Thân hình Vô Danh hơi động rồi liền biến mất bên trong thế giới của “ Hỗn Độn Thiên Mục “. Vô Danh vừa mới xuất hiện ở bên ngoài, thì hắn liền giật mình, sau đó phóng thần thức ra dò xét xung quanh.
- Phù...
Vô Danh thờ phù một hơi, vừa nãy thật là nguy hiểm, hắn đã quá bất cẩn rồi.
Vô Danh lo lắng như vậy là bởi vì hắn sợ khi hắn tiến vào bên trong thế giới của “ Hỗn Độn Thiên Mục “ thì sẽ khiến cho khí tức của “ Hỗn Độn Thiên Mục “ bị lộ ra bên ngoài, khí tức của nó rất mạnh cho nên nếu như lộ ra bên ngoài sẽ bị người ta cảm ứng được. Một khi bị người khác nhìn thấy thì chắc chắn hắn sẽ bị truy sát, lúc đó có thể chạy thoát hay không thì cũng không cần phải đoán, hắn chết là cái chắc.
Nhưng vừa nãy khi hắn thả thần thức ra bên ngoài để dò xét thì cũng không có phát hiện điều gì bất thường, điều này khiến cho hắn cảm thấy yên tâm phần nào.
Nhưng rồi hắn lại đặt một dấu chấm hỏi to đùng trong đầu của mình là tại sao khí tức của “ Hỗn Độn Thiên Mục “ mạnh mẽ như vậy mà lại không có ai phát hiện ra. Vô Danh liền nhắm mắt lại rồi cảm nhận không khí trong phòng một chút.
- Không có bất kì một chút khí tức nào của “ Hỗn Độn Thiên Mục “. Cái này cũng quá là khó hiểu đi??
Vô Danh nói nhỏ, hắn đang suy nghĩ điều gì dẫn đến việc khí tức của “ Hỗn Độn Thiên Mục “ không bị lộ ra bên ngoài, thứ gì có thể giữ lại được khí tức của nó.
- Chẳng lẽ là do căn phòng này? Cũng không đúng...Vậy là cái gì mới có khả năng che dấu được khí tức phát ra từ “ Hỗn Độn Thiên Mục “ đây??
Mặc dù mỗi phòng ở riêng trong học viện được thiết kế để có thể ngăn cản thần thức một chút, nhưng nếu như có người cố ý sử dụng thần thức tiến vào thì vẫn không thể ngăn cản người ta làm vậy được. Đặc biệt một loại có khí tức mạnh mẽ như “ Hỗn Độn Thiên Mục “ thì chỉ cần người khác cảm ứng được cũng sẽ biết nó là thứ bất phàm, cho nên nếu như khí tức này bị lộ ra ngoài thì chắc chắn sẽ dẫn theo rất nhiều người tới đây tra xét.
- Đúng rồi, chính là nó, chính là hai loại linh căn Bạch Quang và Hắc Ám, chỉ có chúng mới có khả năng che dấu khí tức của “ Hỗn Độn Thiên Mục “.
Vô Danh đột nhiên nghĩ tới hai loại linh căn bí ẩn trong cơ thể của mình, theo như hắn biết sơ sơ về công dụng của nó thì chính là nó có khả năng che dấu cùng ẩn nấp. Mà lúc hắn dùng thần thức kiểm tra cơ thể thì hắn cũng nhìn thấy hai loại linh căn này đang bao bọc xung quanh “ Hỗn Độn Thiên Mục “. Có lẽ hai loại linh căn bí ẩn Bạch Quang và Hắc Ám này chính là lý do khiến cho khí tức của “ Hỗn Độn Thiên Mục “ không có bị lộ ra bên ngoài.
Vô Danh trong lòng bỗng nhiên trở nên nhẹ nhõm, có hai loại linh căn Bạch Quang và Hắc Ám này, mỗi khi hắn tiến vào bên trong thế giới của “ Hỗn Độn Thiên Mục “ thì cũng không sợ khí tức của “ Hỗn Độn Thiên Mục “ bị lộ ra ngoài nữa. Nhưng Vô Danh cũng sẽ không vi điều này mà chủ quan, hắn quyết định vẫn phải cẩn thận một chút, lo xa là không thừa, hắn chỉ sợ vạn nhất có điều gì xảy ra thì lúc đó hắn sẽ rơi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục.
Vô Danh không biết mình đã ở trong đó tu luyện bao nhiêu lâu, nhưng bây giờ hắn cảm thấy có chút đói bụng. Cho nên hắn quyết định đi ăn một chút gì đó cho đầy bụng đã rồi tính sau.
Trên đường đi tới khu nhà ăn, Vô Danh cũng đã hỏi thăm được một chút về vấn đề thời gian. Theo như thời gian bên ngoài thì có lẽ hắn đã tu luyện được hai ngày rồi, nhưng vì thời gian bên trong thế giới của “ Hỗn Độn Thiên Mục “ trôi nhanh hơn bên ngoài gấp vài lần nên hắn cũng chưa xác định được thời gian cụ thể hắn tu luyện trong đó là bao lâu.
- Sau này phải kiểm tra một chút.
Vô Danh nghĩ thầm trong đầu, sau này hắn phải kiểm tra một chút xem là bên trong thế giới của “ Hỗn Độn Thiên Mục “ thời gian ở đó trôi nhanh hơn bên ngoài bao nhiêu lần.
Bây giờ Vô Danh đã là Tụ Khí tầng hai, hắn là học viên mới đến, vậy mà chỉ sau vài ngày ngắn ngủi hắn đã tiến vào Tụ Khí tầng hai, ở một nơi linh khí có phần thưa thớt như vậy thì chuyện đó quả thật là khó tin. Tốc độ tu luyện như vậy còn nhanh hơn cả những kẻ được gọi là thiên tài ấy chứ.
Vô Danh cũng không muốn người khác quá chú ý tới mình, cho nên hắn quyết định mỗi khi ra ngoài hắn sẽ ẩn nấp tu vi của bản thân. Hắn luyện Ẩn Linh thuật coi như cũng có chút thành tựu, cho nên tu vi của hắn bây giờ biểu hiện ra bên ngoài không phải là Tụ Khí tầng hai nữa mà là một người hoàn toàn không có tu vi gì cả.
Sau một hồi suy nghĩ, bất giác Vô Danh đã đi tới khu nhà ăn, Vô Danh lấy cho mình một phần rồi tự tìm một chỗ để ăn, Vô Danh liếc mắt nhìn xung quanh một hồi, ở đây cũng đang có rất nhiều học viên ngồi ăn trưa, hầu như mọi người đều ngồi thành một nhóm với nhau.
Vô Danh vừa định thu hồi lại ánh mắt của mình, thì hắn liền nhìn thấy một dáng người quen thuộc, không ai khác chính là Nguyệt Nhi. Nguyệt Nhi hôm nay mặc bộ đồng phục màu hồng nhạt có in huy hiệu của học viện, nhìn nàng rất là xinh xắn đáng yêu.
Nguyệt Nhi nhìn xinh đẹp như vậy, cho nên cũng dẫn tới không ít ánh mắt nhòm ngó, Vô Danh thấy những ánh mắt háo sắc này, hắn cũng cảm thấy khó chịu. Mặc dù ánh mắt của Vô Danh cũng có vài phần mê luyến, nhưng hắn là vị hôn phu của Nguyệt Nhi nên hắn thấy mình có cái quyền được nhìn nàng với ánh mắt như vậy, hắn không nhìn nàng chẳng lẽ lại nhìn người con gái khác.
Lúc Vô Danh vừa mới vào thì “ mỹ nam hòa thượng “ như hắn cũng bị vô số ánh mắt thiếu nữ chú ý đến, một số người còn nhìn hắn với ánh mắt rất là si mê. Nhưng với mấy cái ánh mắt háu trai này, hắn cũng chẳng thèm để ý một cái, mắt của hắn vẫn nhìn chằm chằm vào chỗ Nguyệt Nhi.
- Hừ...
Mà lúc này Vô Danh thấy hình như Nguyệt Nhi gặp phải một vài con chó theo đuôi, cho nên hắn hừ lạnh một tiếng, bước nhanh tới chỗ Nguyệt Nhi.
Nguyệt Nhi bây giờ đang cảm thấy rất phiền phức, nàng vừa mới gọi một phần cơm, rồi tìm một chỗ ngồi, không biết từ đâu đột nhiên xông ra bốn nam sinh, rồi nói muốn ngồi cùng với nàng. Vì đây cũng không phải là chỗ của riêng nàng cho nên nàng cũng không thể nói rằng các ngươi không được ngồi ở đây. Cho nên nàng cũng không nói gì, bốn nam sinh thấy nàng không trả lời thì cũng nghĩ là nàng đã đồng ý cho nên cũng không ngần ngại mà ngồi cùng bàn với nàng.
Đây là một chiếc bàn gỗ dài, cho nên bốn nam sinh kia vừa tới thì liền chia ra hai đầu, hai kẻ ngồi cạnh hai bên Nguyệt Nhi, còn hai kẻ còn lại thì ngồi đối diện. Khi bốn người vừa ngồi xuống, một tên ngồi bên cạnh Nguyệt Nhi liền lên tiếng hỏi nàng, vừa hỏi hắn vừa nhích lại ngồi gần bên cạnh Nguyệt Nhi:
- Không biết vị nữ đồng học này xưng hô như thế nào?? Ta tự giới thiệu trước, ta gọi là Triệu Mã.
Nguyệt Nhi vừa nhìn mấy tên này đã biết là chúng không có ý tốt cho nên khi thấy thấy tên Triệu Mã này muốn ngồi xích lại gần nàng thì liền khó chịu, nàng không thèm trả lời hắn mà cầm luôn đĩa thức ăn vẫn còn nguyên của mình rồi đứng dậy muốn rời đi chỗ khác.
Nguyệt Nhi vừa mới bước được vài bước thì bốn tên này đã chặn nàng lại. Tên Triệu Mã kia lại cười nói:
- Vị nữ đồng học này, nàng vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta mà sao đã đi nhanh vậy vậy.
Nguyệt Nhi bị chặn lại thì liền không vui, nàng cau mày nói:
- Tránh ra...
Nguyệt Nhi nhìn cái tên mặt ngựa đứng chắn trước người nàng mà chỉ muốn đạp cho hắn một cái. Nhưng nàng không thể làm được, bởi vì nàng không nhìn được tu vi của bốn người này, như vậy chắc chắn tu vi của chúng đều hơn nàng cho nên nàng mới không thấy được, nhưng từ dao động bên ngoài thì nàng đoán bốn người bọn chúng đều có tu vi từ Tụ Khí một tầng trung kỳ trở lên, trong đó tên Triệu mặt ngựa kia là có tu vi cao nhất: Tụ Khí tầng một hậu kỳ.
Trong tu luyện, tu vi được chia ra làm nhiều đại cảnh giới khác nhau, mà trong mỗi đại cảnh giới là chín tiểu cảnh giới. Ví dụ như Tụ Khí cảnh được coi là một đại cảnh giới, bên trong Tụ Khí cảnh được chia làm chín tầng, từ tầng một đến tầng chín gọi là chín tiểu cảnh giới. Chín tiểu cảnh giới này được chia ra làm ba giai đoạn, từ tầng thứ nhất đến tầng thứ ba được gọi là giai đoạn sơ kỳ, từ tầng thứ tư đến tầng thứ sáu được gọi là giai đoạn trung kỳ, còn từ tầng thứ bảy đến tầng thứ chín được gọi là giai đoạn hậu kỳ. Mà bên trong mỗi tiểu cảnh giới cũng được chia ra làm các giai đoạn khác nhau là sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ và viên mãn.
Nguyệt Nhi mới chỉ là Tụ Khí tầng một sơ kỳ cho nên không thể nào đánh lại bốn người này. Tuy trong học viện có nội quy là học viên không được đánh nhau, nhưng nếu như không có chết người thì họ cũng chẳng thèm để ý, bởi vì họ coi đó là một cách rèn luyện cho các học viên. Nếu như giữa các học viên có vấn đề gì đó không thể giải quyết thì có thể lên quyết đấu đài phân thắng thua.
Nghe Nguyệt Nhi kêu hắn tránh ra, Triệu Mã cũng không có tránh đi mà ngược lại còn tiến sát vào gần nàng:
- Nàng muốn ta tránh đi cũng được, nhưng trước hết phải nói cho chúng ta biết tên của nàng là gì, sau đó cùng ngồi ăn với chúng ta một bữa thì nàng có thể đi được rồi.
Nguyệt Nhi không thể làm gì khác chỉ đành đi lùi sang một bên, mà hướng đi của nàng lại chính là hướng mà Vô Danh đang đi tới.
Khi Nguyệt Nhi lùi về phía Vô Danh thì mấy tên kia cũng đi theo muốn cản nàng lại, dần dần khoảng cách giữa Nguyệt Nhi và Vô Danh cũng ngày càng gần hơn:
- Bịch.....
Cuối cùng Nguyêt Nhi đang lùi bước thì lưng của nàng đụng trúng ngực của Vô Danh.
- Mày là thằng nào??
Triệu Mã nhíu mày nhìn Vô Danh sau đó lớn tiếng nói.