Dục Thần Chi Quả Biệt Sách

Chương 7: Chương 7: Phiền Lê X Mặc Nhiên + Hắc Chước X Tử Nhã




CHƯƠNG 7: PHIỀN LÊ X MẶC NHIÊN + HẮC CHƯỚC X TỬ NHÃ

Thiên giới thiên

Hạ

 

Phiền Lê ngủ say trong trướng màu tím nhạt, Mặc Nhiên khoác trường bào vàng, nhẹ tay nhẹ chân ly khai phòng ngủ. Chồn đen nằm bò cạnh cửa lập tức theo sát hắn, giơ tứ chi ngắn củn chạy ra.

Mặc Nhiên đi tới một hành lang trên hồ rời xa phòng ngủ, xoay người, nhẹ nhàng vung tay lên, chồn đen khôi phục thành hình dáng Tử Nhã.

“Thế nào?” Mặc Nhiên hỏi Tử Nhã mặt đỏ bừng.

Tử Nhã xoắn xoắn ngón tay, ngại ngùng nói nhỏ: “Thiên hậu nương nương… ta xem cũng không còn sớm, ta có phải nên trở về rồi không…”

“Không cần gấp gáp về vậy chứ? Để tiểu tử Hắc Chước đó khẩn trương chết một trận cũng được.” Mặc Nhiên tỉnh bơ nói: “Hơn nữa ta đang hỏi ngươi đấy, ngươi vừa xem xong màn biểu diễn đặc sắc thế, có thấy chút gợi ý nào không?”

Tử Nhã xấu hổ đến tai cũng đỏ, lắp bắp nói: “Không ạ…”

“Không phải chứ? Ta dụng tâm làm mẫu như vậy, ngươi cư nhiên cái gì cũng không học được?”

“Cái đó…”

“Ngươi đang xấu hổ cái gì?” Mặc Nhiên một tay ưu nhã để lên cằm mình tự hỏi: “Theo cá tính của Hắc Chước mà nói, hắn làm chuyện này nọ với ngươi hẳn là không ít nhỉ? Thấy thế nào ngươi lại có một bộ dáng xử nam thanh thuần thế này.”

“Không phải… là vì…”

“Cái gì?”

“Bởi vì… ta rất ít cùng người khác… đàm luận… những chuyện này…” Tử Nhã ấp a ấp úng nói.

“Làm cũng làm rồi, thế nào lại nói không được?”

“Nương nương… ta thấy ta cần phải về rồi…” Tử Nhã lần thứ hai nhắc lại.

“Thế chuyện ta nhờ ngươi thì sao? Để ngươi chủ động câu dẫn Hắc Chước, làm không được sao?”

Tử Nhã hơi xấu hổ cúi đầu: “Xin lỗi, nương nương…”

“Vậy xem ra nỗ lực của ta uổng phí rồi?” Mặc Nhiên buông tay.

“Tử Nhã phụ lòng nương nương rồi…” Tử Nhã đang nói, Mặc Nhiên bỗng vươn ngón trỏ ấn lên trán y một cái, một luồng ánh sáng kỳ dị trong nháy mắt tiến vào đầu hắn, Tử Nhã lại không cảm nhận được gì.

“Ơ?” Y hoang mang chạm vào trán.

“Quên đi, ta kêu ngươi tiễn ngươi trở lại.

Tử Nhã nhìn bóng lưng Mặc Nhiên ly khai, nghĩ thầm mình nhất định khiến đối phương rất thất vọng rồi. Nhưng Mặc Nhiên đưa lưng về phía Tử Nhã, khuôn mặt lại hiện lên một nụ cười giảo hoạt.

Tử Nhã được thần tướng hộ tống trở lại chỗ ở của thượng khách, Hắc Chước vừa nghe tin liền tới, đem y xem kỹ lại một lần. Tử Nhã chủ động nói rõ:

“Không có gì đâu, là Thiên hậu nương nương tìm ta thôi.”

“Hắn tìm ngươi làm gì?” Hắc Chước nhíu mày.

“Là để…” Tử Nhã đang chuẩn bị nói, trong đầu bỗng nhiên lại trống rỗng, hoàn toàn không nhớ chuyện phát sinh sau khi Mặc Nhiên tìm hắn.

“Là để làm gì?” Hắc Chước khẩn trương hỏi.

“Hình như…” Tử Nhã thực sự không nhớ nổi, không thể làm gì hơn là bịa ra: “Là hỏi một chút chuyện của Phù U giới…”

“Chỉ có thế thôi?”

“Ân… còn có chuyện của mấy đứa nhỏ nhà mình…”

Hắc Chước rất tin Tử Nhã, nghĩ có thể Mặc Nhiên lấy thân phận trưởng bối quan tâm con cái mình, hắn không truy vấn nữa, ôm Tử Nhã về trong phòng nghỉ ngơi.

Hôm sau, sứ giả Phù U giới ly khai Thiên giới, lần đi này rốt cuộc thành công viên mãn.

Lúc trở lại, chờ mọi người là một yến hội chúc mừng long trọng. Hắc Chước cùng Tử Nhã ứng phó hết những đại thần và khách quan, đến đêm khuya mới có thể trở lại buồng ngủ.

Thị tòng đem y phục đến xong liền được Hắc Chước cho lui. Khi trong phòng chỉ còn lại Tử Nhã và Hắc Chước, trên trán Tử Nhã bỗng nhiên hiện lên ánh sáng, Hắc Chước đang thay áo ngủ nên không phát hiện.

Tử Nhã thái độ khác thường, không tiến lên giúp Hắc Chước thay y phục mà ngồi trên mép giường.

“Ngươi làm sao vậy?” Hắc Chước phát hiện y dị thường, quan tâm đi đến bên cạnh y.

“Ta khó chịu…” Tử Nhã xoa xoa thái dương.

Hắc Chước vô cùng khẩn trương, cuống lên ngồi xuống bên cạnh y. “Khó chịu ở đâu?”

“Ở đây…” Tử Nhã kéo tay hắn luồn vào y phục mình, đặt lên trên ngực.

“Ngực khó chịu sao?” Hắc Chước một lòng quan tâm y, vội áp tay lên ngực y chuyển vận tinh khí cho y.

“Ân… nhẹ một chút là được…” Khẩu khí Tử Nhã chứa một vị đạo làm nũng trước giờ chưa từng có, đồng thời sáp lại trước ngực Hắc Chước.

“Có tốt hơn chút nào không?” Hắc Chước vừa xoa vừa hỏi.

“Ngứa quá.” Tử Nhã đẩy hắn ra.

“Ngứa?”

Tử Nhã ngồi thẳng dậy, giật mở y phục, lộ ra mảng ngực trắng nõn, y xoa một nhũ châu đã đứng thẳng của mình, thở gấp nói: “Ở đây ngứa quá…”

Hắc Chước vừa nhìn thấy cảnh như thế, cổ họng lập tức nóng lên.

Tử Nhã đem y phục kéo đến thắt lưng, tay vẫy vẫy gió. “Hình như hơi nóng.”

Thông minh như Hắc Chước, làm sao đối với khiêu khích rõ ràng như thế lại nhìn không ra? Hắn ôm vai Tử Nhã, thấp giọng nói: “Nóng thì cởi y phục ra đi…”

Hắn nói xong, tay đã đặt lên đai lưng Tử Nhã, Tử Nhã lại đẩy tay hắn ra.

“Ta ở phía dưới không nóng a.” Tử Nhã chỉ vào nhũ thủ của mình nói: “Nhưng ở đây lại đặc biệt ngứa.”

“Vậy ta giúp ngươi gãi là được rồi…” Hắc Chước bỗng cúi đầu xuống cắn một cái lên nhũ đầu của y, Tử Nhã khẽ kêu một tiếng, tiếp theo lại cười.

“Ha ha… đừng làm thế! Càng ngứa rồi!”

“Vậy thế này thì sao?” Hắc Chước vươn đầu lưỡi, cuốn lấy quả cây xinh xắn ấy, hết mút lại hút.

“Ân…” Tử Nhã thở hổn hển, tự mình lấy tay xoa một bên ngực bị lãnh lạc. Hắc Chước vội giật tay y lại, chuyển qua ngậm bên kia.

Đầu gối Tử Nhã hơi cong lên, chạm vào khố gian của hắn, cảm giác thấy kiên đĩnh nóng rực của hắn.

“Ân… nga…” Tử Nhã thở gấp liên tục, hai bên nhũ thủ dưới âu yếm của Hắc Chước cứng lên, đồng thời tỏa ra màu đỏ tươi như quả chín.

Hắc Chước liếm đủ, cuối cùng hỏi: “Hết ngứa chưa?”

“Mặt trên hết ngứa rồi, thế nhưng phía dưới rất ngứa…” Tử Nhã giãy dụa eo.

“Ta lập tức gãi ngứa cho ngươi.” Hắc Chước nhanh tay cởi đai lưng của y, xốc lên vạt áo y bào. Tử Nhã lúc này đã kéo quần hắn, lấy ra hung khí thật lớn của hắn.

Hắc Chước chưa từng thấy Tử Nhã chủ động như vậy, hắn động eo, theo đà kéo của đối phương đem nam căn đến trước u huyệt của Tử Nhã.

Tử Nhã ân ân vài tiếng, nắm nam căn thô to để trên huyệt khẩu xoa xoa.

“Như vậy đã hết ngứa chưa?” Hắc Chước đã thở dốc.

“Ân… nhưng bên trong ngứa quá..” Tiểu mông Tử Nhã nâng lên.

“Cắm vào… Đâm vào từ từ sẽ không ngứa nữa…”

Tử Nhã trở mình nằm sấp trên giường, biến thành tư thế cong mông giơ lên. “Thế thì nhanh một chút vào đi, ta ngứa muốn chết rồi…”

Hắc Chước chăm chú nhìn cúc huyệt phấn nộn nhất khai nhất hợp, kích động đến máu mũi cũng sắp phun ra, hắn đưa côn thịt đến, bài khai tiểu huyệt rồi tiến vào.

“Nga…” Tử Nhã ngửa đầu thở gấp. Côn thịt tiến vào một nửa, Hắc Chước từ phía sau hỏi:

“Còn ngứa không?”

“Ngứa a… ta muốn nữa…”

Hắc Chước động eo đâm sâu vào, Tử Nhã phát sinh tiếng rên rỉ thoải mái.

“Sướng thật… Sâu thêm một chút…”

“Ngươi hôm nay thế nào lại đặc biệt nhiễu thế này…” Hắc Chước đánh nhẹ lên mông trắng nõn của y, cuối cùng dùng sức đem phân thân đâm thẳng vào.

Mông Tử Nhã chạm sát vào khố gian Hắc Chước, hai người điên cuồng lay động thắt lưng. Hắc Chước cắm vào bên trong, Tử Nhã lại kẹp chặt phân thân nóng rực của hắn. Hắc Chước cắm vào bên trong, y nâng tiểu mông nghênh hợp.

Hắc Chước thoải mái đến miệng kêu không thôi: “Bên trong ngươi thật chặt… nga… sắp kẹp đứt ta rồi… vừa nóng vừa chặt… ngươi đúng là tiểu yêu tinh lẳng lơ…”

Hắn từ phía sau ôm lấy Tử Nhã, để Tử Nhã ngồi trên đùi mình. Tử Nhã mở rộng đùi, ngồi trên người hắn tiếp tục di chuyển, Hắc Chước hai tay đỡ eo y, kéo hắn chuyển dộng trên dưới, xoay quanh trái phải.

Hai người cao thấp di chuyển, Hắc Chước cuối cùng phóng xuất ra, huyệt tâm của Tử Nhã bị ái dịch nóng hổi tưới lên, cũng thoải mái đến run rẩy, đem dục vọng chính mình phun ra.

Nhất thời đúng lúc đó, tia sáng trên trán Tử Nhã nhấp nhoáng, rồi từ từ mờ đi.

Hắc Chước ôm Tử Nhã, cùng nhau thở gấp, ý thức Tử Nhã bỗng nhiên khôi phục lại, y vẫn nhớ rõ mình vừa làm chuyện gì, nhưng y không biết vì sao mình lại có thể như vậy, câu dẫn Hắc Chước không phải là ý nguyện của y a!

Chuyện hôm qua cùng Mặc Nhiên gặp mặt cũng trở lại trong trí nhớ, Tử Nhã nhớ tới Mặc Nhiên chạm vào trán mình một cái, rốt cuộc minh bạch.

Khuôn mặt y trướng hồng, mà lúc này, Hắc Chước ôm hắn từ phía sau, tiến đến gần mặt y dùng sức hôn một cái.

“Bảo bối, ngươi vừa rồi thật nhiệt tình… thật tốt.”

Tử Nhã nhớ tới hành động “không biết xấu hổ” của mình, ngượng đến toàn thân đều muốn cháy mất, hắn che mặt khẽ kêu: “Không phải thế đâu!”

“Ngươi làm sao vậy?” Hắc Chước chẳng hiểu gì. Tử Nhã vẫn tiếp tục che mặt, thế nào cũng không chịu đối mặt Hắc Chước.

—- Bên phía Thiên giới —-

Mặc Nhiên nhìn cặp vợ chồng trẻ trong gương, thất vọng thở dài: “Thật vất vả giúp ngươi tranh thủ chủ động, thế nào lại vẫn là một bộ dáng không biết tranh giành gì thế này.”

Bất quá đó có thể là phương thức ở chung của bọn hắn đi, Mặc Nhiên chạm ngón tay một cái, hình ảnh trên gương biến đi. Hắn sửa lại thắt lưng, chậm rãi rời khỏi phòng.

—– Thiên giới thiên hoàn—-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.