chỉ hơi văng vẳng nơi đây. Đàn ông la hét, trong lúc giận dữ và đau đớn, gươm va gươm, đồ gỗ bị chẻ. Nàng đã tới thời đại này giữa một cuộc chiến; có lẽ nàng cũng phải rời đi trong một cuộc chiến khác.

Niall. Trái tim nàng thì thầm tên chàng, và bàn tay nàng run rẩy, khiến cho ngọn nến rung rinh. Rồi nàng nghĩ về Ford và nhắm mắt lại, cố nhìn thấy khuôn mặt anh. Hình ảnh duy nhất tới với nàng là hình ảnh cuối cùng, đôi mắt anh trống rỗng trong cái chết khi anh đổ ập xuống.

Một âm thanh đau đớn không lời rung rung trong cổ họng nàng, và nàng bước qua lối vào.

Không khí lập tức lạnh hơn, ẩm ướt hơn, và hơi có vị muối biển. Những bậc cầu thang dốc đứng, chật hẹp lao thẳng xuống bóng tối hoàn toàn. Nàng thận trọng từng bước, bảo vệ ngọn nến để lửa không bị tắt.

Mọi người đều biết về lối đi bí mật, nàng nghĩ. Có chắc là Niall sẽ giấu Kho báu ở đây không?

Nhưng nếu đã có một lối đi, thì có thể còn các lối đi khác.

Nàng đi tới đáy cầu thang và thấy mình ở trong một đường hầm hẹp, viền đá. Mùi biển ở đây đậm hơn, và nàng có thể nghe thấy những tiếng trầm trầm nho nhỏ của sóng. Vậy là con đường rất ngắn, dẫn thẳng ra bờ biển lởm chởm đá.

Giả thiết của nàng là đúng. Mặc dù nàng di chuyển từ từ, nàng đã đi tới cuối đường hầm trong vòng hai phút. Một đống đá lộn xộn ở trước mặt nàng gần che lấp lối vào hoàn toàn, chỉ để lại một chút ánh sáng mờ, qua làn mưa lọt vào.

Không có Kho báu ở đây. Nàng lùi bước, bắt đầu trèo lên những bậc thang bất trắc. Nàng cầm nến bằng tay phải và đặt tay trái lên tường để đứng vững. Nàng chưa từng bị chứng sợ giam kín, nhưng bóng tối đen kịt dường như túm lấy chân nàng, cố kéo nàng ngã xuống. Nàng rùng mình và di chuyển sát tường hơn, và những ngón tay nàng trượt qua một phiến đá lồi ra một phần tư inch so với những viên đá khác.

Nàng dừng chân, giơ nến lên cao hơn để toả rộng vòng ánh sáng. Nàng có thể nghe thấy tiếng thở của chính mình vang vọng kì lạ khi nàng xem xét phiến đá lồi ra. Có thể có một lối đi bí mật trong lòng một lối đi bí mật không nhỉ?

Nàng ấn quanh rìa phiến đá, cảm thấy ngốc nghếch nhưng dù sao vẫn cứ làm. Không có gì xảy ra. Nàng dí cây nến sát hơn để xem có đường nối nào ở trong bức vách không, hay là nàng đang lãng phí thời gian của mình.

Bức vách bị nứt, nhưng khi nàng xem xét các phiến đá quanh khu vực đặc biệt đó nàng cũng thấy một đường nứt nhỏ như sợi tóc trên đó. Nàng không thể nhìn thấy cái bản lề nào, không có cách nào để mở cửa – nếu đó là một cánh cửa.

Khảo cổ học và dịch thuật đã dạy nàng tiếp cận các vấn đề bí ẩn một cách lô gíc. Nếu đây là một cánh cửa bí mật thì phải có một cách mở dễ dàng, bởi vì một phương pháp tốn thời gian hay phức tạp sẽ làm tăng khả năng người ta bị bắt gặp trong lúc đang mở nó. Một cánh cửa bí mật phải im ắng và nhanh chóng.

Cách dễ nhất sẽ là đặt một cơ chế mở ở bên dưới một trong những phiến đá khác, nhưng dựa vào độ dốc và độ chật hẹp của bậc cầu thang, lẽ đương nhiên bất kì ai đi lên hay đi xuống cũng sẽ phải đặt một bàn tay chống lên tường, do đó rất dễ làm cánh cửa bí mật vô tình bị mở ra.

Nàng trèo thêm vài bước và quan sát phiến đá từ trên cao. Phải, một khu vực hình chữ nhật chắc chắn là bị lồi ra khoảng một phần tư inch. Cơ chế mở có thể giấu ở đâu nhỉ? Phải là một chỗ nào đó với tiếp cận được, trong tầm với.

Trong tầm với. Đôi mắt Grace mở lớn. Vào thời này, nàng có chiều cao trung bình so với nữ giới, khi phần lớn đàn ông nàng thấy cao từ năm feet năm tới năm feet tám, rất ít người cao hơn năm feet mười. Sim là người to lớn, có lẽ được xấp xỉ sáu feet; chỉ có Niall là cao hơn. Niall cao sáu feet bốn. Chàng có thể với cao hơn bất kì ai ở lâu đài.

Nàng nhìn lên. Nếu đây là cửa, và có một cơ chế để mở nó được giấu đằng sau những phiến đá này, tất nhiên nó sẽ được đặt sau những phiến đá cao hơn, một nơi mà chỉ mình Niall có thể dễ dàng với được.

Nàng kiễng chân hết cỡ, ấn vào mọi phiến đá có thể với tới. Phiến đá hình chữ nhật vẫn bướng bỉnh bất động và lặng như tờ. Có một viên đá phẳng trông có vẻ hứa hẹn, hơi phẳng hơn những viên đá xung quanh một chút, nhưng nó cao hơn tầm với của nàng nửa foot. Nàng trèo lên một bậc thang nữa và rướn sang bên, chấp chới trên mép bậc thang khi nàng kiễng chân, ngón tay cào vào viên đá, cố đẩy mình xa hơn một phần tư inch nữa. Suýt nữa thì nàng bị mất thăng bằng và phải vội vã ép mình vào tường, hổn hển vì sợ. Ngã xuống những bậc thang này sẽ làm nàng gãy cổ. Nàng thận trọng kiễng chân lên lần nữa, đứng ghé sát mép bậc thang. Những ngón tay vươn dài của nàng không hoàn toàn chạm được rìa viên đá.

Thầm chửi thề vì thất vọng, Grace ngồi xuống cầu thang và cởi giày bên trái. Một lần nữa nàng đứng kiễng chân, vươn tới, và đập chiếc giày vào viên đá phẳng.

Phiến đá hình chữ nhật nhẹ nhàng trượt vào trong, để lại một cái hố đen trên tường.

Giữ chặt cây nến trước mặt, nàng cúi đầu vào, không đặt chân vào trong cho đến khi nàng biết có gì ở trong đó.

Bóng tối như ở sông Styx[54], nuốt chửng ánh sáng nhỏ nhoi của cây nến. Nàng có thể nhìn thấy sàn đá cứng, và không gì khác, thậm chí không cả tường.

Nàng bước vào trong, rụt rè qua cửa. Nàng chờ, sẵn sàng ném mình trở lại nếu cánh cửa bắt đầu tự đóng, nhưng nó vẫn mở ra một cách an tâm. Có lẽ có một cơ chế khác ở phía tường bên này mà ta phải ấn vào để đóng cửa, và nàng không có ý định làm việc ấy.

Nàng cảnh giác đi lên trước vài feet và gặp bức tường cách nàng ba hay bốn yard. Nàng rẽ trái, nheo mắt trước khoảng tối sẫm hơn. Nàng tới gần hơn, và thấy rằng nó là một cánh cửa khác, cái này làm bằng gỗ sậm màu, và một thanh xà nằm ngang hai cái ngoắc được gắn vào một đầu như cái đòn bẩy sao cho thanh xà có thể được nhấc lên để mở cửa nhưng không bị rút ra. (chưa tưởng tượng được là như thế nào L)

Một ngọn gió từ đâu đó làm cho ngọn nến chập chờn, và nàng nhanh chóng khum tay quanh ngọn lửa để bảo vệ. Nàng liếc qua vai về phía cửa ra vào, nhưng có vẻ như ngọn gió không tới từ đó. Nó tới từ hướng cánh cửa tối thui, đóng kín, một việc không hợp lý gì cả. Chắc hẳn không khí tới từ lối vào bằng đá và xoáy quanh căn phòng ngoài này, làm nàng bối rối.

Grace tiến tới cánh cửa, cố nâng thanh xà, nhưng mặc dù nó nhỏ so với những thanh xà to đùng khác ở Creag Dhu, nó nặng hơn vẻ ngoài và nàng không thể làm được với một tay. Nàng đặt cây nến lên sàn, và dùng cả hai tay nắm cái đòn bẩy. Bằng cách ghé vai bên dưới thanh xà và đẩy, nàng từ từ nhích được nó lên trên. Khớp nối rất trơn tru, nhưng so với một thanh xà mỏng manh như thế thì việc này khó khăn không ngờ. Chắc chắn có một tiếng kịch kim loại khi nàng đẩy được thanh xà lên và nó được khoá vào vị trí thẳng đứng.

Tự cánh cửa lặng lẽ mở vào trong, và thêm nhiều bậc thang nữa hiện dưới chân nàng, một bên là bức tường đá và bên kia là khoảng không. Lúc này ngọn gió đã hiện rõ hơn, và cây nến chập chờn dữ dội, gần bị tắt. Grace thụp xuống và che cả hai tay quanh ngọn lửa cho đến khi nó đứng vững, nàng cầm cây nến lên, vẫn đặt một tay trước ngọn lửa.

Đã bao lâu trôi qua rồi nhỉ? nàng tự hỏi khi đi xuống cầu thang vào khoảng không. Trận đánh đã kết thúc chưa? Niall có bình an không? Cơn bốc đồng muốn quay trở lại phía trên toà lâu đài làm nàng dừng giữa chừng trên đường đi xuống một bậc cầu thang nữa. Niall, nàng nghĩ trong tuyệt vọng, sợ thay cho chàng. Chàng là một chiến binh đáng sợ; nàng đã từng thấy chàng chiến đấu trong các cuộc giao tranh và những trận đánh không cân sức, và hiểu tại sao tên chàng lại giáng nỗi sợ vào trong tâm khảm kẻ thù, nhưng chàng vẫn chỉ là một con người. Chàng chảy máu khi bị cắt, bầm dập khi bị đánh. Chàng có thể bị áp chế, giống như khi người của Huwe bắt được chàng.

Nàng không thể làm được gì để tác động tới kết quả trận chiến phía trên đầu. Nếu nàng tìm thấy Kho báu, thì theo những tài liệu mà Parrish sẵn sàng giết người để có được, nàng có thể tác động đến kết quả các sự kiện trong thời đại của nàng. Lựa chọn của nàng rất đơn giản, nhưng khó khăn hơn nàng từng tưởng tượng rất nhiều. Nàng mới ở trong thời đại này chưa tới một tuần; làm sao Niall có thể nhanh chóng trở nên quan trọng với nàng đến thế?

Bởi vì nàng đã biết chàng nhiều hơn một tuần rất nhiều, linh hồn nàng thì thầm. Nàng đã biết chàng một năm rồi, qua những tài liệu nàng đã được trao gửi, và nàng đã bị chàng thu hút, ám ảnh, lôi cuốn thậm chí trước cả khi thế giới của nàng bị huỷ hoại bởi hai viên đạn. Nếu nàng không sốt ruột muốn sửa chiếc modem đến thế để truy cập vào các tài liệu và biết thêm về Niall, nàng đã ở nhà khi Parrish và người của hắn tới, và giờ nàng cũng đã chết rồi.

Nàng muốn trở lại. Thay vào đó nàng đi tới trước, bước từng bước thận trọng.

*

“Aaaaa!” Miệng há hốc, gào thét, Huwe lao vào Niall, gươm giơ cao trên đầu bằng cả hai tay. Trong một giây Niall chuyển sự chú ý khỏi tên lính Hay ở chót lưỡi gươm của chàng; Huwe đang ở sau chàng, tên kia ở trước mặt, và chàng chỉ có thêm một giây nữa để ngăn Huwe khỏi xẻ chàng làm đôi từ cổ họng đến mông. Chàng thụp xuống dưới đường gươm của tên lính Hay, tóm cánh tay hắn và quăng hắn vào đường đi của Huwe. Thanh gươm lớn của Huwe đã bổ xuống và nó cắm sâu vào vai và cổ tên lính. Một dòng máu phọt ra làm ướt sũng quần áo hắn, nhưng Huwe vẫn lao tới, đôi mắt nhỏ tí cuồng dại.

“Thằng con hoang!” hắn rú lên. “Thằng con hoang!” hắn lại giơ thanh gươm lên lần nữa và chém vụt xuống, định cắt lìa đầu Niall khỏi vai.

Niall dùng rìu cản đường gươm, lực của nó làm tay chàng tê bại. Chàng đâm xuống thấp bằng gươm của mình nhưng Huwe lanh lẹ hơn chàng tưởng, nhảy xa khỏi thanh gươm dài. “Mày giết con trai tao,” hắn rống lên. “Thằng con hoang, tao sẽ lấy đầu mày!”

Niall không hoài hơi để nói; phải, chàng đã giết Morvan, và sẽ làm lại nếu có cơ hội. Lòng chàng tràn ngập cơn giận lạnh lẽo, tàn nhẫn, vì tên Hay bẩn thỉu này đã dám xâm nhập vào Creag Dhu, ngôi nhà của chàng. Không chỉ có Kho báu bị đe doạ, mà cả Grace; chàng nhớ lại nỗi kinh hoàng lồ lộ trên mặt nàng khi chàng lao qua nàng, và chàng biết số phận nào sẽ giáng xuống nàng, cũng như tất cả đàn bà con gái ở Creag Dhu, nếu chàng và người của chàng không thể đẩy lùi những kẻ xâm nhập.

Chàng sẽ không cho phép điều đó xảy ra. Chàng chộp lấy cơ hội, tấn công bằng sự dũng mãnh không lời, lưỡi gươm thép kêu chói tai khi chạm vào gươm của Huwe. Chàng vững vàng tiến lên, rìu và gươm cùng vung, dồn Huwe lên trước chúng. Một tên lính Hay vừa hét vừa chạy vào chàng từ bên trái và chàng phóng rìu, vùi nó trong ngực tên lính. Người đàn ông phát ra tiếng ục ục kì lạ và đổ xuống như một viên đá, trái tim bất động vì lưỡi dao to đùng đã xẻ nó làm đôi.

Giờ Niall chỉ còn lại gươm, nhưng chàng không dám để hắn tiếp cận chàng. Chàng nắm chuôi gươm bằng cả hai tay để đứng vững hơn, dồn trọng lượng vào giữa cơ thể. Huwe lao lên trước, được khuyến khích vì Niall đã mất lưỡi rìu. Niall chặn đòn bổ gươm của Huwe, thép trượt trên thép với âm thanh choé loé, không thu gươm lại, chàng chém tới từ bên trái và cắm sâu lưỡi gươm vào sườn phải của Huwe, trúng thận. Huwe giật người ra, mặt chuyển sang màu xám. Thanh gươm của hắn rớt trên sàn. Hắn kiễng chân lên, co giật khi cơ thể phản ứng với vết thương nghiêm trọng. Niall giật gươm ra và chém lần nữa, thẳng vào tim, một đòn chí tử.

Một tiếng hú vượt lên trên âm thanh của trận đánh khi người của Huwe thấy thủ lĩnh của chúng bị giết. Bị phân tâm trong một thoáng, và chỉ một thoáng đó đã bắt chúng trả giá bằng mạng sống, vì người của Niall nhanh chóng tận dụng lợi thế, quá trình huấn luyện của họ đã mang tới một kết thúc chóng vánh cho trận đánh.

Niall tựa trên thanh gươm rỏ máu, thở hồng hộc. Chàng từ từ quan sát những hư hại trong đại sảnh, ghi lại từng người của chàng nằm chết trên sàn. Có một phút giây im lặng lạ lùng; rồi những tiếng rên vang lên, tiếng khóc và nguyền rủa của những người bị thương. Đây đó chàng thấy một đám váy dài, những bàn tay bàn chân tròn trịa, và biết rằng vài người phụ nữ đã không tìm được chốn an toàn.

Có phải của Grace không? Nàng đã đi cùng Alice, chạy về phía nhà bếp.

Sim từ từ đi về phía chàng, khuôn mặt anh ta đầy máu đông đến nỗi Niall suýt không nhận ra. Người đàn ông to lớn đi tập tễnh, toàn bộ hông trái của anh ta đẫm máu. “Chúng ta làm gì với bọn Hay còn sống?” anh ta hỏi.

Ý muốn đầu tiên của Niall là giết sạch, nhưng chàng ngừng tay. Robert sẽ gặp khó khăn nếu chàng huỷ diệt cả một bộ tộc. Còn có cả đàn bà và trẻ con Hay nữa; họ sẽ cần những người đàn ông còn sống. Nhiều năm nữa bộ tộc cũng không khôi phục lại được chỉ vì sự ngu ngốc của Huwe. “Cho chúng đi,” chàng nói.

Những người phụ nữ bò ra khỏi chỗ trốn. Có những giọt nước mắt, vui buồn lẫn lộn, khi họ nhận ra cả người sống lẫn người chết, và rồi như vẫn thường làm, phụ nữ bắt đầu khôi phục lại trật tự, chăm sóc người bị thương, mang người chết ra ngoài, mang nước tới cho những ai cần uống, quét đám rơm rạ đẫm máu. Alice đảm trách công việc, phong cách cứng rắn và thạo việc, mặc dù má chị vẫn còn tái nhợt vì sợ hãi.

Ánh mắt đen của Niall quét từ người phụ nữ này sang người khác, tìm kiếm một thân hình mảnh mai, một mái tóc dài, dày dặn. Chàng lắng nghe, nhưng không bắt được giọng nói có âm điệu lạ lùng, nhấn sai hết cả trọng âm. “Alice!” chàng gọi. “Cô gái đâu?”

Alice không thắc mắc chàng đang hỏi cô nào. Chị ta nhìn quanh bối rối, nhưng rút ra cùng kết luận như chàng. Grace không có ở đó.

“Cô ta không đi theo tôi,” Alice từ từ nói. “Nhưng ở ngay sau tôi khi ngài ra khỏi chạn thức ăn. Có thể cô ta trốn ở đó.” Chị dừng lại. “Cô gái đã cứu chúng tôi, cảnh báo cho chúng tôi. Cô ta nhận ra Huwe.”

Vậy là nàng không cùng hội với Huwe. Ý nghĩ đó khiến chàng nhẹ lòng, nhưng một mối lo khác mang bước chân chàng nhanh chóng ra khỏi sảnh. Bên trong lối thoát bí mật là một phòng bí mật khác, một nơi chàng đã thề sẽ bảo vệ bằng sinh mạng. Có điều gì đó bí ẩn nơi người phụ nữ này, điều gì đó nàng giữ kín. Lỡ như nàng mới là mối nguy hiểm bậc nhất với Kho báu mà chàng từng gặp phải? Chàng có thể giữ lời thề của mình, nếu như nó có nghĩa là giết chết nàng không?

Mồ hôi lạnh túa ra trên trán khi chàng lấy một cây nến và chui vào lối đi bí mật. Nửa đường đi xuống cầu thang dài, hẹp, một phần bức tường thậm chí còn tối hơn, như thể có một cái hố được đục vào trong đá. Niall thấy tim mình chết lặng, da chàng lạnh toát vì sợ. Rồi sự tức giận bùng lên, sự tức giận bị kìm nén.

Chàng lặng lẽ nắm thanh gươm đẫm máu và đi theo cô ta.

*

Cầu thang kết thúc. Grace giơ cây nến lên nhưng không thể nhìn thấy gì ngoại trừ những bức tường đá lạnh lẽo, cùng làm bằng loại đá xây phần còn lại của lâu đài. Ở dưới này rất lạnh, và nàng bắt đầu run rẩy. Một nhịp đập kì lạ ngâm nga trong không khí, không phải là âm thanh mà là một cảm giác, quét qua da nàng.

Da nàng nổi gai, nhưng không phải vì lạnh. Nàng từ từ đi vòng quanh bức tường, tìm một chỉ dẫn nào đó cho cánh cửa. Những ngón tay dò tìm của nàng chỉ gặp những mặt đá trống trơn.

Nhịp đập phảng phất làm nàng hơi mất phương hướng. Chắc hẳn nàng đã ở dưới mực nước biển, và cái mà nàng đang cảm thấy là lực sóng đập vào đá.

Bên dưới cầu thang là bóng tối sâu hơn. Tim nàng nhảy lên cổ họng, Grace bước tới trước, và ánh sáng nhợt nhạt của cây nến soi tỏ một lối vào khác, một cái hố đen dẫn tới… đâu?

Nhịp đập mạnh hơn. Nàng có thể cảm thấy nó trên mặt nàng. Nó tới từ lối vào tối đen.

Nàng dừng bước, tóc sau gáy dựng đứng. Lạy Chúa, cái gì ở trong đó vậy?

Nàng có thể làm được, nàng tự nói với mình. Vì Ford, vì Bryant, nàng có thể làm mọi việc. Nàng đã chứng minh điều đó với mình hết lần này qua lần khác trong suốt một năm địa ngục vừa qua.

Cái lạnh thấu tới tận xương từ đá len thẳng qua lớp da mỏng trên giày nàng, lẻn vào bên dưới váy và cuộn những ngón tay buốt giá của nó quanh chân nàng. Nàng phải hành động thật nhanh, trước khi cái lạnh nguy hiểm này bắt đầu hút sức mạnh của nàng. Ngọn nến nhỏ của nàng không còn duy trì được lâu, và nàng không muốn bị kẹt ở đây mà không có ánh sáng. Giờ đã bình tĩnh hơn, bị dẫn dụ vì điều cần làm, nàng đi tới cái hố đen trên tường.

Nó chôn vùi nàng ngay khi nàng bước qua, bóng tối, cảm giác run rẩy bên miệng vực… của cái gì đó.

Có phải nàng cảm thấy hơi ấm không? Nàng đi vào sâu hơn, ngọn nến rung rinh điên cuồng. Ánh sáng soi lên hình dáng mờ mờ của một thứ trông như là một cái ghế lớn… một ngai vàng? … được khắc hình sư tử. Một quân kì xơ xác, loại vẫn được mang vào trong các trận đánh và được dệt hình ngọn lửa, vắt ngang qua ngai vàng và trong đó đôi mắt sư tử vàng lấp lánh trước ánh nến. Bên cạnh ngai vàng là cái gì đó khác, cái gì đó nàng không hoàn toàn thấy rõ, và nàng bước thêm một bước.

“A, cô bé.” Giọng nói trầm thật khẽ, tiếc nuối, kìm chế. Nó tới từ đằng sau nàng vài feet. “Ta không muốn giết em.”

Lông tóc trên người nàng dựng đứng vì hoảng sợ, và trong một giây Grace thấy mình lảo đảo vì máu rút khỏi đầu nàng.

Máu. Giờ nàng có thể ngửi thấy nó, nóng hôi hổi và tanh. Máu của trận chiến ở trên người chàng, sự dữ dội của chàng vẫn còn ca hát trong huyết mạch chàng, làm tăng thêm cơn giận mà nàng thấy toát ra từ chàng thành từng đợt sóng.

Chàng sắp giết nàng. Nàng có thể cảm thấy ý định của chàng, quyết tâm lạnh lùng đã canh giữ Kho báu suốt những năm qua. Tuy nhiên, bên dưới nó là cơn giận gần như không kìm chế nổi của chàng với… cái gì? Sự lừa lọc của nàng? Nàng đã gần thành công tới mức nào? Nàng cảm thấy rõ nhất sự giận dữ, một ngọn lửa rực cháy bên dưới lớp băng, và nó kích thích sự giận dữ của chính nàng.

Nàng không thể để chàng giết nàng. Nếu giờ nàng chết đi, Parrish sẽ thắng. Sẽ không có sự báo thù nào cho Ford, cho Bryant; cái chết anh dũng của họ sẽ thành vô nghĩa. Nàng sẽ chết mà biết rằng nàng đã làm họ thất vọng, và điều đó, hơn bất kì điều gì, nàng không thể chịu đựng được.

Bàn tay Niall đặt trên vai nàng, xoay nàng lại, nhưng ngón tay kẹp cứng như thép nguội. Grace làm rơi cây nến và nó lăn đi, ngọn lửa mỏng manh loé sáng trong thanh gươm trên tay chàng, lay lắt, gần như bị tắt lụi trước khi bùng lên sức sống mới. Nàng xoay người trong gọng kìm của chàng, bước tới gần hơn, quay vòng. Là một chiến binh, chàng phản ứng thậm chí trước cả khi nàng có thể hoàn tất động tác, xoay hông chàng sang bên để đỡ sức từ đầu gối nàng. Nhưng nàng không dùng đầu gối, mà là khuỷu tay. Nàng thúc mạnh vào bụng chàng, nhắm vào đại huyệt. Phản lực từ cơ bụng cứng chắc làm chấn động cánh tay nàng đến tận khớp vai. Nàng nhắm trượt nhưng cú đánh cũng đủ lực khiến chàng gầm gừ và cúi xuống một chút, gọng kiềm trên vai nàng lơi lỏng chỉ một giây.

Thế là đủ. Nàng giật người ra sau, thoát khỏi tay chàng. Những ngón tay chàng tóm được cổ áo của nàng và thớ vải không chịu nổi, tiếng vải rách gần như quá to trong nấm mồ đá im ắng. Tấm vải bị xé rách và nàng lảo đảo vì đột ngột được thả ra, gần như khuỵu xuống đầu gối trước khi đứng vững lại được, nỗi sợ đã cho nàng sức mạnh. Nàng kéo váy lên cao và chạy vào khoảng tối trước ánh nến, bản năng mách bảo rằng đó là hướng cầu thang.

Cơ hội bỏ xa chàng rất nhỏ nhoi, và cơ hội thoát khỏi toà lâu đài còn nhỏ hơn thế. Nhưng nàng vẫn phải thử. Đế giày của nàng trượt trên đá và nàng đâm sầm vào tường, rất mạnh. Ánh nến phía sau nàng không hơn gì một tia sáng le lói, chẳng giúp gì trong việc tìm đường, nhưng giờ nàng đã có bức tường dẫn lối. Nàng đặt một tay lên đó và chạy.

Nàng trượt trên bậc cuối cầu thang và ngã, rất mạnh. Ngay lập tức nàng bật dậy, biết rằng chàng ở ngay sau nàng, cảm thấy sự hiện diện của chàng mặc dù nàng không thể thấy chàng, không thể nghe được chàng qua nhịp tim đập như sấm và tiếng thở hổn hển của chính mình. Chàng ở rất gần, thanh gươm đẫm máu đáng sợ trên một cánh tay khoẻ mạnh, cơn giận phừng phừng trong người chàng.

Grace chạy lên cầu thang, lao mình lên trên vào trong bóng tối đen kịt. Nàng chỉ cần vấp một nhịp thôi là sẽ bị ngã sang một bên xuống sàn đá, không chết ngay thì cũng què. Nếu nàng chùn bước, chàng sẽ ở trên nàng. Chắc chắn tử thần đang ở sau nàng, có thể là tử thần chờ ở mỗi bước chân. Nàng không thể làm gì ngoài ném mình lên trước, hi vọng nàng nhanh hơn chàng một nhịp để có thể tới đỉnh cầu thang và cánh cửa chặn trước chàng.

Chỉ một bước thôi. Nàng gần như không nâng được thanh xà, nhưng bằng cách nào đó nàng sẽ làm được. Nếu nàng có thể chặn thanh xà vào chỗ, nàng sẽ thoát. Niall có thể chém cửa để lấy đường nhưng việc đó sẽ mất thời gian, thời gian đủ để nàng thoát khỏi lâu đài. Chỉ một bước chân thôi.

Không. Nàng không thể bỏ chạy, không phải bây giờ, không phải khi mà nàng đã tới quá gần. Nàng sẽ phải trốn và… trở lại.

Không còn bậc thang nào. Nàng lảo đảo mất thăng bằng khi bước chân giơ lên rớt mạnh xuống dưới mặt phẳng. Nàng tuyệt vọng vươn tới cánh cửa.

Và nàng nghe thấy chàng, nghe thấy hơi thở của chàng, cảm thấy nó nóng hổi trên gáy nàng. Không còn thời gian cho cánh cửa nữa.

Bàn tay cào cấu của nàng chỉ vừa mới bám được vào khung thì trọng lượng của chàng đập vào lưng nàng, áp đảo nàng, đẩy nàng lên trước và ngã xuống và đè nghiến nàng bên dưới chàng.

Grace giơ hai tay ra để ngăn cú ngã nhưng vẫn đập mạnh xuống sàn. Choáng váng, nàng nằm bất lực bên dưới chàng, má nàng dập xuống lớp cát sỏi trên sàn đá lạnh. Chàng quá nặng nàng hầu như không thở nổi, và to đến nỗi bao phủ hết người nàng, sức nóng của chàng thiêu đốt lưng nàng, xuyên qua lớp áo quần của nàng. Hơi thở nóng hổi làm bay tóc nàng. Nàng hít vào mùi hăng hăng của chàng, thứ hỗn hợp nóng ấm của mồ hôi và máu và mùi đàn ông, hoang sơ và nguy hiểm. Mùi của chàng lấp đầy nàng, sưởi ấm bên trong nàng trong khi cơ thể chàng sưởi ấm bên ngoài.

Bị bắt. Bị giữ. Vậy thì đây là kết thúc. Chàng sẽ bẻ cổ nàng bằng một tay, và có lẽ chàng sẽ làm, bởi vì nàng cảm nhận được sự tức giận điên cuồng sôi sùng sục bên trong chàng. Nàng đã bị hạ, và bất lực. Giờ chàng sẽ giết nàng.

Chàng không động đậy, không nhấc cơ thể nặng nề khỏi nàng. Nàng không thể thấy chàng; bóng tối gần như bao phủ hoàn toàn. Rất xa phía trước dường như bóng tối loãng hơn, có lẽ đó là ngọn đuốc đặt trên đế ở cầu thang ngoài, nhưng nó quá mờ ảo chẳng ích lợi gì. Chàng không nói. Tất cả những gì nàng làm được là cảm nhận chàng, cơ thể chàng duỗi dài trên người nàng, tay chân cứng như thép của chàng kiểm soát nàng. Nàng có thể cảm thấy ngực chàng di chuyển với những hơi thở được kiểm soát, cảm thấy nhịp tim đập mạnh trên lưng nàng. Chàng thậm chí còn không thở hổn hển, khốn kiếp. Nàng muốn hét vào chàng, cào cấu chàng trong cơn giận của chính mình, nhưng tất cả những gì nàng làm được là ấn mặt vào sàn đá lạnh băng và chờ.

Sự im lặng tăng lên khi họ nằm đó, rồi nàng cảm thấy cái ấy cứng đờ của chàng thúc vào mông nàng, chuyển động chậm rãi và cố ý của chân chàng, gạt giữa hai chân nàng.

Grace ngừng thở. Nàng đã biết đến những cảm xúc to lớn; nàng đã run rẩy vì yêu, bị huỷ hoại vì đau khổ, nếm trải vết cắt sâu hoắm của thù hận. Nhưng cơn thuỷ triều của dục vọng đang xâm chiếm cơ thể nàng lúc này còn vượt xa cả những điều trên, nó đâm xuyên qua những rào chắn của nàng như thể chúng không tồn tại, quét hết mọi thứ khi một thứ nhu cầu mãnh liệt, mù quáng cần phải có chàng chiếm lấy nàng. Nàng đã biết mình trở nên yếu đuối khi dính dáng tới chàng; lần đầu tiên chàng hôn nàng, cơ thể cô đơn, khao khát của nàng đã nổ tung trong cơn cực khoái trước sự đụng chạm của chàng. Chàng khuấy động nàng hơn bất kì người đàn ông nào đã làm, có thể làm, khuấy động sự hưởng ứng ở nàng choáng ngợp tới mức nàng không thể kiểm soát nổi.

Chàng không phải là Ford… không phải là Ford! Làm sao nàng lại muốn chàng nhiều đến thế, người đàn to lớn, thô bạo này, kẻ nắm giữ chìa khoá cho nhiệm vụ bất khả thi của nàng trong bàn tay mạnh mẽ của chàng? Chàng đã thề bảo vệ Kho báu, chàng đã giết người vì nó, và chàng sẽ giết nàng… lát nữa. Còn bây giờ, nằm trên sàn đá lạnh toát trong bóng tối, chỉ có âm thanh hơi thở của chàng, của nàng, gấp gáp hơn và hổn hển hơn khi cơn giận chuyển thành dục vọng.

Một tiếng rên khẽ thoát ra khỏi môi nàng, âm thanh khàn khàn, bất lực của ham muốn. Phải. Ôi, Chúa ơi, phải. Cho dù sau đó chàng có giết nàng, trước khi chết nàng vẫn muốn cảm thấy chàng ở trong nàng, thu lấy sức lực của chàng, làm dịu đi cơn sốt điên cuồng, không xoa dịu nổi đang đốt cháy da thịt nàng vì chàng.

Hông nàng nhấc lên khoảng cách nhỏ nhất có thể, đẩy về phía chàng theo bản năng, ép mông nàng chặt hơn vào chàng. Chỉ như thế, một cử động nhỏ nhất có thể, nhưng đã làm khoái lạc đâm xuyên qua người nàng. Ngực nàng cứng lại trong nhu cầu đau đớn cần đụng chạm của chàng, bên trong nàng ướt át và co thắt, nhức nhối vì ham muốn và sự tuyệt vọng và trống rỗng.

“Tôi nguyền rủa anh,” nàng thì thầm trong im lặng, gần như khóc. Nàng nguyền rủa chàng vì là một người đàn ông độc nhất vô nhị, vì cứng rắn và tàn nhẫn, vì chi phối xác thịt hơn cả tưởng tượng của nàng. Những người đàn ông khác mờ nhạt trước chàng; chàng quá sống động, cá tính mạnh mẽ và cánh tay vung gươm hùng dũng đập vỡ bất kì ngáng trở nào với ý chí của chàng. Và nàng nguyền rủa bản thân, vì làm sao mà nàng có thể khước từ chàng, trong khi chỉ sự đụng chạm của chàng cũng làm nàng yếu ớt, cơ thể phản trắc của nàng lập tức bắt đầu tự chuẩn bị để phủ phục trước chàng?

“Vậy thì hãy nguyền rủa ta, nếu em phải làm,” chàng thì thầm trên tóc nàng, chấp nhận nỗi tuyệt vọng của nàng. Với một người đàn ông nhạy cảm, hành động theo bản năng như chàng, chàng biết giờ nàng đã là của chàng, tất cả sự chống đối đã ra đi, và chàng di chuyển để đòi quyền sở hữu thân xác tự nguyện của nàng.

Chàng trượt váy nàng lên, gạt lớp vải lên trên lưng nàng, và luồng khí lạnh phả vào chân và mông của nàng. Váy nàng vẫn bị kẹt dưới hai đầu gối chàng, đóng đinh nàng tại chỗ. Grace run rẩy, sợ hãi và ham muốn xoắn xít với nhau cho đến khi nàng không thể tách rời chúng. Chiếc váy len thô của chàng cọ sát vào phía sau đùi mềm mại của nàng. Bàn tay chàng di chuyển giữa họ, kéo váy của chàng lên và gạt sang bên, da thịt trần trụi của chàng đột nhiên chạm vào nàng, đùi ở trên đùi, xác thịt chạm xác thịt. Nhiệt độ cơ thể chàng thật kinh ngạc, gần như không chịu đựng nổi, như thể nàng chạm phải lửa.

Chàng trượt cánh tay phải xuống dưới nàng, vòng quanh bụng nàng, và nâng người nàng lên, quỳ trên đầu gối, nâng hông và chỉnh vị trí của nàng cho chàng. Grace nhắm chặt hai mắt khi nàng đấu tranh với sự phơi bày đột ngột, lộ liễu và dễ bị tổn thương của cơ thể mình. Vật cương cứng của chàng chạm vào da thịt mềm mại của nàng nhưng chàng không cố vào trong nàng, vẫn chưa. Cơ thể nàng thoi thóp, co thắt khi nàng chờ đợi trong nỗi đau đớn đờ đẫn một cú thúc sẽ mang chàng vào sâu trong nàng, và cuối cùng cũng xoa dịu thứ nhu cầu kinh khủng này.

Cánh tay chống đỡ của chàng trượt quanh nàng nhưng vẫn duy trì vị trí của nàng, quỳ trên đầu gối và nhấc mông lên. Những ngón tay của nàng cào vào đá lạnh, cố cắm sâu vào đó. Tại sao chàng lại chờ? Tại sao chàng không chỉ làm việc đó cho xong, trước khi nàng phát điên?

Lúc ấy chàng mới chạm vào nàng, bàn tay nóng ấm của chàng khum theo đường cong ở mông nàng, ghi nhớ nàng. Bàn tay chàng trượt vào giữa hai chân nàng và bao lấy nàng, những ngón tay cứng cáp mở những nếp gấp được phong kín. Chàng tìm ra cái núm nhỏ, xinh xắn của nàng, đẩy lùi lớp bảo vệ và bộc lộ nàng trước những đầu ngón tay chai sạn của chàng. Một tiếng kêu khẽ thoát ra khỏi nàng, và hông nàng quằn quại. Ôi, Lạy Chúa, chỉ một cú chạm nữa thôi và nàng sẽ nổ tung, giống như lần trước. Nhưng chàng không cho nàng cú chạm ấy. Những ngón tay hiểu biết chết tiệt kia rút lui sau cú vuốt ve chóng vánh, lần theo những nếp gấp sưng phồng để tìm và mơn trớn lối vào cơ thể nàng. Chàng dùng một ngón tay vòng quanh lối vào mềm mại của nàng, trải rộng sự ẩm ướt nhưng không thúc vào trong cho dù chàng đã cảm nhận được sự con thắt mạnh mẽ của nàng. Chàng chạm vào giữa hai mông nàng, khám phá, lẩm bẩm những lời trấn an nhẹ nhàng trong khi toàn bộ cơ thể nàng giật lên vì sốc.

Chàng cúi xuống trước, toàn bộ cơ thể bao phủ nàng, sức nặng của chàng được tựa trên khuỷu tay trái và cánh tay. “Đặt đầu lên cánh tay ta đi, cô bé,” chàng thì thầm, và nàng mù quáng làm theo, ấn trán vào cánh tay cơ bắp của chàng, bàn tay phải của nàng vòng quanh và bám vào tay chàng trong khi bàn tay trái nắm chặt lấy cổ tay chàng, neo mình để chống lại thứ mà nàng biết sắp tới. Với bàn tay còn lại chàng hướng dẫn mình tới cơ thể đã sẵn sàng của nàng, và từ từ đi vào.

Grace không thể ngăn được tiếng hít vào đột ngột, tiếng khóc thút thít của cơn đau đầy nữ tính. Nàng đã biết chàng rất lớn; nàng đã từng thấy chàng khoả thân. Nhưng cho đến khi cảm nhận chàng vào trong nàng, cơ thể nàng vẫn chưa biết được kích cỡ thực sự của chàng. Chàng dày dặn, và nóng, và cứng đến nỗi nàng cảm thấy bị sưng tấy vì sự tiến công không thể ngăn chặn nổi của chàng vào trong nàng. Chàng không thô bạo, nhưng không lùi bước. Hông nàng nhấp nhô, theo bản năng cố co giãn từng inch từng inch chậm rãi để bao bọc chàng khi chàng hoàn tất sự xâm nhập của mình.

Những ngón tay nàng bấu vào trong cổ tay chàng, và nàng ấn trán vào cánh tay chàng mạnh hơn. Chắc chắn nàng không thể nhận thêm nữa; chàng quá lớn, chàng đang làm nàng đau, và những tiếng kêu bất lực khe khẽ thoát ra khỏi cổ họng nàng. Nhưng chàng vẫn tiếp tục đẩy, và hông nàng tiến lên lùi xuống, điều chỉnh, chấp nhận. Rồi chàng đã ở trong nàng đến tận cùng, yên vị cứng ngắc, lớp lông mao cọ vào mông nàng, hai quả đung đưa ở giữa cặp chân giang rộng của nàng và chà vào cái núm phát bỏng mà chàng đã khai phá.

Chàng di chuyển thận trọng bên trong nàng, chỉ một chút, cảm giác ấy làm bùng lên những vụ nổ nhỏ trên từng đầu dây thần kinh của nàng.

“Ở đây à?” chàng khẽ hỏi, giọng trầm lạo xạo trong tai nàng. “Hay… ở đây?” Chàng di chuyển lần nữa, cái ấy sưng phồng đẩy nhẹ vào một vị trí bên trong nàng mà nàng không biết là có tồn tại, và tiếng kêu hoang dại, bất lực của nàng cho chàng câu trả lời.

Chàng từ từ di chuyển, sự co giãn thoáng qua của hông chàng không hề là một cú thúc, mà thay vào đó là sự mơn trớn dịu dàng ở cái vị trí sâu thẳm bên trong ấy. Grace kêu lên lần nữa, toàn bộ cơ thể nàng thắt lại dưới làn sóng khoái lạc quá mạnh tới không thể chịu nổi. Nàng rùng mình dữ dội, cơ thể nàng run rẩy bao quanh vật dày dặn của chàng. Ôi Chúa, trước đây nàng đã từng lên đỉnh với sự khuấy động ít hơn thế này, nhưng vì lý do gì đó nàng vẫn chưa chạm tới sự giải thoát ấy. Đây là một sự tra tấn tinh vi, niềm khoái cảm đê mê, nhưng nàng không thể chống lại nó. Nàng không thể lắc hông nhanh hơn để đạt được cực đỉnh, vì cơ thể chàng đã kiểm soát nàng hoàn toàn. Tất cả những gì nàng có thể làm chỉ là run rẩy vì sự thiếu hụt, mỗi cú chà xát chậm rãi của chàng mang nàng tới gần hơn, nhưng không tới hẳn. Những tiếng kêu thấp, nhịp nhàng thoát ra khỏi nàng với từng chuyển động bên trong của chàng, và sự khuấy động của nàng tăng tiến hơn nữa, cho đến khi nàng nghĩ nàng sắp xỉu. Nàng nghe thấy chính mình cầu xin chàng, những lời lẽ điên cuồng, rời rạc của nhu cầu. “Niall, xin anh! Nữa – làm đi! Làm ơn… Em – không thể - không!”

“Không à?” chàng hổn hển khe khẽ trong tai nàng, giọng chàng thấp và thô ráp. Chuyển động tiến tới tiếp theo làm chàng rên lên. “Em sẽ chịu được, cô bé, bởi vì ta bảo em như thế.”

“Em không thể,” nàng nói lại, rên rỉ. Nàng cố di chuyển, cố kết thúc sự tra tấn tuyệt diệu này, nhưng chàng khoá cánh tay phải quanh hông nàng và giữ yên nàng cho một cú thúc sâu khác. Nàng căng người chống lại xiềng xích ấm áp, cứng như thép ấy, biết rằng việc đó là vô ích, vì sức mạnh của chàng vượt xa nàng. Trong trận chiến xác thịt này nàng bất lực, chỉ được nhận những thứ mà chàng ban cho, cơ thể nàng quá nhẹ và mảnh mai không thể không bị áp đảo bởi một người đàn ông cao hơn nàng cả foot, và đã dành cả đời để chinh chiến hoặc luyện tập để chinh chiến, đến mức chàng khoẻ hơn bất kì người nào nàng từng biết.

Những tia màu đỏ nhỏ xíu nổ tung trong mí mắt nghiến chặt của nàng. Tim nàng đập như sấm, thoi vào lồng ngực. Nàng không thể hít vào đủ không khí; phổi nàng căng ra, toàn bộ cơ thể căng thẳng, và với một tiếng kêu đau đớn nhỏ xíu, niềm khoái lạc vượt xa mức chịu đựng, nàng quay mặt vào trong tay chàng và điên cuồng cắn vào bắp tay chàng. Nàng nghe thấy tiếng gầm ghè trả lời của chàng, và cơ thể to lớn của chàng thắt lại, một âm thanh yết hầu nấc lên trong cổ họng chàng khi sự kiềm chế của chàng vỡ vụn.

Giống như một con ngựa đực chàng cắn vào đường cong ở cổ và vai nàng, gặm nhấm sợi dây chằng nhạy cảm chạy ngang qua đó, và hông chàng thúc mạnh. Nàng hét lên, giật bắn mình vì vết cắn hoang dã, vì cú thúc mạnh đột ngột, và tất cả mọi thứ trong cơ thể nàng tụ lại, tập trung, thúc đẩy, oằn xuống cho đến khi nàng tan tành trong cơn đại hồng thuỷ. Cơn kích động chiếm cứ nàng mãnh liệt đến nỗi nàng chỉ lờ mờ nhận ra sự co thắt của chính chàng khi chàng thô bạo lao vào nàng, và những đợt co thắt cứ kéo dài mãi, sâu và cứng, siết chặt lấy chàng, đập tan nàng.

Sự im lặng sau đó giống như cái chết, đen tối và hoàn hảo. Có lẽ nàng đã bất tỉnh; nàng không biết. Thực tại trở về từng chút một, đầu tiên là nhận thức về sàn nhà bằng đá lạnh lẽo, đầy sỏi sạn bên dưới nàng, và sức nóng của cơ thể chàng ở trên nàng. Cánh tay chàng ẩm ướt, vì những vết cắn và nước mắt của nàng. Mùi của sex, gắt và nồng, cộng thêm mùi của đàn ông và chiến trận. Dây chằng ở cổ nàng nhoi nhói, một dư âm của khoái cảm giống như những cơn co thắt còn đọng lại trong người nàng. Nàng cảm thấy ướt át vì hạt giống của chàng. Chàng vẫn còn ở trong nàng, không lớn hay cứng như trước, nhưng vẫn còn chắc chắn, vẫn còn ở đó. Phía trong nàng co thắt trong những sự vuốt ve thoả mãn, nhẹ nhàng và chàng gầm ghè, nhấc người một chút ở phía trên nàng khi chàng xử lý những làn sóng cực khoái cuối cùng của mình.

Có lẽ giờ chàng sẽ giết nàng. Ý nghĩ đó hình thành từ sự kiệt sức trống rỗng. Vậy cũng được. Nàng không thể chống lại chàng, thậm chí không thể di chuyển.

Chàng từ từ rút ra khỏi người nàng, mang đi sự trợ giúp, hơi ấm bỏ mặc nàng nằm sõng soài nửa khoả thân và loã lồ trên sàn nhà. Nàng có thể nghe thấy tiếng thở gấp khó nhọc của chàng, tiếng xoèn xoẹt của thép khi chàng nhặt thanh gươm lên, và nàng chờ để cảm nhận cú ngoạm lạnh lẽo của cái chết.

Rồi chàng cũng đỡ nàng lên, để nàng đứng thẳng chỉ đúng một giây trước khi chàng cúi người và đặt bờ vai trái dưới bụng nàng, rồi đứng dậy với thân hình nàng vắt vẻo trên bờ vai rộng như một bó giẻ èo uột. Ít nhất váy của nàng cũng đã rớt xuống một nửa đường tới vị trí đứng đắn của nó, nàng mơ hồ nghĩ, để cho mông nàng không bị lộ ra khi chàng mang nàng tới… đâu?

Chàng sải bước trong bóng tối, những bước chân chắc chắn và mạnh mẽ khi chàng không chút nhọc sức mang nàng trên một bên vai và cầm thanh gươm khổng lồ ở tay bên kia, trèo lên những bậc cầu thang dễ dàng như thể chàng không phải vừa đánh nhau rồi sau đó trút hết toàn bộ hạt giống của mình vào trong nàng trong một cuộc giao hoan mãnh liệt kinh hoàng.

Chàng vẫn còn tức giận. Không chỉ là giận dữ, mà còn điên cuồng. Nàng có thể cảm nhận sức mạnh ấy bên trong chàng, được kiểm soát nhưng vẫn không sút giảm, và nàng biết rằng cuộc đấu riêng của họ còn chưa kết thúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.