Sáng hôm sao, Lãnh Thiên Vi thức dậy trước cảm giác phía sao lưng là lòng ngực ấm áp cùng với mùi hương quen thuộc trong lòng bỗng cảm thấy vui vẻ. Nhớ lại đêm hôm qua mặt cô liền ửng hồng. Nơi yếu ớt lại có cảm giác đau ê ẩm, cô không kìm chế được khẽ rên một tiếng: “Ưm:. Điều này cũng đã đánh thức anh, nhìn thấy bóng lưng quen thuộc và cảm giác cơ thể mềm mại của cô anh thật sự mê muội. Tuy chưa hoàn toàn trưởng thành nhưng cơ thể cô lạ rất đẹp, anh nghĩ có khi sao này cô sẽ thích kẻ khác mà rời xa anh. Anh giật mình, sao lại có ý nghĩ như vậy, anh bất chợt đứng dậy khi toàn thân trần trụi. Cô cũng bật dậy theo anh, nhìn thân thể anh cô không khỏi hoảng hốt và đỏ mặt, anh đều thu hết vào mắt. “Bốp“. Một bạc tay giáng lên khuôn mặt cô in hẳn 5 ngón tay đỏ tái. Anh nhanh chống mặc đồ rồi ra khỏi phòng. Còn cô sững sờ áo tay lên nơi bừa bị anh đánh tự hỏi: “Anh thật sự chán ghét mình sao?“. Nhìn đồng đã 7h giờ cô làm nhanh làm vệ sinh rồi đi học. Hôm nay anh không đưa cô đến trường, cô rất buồn, cô cũng thừa hiểu lí do. Đứng trên cao sau tấm màn nhìn chiếc xe chưa hình bóng cô dần mất, anh ngồi khụy xuống, tay đánh cô lúc nảy nắm chặt thành nắm đấm đến nổi gân xanh. Anh cũng đau lắm, thực rất đau, anh luôn muốn xem cô là em gái nhưng lại không làm được để rồi cả anh lẫn cô đều đau khổ. Ngồi trong phòng làm việc nhưng đầu óc toàn là hình ảnh của cô, cứ lẩn quẩn trong trí anh cho đến khi có tiếng gõ cửa vang lên. Bước vào là Trần Ái trợ lí của anh và cũng là con gái của thị trưởng. Tất nhiên làm trợ lí của giám đốc bệnh viện không chỉ có năng lực mà còn phải có địa vị nữa. Trần Ái đi vào rất thản nhiên ngồi trên đùi anh, hai tay cũng câu cổ anh: “ Bác sĩ Lãnh, đang giờ làm việc lại nghĩ đến ai đó?“. Đối với Trần Ái anh biết cô thích mình, nhưng anh lại chẳng có cảm giác, anh dùng sức đẩy người cô khỏi mình. Nhưng không ngờ quá mạnh làm ngã Trần Ái, chân cũng bị trật, tuy không thích Trần Ái nhưng anh cũng chẳng phải người vô tâm, đi đến đỡ cô đứng lên sơ cứu chân bị trật. Để tỏ lòng hối lỗi anh muốn đưa Trần Ái về. Trên đường anh lại nhớ đến cô Lãnh Thiên Vi, nên nói: “ Có thể đón em gái tôi, rồi đưa cô về sao không?“. Tất nhiên là Trần Ái đồng ý. Đến trường hai người đứng trước cổng chờ Lãnh Thiên Vi đi ra. Hồi lâu Trần Ái lên tiếng: “ Tìm thấy em anh chưa?“. Liếc thây Trần Ái cau mày chắc do chân còn đau lại đứng dưới mưa anh đưa tay kéo cô ôm vào trong ngực: “ Như thế này cô sẽ thấy dễ chịu hơn.” Từ xa anh đã thấy cô đi ra nhưng bên cạnh còn có thêm một nam sinh che dù cho cô. Cô đã bảo không cần nhưng tên nàm sinh này cứ đi theo mãi, cô chu mỏ hướng ra cổng trường thì thấy khuôn mặt lạnh lùng của anh còn ôm một cô gái trong ngực: “ Anh... anh“. Anh tiến lên phía trước túm lấy áo cô kéo ra hỏi: “ Bạn trai hả?“. Cô không kịp trả lời anh đã lôi cô vào sau xe. Đưa Trần Ái về đến tận phòng, anh nhanh chông quay lại lái xe về nhà. Đến nhà anh đi thẳng lên lầu, cô biết anh đang tức giận nhưng sau khi thay đi bộ đồ ướt sũng vì mưa lại đến phòng anh. Đứng trước cửa lại không dám vào, chưa biết làm sao thì cửa bật mở, anh kéo vô vào đẩy ngã trên giường, xé rách đi áo của cô, thoát y cả quần và tầng lớp mỏng cuối cùng. Anh nói: “ Nghe nói là Tiểu Vi từ nhỏ đến giờ chưa từng được tổ chức sinh nhật, thật tội nghiệp, hôm nay anh sẽ tổ chức sinh nhật cho em chung một lần.“. Cô dự cảm một cảm giác không tốt sắp ập đến, anh dùng dây cột hai tay cô lên đầu giường rồi dùng khăn nhét vào miệng cô. Anh đi đến nơi có những ngọn nến cháy rực kia lấy lên một cây. Trở mại giường anh lướt qua xương quay xanh của cô khen ngợi: “ Tiểu Vi còn nhỏ mà đã mê người thế này, sao này khi trưởng thành chắc sẽ có nhiều nam nhân và nữ nhân say mê, nhưng bất quá em chỉ có thể là của tôi, còn không tôi sẽ hủy hoại em.” Nghe nghe anh nói vừa cảm thấy hạnh phúc lại kèm theo nổi sợ hãi vô cùng. Nói xong anh liền cắn lên xương quai xanh cho đến khi cảm giác một cổ chất lỏng lạnh lẽo chảy xuống mới nhã ra. “Ưm” do bị bịt miệng nên cô chỉ có thể khó khăn phát ra tiếng. Cầm lấy cây nến đến trước mặt cô: “ ở đây có 16 cây nến tượng trưng cho 16 buổi sinh nhật của em, mong em vui vẻ nhận lấy. Anh nghiệng cây nến làm giọt nến nhỏ xuống ngay vết cắn khi nảy. Miệng vết cắn không ngừng chảy máu lại bị thứ kia nhỏ lên, đau đớn vô cùng, có thể nghe thấy mùi thịt chín đâu đây. Lướt xuống dưới, dùng tay miết qua nhưng vết thương và dấu roi vừa mới kết vảy không lâu, mại từng giọt nến nóng rát nhỏ lên không nương tình. Từng cây nến được anh sử dụng lên người cô. Anh giựt khăn trong miệng cô ra: “ Khụ... khụ“. Cô liên tục ho khang. “Anh đừng..” Trán cô đã đầy mồ hôi lạnh, người co rút. Anh mặc lời cô nói tiếp tục xuống nơi nữ tính kia. Mở hai chân cô ra, nhìn thây cách hoa kia anh không khỏi hít hơi thật sâu. Miệng nhếch cười. Rồi lại làm tổn thương nơi đó bằng những giọt nến kia. “ A.. đừng.... anh.. dừng....
a“. Cô la trong đứt quảng. “ Tiểu Vi ngoan lắm, đau thì phải kêu lên“. Anh muốn cô vì anh mà đau đớn, muốn cô vì anh mà khổ tâm. Một nổi dục vọng dân lên trong lòng anh, nhìn toàn thân cô toàn sáp nến anh thỏa mắt lắm nhưng lòng đau như xé đi. Nơi tư mật phím hồng kèm theo sáp khiêu khích nha, hai ngón tay như lưỡi giáo đi vào xuyên qua cơ thể cô. “A.... đừng... đừng...” anh cứ điên cuồng ra vào, rất nhanh đã thấy máu lan ra. Nằm trên người cô, tay anh vuốt ve nhưng vết thương phủ đầy sáp: “ Nếu tôi đẩy đi những mảng sáp này vết thương em sẽ thêm nghiêm trong phải không?, thử xem nào?“. Dứt lời tay anh đẩy đi mảng sáp kia làm cho vết thương lại rách miệng máu chảy ra thấm xuống ga giường tựa như những đóa hao mâm xôi tuyệt đẹp: “A...” Cô thét lên không biết là gì khoái cảm bên dưới hay là do đau nữa. Anh hài lòng nhìn cô hét lên: “ Đúng rồi la lên, đau thì la lên.” Tay anh tiếp tục đẩy gỡ những mãng sáp kia. Nhưng lần này cô không hét nữa, cắn răng chịu đựng. Đến khi anh đẩy mảng sáp cuối cùng cô ngỡ như mình đã chết. Lớp sáp kia còn mang thao mảnh da thịt cô trong thật kinh người. Nhìn cô cắn môi đến bật máu. Tay anh rời khỏi cô nghĩ đến điều gì đó, anh bóp miệng cô thì thấy cô thà cắn lưỡi chịu đau đến chảy máu chứ không chụi la lên. Nói không đau lòng là giả. Nhìn cô như thế tin anh đau như dao cắt. Anh rống lên “TẠI SAO“. Rồi rời khỏi phòng. Chỉ cần anh có hứng, em đều nguyện ý.